De Hoang Thu Tinh Linh Phan Ha
Edit: AliceBeta: AliceĐế Tử Nguyên tỉnh rồi, một ngày trước trận quyết chiến, Đế Tử Nguyên không hề báo trước mà tỉnh rồi.Theo cách nói hiện nay, điều này gọi là hạnh phúc quả thực đến quá bất ngờ.Hai người trên hành lang nhất thời chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên hồi lâu, không lên tiếng."Thế nào? Hàn Diệp bảo Ôn Sóc đưa tám vạn đại quân của bản hầu đi, bản hầu đến tư cách hỏi một câu cũng không có?"Đế Tử Nguyên dựa vào cửa, hơi nhướng mắt lên, ánh mắt nhìn Cát Lợi mang theo chút uy nghiêm. Bàn tay đang bưng chén thuốc của Cát Lợi khẽ run, chân mềm nhũn nửa quỳ xuống đất: "Cát Lợi không dám."Cát Lợi cúi đầu, không dám thở mạnh, đến khi Đế Tử Nguyên giẫm lên đôi ủng cao vân đen mạ vàng bước đến trước mặt hắn. Chén thuốc trên khay gỗ bị một đôi tay thon dài bưng lên, hắn nghe thấy tiếng mở nắp, mùi thuốc vừa ngọt vừa đắng lan ra khắp viện.Đế Tử Nguyên một hơi uống cạn, đùa nghịch chén thuốc trong tay: "Nói đi, rốt cuộc Hàn Diệp định làm gì? Hắn giữ ngươi ở cạnh bản hầu, lẽ nào chỉ để bưng thuốc dâng trà cho bản hầu mỗi ngày?"Nghe Đế Tử Nguyên nói vậy, Trường Thanh đứng bên cạnh không khỏi ngẩn ra, vẻ mặt có chút tế nhị nhìn Cát Lợi. Hắn thực sự cho rằng tiểu thái giám vừa cứng đầu vừa nhe nanh múa vuốt này được phái đến chỉ để bưng thuốc rót trà.Không ngờ Đế Tử Nguyên vừa dứt lời, Cát Lợi đã đứng lên, nghiêm mặt, lấy ra một lá thư rồi cung kính đưa đến trước mặt Đế Tử Nguyên: "Hầu quân, đây là dụ lệnh của điện hạ."Lời vừa nói xong, Đế Tử Nguyên nhướng mày, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.Từ khi nàng lấy lại thân phận Đế Tử Nguyên, Hàn Diệp đối với nàng, chưa từng dùng hai chữ "dụ lệnh".Nàng nhận thư rồi mở ra, vẻ mặt dần nghiêm trọng, nâng mắt nhìn Cát Lợi, giọng nói âm trầm: "Thái tử để bản hầu chỉ huy tam quân tấn công thành Quân Hiến?""Vâng, Hầu quân. Trên núi Hổ Tiếu người bị thương quá nặng, điện hạ quyết định thay người ở lại trấn thủ Nghiệp thành, nửa tháng trước điện hạ đã điều Quy Tây tướng quân đến thành Sơn Nam tụ họp với Ôn Sóc công tử. Trước khi đi điện hạ đã dặn dò nô tài, nếu Hầu quân tỉnh lại trước trận quyết chiến thì giao lá thư này cho Hầu quân. Hầu quân không cần lo lắng, điện hạ đã đưa hổ phù điều động tam quân cho Ôn Sóc công tử, hiện giờ tiểu công tử đang ở thành Sơn Nam đợi người.""Vậy còn Nghiệp thành thì sao? Hắn để Ôn Sóc đưa tám vạn quân Đế gia đi tiếp viện cho Sơn Nam, Nghiệp thành chỉ còn lại năm vạn tàn quân trấn thủ. Cho dù thủ đoạn của hắn có thể chọc trời, lẽ nào cũng có thể dùng sức một mình chống cự với mười hai vạn kỵ binh của Tiên Vu Hoán?"Vẻ mặt của Đế Tử Nguyên lạnh lùng, vò nát mật thư của Hàn Diệp, ném xuống đất rồi giẫm lên. Sắc mặt trắng bệch đỏ hồng vì bệnh nặng chưa khỏi, lửa giận trong mắt trào dâng: "Hắn muốn làm gì, trổ tài anh hùng gì chứ, lẽ nào muốn trở thành An Ninh thứ hai sao! Trường Thanh, chuẩn bị ngựa! Tập hợp binh sĩ còn lại trong thành, lập tức theo ta lên Bắc, gửi thư cho Ôn Sóc, bảo hắn điều ba vạn binh lực chi viện cho Nghiệp thành!"Đế Tử Nguyên nói rồi cất bước ra ngoài viện, nàng đi như bay, muốn ngăn cũng không ngăn được. Nếu không phải Cát Lợi có võ lực của chuẩn tông sư, e rằng đã bị khí thế doạ người của Đế Tử Nguyên nghiền nát rồi. Hắn vội tiến lên hai bước, ổn định tinh thần rồi vội vàng ngăn Đế Tử Nguyên lại: "Hầu quân bớt giận, Hầu quân dừng bước." Thấy Đế Tử Nguyên như không nghe thấy, hắn lớn giọng nói: "Hầu quân, điện hạ đã điều sáu vạn đại quân của Đường Thạch tướng quân ở thành Nghiêu Thuỷ đến Nghiệp thành rồi!"Đế Tử Nguyên chợt dừng bước, nàng chắp hai tay ra sau, nhíu mày: "Đường Thạch? Hàn Diệp điều động đại quân của thành Nghiêu Thuỷ?""Vâng." Cát Lợi vội đáp: "Điện hạ đã viết thư đến thành Nghiêu Thuỷ, nói rõ với Đường tướng quân rằng người trấn thủ ở Nghiệp thành là điện hạ, sau đó lệnh Đường tướng quân dẫn binh chi viện."Đế Tử Nguyên nheo mắt, biết dụng ý của Hàn Diệp khi làm như vậy. Đường Thạch là người của vua Gia Ninh, hắn sẽ không điều binh chi viện cho nàng, nhưng chắc chắn không dám bỏ mặc sống chết của Hàn Diệp.Thấy Đế Tử Nguyên đã bình tĩnh lại, Cát Lợi tiến lên hai bước đến trước mặt nàng: "Hầu quân, trước khi đi điện hạ đã bảo ta chuyển lời cho người.""Nói."Cát Lợi nhìn Đế Tử Nguyên vẫn đang tức giận, chỉnh lại giọng rồi mới chậm rãi mở miệng: "Điện hạ bảo nô tài chuyển lời cho người, trong Nghiệp thành không chỉ có Uyển Thư tướng quân mà còn có năm vạn binh sĩ và ba vạn bách tính Đại Tĩnh, ngài ấy nhất định sẽ không xem nhẹ tính mạng của tám vạn người này. Điện hạ nói ngài ấy sẽ giữ vững Nghiệp thành, đuổi người Bắc Tần khỏi thành Vân Cảnh. Chỉ mong Hầu quân có thể lấy đại cục làm trọng, đến thành Sơn Nam tiếp quản tam quân."Cát Lợi hành lễ với Đế Tử Nguyên: "Hầu quân, điện hạ bảo ta hỏi người, có còn nhớ giao ước với ngài ấy ở thành Thanh Nam mấy tháng trước không. Điện hạ nói ngài ấy nhất định sẽ không làm trái giao ước, cũng mong Hầu quân giữ lời hứa, đoạt lại Quân Hiến, bảo toàn tình nghĩa sư đồ của ngài ấy và Thi lão tướng quân."Ba tháng trước, Hàn Diệp ước hẹn với Đế Tử Nguyên ở thành Thanh Nam, khi trận chiến này kết thúc, nhất định không để hai thành Quân Hiến và Vân Cảnh rơi vào tay Bắc Tần."Đường Thạch thực sự đã dẫn binh đến Nghiệp thành?" Đế Tử Nguyên nhìn Cát Lợi, sự chất vấn trong mắt như gương sáng.Nếu Đường Thạch đã dẫn quân đến, Hàn Diệp sẽ có binh lực để chiến đấu với Tiên Vu Hoán, nguy cơ của Nghiệp thành có thể giải. Đợi nàng lấy lại thành Quân Hiến rồi đến chi viện cũng không muộn."Chuyện liên quan đến an nguy một thành, sống chết của điện hạ, Cát Lợi không dám nói bừa." Đáy mắt Cát Lợi lộ vẻ nghiêm túc: "Có điều chuyện này quan trọng, Đường Thạch tướng quân tiến lên Bắc sẽ khiến quân phòng thủ phía Đông suy yếu, điện hạ có dặn, ngoại trừ Hầu quân thì không được nói với người khác."Thấy Đế Tử Nguyên im lặng không nói, Cát Lợi nói tiếp: "Hầu quân, một ngày nữa là đến trận quyết chiến ở thành Quân Hiến, nơi này cách thành Sơn Nam trăm dặm, trong một ngày không thể đến...""Nếu hắn đã thay ta trấn thủ Nghiệp thành, đoạt lại Vân Cảnh, vậy bản hầu sẽ thay hắn lấy lại Quân Hiến. Trường Thanh, chuẩn bị ngựa, lập tức khởi hành đến thành Quân Hiến." Đế Tử Nguyên xua tay với Cát Lợi, xoay người bước vào thư phòng.Một khắc sau, một đội binh mã rời khỏi thành Thanh Nam, tiến lên phía Bắc.Đế Tử Nguyên dẫn đầu, bộ giáp bạc của nàng phản chiếu ánh sáng vừa chói mắt vừa bá đạo dưới ánh mặt trời. Kỵ binh vượt qua núi Thanh Nam, Đế Tử Nguyên ghìm chặt dây cương, ngước mắt nhìn ngôi mộ lớn chôn tám vạn quân Đế gia dưới núi Thanh Nam.Một mùa đông lạnh giá nữa đã qua, xương trắng chất đống năm đó hiện giờ đã mục nát, ngọn cờ Đế gia bất khuất đã sớm chôn sâu vào đất. Năm tháng đã chôn vùi đoạn lịch sử bi tráng đó vào sâu trong ngọn núi này.Mộ của An Ninh nằm bên cạnh mộ của quân Đế gia, vừa yên tĩnh vừa kiên trì chờ đợi.Thành trì trăm năm đã trải qua vô số khói lửa đứng sừng sững sau lưng Đế Tử Nguyên, giây phút này, nàng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân chân chính khiến An Ninh muốn yên nghỉ ở đây một năm trước. Có lẽ cho đến khoảnh khắc cuối cùng của trận chiến đó, An Ninh không phải không thể sống, mà là cô đã lựa chọn chết trên chiến trường ở núi Thanh Nam. An Ninh khi đó, dùng máu tươi và tâm huyết của một công chúa Đại Tĩnh để thỉnh tội với Đế gia, chuộc tội cho Hàn gia.Gió Bắc gào thét, đáy mắt Đế Tử Nguyên mơ hồ ẩm ướt. Nhiều năm như vậy, Đế Tử Nguyên vẫn luôn cô độc bước trên con đường báo thù. Nàng chưa từng nghĩ, kiếp nạn năm đó không những phá huỷ cả một đời của Đế Tử Nguyên nàng. Hàn Diệp và An Ninh không phải cũng thế sao... Bọn họ cùng nàng bước trên vòng luân hồi thù oán mười năm, chưa từng cách xa. "Nàng hỏi ta rốt cuộc muốn gì, thiên hạ? Quyền lực? Lòng người? Đều không phải. Trên thế gian này, ta chỉ cầu một Đế Tử Nguyên nàng mà thôi."Những lời thì thầm của Hàn Diệp vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, nàng chưa từng nhìn thấu được người đó, nàng có quá nhiều nghi hoặc cần phải hoá giải.Đợi trận chiến này kết thúc, nàng sẽ đi gặp hắn, nàng sẽ đích thân tìm được đáp án của tất cả mọi chuyện.Có lẽ, tử cục mà nàng cố chấp mười năm sẽ có ngày được hoá giải.Nàng là Đế Tử Nguyên, nàng có thể gánh vác oan khuất của một tộc mà cô độc bước đi mười năm, nàng có thể tiếp quản tam quân nắm giữ triều đình, ngay cả giang sơn nàng cũng có thể lật đổ, vậy tử cục này, tại sao nàng không thể hoá giải?Rốt cuộc thì, trên thế gian này, chỉ một An Ninh là đủ rồi.Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Đế Tử Nguyên đã đến được thành Thanh Nam. Lúc này cách trận quyết chiến ở thành Quân Hiến, chỉ còn chưa đến mười hai canh giờ.Cùng lúc đó, phủ thành chủ ở thành Vân Cảnh.Tiên Vu Hoán quyết định hai ngày sau sẽ tấn công Nghiệp thành, vì thế đã triệu một đám phó tướng vào phủ tổ chức tiệc.Trong đại sảnh, Tiên Vu Hoán mặc quân trang ngồi ở đầu, sau lưng ông ta treo một tấm bản đồ hành quân rất lớn. Uy danh của Tiên Vu Hoán trong quân đội Bắc Tần rất cao, cho dù Nỗ Hạo thuộc phe Đức vương dẫn năm vạn đại quân đến chi viện, trong yến tiệc hắn cũng chỉ dám ôm bình rượu cười đùa cho qua, không dám nói nửa lời về thị phi trên triều.Đang uống rượu cười đùa thì thị vệ trong lều Nỗ Hạo vội vàng bước vào, nhỏ giọng bẩm báo bên tai hắn vài câu. Không biết đã nghe được gì, sắc mặt Nỗ Hạo nhất thời thay đổi, sự ngạc nhiên và mừng rỡ thoáng qua trong mắt. Hắn liếc nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện thì vội xua tay bảo thị vệ mau chóng lui xuống."Đợi đã."Ngay khi thị vệ đó lui ra khỏi đại sảnh, Tiên Vu Hoán đột nhiên lên tiếng ngăn hắn lại, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh. "Nỗ Hạo, đây là thị vệ thân cận trong lều của ngươi?"Vẻ mặt Nỗ Hạo nhất thời ngưng trọng, hắn đặt bình rượu trong tay xuống, lau rượu còn sót lại trên râu, cười nói với Tiên Vu Hoán đang ngồi trên cao: "Nguyên soái thật có mắt nhìn, đây quả thực là võ sĩ trong lều ta.""Yến tiệc của bổn soái trước giờ đều không cho người dưới phó tướng tham dự, hắn đến đây làm gì?"Bình thường một người mưu mô như Tiên Vu Hoán nhất định sẽ không chất vấn một võ sĩ, nhưng bây giờ đã là đêm trước trận quyết chiến, vẻ mặt vừa rồi của Nỗ Hạo đều được ông ta thấy rõ, ông ta tất nhiên không thể bỏ qua bất kỳ tai hoạ ngầm nào."Chỉ là vài chuyện vụn vặt trong lều ta, sao xứng để nguyên soái đích thân chất vấn, còn không mau lui xuống." Nỗ Hạo vừa thỉnh tội với Tiên Vu Hoán vừa quay sang quát võ sĩ đó."Nỗ Hạo, đây là yến tiệc của bổn soái. Hắn đến hay đi không đến lượt ngươi quyết định thay bổn soái." Tiên Vu Hoán đột nhiên đứng dậy.Nỗ Hạo bị khí thế này doạ sợ, cúi đầu vội nói: "Mạt tướng không dám.""Nỗ Hạo, nói, người này vào tiệc rốt cuộc là có chuyện gì?" Tiên Vu Hoán bước xuống từ trên cao, ông ta bước đến trước mặt Nỗ Hạo, không giận tự uy, trầm giọng mở miệng: "Trận chiến này quan trọng, bổn soái không cho phép bất kỳ sơ suất nào. Nỗ Hạo, giấu tình hình không báo, cho dù sau này Đức vương trách phạt, bổn soái vẫn có thể chém đầu ngươi ngay lập tức!"Giấu tình hình không báo? Nỗ Hạo kinh ngạc, lẽ nào Tiên Vu Hoán đã biết rồi? Trong lòng hắn xoắn lại, cuối cùng vẫn không địch lại sự uy hiếp của Tiên Vu Hoán, cúi đầu cung kính nói: "Nguyên soái, thám tử của lều mạt tướng tới báo, nói rằng... người đang trấn thủ ở Nghiệp thành không phải Tĩnh An Hầu Quân Đế Tử Nguyên, mà là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp?"• Hết chương 152 •
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me