TruyenFull.Me

De Hoang Thu Tinh Linh Phan Ha

Edit: Rùa

Beta: Alice

"Ngươi không nói gì, là muốn giương mắt nhìn Hàn Diệp chết ở Nghiệp thành đúng không?"

Giọng nói của Đế Tử Nguyên rất nhẹ, nhưng còn chấn động hơn câu chất vấn vừa rồi. Môi Cát Lợi khẽ run, đột nhiên siết chặt bàn tay đang buông thõng.

Toàn bộ đại sảnh cũng vì câu nói này của Đế Tử Nguyên mà rơi vào trầm mặc bất an.

"Hầu quân muốn biết cái gì?" Một lúc lâu sau, giọng nói của Cát Lợi vang lên trong đại sảnh, khàn đến dọa người, hắn nhìn Đế Tử Nguyên: "Nô tài không phải không nói, chỉ là không biết nên nói thế nào, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hầu quân thông minh như vậy, có lẽ cũng có thể đoán được vài chuyện điện hạ đã làm từ trước đến nay."

Đế Tử Nguyên nhíu chặt mày: "Hai ngày trước trận quyết chiến ta mới tỉnh lại cũng là vì ngươi động chân động tay?"

"Vâng, điện hạ đã dặn, Hầu quân nhất định phải tới thành Quân Hiến. Ta đã bỏ thuốc an thần vào thuốc của Hầu quân, nếu tỉnh lại sớm, người chắc chắn sẽ chạy về Nghiệp thành đổi với điện hạ. Chỉ khi trận quyết chiến sắp xảy ra, người mới có thể lấy đại cục làm trọng, nắm giữ ấn soái của thành Sơn Nam."

"Hàn Diệp đã tìm được cách gì để trấn giữ Nghiệp thành?" Đế Tử Nguyên trầm giọng hỏi. Nghiệp thành còn có ba vạn bách tính, nếu Hàn Diệp không chắc chắn có thể giữ được thành, hắn nhất định sẽ để Đường Thạch tiếp viện.

"Hầu quân, dưới thành Vân Cảnh là lòng sông lớn nhất Tây Bắc."

"Hàn Diệp định phá huỷ thành Vân Cảnh?" Mặc dù đáp án này khiến cho Đế Tử Nguyên chấn kinh, nhưng nàng không hề ngạc nhiên. Dùng năm vạn binh lực chống lại mười hai vạn đại quân của Tiên Vu Hoán, cách duy nhất là huỷ thành.

Cát Lợi gật đầu: "Một tháng trước điện hạ đã phái người lẻn vào thành Vân Cảnh, chôn đầy thuốc nổ dưới mười hai cột đá đỡ thành, trước khi công thành điện hạ sẽ cho nổ thành."

Nghe Cát Lợi nói vậy, mọi người trong sảnh thở phào nhẹ nhõm. Để lãnh thổ Đại Tĩnh không rơi vào tay Bắc Tần, quả thực bất đắc dĩ phải phá huỷ toà thành trăm năm này. Nhưng sau khi huỷ thành, Bắc Tần nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề, thực lực hai bên sẽ tương đương nhau, tạm thời hoá giải được nguy cơ của Nghiệp thành.

Chỉ có Đế Tử Nguyên là im lặng khác thường. Một tháng trước chính là lúc nàng và Hàn Diệp bị kẹt trong thành Quân Hiến, nếu một tháng trước Hàn Diệp đã sắp xếp như vậy... Ánh mắt của Đế Tử Nguyên càng thêm lạnh lẽo, Hàn Diệp chưa từng nghĩ sẽ đích thân đoạt lại thành Quân Hiến, nơi hắn muốn đi từ đầu đã là Nghiệp thành!

"Hàn Diệp ở lại Nghiệp thành là vì muốn dụ bảy người kia đi?"

"Vâng, trước đó điện hạ đã sử dụng người bên cạnh mười vị chuẩn tông sư mà Đường Thạch tướng quân phái tới, bằng không lần trước cũng không thể kịp thời đuổi tới núi Hổ Tiếu để cứu Hầu quân. Năm ngày trước, điện hạ đã lệnh cho ta dụ bảy người kia lên núi Vân Cảnh."

Vẻ mặt Đường Thạch có chút bối rối, khẽ hừ một tiếng.

"Núi Vân Cảnh? Tại sao lại là núi Vân Cảnh?" Đế Tử Nguyên nhíu mày, trong lòng thoáng qua một tia bất an. Nàng đột nhiên bước đến trước mặt Cát Lợi, giọng nói càng lạnh: "Chuẩn tông sư ngày đi nghìn dặm, nếu bọn họ biết ta không ở Nghiệp thành thì chắc chắn sẽ đến thành Quân Hiến để lấy mạng ta. Cát Lợi, rốt cuộc Hàn Diệp đã lấy thứ gì để giữ bọn họ ở núi Vân Cảnh?"

Nếu không thể giữ chân bảy người kia, tất cả những gì Hàn Diệp làm đều sẽ thành vô nghĩa, rốt cuộc hắn có cách gì?

Đáp lại Đế Tử Nguyên là sự im lặng hồi lâu của Cát Lợi, lần đầu tiên nàng sinh ra một cảm giác bất an không thể khống chế.

"Cát Lợi, Hàn Diệp..."

Đế Tử Nguyên còn chưa dứt lời, Cát Lợi đã quỳ rạp xuống đất. Hắn dập đầu trên nền đá xanh của đại sảnh, từng tiếng trầm thấp vang lên: "Hầu quân, ngài đi cứu điện hạ đi! Ngài mau đến núi Vân Cảnh đi! Điện hạ..."

Cát Lợi nghẹn ngào, rõ ràng là có công lực của chuẩn tông sư, nhưng lại dập đầu đến mức chảy máu!

Cảnh tượng này khiến mọi người lập tức ngẩn ra, mơ hồ không biết Hàn Diệp rốt cuộc đã gặp chuyện gì. Thành Vân Cảnh bị huỷ, nguyên khí của Tiên Vu Hoán bị tổn thất nặng nề, với tài binh pháp mưu lược của Thái tử, có lẽ có thể chống cự đến khi bọn họ tới chi viện.

"Nói." Đế Tử Nguyên chĩa kiếm lên vai Cát Lợi đang quỳ trên đất, ánh mắt u ám doạ người: "Rốt cuộc Hàn Diệp đã làm cái gì?"

"Điện hạ dùng tính mạng mình để làm mồi nhử dẫn ba vạn quân Bắc Tần lên núi, bức bảy vị chuẩn tông sư đó ở lại trên núi để đẩy lui binh. Mặc dù bảy người đó võ công cao cường, nhưng dù sao cũng là giao đấu với ba vạn kỵ binh Bắc Tần..." Sự lo lắng trong đáy mắt Cát Lợi hoàn toàn không thể che giấu.

Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng hiểu được sự sợ hãi của Cát Lợi.

Nhân lực có hạn, bảy vị chuẩn tông sư nghênh chiến ba vạn đại quân như muối bỏ biển, sớm muộn cũng sẽ kiệt sức. Không có viện binh, đỉnh núi Vân Cảnh sẽ là một toà thành biệt lập.

Nhưng người có thể gấp rút tiếp viện trong Tây Bắc đều đã ở thành Quân Hiến, từ đầu Hàn Diệp đã không nghĩ đến việc phái binh tiếp viện Nghiệp thành, thậm chí hắn còn không định xuống núi Vân Cảnh.

Hàn Diệp... Đế Tử Nguyên rốt cuộc cũng biết Hàn Diệp muốn làm gì, cả người như bị chém một nhát đao, cơn đau này như đâm thẳng vào tim, khiến nàng lập tức khó thở.

Hàn Diệp, huynh nắm giữ toàn bộ chiến cục ở Tây Bắc, đoạt lại Quân Hiến và Vân Cảnh, giúp người khuất chiến thắng, nhưng lại không giữ lại một con đường sống sót xuống núi cho mình.

Ta không biết, huynh lại chưa từng nghĩ sẽ sống sót để gặp ta.

"Tại sao không ngăn hắn lại?" Giọng nói của Đế Tử Nguyên như vọng ra từ vực sâu, khàn khàn u ám, nhưng nghe kỹ lại mang theo một tia run rẩy bất thường. Nàng cúi người, trầm mặc nhìn chằm chằm Cát Lợi: "Ngươi biết tất cả mọi chuyện, tại sao không ngăn hắn lại?"

"Hầu quân, ý điện hạ đã quyết..." Cát Lợi cúi đầu, dập đầu xuống đất, trên trán đỏ thẫm, đáp rõ từng câu từng chữ: "Nô tài không ngăn được."

Sự im lặng chết chóc bao trùm trong ngoài đại sảnh, lúc này mọi người đều đã đoán ra dụng ý của Hàn Diệp.

"Tống Du, thành Quân Hiến giao cho ngươi, canh giữ cổng thành nghiêm ngặt, đề phòng Bắc Tần xâm phạm. Ôn Sóc, điểm binh, đến Nghiệp thành!"

Sau một hồi im lặng khiến mọi người không thể nhẫn nại được nữa, Đế Tử Nguyên đột nhiên bật dậy, nghiêm giọng phân phó mọi người rồi sải bước ra ngoài.

"Tĩnh An Hầu Quân!" Giọng nói của Đường Thạch vang lên trong đại sảnh, gọi Đế Tử Nguyên đang đạp cửa lại. Vẻ mặt ông ta trầm mặc, nhưng lại không nói tiếp.

Đế Tử Nguyên xoay người, nhìn ông ta hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Chỉ cần hắn còn sống, cho dù phải diệt sạch mười hai vạn đại quân Bắc Tần, bản hầu vẫn sẽ đưa hắn trở về. Đường Thạch, lời của bản hầu, ngươi cứ nói lại y nguyên với vị đang ngồi trên điện Kim Loan trong đế đô kia!" Nàng dừng một chút, hơi ngẩng đầu lên: "Ngươi thay bản hầu hỏi ông ta, mấy chục năm qua, hai nhà Hàn Đế cuối cùng cũng đi tới kết cục này, ông ta từng hối hận chưa?"

Ngược sáng, vết máu đỏ thẫm trên bộ giáp bạc của Đế Tử Nguyên chưa khô, trường kiếm trong tay vẫn còn mang theo sát khí lạnh lẽo sau trận đại chiến. Bóng dáng nàng quật cường mà cô độc, kèm theo lịch sử mấy chục năm qua, tiếng chất vấn của nàng đánh vào sự thê lương thống khổ.

Không ai có thể trả lời nàng, kể cả là vị hoàng đế đứng trên đỉnh giang sơn, một tay tạo nên kết cục hôm nay. Đến bước đường này, cũng đã sớm không biết được đáp án, huống hồ là đúng hay sai.

Các tướng sĩ Đại Tĩnh vừa trải qua trận chiến sinh tử ở thành Quân Hiến còn chưa đợi được sự vui vẻ thuộc về bọn họ thì tin tức Thái tử một mình trấn thủ Nghiệp thành, chống lại mười hai vạn đại quân Bắc Tần đã truyền đến.

Lần này, không có tiệc mừng, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có ở lại canh giữ và gấp rút tiếp viện.

Tường thành Quân Hiến, tướng sĩ thủ thành lẳng lặng nhìn đại quân tiếp viện đang gấp rút đi xa. Bóng lưng dẫn đầu biến mất dưới ánh chiều tà vô cùng thê lương, khiến người khác rất lâu không thể quên.

Đã khai chiến được ba ngày, Uyển Thư vẫn đang giao chiến ác liệt với đại quân của Tiên Vu Hoán dưới núi Vân Cảnh. Hai bên đều tử thương hơn phân nửa, nhưng chiến cục trên núi Vân Cảnh cũng không kém gì trận hỗn chiến dưới chân núi.

Bảy vị chuẩn tông sư, đã chết ba người, bị thương hai người, hiện tại chỉ còn Long lão và Chu lão còn sức chiến đấu. Hai ngày trước Hàn Diệp đã rút kiếm tiến vào trận chiến, thân vệ bên cạnh hắn cũng chỉ có tám người còn sống.

Thứ đổi lấy tính mạng của mấy vị chuẩn tông sư, chính là thi cốt chất cao như núi của tướng sĩ Bắc Tần, hiện tại ba vạn kỵ binh dưới trướng Đạt Xích chỉ còn không tới tám ngàn.

Khu vực xung quanh lều lớn, đã sớm máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.

Trời vẫn đổ tuyết lớn, nhưng sắc trắng có thể bao phủ toàn bộ ngọn núi lúc trước đã bị màu máu lấn át.

Đạt Xích lúc này đã giết đến đỏ cả mắt, tướng sĩ sau hắn cũng đã tê liệt trong trận chém giết không ngừng và cái chết thảm của đồng bào, nhưng không ai chọn rút lui. Đối với bọn họ mà nói, chỉ có bắt sống Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp mới có thể an ủi những vong hồn của kỵ binh Bắc Tần đã chết trên núi Vân Cảnh.

Vòng tròn do bảy bị chuẩn tông sư lập nên dựa vào võ lực mạnh mẽ đã bị phá vỡ từ lâu, hai vị chuẩn tông sư bị trọng thương đang điều hoà chân khí trong lều lớn, Long lão và Chu lão chặn cách lều lớn mười mét, từ đầu đến cuối đều ở sát bên Hàn Diệp, tám hộ vệ của Hàn Diệp tạo thành hình bán nguyệt, bảo vệ chắc chắn hai bên lều lớn. Nhưng đối diện bọn họ vẫn là những binh sĩ Bắc Tần không thấy điểm cuối, thậm chí nhuệ khí chém giết lên núi ngày càng mãnh liệt.

Trong trận chiến, không chết thì là sống, mỗi người đều phải dốc hết toàn lực. Kể cả là mấy nhân vật như Long lão, một chưởng đánh của ông ta khiến cho mười mấy tên lính sống sờ sờ xông về phía Hàn Diệp bị đánh chết, một chưởng mạnh mẽ này đã dọa sợ đám binh sĩ Bắc Tần không màng tính mạng xông lên, khiến bọn họ nhất thời sợ hãi mà dừng cách đó vài mét.

Lợi dụng kẽ hở này, Long lão bắt lấy vai Hàn Diệp, hét lớn: "Điện hạ!"

Hàn Diệp rút trường kiếm đâm vào bụng binh sĩ Bắc Tần ra, trên mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu tươi. Hắn quay đầu lại, thu lại sát khí lạnh lẽo trong mắt, nhìn về phía Long lão.

Ngay cả chuẩn tông sư đã huyết chiến mấy ngày cũng không khỏi ớn lạnh khi nhìn thấy sát khí trong mắt Hàn Diệp.

Lúc này, Long lão mới nhìn thấy rõ vết thương trên người Hàn Diệp, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Cho dù có người bảo vệ, Hàn Diệp vẫn là mục tiêu tấn công chủ yếu của đám người Bắc Tần. Trên người hắn có mấy chục vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là vết đao sâu đến mức nhìn thấy cả xương ở bả vai. Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, không hề sợ hãi.

"Điện hạ, mười người chúng ta vào Tây Bắc, hiện giờ người chết đã chết, người bị thương cũng đã bị thương, chỉ còn lại bốn người chúng ta. Điện hạ, nếu chúng ta không lấy mạng Tĩnh An Hầu Quân, người chết chỉ có mười người chúng ta. Nhưng nếu người xảy ra chuyện, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho mười tộc chúng ta, người xuống núi đi!" Long lão thấy Hàn Diệp không màng sống chết, vẻ mặt cầu khẩn, mang theo nỗi bi thương nhàn nhạt.

Ông ta bảo Hàn Diệp xuống núi, tất nhiên là đã sẵn sàng để bốn người tử trận trên núi Vân Cảnh.

Đáy mắt Hàn Diệp khẽ động, nhìn về phía thành Vân Cảnh đã bị phá huỷ hoàn toàn dưới chân núi và Nghiệp thành khói lửa ngập trời, lắc đầu: "Ta huỷ thành Vân Cảnh chính là để bảo vệ cho Nghiệp thành, nếu như ta đi, tám ngàn người này nhất định sẽ xuống núi chi viện cho Tiên Vu Hoán, ta không thể đi."

Hắn nhìn mấy vị chuẩn tông sư đã tử thương gần hết trong lều lớn, chậm rãi nói: "Long lão, ngươi đưa theo hai vị chuẩn tông sư kia xuống núi đi."

Long lão sững sờ, chưa đợi ông ta trả lời, Hàn Diệp lại xoay người xông lên nghênh đón binh sĩ Bắc Tần. Trong tiếng va chạm chói tai của đao kiếm, lời nói lạnh lùng của hắn truyền đến bên tai mọi người.

"Ngươi yên tâm, bất luận ta có thể sống sót rời khỏi núi Vân Cảnh không, ta đều sẽ đảm bảo cho mười tộc các ngươi!"

Lời hứa của trữ quân đáng giá ngàn vàng, nếu Hàn Diệp đã nói vậy, mười tộc bọn họ nhất định sẽ được bảo đảm, bốn người họ quả thực không cần ở lại bỏ mạng vô ích. Hai vị chuẩn tông sư đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau, không xông lên trước nữa.

Tám hộ vệ của Hàn Diệp thấy bốn vị chuẩn tông sư không ngăn địch nữa thì cũng không hề sợ hãi, bọn họ xông vào vòng vây của quân Bắc Tần, bảo vệ chặt chẽ bên cạnh Hàn Diệp.

Trong nháy mắt, Hàn Diệp liền chìm trong đám binh sĩ Bắc Tần mênh mông như đại dương.

Đạt Xích cách đó không xa thấy bốn vị chuẩn tông sư không trợ giúp nữa thì rất mừng rỡ, giơ cao lá cờ trong tay, hét lên: "Thổi kèn lệnh, tiến công, toàn lực tiến công, bắt sống Hàn Diệp cho bản tướng, tế vong hồn các tướng sĩ đã tử trận của Bắc Tần..."

Chữ "ta" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, sắc mặt của hắn lập tức kinh hãi, thanh đao đang giơ cao rơi khỏi tay, hắn khó tin nhìn người trước mặt.

Vẻ mặt Long lão u ám, sắc mặt đỏ bừng, cố gắng thôi động nội lực lướt đi trăm mét rõ ràng đã khiến chân khí của ông ta tổn hại nặng nề. Bàn tay cứng như sắt của ông ta bóp cổ Đạt Xích, lạnh lùng mở miệng: "Tế vong hồn của người Bắc Tần ngươi? Vậy ai tới tế vong hồn của con dân Đại Tĩnh ta! Thái tử của Đại Tĩnh ta, đám man di các ngươi há có thể xâm phạm! Hôm nay cho dù có phải bỏ mạng tại đây, ta cũng quyết không để các ngươi động đến trữ quân của ta!"

Vừa nói dứt lời, ông ta tăng thêm nội lực trong tay, dưới ánh mắt kinh hoàng của Đạt Xích, một phát bóp gãy cổ hắn.

Hàn Diệp nhìn thấy cảnh này từ xa, vẻ mặt lạnh lẽo khẽ động, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp.

Tiếng chém giết rung trời, tiếng đao kiếm không ngừng vang lên bên tai, nhưng ngay lúc này hắn lại quay đầu nhìn xuống dưới núi.

Tử Nguyên, nếu núi Vân Cảnh là điểm cuối cùng của ta, vậy tử cục của chúng ta, có phải có thể hoá giải hay không?

Nếu trên thế gian này còn có điều khiến ta nuối tiếc, vậy thì chính là vĩnh viễn không thể nghe được đáp án của nàng.

Vì chủ soái chết thảm, quân Bắc Tần trong phút chốc rơi vào khủng hoảng, nhưng tiếng kèn lệnh tiến công đã được thổi lên trước khi Đạt Xích chết, vì thế binh sĩ Bắc Tần còn lại không màng sống chết xông về phía Hàn Diệp, nhấn chìm bốn vị chuẩn tông sư còn lại vào trong biển người mênh mông.

Trong trận chiến trên đỉnh núi Vân Cảnh, kết cục còn lại chưa định, người còn sống cũng không rõ sống chết.

• Hết chương 156 •

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me