TruyenFull.Me

De Hoang Thu Tinh Linh Phan Ha

Edit: Alice

Beta: Alice

Hàn Vân vừa nói dứt lời, chúng thần liếc mắt nhìn nhau, không ai dám nhảy ra chỉ trích Đế Tẫn Ngôn và Triệu Nhân gian lận thi cử nữa. Thuỵ Vương tức đến mức đỏ bừng mặt, nhưng không thể không nhịn lại. Thành thật mà nói, Đại Lý tự tìm ra cả trăm chứng cứ chứng minh Đế Tẫn Ngôn vô tội, thì cũng không bằng một câu nói mà Hàn Vân vừa nói trước mặt văn võ bá quan toàn triều.

Thái tử Hàn gia dùng danh dự trữ quân để bảo đảm cho Thế tử Đế gia, toàn bộ Đại Tĩnh, có ai dám nói không tin?

Nếu hôm nay còn có chuyện khiến người khác kinh ngạc hơn cả Giang Vân Tu lừa gạt bá quan, làm loạn triều đình, vậy thì chính là Thái tử Hàn Vân lựa chọn bảo vệ Đế Tẫn Ngôn trước mặt bá quan.

Sau khi toàn bộ Đế gia bị chôn ở thành Đế Bắc, mười bốn năm nay, đây là lần đầu tiên hai nhà Hàn Đế chung tay gây dựng triều đình. Vài lão thần đã trải qua mấy triều nhìn về phía Đế Tử Nguyên và Hàn Vân trên đài cao xa xa, đáy lòng chợt sinh ra chút cảm giác chua xót.

Loanh quanh luẩn quẩn, hai đại thế gia khai quốc Đại Tĩnh trải qua thăng trầm mà vẫn còn cục diện ngày hôm nay, quả thực là kỳ tích.

Trên ngai vàng, ánh mắt Đế Tử Nguyên nhìn Hàn Vân vừa lâu vừa xa, dường như thông qua Hàn Vân nhỏ bé non nớt, nàng nhìn thấy Hàn Diệp năm đó dốc hết sức lực mười mấy năm, tiêu tốn cả đời để bảo vệ Ôn Sóc và nàng.

Nàng khẽ thở dài, đáy mắt thoáng qua sự nhẹ nhõm mà bản thân nàng cũng không phát hiện ra.

"Chúng khanh đều nghe thấy rồi?" Đế Tử Nguyên chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cạnh Hàn Vân, nhìn xuống dưới thềm đá: "Giang Vân Tu, tâm tính ngươi bất chính, gấp gáp mưu cầu danh lợi, lừa gạt triều đình, không thể tha thứ. Bản vương không giết ngươi, nhưng hình ngục trong kinh thành luôn có chỗ cho ngươi, đời này của ngươi chỉ có thể ở trong ngục nhìn Đại Tĩnh của bản vương phồn vinh vững mạnh mà không thể tiến vào một bước! Người đâu, đưa hắn xuống, đánh vào thiên lao! Cho dù tương lai Đại Tĩnh đại xá thiên hạ, hắn cũng vĩnh viễn không được ân xá!"

Đế Tử Nguyên vừa nói dứt lời, thị vệ đứng bên cạnh lập tức kéo Giang Vân Tu đang thất thần tuyệt vọng xuống.

Cẩn quý phi đã sớm không còn vẻ ung dung điềm tĩnh như lúc bắt đầu, nàng ta không ngờ Đế Tử Nguyên lại sát phạt quyết đoán như vậy, trực tiếp định tội Giang Vân Tu trên yến tiệc Quỳnh Hoa, vẫn vương quyết bá đạo như vậy. Nhìn Giang Vân Tu bị lôi xuống, Cẩn quý phi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đến lúc này nàng ta mới bắt đầu hối hận, nàng ta và Hàn Vân rốt cuộc sẽ phải chịu hậu quả gì sau khi động vào Đế gia và Đế Tử Nguyên.

"Hai vụ án gian lận thi cử này đã được làm rõ, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ làm loạn triều cương. Cung lão đại nhân trong sạch, bị người hãm hại, đợi sức khoẻ của lão đại nhân tốt lên, bản vương sẽ đích thân mời lão đại nhân về triều, quản lý Lễ bộ."

Nàng nhìn về phía ba người Lương Dĩ Bân: "Ba người các ngươi tài giỏi ưu tú, là Tam giáp tân khoa mà Đại Tĩnh ta dốc lòng tuyển chọn. Bản vương hy vọng các ngươi sẽ nhớ rõ mục đích ban đầu vào triều hôm nay, tạo phúc cho bách tích, sáng lập thịnh thế cho Đại Tĩnh!"

"Vâng, điện hạ!" Ba người Lương Dĩ Bân cúi người hành lễ, giọng nói trịnh trọng vang vọng, như một lời hứa.

"Còn có các ngươi..." Nàng ngước mắt nhìn các học trò ngồi ở cuối thềm đá: "Từ ngày hôm nay, mỗi người các ngươi đến một vùng của Đại Tĩnh, nhớ kỹ lời của bản vương, bản vương không cần các ngươi thông minh tuyệt đỉnh thành thạo mưu lược, bản vương chỉ muốn các ngươi chăm lo bách tính, làm tròn bổn phận thần tử, làm tốt quan phụ mẫu của một phương! Bản vương đợi các ngươi ở hoàng thành này, hy vọng sau này mỗi người các ngươi quay về hoàng thành đều sẽ đường đường chính chính, không bôi nhọ mũ quan mà Đại Tĩnh đã ban cho các ngươi!"

"Tuân lệnh điện hạ, chúng ta nhất định dốc hết toàn lực, chăm lo nhân dân, tạo phúc bách tính!" Vẻ mặt của các học trò dưới thềm đá rất kích động, đồng loạt đứng dậy chắp tay đáp lại, tất cả mọi người đều không hẹn mà hành lễ đệ tử với Đế Tử Nguyên.

Nhậm An Lạc của ba năm trước, Đế Tử Nguyên của ba năm sau, ân khoa hai bảng, trụ cột hai mươi năm sau của Đại Tĩnh, đều bị khuất phục trước tấm lòng của nàng.

Đế Tử Nguyên khẽ gật đầu, đáy mắt cũng có chút dao động, nhưng nàng không ngồi lại. Trong lúc xúc động, chúng thần nghĩ Nhiếp Chính Vương nhất định còn lời muốn nói, vì thế không dám hấp tấp.

Đế Tử Nguyên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói với triều thần dưới thềm đá: "Vụ án gian lận thi cử lần này, bản vương rất thất vọng về chúng khanh." Triều thần dưới thềm đá nhất thời run rẩy, đồng loạt ngẩng đầu.

"Chư vị, các ngươi làm quan trong triều mấy năm, có ai chưa từng trải qua thăng trầm, có ai chưa từng trải qua loạn lạc. Cung lão đại nhân làm quan hai mươi hai năm, lẽ nào các ngươi không biết tính cách của ông ấy thế nào? Bản vương muốn hỏi các ngươi, lẽ nào một lời vu oan của sĩ tử vô danh còn hơn tình đồng bào cùng đứng trên điện Càn Khôn hơn hai mươi năm của các ngươi? Lần này cả triều có mấy người đứng ra nói một câu công đạo cho Cung lão đại nhân?"

Chúng thần sững sờ, vẻ mặt của vài lão thần ửng đỏ, không dám nhìn vào ánh mắt chất vấn của Đế Tử Nguyên.

"Bản vương biết các phe phái trên triều đối đầu, mưu hại vì quyền là chuyện bình thường. Nhưng..." Giọng nói của Đế Tử Nguyên chợt nặng nề: "Thứ bản vương muốn là một triều đình sáng suốt rõ ràng, triều đình của bản vương chỉ bàn chuyện thiên hạ, bây giờ là vậy, tương lai cũng là vậy! Chúng khanh, đã nghe rõ chưa?"

Đế Tử Nguyên nhất thời cao giọng, tiếng quát hỏi như sấm vang vọng ngoài điện Nhân Đức.

"Chúng thần hổ thẹn, sau này nhất định nhớ kỹ lời của điện hạ!"

Bá quan trang nghiêm, đồng loạt đứng dậy chắp tay đáp lại, giọng nói vọng thẳng lên mây xanh, vang vọng khắp hoàng thành.

Lúc này, triều thần đứng ngoài điện Nhân Đức mới thực sự nhận ra, Đế Tử Nguyên và vua Gia Ninh không giống nhau.

Đạo của hoàng đế, bọn họ một người chọn quyền mưu, một người lại chọn lòng mang thiên hạ.

Vẻ mặt của tông thất Hàn thị cứng đờ, vẻ mặt của bát vương càng lạnh lẽo thâm trầm, nhưng không còn cách nào khác.

Khí thế ngút trời mạnh mẽ lao về phía đài cao, Cẩn quý phi nhìn bóng người cách đó không xa, sự phẫn nộ và kiêu ngạo trên mặt dần biến thành sự chua xót và khiếp sợ.

Khí thế không thua kém vua một nước như vậy, khó trách bệ hạ lại lui về Tây Uyển, tình nguyện nhường lại đại quyền thiên hạ. Một Đế Tử Nguyên như vậy, trên dưới Đại Tĩnh hiện nay, còn ai có thể lay chuyển vị trí, còn ai có thể đoạt lấy hào quang của nàng?

Rõ ràng, nàng ta có tư thế của một hoàng đế!

Cẩn quý phi nhắm mắt, vừa nặng nề vừa khó nhọc thở dài, dường như già đi trong nháy mắt.

Dưới điện Nhân Đức, sau hành lang, Hàn Diệp nhìn về phía đài cao, đã sớm thu lại bước chân.

Đáy mắt trống rỗng của hắn, tràn đầy sự kiêu ngạo và thương cảm không thể xem nhẹ.

Đây chính là Tử Nguyên, vị hoàng đế mà hắn chọn cho con dân của mình.

Hắn chưa từng nghi ngờ về quyết định giao lại thiên hạ cho nàng, hắn biết nàng sẽ là vị hoàng đế tốt nhất của Đại Tĩnh, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy. Tử Nguyên của hắn, đã đủ lớn mạnh.

Lớn mạnh đến mức có thể bảo vệ thiên hạ này thật vững chắc, lớn mạnh đến mức có lẽ... đã không còn cần đến hắn.

Hàn Diệp lẳng lặng đứng trên hành lang, khẽ nhắm mắt lại.

Tử Nguyên, nếu có thể tận mắt nhìn thấy nàng của hiện tại, ta, không cầu gì hơn.

Trên đài cao, Hàn Vân ngẩng đầu nhìn Đế Tử Nguyên, bàn tay nhỏ không biết từ lúc nào đã nắm chặt vạt áo nàng, đáy mắt không nhịn được mà lộ vẻ kính phục.

Đế Tử Nguyên cúi đầu nhìn nó, Hàn Vân ngẩn ra, cảm thấy mất mặt, loạng choạng dịch sang hai bước, nhưng lại bị một đôi tay thon dài vững vàng đỡ lấy. Đế Tử Nguyên đỡ lưng nó, khẽ xoa đầu nó, dắt tay nó nhìn xuống bá quan.

Hàn Vân ngẩn ra, lòng bàn tay có cảm giác ấm nóng. Hốc mắt nó hơi cay cay, thẳng lưng đứng bên cạnh Đế Tử Nguyên.

Không ít triều thần nhìn thấy cảnh tượng này thì bị doạ không nói thành lời, trầm ngâm liếc mắt nhìn nhau.

Đế Tử Nguyên nói với bá quan: "Hôm nay bản vương còn một chuyện muốn tuyên bố."

Bá quan ngẩng đầu, yên tĩnh đợi Đế Tử Nguyên nói tiếp.

"Bản vương đã quay về triều mấy năm, cảm thấy một mình cai quản triều đình rất lao lực, hôm nay sẽ đón trụ cột Đại Tĩnh quay về, hắn sẽ quản lý nội các cùng Hữu tướng và Minh Tây."

Đế Tử Nguyên vừa nói dứt lời, chúng thần liếc mắt nhìn nhau, không biết Nhiếp Chính Vương rốt cuộc đã đưa vị đại quan tướng soái nào về mà có thể vào thẳng nội các!

"Mời Tấn Vương lên điện." Đế Tử Nguyên nhìn về hướng cửa cung dưới điện Nhân Đức, lớn tiếng nói.

Chúng thần nhất thời sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa cung. Hàn Việt mặc một bộ triều phục hoàng tử bước trên bậc thang. Cẩn quý phi lập tức biến sắc, đột nhiên bật dậy từ chỗ ngồi, nhìn chằm chằm ra cửa điện.

Tấn Vương Hàn Việt? Người du ngoạn Giang Nam cùng Tấn vương phi ba năm trước rồi không quay về triều nữa, Tấn Vương Hàn Việt?

Các triều thần không biết, nhưng nàng ta lại biết rất rõ, năm đó để bảo vệ Đế Tử Nguyên an toàn trên chiến trường Tây Bắc, Tấn Vương đã bị Đế gia bắt ở Tấn Nam để uy hiếp vua Gia Ninh, nàng ta không hề ngờ rằng Đế gia sẽ thả Tấn Vương quay về từ Tấn Nam. Nếu hai năm trước Hàn Việt vẫn còn, làm sao đến lượt Hàn Vân mới ba tuổi ngồi lên vị trí trữ quân chứ.

Chỉ trong chớp mắt, Hàn Việt đã bước đến trước đài cao. Hắn chắp tay hành lễ với Đế Tử Nguyên, vẻ mặt lãnh đạm, tựa như cũng có chút cảm thán.

"Thái tử thông minh, bản vương rất yên tâm." Đế Tử Nguyên gật đầu với Hàn Việt, sau đó vỗ vào vai Hàn Vân: "Sau này Tấn Vương cũng sẽ là thầy của Thái tử, cùng Tẫn Ngôn dạy dỗ Thái tử. Chư vị vương gia..." Chưa đợi mọi người hoàn hồn, Đế Tử Nguyên đã nhìn về phía bát vương: "Các ngài hiếm khi vào kinh, nếu lần này đã tới thì không bằng ở lại kinh thành vài ngày, cũng tiện ôn lại chuyện cũ với các lão đại nhân trong kinh." Không quan tâm đến vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của bát vương, Đế Tử Nguyên cười rất ôn hoà: "Tấn Vương vừa mới hồi kinh, nửa tháng sau bản vương sẽ tổ chức tiệc cho Tấn Vương ở điện Càn Khôn, lúc đó vẫn mong chư vị vương gia đến dự đúng giờ."

Đế Tử Nguyên cười rất đơn thuần, quần thần rũ mắt, không dám nhìn sắc mặt của bát vương. Chỉ một câu đã buộc bát vương ở lại kinh thành, khó trách Nhiếp Chính Vương không hề dị nghị khi Cẩn quý phi triệu bát vương vào kinh, hoá ra từ đầu đến cuối nàng đã có ý như vậy.

Có điều giữ bát vương ở kinh thành, đón Tấn Vương về, Nhiếp Chính Vương rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Đừng nói là triều thần thuộc phe phái Hàn gia, bây giờ ngay cả các triều thần dưới trướng Đế gia cũng không đoán ra tâm tư của Đế Tử Nguyên.

Một bữa yến tiệc Quỳnh Hoa nhiều sóng gió, giằng co hồi lâu, lúc này mặt trời đã ngả về Tây sơn. Đế Tử Nguyên nhìn sắc trời.

"Được rồi, thiết nghĩ chúng khanh đã tận hứng trong yến tiệc Quỳnh Hoa hôm nay, chúng khanh hồi phủ sớm..."

Nàng vừa mở miệng, một tên thái giám đã gấp gáp chạy từ dưới thềm đá lên. Thái giám này rất quen mắt, vẻ mặt rõ ràng đã hoảng sợ đến cực điểm, nhưng vừa to gan vừa không sợ chết xông vào yến tiệc Quỳnh Hoa nơi Đế Tử Nguyên và Cẩn quý phi đang ở.

"Nương nương! Quý phi nương nương!" Tên thái giám này quỳ rạp xuống dưới đài cao, giọng nói vỡ vụn, đột ngột hét lên một câu kinh thiên động địa trước mặt mọi người.

"Bệ hạ, bệ hạ đang hấp hối, Triệu công công mời Quý phi nương nương và Thái tử điện hạ lập tức đến cung Chiêu Nhân!"

Chỉ một câu nói, thế giới trở nên yên tĩnh.

• Hết chương 183 •

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me