TruyenFull.Me

De Hoang Thu Tinh Linh Phan Ha

Edit: Alice

Beta: Alice

Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló, chuông trên lầu các hoàng thành được gõ vang, yến tiệc Quỳnh Hoa chính thức bắt đầu.

Mới sáng sớm hoàng thành đã bắt đầu náo nhiệt, cung nhân tất bật thu xếp, ngoài điện Nhân Đức trăm hoa đua nở, cảnh tượng vô cùng hoa lệ.

Trong điện Khởi Vân, Cẩn quý phi mặc một bộ triều phục Quý phi đỏ nhạt, mỉm cười, khuôn mặt thanh tú có chút uy nghi, quả thực có phong thái của hoàng gia.

Nàng ta chỉnh lại triều phục Thái tử cho Hàn Vân trước mặt, nhỏ giọng dặn dò: "Thái tử, hôm nay tám vị hoàng thúc của con đều sẽ vào cung. Có họ ở đó, Đế Tử Nguyên sẽ không dám ức hiếp con nữa, Đế Tẫn Ngôn không có đức làm thầy, mẫu phi nhất định sẽ không để hắn làm lão sư của con."

Thấy Hàn Vân cúi đầu im lặng, Cẩn quý phi phủi y phục cho nó, giọng nói nặng nề: "Vân nhi, hoàng gia chúng ta chỉ còn lại con, con là Thái tử Hàn gia, bất luận mẫu phi làm gì thì đều vì tốt cho con, đừng để mẫu phi thất vọng nữa, biết chưa?"

Hàn Vân gật đầu, khẽ mím chặt môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng đáp lại.

Cẩn quý phi chỉ cho rằng nó thương xót Đế Tẫn Ngôn, bày ra tính cách trẻ con nên không nói nhiều nữa, dắt Hàn Vân lên kiệu đi về phía điện Nhân Đức.

"Điện hạ, người nói rằng bệ hạ đã ra khỏi biệt viện Tây Giao, vào cung rồi?"

Thi phủ, Thi Tranh Ngôn đang chuẩn bị vào cung dự tiệc chợt dừng bước ở cửa thư phòng, vẻ mặt kinh ngạc.

Hàn Diệp vốn định vào biệt viện Tây Giao gặp vua Gia Ninh sau khi yến tiệc Quỳnh Hoa kết thúc, nhưng một canh giờ trước khi yến tiệc Quỳnh Hoa bắt đầu, hắn lại nhận được tin vua Gia Ninh bí mật rời khỏi biệt viện Tây Giao rồi vào cung.

Hàn Diệp gật đầu, vẻ mặt có chút trầm ngâm.

"Bệ hạ vào cung lúc này, lẽ nào muốn tham gia yến tiệc Quỳnh Hoa?"

"Tạm thời chưa rõ ý định của phụ hoàng, hôm nay thời gian ông ấy rời khỏi biệt viện cũng quá trùng hợp. Tranh Ngôn, ta vào cung cùng huynh."

Thi Tranh Ngôn ngẩn ra: "Vâng, điện hạ."

Ngoài điện Nhân Đức, bát vương ngồi ở bên trái, phía dưới An Vương. Hữu tướng và Lạc Minh Tây dẫn theo nội các ngồi ở bên phải, đối diện với bát vương, triều thần bên dưới bọn họ vẫn ngồi theo cấp bậc. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Tam giáp tân khoa năm nay đều ngồi dưới các triều thần Nhất phẩm, có thể coi là rất dựa vào trước. Bên dưới triều thần chính là những sĩ tử có tiếng đã thi đỗ trong ân khoa năm nay, mấy năm trước những sĩ tử thi đỗ đều đã được phong tước hoặc bổ nhiệm làm quan, nhưng vì vụ án gian lận thi cử năm nay mà triều đình vẫn chưa có lệnh, bọn họ cũng bị giữ chân ở kinh thành. Nói ra, người hy vọng làm rõ vụ án gian lận thi cử nhất chính là những người này.

Gỗ lim làm bàn, đồ dùng bằng ngọc, trăm hoa khoe sắc, ca múa tưng bừng. Mười mấy năm nay yến tiệc Quỳnh Hoa chưa từng long trọng như vậy, đủ để thấy hoàng thất rất coi trọng.

Yến tiệc Quỳnh Hoa bắt đầu vào giờ Thân, lúc này còn một lúc nữa. Khi Cẩn quý phi bước lên đài cùng Thái tử Hàn Vân, chư vương trang nghiêm bá quan đứng dậy, tiếng hành lễ thỉnh an vang vọng khắp bên ngoài điện Nhân Đức.

"Chúng khanh bình thân." Cẩn quý phi nâng tay, vẻ mặt uy nghi vô cùng đắc ý, lớn tiếng nói: "Yến tiệc Quỳnh Hoa sắp bắt đầu, chúng khanh đã tham gia đầy đủ?"

"Bẩm Quý phi nương nương, Thi tướng quân đã đến cửa cung, rất nhanh sẽ tới." Tổng quản của điện Khởi Vân ở bên cạnh tiến lên đáp, nhưng lại lộ vẻ do dự: "Có điều..."

"Có điều gì?"

"Có điều hôm qua Nhiếp Chính Vương không nghỉ ngơi ở trong cung, nô tài không tìm thấy Nhiếp Chính Vương, không biết khi nào Nhiếp Chính Vương và Thế tử Tĩnh An Hầu sẽ đến?"

Cẩn quý phi nhìn vị trí trống ở một bên, thờ ơ mở miệng: "Nhiếp Chính Vương lo nước lo dân, thiết nghĩ yến tiệc Quỳnh Hoa nhỏ bé của bổn cung không thể lọt vào mắt của Nhiếp Chính Vương."

Ngoài điện Nhân Đức nhất thời im lặng, hoàng thân quốc thích văn võ bá quan toàn triều đều đang ở đây, Nhiếp Chính Vương làm gì có chuyện triều chính cần bàn chứ. Ý của Quý phi nương nương chỉ là mỉa mai Đế gia công cao lấn chủ, khinh thường hoàng gia mà thôi.

"Quý phi nương nương nói đùa rồi, bản vương sao dám không tham gia yến tiệc do người tổ chức chứ."

Ngoài cửa cung điện Nhân Điện, Đế Tử Nguyên mặc một bộ Tấn phục đỏ rực bước vào. Đằng sau nàng là Thi Tranh Ngôn và Đế Tẫn Ngôn một thân triều phục.

Đế Tử Nguyên buộc cao mái tóc dài, vẻ mặt uy nghi. Nàng giẫm lên thềm đá, bước từng bước về phía đài cao, phàm là nơi nàng đi qua, bá quan đều đứng dậy khom lưng đón.

Đây là lần đầu tiên Cẩn quý phi quang minh chính đại đối đầu với Đế Tử Nguyên, mặc dù đã sớm biết Đế Tử Nguyên không phải người thường, nhưng chỉ cảnh tượng này đã khiến trong lòng Cẩn quý phi nổi lên sóng to gió lớn. Cai quản hậu cung hai năm, Cẩn quý phi đã gặp qua vô số người, nhưng chỉ ở trên người Đế Tử Nguyên, nàng ta mới nhìn thấy phong thái đế vương và ý chí sát phạt tương tự vua Gia Ninh.

Khó trách có thể bức bệ hạ lui về ở biệt viện Tây Giao, nắm chắc toàn bộ vương triều Đại Tĩnh trong tay! Nhìn văn võ bá quan đang đứng nghênh đón trên thềm đá, bàn tay giấu trong tay áo của Cẩn quý phi siết chặt, cố gắng duy trì tư thế cao quý.

"Quý phi nương nương, khi đến cửa cung bản vương tình cờ gặp Thi nguyên soái, vì thế cùng đi với hắn, bản vương không đến trễ chứ." Đế Tử Nguyên khẽ cười, bước lên đài cao, thản nhiên ngồi trên ngự ỷ ngang hàng với Cẩn quý phi, nhìn về phía nàng ta.

Lúc này, tiếng chuông trên hoàng cung vang lên, đến giờ Thân.

Cẩn quý phi khôi phục trạng thái bình thường, cười nói: "Yến tiệc Quỳnh Hoa sắp bắt đầu, Nhiếp Chính Vương và Thi nguyên soái đến vừa đúng lúc." Nàng ta nâng ly xuống dưới đài cao: "Thịnh yến Quỳnh Hoa hôm nay vừa hay có bát vương hồi kinh, ân khoa vừa định, có thể nói là chuyện vui liên tiếp. Nào, bổn cung kính chư vị ái khanh, chúc Đại Tĩnh ta được trời phù hộ, vĩnh viễn phồn vinh!"

"Chúc Đại Tĩnh ta được trời phù hộ, vĩnh viễn phồn vinh!" Bá quan cùng nâng ly, tràn đầy khí thế.

Cẩn quý phi phất tay, tiếng đàn tiếng sáo đột nhiên vang lên, vũ nữ cung đình lên trên đài múa, nhất thời ngoài điện Nhân Đức không ngớt tiếng cười, vô cùng náo nhiệt.

Đế Tử Nguyên lười nhác ngồi trên ngự ỷ, nheo mắt thưởng thức ca múa, dáng vẻ lười biếng.

Cẩn quý phi nâng chén lên với nàng, nàng cũng khẽ nâng chén rượu trong tay lên, mỉm cười uống cạn.

Bàn về kỹ năng giả bộ hoà thuận thân ái, Đế Tử Nguyên đã lăn lộn trong triều nhiều năm như vậy, nếu nàng dám nhận thứ hai trước mặt vua Gia Ninh thì quả thực không ai dám nhận hơn nàng.

"Đại Tĩnh trải qua chiến loạn, sức khoẻ bệ hạ không tốt nên không thể vào triều, hai năm nay may mắn có Nhiếp Chính Vương giúp đỡ nên triều chính mới yên ổn. Năm nay kỳ thi mùa xuân vừa định, Nhiếp Chính Vương lựa chọn nhân tài cho Đại Tĩnh, càng vất vả rồi."

Giọng nói của Cẩn quý phi không nặng không nhẹ, vừa hay làm lu mờ tiếng ca múa: "Nào, Nhiếp Chính Vương, bổn cung thay bệ hạ kính ngài một ly."

Giọng nói của Cẩn quý phi vừa vang lên, triều thần trên thềm đá nghe rất rõ ràng, đồng loạt đặt chén rượu xuống nhìn về phía đài cao.

Đế Tử Nguyên khẽ nheo mắt, thầm nghĩ Cẩn quý phi cũng không phải là người mập mờ, ánh kiếm lộ ra rất rõ. Nhưng Đế Tử Nguyên là ai, ngay cả vua Gia Ninh còn không kiếm được lợi trước mặt nàng, vậy sao nàng có thể nhẫn nhịn mấy câu có ý mỉa mai của Cẩn quý phi trước mặt triều thần.

"Nương nương quá khen, mặc dù ân khoa đã kết thúc, nhưng có vài chuyện nhỏ vẫn chưa tra rõ. Chén rượu này của nương nương, bản vương không dám nhận." Đế Tử Nguyên nhìn về phía Cẩn quý phi, chậm rãi mở miệng.

Cẩn quý phi khẽ mím môi, nhướng mày thu tay về: "Xem trí nhớ của bổn cung này, nghe nói thời gian trước Lý đại nhân có gõ chuông Thanh Long, nói rằng có bài thi của thí sinh bị Lễ bộ Thượng thư Cung Quý Chá đánh tráo, còn nói cái gì mà Thế tử Tĩnh An Hầu tiết lộ đề thi..." Cẩn quý phi nhìn về phía Lý Định Khôn trên thềm đá: "Lý đại nhân, có chuyện này không?"

Hàn Vân ngồi bên cạnh Cẩn quý phi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Cẩn quý phi đang cười ngâm ngâm. Nó lại ngẩng đầu nhìn Đế Tẫn Ngôn đang im lặng ngồi dưới đài, khuôn mặt nhỏ chợt căng thẳng.

Nghe Cẩn quý phi hỏi, ngoài điện Nhân Đức yên tĩnh trở lại, các đại thần thông suốt đều biết phần chính của yến tiệc Quỳnh Hoa hôm nay sắp tới rồi, người nào cũng ngồi ngay ngắn đợi xem mọi chuyện tiến triển thế nào.

"Bẩm Quý phi nương nương, quả thực có chuyện này, là thần gõ chuông Thanh Long, dâng hai vụ án này cho Nhiếp Chính Vương." Lý Định Khôn bước ra từ chỗ triều thần, nửa quỳ đáp lại.

"Lý khanh, sao có thể tuỳ tiện gõ chuông Thanh Long chứ? Chuyện có liên quan đến danh tiếng của Cung lão đại nhân và Thế tử Tĩnh An Hầu, không qua loa được!"

"Nương nương, nếu không có chứng cứ, cho dù gan thần có to bằng trời thì cũng không dám gõ chuông Thanh Long. Một tháng trước thần đã giao chứng cứ của vụ án này cho Đại Lý tự rồi."

"Ồ?" Cẩn quý phi nghe vây, quả nhiên nhìn về phía Đế Tử Nguyên: "Nhiếp Chính Vương, thời gian trôi qua nhanh thật, vụ án này cũng hơn một tháng rồi. Bổn cung nghe nói Nhiếp Chính Vương ấn định thời gian một tháng cho vụ án này, tính ra cũng đã đến lúc, không biết Đại Lý tự điều tra hai vụ án này thế nào rồi? Nghe nói vì hai vụ án này, các thí sinh của ân khoa năm nay đều bị giữ ở kinh thành, nếu đã điều tra rõ rồi thì sớm ngày trả lại sự trong sạch cho Cung lão đại nhân và Thế tử, cũng để các thí sinh nhanh chóng nhậm chức. Nhiếp Chính Vương... ngài nói xem bổn cung nói có đúng không?"

Cẩn quý phi cười hiền hậu, bày ra vẻ mặt vô cùng lo lắng cho Cung Quý Chá và Đế Tẫn Ngôn.

Đế Tử Nguyên quả thực rất khó hiểu, rõ ràng năm đó đều là những nữ tử lương thiện đơn thuần, tại sao ở hậu cung mấy năm lại biến thành bộ dạng này.

"Nương nương tất nhiên nói đúng, phải sớm điều tra rõ hai vụ án này mới được. Hôm nay chính là kỳ hạn một tháng mà bản vương đặt ra cho Đại Lý tự..." Đế Tử Nguyên nhàn nhã xua tay xuống dưới: "Du An, một tháng đã đến, ngươi kết luận hai vụ án này thế nào?"

Đại Lý tự khanh Hoàng Phổ thấy Đế Tử Nguyên hỏi liền đứng dậy, tiến lên bẩm báo: "Điện hạ, thần bất tài, tạm thời vẫn chưa điều tra rõ hai vụ án này."

Câu nói này của Hoàng Phổ ít nhiều cũng khiến triều thần trên thềm đá có chút kinh ngạc, trước giờ Hoàng Phổ phá án rất nhanh gọn, kết án cũng rất dứt khoát, chưa từng dây dưa kéo dài như vậy.

Có điều liên quan đến Thế tử Tĩnh An Hầu, hắn mượn cớ dây dưa cũng là hợp lý. Dù sao thì năm đó Nhiếp Chính Vương cũng có ơn tri ngộ với Hoàng Phổ, mấy năm nay còn coi hắn là trợ thủ đắc lực.

"Hoàng đại nhân! Vừa rồi Lý đại nhân đã nói hai vụ án này đều có chứng cứ xác thực, ngài vẫn chưa tra rõ... là chưa tra rõ chân tướng của vụ án, hay là chưa tìm ra chứng cứ có thể rửa sạch hiềm nghi cho Cung Quý Chá và Thế tử Tĩnh An Hầu? Nếu vẫn chưa tra rõ vụ án, bản vương còn có thể chấp nhận, nhưng nếu ngươi chỉ muốn rửa sạch tội danh cho Cung Quý Chá và Đế thế tử... vậy thì bản vương hỏi ngươi, lẽ nào Đại Lý tự là do nhà nào phủ nào mở? Chứng cứ xác thực cũng không thể định tội kẻ xúc phạm vương pháp!"

Người đứng đầu bát vương, Thuỵ Vương giọng nói như chuông, vừa mở miệng đã không hề khách khí mà chất vấn.

Từng câu nói của Thuỵ Vương đều đâm vào tim, thể hiện rõ sự trách mắng vì Hoảng Phổ coi thường vương pháp, Đế Tử Nguyên bao che cho đệ đệ ruột.

"Thuỵ vương gia, không phải như vậy, hai vụ án này nhìn có vẻ có chứng cứ xác thực, nhưng bên trong lại rất kỳ lạ..."

Hoàng Phổ ngẩng đầu giải thích, nhưng Thuỵ Vương lại phất tay, lớn tiếng nói: "Có gì kỳ lạ, chỉ là hai vụ án gian lận thi cử có chứng cứ xác thực, có tội thì định tội là được." Ông ta ngẩng đầu nhìn Đế Tử Nguyên, trầm giọng nói: "Lẽ nào Nhiếp Chính Vương không nỡ định tội Đế thế tử nên mới kéo dài một vụ án đơn giản như vậy đến tận lúc này! Nhiếp Chính Vương không nỡ xuống tay, bản vương cũng thông cảm, dù sao cũng là nữ tử, khó mà gánh vác trọng trách. Nhưng nếu chuyện nào Nhiếp Chính Vương cũng như vậy, vậy thì sau này làm sao có thể quyết đoán quốc sự, bản vương thấy vẫn nên đón bệ hạ từ Tây Uyển về triều thôi!"

Dưới điện Nhân Đức, sâu trong hành lang, Hàn Diệp vì lo lắng về yến tiệc Quỳnh Hoa mà theo Thi Tranh Ngôn vào cung, nghe vậy thì không khỏi nhíu mày.

• Hết chương 179 •

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me