De Hoang Thu Tinh Linh Phan Ha
Edit: AliceBeta: AliceĐã nửa tháng trôi qua kể từ ngày quốc hôn, tin tức Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đã mất về triều và tuyên bố không bao lâu nữa sẽ đại hôn với Nhiếp Chính Vương được truyền khắp Vân Hạ trong vòng nửa tháng, triều đình Bắc Tần và Đông Khiên nhất thời chấn động, tự thấy nguy hiểm. Ba năm nay Đế Tử Nguyên nhiếp chính Đại Tĩnh, Đại Tĩnh quốc thái dân an, quốc khố dồi dào, binh hùng tướng mạnh, quốc lực phục hưng, đã sớm bị Bắc Tần và Đông Khiên coi là kẻ địch lớn. Hai nước vốn cho rằng cuộc chiến tranh giành vị trí trữ quân của hai nhà sẽ khiến triều đình Đại Tĩnh xảy ra nội loạn, ít nhất có thể nghỉ ngơi vài năm, nào ngờ Hàn Diệp không những sống sót về triều mà còn cưới nữ tử Đế gia, lập tức loại bỏ cục diện tranh chấp trên triều đình Đại Tĩnh. Sau khi biết tin, triều đình Bắc Tần và Đông Khiên vô cùng căng thẳng, chưa đến nửa tháng đã viết quốc thư rồi cho sứ giả gửi đến.Ngược lại, mấy năm nay các triều thần Đại Tĩnh trải qua nhiều chuyện, tâm tính được mài giũa rất mạnh mẽ, các triều thần có tuổi không hề bị Nhiếp Chính Vương và trữ quân của mình xoay vòng đến mức đổ bệnh sau ngày đại hôn, người nào cũng ăn ngon ngủ yên, vui vẻ phụng chức trong triều đình, tựa như rất chờ đợi đại hôn của Thái tử và Nhiếp Chính Vương. Nếu có một việc khiến bọn họ vừa để tâm vừa không thể giải quyết, vậy thì chỉ có thân phận trữ quân lúng túng của tiểu Thái tử Hàn Vân thôi.Ba năm trước Thái tử mất trên núi Vân Cảnh, để ổn định hoàng quyền Hàn thị, tiên đế đã sắc phong Thập Tam hoàng tử làm trữ quân, bởi vì năm đó Thái tử mới ba tuổi và tiền Thái tử vừa mất, nên dù Hàn Vân đã được sắc phong nhưng chưa từng vào thái miếu nhận lễ, cũng chưa làm chủ Đông Cung. Nói ra, so với đại điển sắc phong rất vinh quang của Hàn Diệp năm đó, vị trí Thái tử của Hàn Vân quả thực có chút viển vông, nhưng bất luận nói thế nào, nó cũng là trữ quân được tiên đế hạ chỉ sắc phong. Đây là sự thật mà dù Hàn Diệp vinh quang về triều thì cũng không thể phủ nhận, vì thế làm sao sắp xếp thoả đáng cho Hàn Vân đã trở thành nhiệm vụ hàng đầu trong triều đình hiện giờ.Hàn Diệp về triều vào thời điểm mấu chốt này, còn muốn cưới Nhiếp Chính Vương, vì thế lên ngôi là chuyện tất yếu. Sau này đích tử của hắn và Nhiếp Chính Vương tất nhiên sẽ là người kế thừa danh chính ngôn thuận của Đại Tĩnh. Năm đó quyền kế thừa hoàng vị mà Thái tổ ban cho Đế gia vẫn luôn là tâm bệnh của hoàng tộc Hàn thị, chuyện này cả triều đều biết, sau này Thái tử và Nhiếp Chính Vương có con, huyết mạch hai nhà Hàn Đế nối dõi, vậy thì hiểm hoạ ngầm khi Đại Tĩnh khai quốc cũng sẽ không còn, nói ra thì đây quả thực là phúc khí mà tông thất hoàng thị mong ngóng đến bạc cả tóc mấy năm nay, càng là giai thoại chân chính đủ để lưu truyền trăm năm trên Vân Hạ.Với quyền lực và lòng dân của Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp hiện nay, làm thế nào sắp xếp cho Hàn Vân quả thực không phải chuyện khó. Tiểu Thái tử mới sáu tuổi, vẫn chưa có phe phái theo, cũng chưa có tư cách làm chủ triều đình, cứ phong làm thân vương Nhất phẩm thì cả đời đều giàu có vô lo, chuyện rắc rối duy nhất là vị chủ nhân điện Khởi Vân, Cẩn quý phi. Ba năm cuối cùng vua Gia Ninh tại vị, toàn bộ quyền lực hậu cung đều do Cẩn quý phi thao túng, sau khi vua Gia Ninh băng hà, quyền điều khiển Cấm quân cũng về tay nàng ta. Nếu Hàn Vân kế vị, nàng ta sẽ là Thái hậu danh chính ngôn thuận, cho dù Hàn Diệp đăng cơ thì cũng không thể bạc đãi nàng ta, bây giờ làm sao để không dấy binh mà lấy lại được quyền bảo vệ kinh đô trong tay vị Cẩn quý phi này mới là chuyện nan giải nhất.Sau quốc hôn, Nhiếp Chính Vương cho phép bá quan nghỉ ngơi nửa tháng, tạm thời không nhắc đến chuyện ngai vàng và vị trí trữ quân của Thái tử, tính ra cũng hợp tình hợp lý. Có điều nửa tháng sắp hết, buổi triều sắp đến, quyền lực trong cung rơi vào nhà nào cuối cùng cũng phải có đáp án.Sau khi về triều, Thái tử vẫn ở trong Đông Cung. Những cung nhân hầu hạ năm đó cũng được Nhiếp Chính Vương triệu về gần hết sau ba ngày Thái tử hồi cung. Đông Cung hiện giờ vô cùng sáng sủa, cảnh tượng náo nhiệt.Sâu trong Đông Cung, có một tiểu viện yên tĩnh. Năm đó Hàn Diệp rất thích nơi này, nơi hắn nghỉ ngơi sau khi hồi cung lần này vẫn là nơi này. Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa ngoi lên.Hàn Diệp bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Cát Lợi."Điện hạ? Điện hạ?" Tiếng gọi này rất đặc biệt, vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng, nhưng lại quỷ dị văng vẳng bên tai.Cửa phòng bị đẩy ra không khách khí, Hàn Diệp mặc trung y màu trắng, khoác áo mỏng dựa vào cửa, nheo mắt nhìn đại tổng quản Cấm cung hiện giờ, giọng nói như phát ra từ kẽ răng: "Ta vẫn đang ở đây, gọi cái gì! Năm đó khi ở cạnh ta, ngươi không có gan làm phiền giấc ngủ của ta đâu!"Cát Lợi run rẩy, rũ mắt cúi đầu, khẽ nói: "Điện hạ, không còn sớm nữa rồi!" Hắn khẽ phất tay về phía sau, có ba thái giám lập tức bưng ba cái khay lên: "Nô tài thấy hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, nếu không sớm mang qua đây cho điện hạ, e rằng đến giờ Sửu (*) hôm nay người cũng không được nghỉ ngơi mất."(*) Từ 1 đến 3 giờ sáng.Cát Lợi bày ra bộ dạng nô tài trung thành nô tài một lòng vì người người không thể oán trách nô tài, giọng nói rất nhẹ nhàng.Hàn Diệp liếc nhìn mấy cái khay, lại nheo mắt.Trên khay đầy ắp tấu chương, trùng trùng điệp điệp nhìn mà doạ người. Người khác chỉ nói Thái tử vinh quang về triều, dùng thánh chỉ do Thái tổ gia đích thân ban rồi hừng hực khí thế bắt lấy thê tử quyền lực nhất thiên hạ trên điện Chiêu Nhân, nhất định ngày ngày được hưởng phúc, nhưng không hề biết sau quốc hôn, Thái tử điện hạ còn chưa kịp giữ lại vạt áo của Nhiếp Chính Vương thì đã bị đẩy về Đông Cung xử lý chính sự chất đống đã lâu, mỗi ngày từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, một ngày cũng không được nghỉ."Hôm nay nàng ấy vẫn ở phủ Tĩnh An Hầu?"Thái tử trầm giọng hỏi, mọi người có lẽ nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi này, nhưng đại tổng quản Cấm cung của chúng ta phản ứng rất nhanh, bắt đầu lảm nhảm trả lời."Vâng, điện hạ, Nhiếp Chính Vương vẫn ở hầu phủ. Sáng sớm hôm qua Nhiếp Chính Vương đã ăn một lồng bánh bao ở thành Tây, kèm theo rượu gạo ngọt do phu nhân hầu gia đích thân làm. Buổi trưa cùng Nguỵ lão thừa tướng tổ chức tiệc cá câu được trong hồ ngoài thành, Hoàng Phổ đại nhân tình cờ vào phủ thăm hỏi nên cũng ăn cùng. Buổi tối ngự trù kho móng giò, Nhiếp Chính Vương ăn rất ngon miệng, còn tiện tay thưởng cho nô tài một miếng. Hôm qua Nhiếp Chính Vương ngủ vào giờ Hợi (*), trước khi ngủ còn uống chút rượu mơ, ngủ rất say, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."(*) Từ 9 đến 11 giờ đêm. Sau khi Đế Tẫn Ngôn nhận tước, cách xưng hô hầu quân không hợp với Đế Tử Nguyên nữa, Cát Lợi chỉ đành gọi Đế Tử Nguyên là "Nhiếp Chính Vương" trước mặt Hàn Diệp để phân biệt hai người. Mỗi ngày Thái tử đều hỏi một câu không rõ ý tứ như vậy, Cát Lợi thành thật trả lời, cũng để Thái tử tình nguyện nhận những thứ hắn đưa tới.Hàn Diệp nghe vậy, ánh mắt từ từ dịu đi, cuối cùng sự khó chịu khi bị gọi dậy sớm hoàn toàn biến mất. Hắn hừ một tiếng, hất cằm về phía khay đồ: "Còn chưa tỉnh, vậy những thứ đó là gì, thế nào, là ngươi tự quyết định?"Thấy Hàn Diệp cao giọng, Cát Lợi lập tức lắc đầu, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Điện hạ, nô tài nào dám, đây là do Nhiếp Chính Vương phân phó trước khi đi ngủ tối qua.""Cũng nửa tháng rồi, tại sao không giảm chút nào hết." Hàn Diệp nhàn nhã ba năm, sau khi quay về thì không nghỉ ngơi được nửa ngày, với sự chăm chỉ của hắn thì rất hiếm khi phàn nàn, đủ để thấy chính sự cần xử lý mỗi ngày rất nhiều."Điện hạ, Nhiếp Chính Vương nói rồi, nếu người hỏi tại sao chính sự lại nhiều như vậy, thì nô tài phải trả lời..." Nghe vậy, Cát Lợi hiếm khi không ôn hoà khách khí, mà lại nghiêm túc ngẩng đầu, mô phỏng ngữ khí của Đế Tử Nguyên: "Thời gian ba năm, cho dù tích cát thì cũng thành đất, huống hồ là quốc sự. Ngày nào bản vương cũng trôi qua như vậy, nếu Thái tử không kiên nhẫn phê duyệt thì quay về Tây Bắc lần nữa là được.""Điện hạ..." Cát Lợi nhanh nhẹn nói xong câu này, thở không ra hơi: "Đây là lời mà Nhiếp Chính Vương bảo nô tài trả lời!"Cát Lợi được Hàn Diệp nuôi lớn bên cạnh, tình cảm hơn nhiều người thường, nhưng dù là thân phận của hắn, đời này có lẽ cũng chỉ có một lần dám chế giễu Hàn Diệp như vậy.Quả nhiên, Hàn Diệp nheo mắt nhưng lại không thể nổi giận, liếc nhìn tấu chương chất đống một cái, khẽ thở dài, sau đó giữ áo bước vào thư phòng. "Mang vào đây."Đống tấu chương này phê duyệt xong đã là một ngày, vẫn may Hàn Diệp đã quen triều chính nửa tháng nay, hôm nay làm nhanh hơn nhiều nên đến đêm đã đọc xong.Hàn Diệp gác bút, xua tay phân phó: "Đưa đến thượng thư phòng."Hắn nói rồi đứng dậy, bước ra bên ngoài."Điện hạ, người muốn xuất cung?" Phúc Lộc hầu ở một bên nhỏ giọng hỏi. Sáng nay sau khi đưa tấu chương, Cát Lợi đã quay về phủ Tĩnh An Hầu hầu hạ Đế Tử Nguyên, người đang hầu hạ cạnh Hàn Diệp lúc này là tiểu công công Phúc Lộc đi theo Cát Lợi năm đó.Hàn Diệp gật đầu: "Chuẩn bị ngựa."Chuẩn bị ngựa? Phúc Lộc ngẩn ra, kinh thành lớn như vậy, điện hạ đi đâu cũng không quá nửa nén hương, còn phải chuẩn bị ngựa? Thấy Thái tử đã bước ra khỏi thư phòng, hắn vội hoàn hồn, vừa chạy theo vừa dặn dò cung nhân chuẩn bị ngựa.Thái tử không đi thẳng ra cổng cung mà ghé qua Bắc Khuyết các một chuyến. Khi Phúc Lộc tìm thấy Thái tử ở cổng cung, nhìn thấy nhánh trường tư trong tay hắn, hắn mới hiểu ra.Cũng chỉ có vị đó mới có thể khiến điện hạ đêm khuya phi ngựa trong kinh thành thôi.Hàn Diệp vừa đến cổng cung thì một tiểu thái giám tiến lên báo."Điện hạ, Triệu công công ở điện Khởi Vân sai người đến báo, Quý phi nương nương đang trên đường đến gặp điện hạ."Trên con phố bên phải cách Đông Cung không xa, một cỗ xe ngựa từ từ đi đến. Mặc dù không phô trương, nhưng vừa nhìn đã biết những hộ vệ quanh xe là cao thủ.Hàn Diệp dừng bước, đáy mắt lộ vẻ thông suốt. Ngày mai là ngày về triều, sau khi quay về hắn vẫn chưa vào điện Khởi Vân bái kiến, có lẽ Cẩn quý phi không ngồi yên được nữa rồi."Nếu nàng ta muốn đợi thì để nàng ta đợi." Hàn Diệp không hề do dự, leo thẳng lên ngựa rời đi, để lại một đám cung nhân Đông Cung liếc mắt nhìn nhau.Điện hạ, tốt xấu gì đó cũng là đương kim Quý phi, người không thể cho chút mặt mũi sao, đây là vội đi đâu vậy!Phúc Lộc theo Thái tử băng qua vài con đường nhỏ, phủ Tĩnh An Hầu sáng rực thấp thoáng phía xa. Chưa qua bao lâu, hai người đã đến trước cổng lớn của hầu phủ. Thị vệ trước phủ còn chưa kịp mắng, nhìn thấy Hàn Diệp thì định hành lễ."Điện hạ!"Hàn Diệp nhảy từ trên ngựa xuống, ném roi ngựa vào tay thị vệ: "Miễn lễ, không cần thông báo, ta biết đường."Thị vệ vội vàng đón lấy roi ngựa ngơ ngác nghe xong chữ cuối rồi ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một góc áo của Hàn Diệp.Chuyện này... xem như là tự tiện xông vào nhỉ, tốt xấu gì cũng là phủ Nhất phẩm hầu tước Tĩnh An Hầu, cho dù Đông Cung tới thì cũng phải thông báo thưa điện hạ!Thị vệ canh giữ trong lòng ủ rũ, nhưng cuối cùng cũng chỉ cầm roi ngựa, ánh mắt kiên nghị nghiêm túc đứng canh trước hầu phủ, ngoan ngoãn nghe câu không cần thông báo của Thái tử.Nực cười, đây là hoàng đế tương lai của bọn họ, thân là thủ vệ thông minh nhất Đại Tĩnh, sao bọn họ có thể không biết điều.Hàn Diệp đi thẳng vào trong hầu phủ, thị nữ nhìn thấy thì kinh hô một tiếng rồi đồng loạt hành lễ, nhưng hắn cũng chỉ vẫy tay, đi thẳng về phía hậu viện hầu phủ.Hắn nhớ rất rõ những lời ngày thường Cát Lợi nói, sau khi ăn tối nàng thường ở nơi này đọc sách.Trong thư phòng của hầu phủ, Đế Tẫn Ngôn nghe hạ nhân báo Thái tử giá đáo liền lộ ra ý cười và thông suốt, chỉ dặn một câu "Không cần làm phiền" rồi về phòng chăm sóc cho tân phu nhân của mình.Hàn Diệp dừng bước ở lối vào đình viện trong hầu phủ. Hắn nhìn người trong đình viện, ánh mắt xa xăm.Trên hàng lang dưới Quy Nguyên các treo một ngọn đèn óng ánh trong suốt.Đế Tử Nguyên nằm trên chiếc xích đu ngoài hành lang, trong tay cầm một quyển sách, hai mắt khẽ nhắm. Ánh đèn lay lắt phản chiếu ánh sáng dịu dàng trên người nàng, vô cùng tĩnh mịch.Dường như tất cả ký ức, đều bắt đầu từ phủ đệ này, từ Quy Nguyên các này.Hàn Diệp đứng ở cửa viện, ánh mắt dường như đắm chìm vào Đế Tử Nguyên đang mơ màng.Quốc hôn trên đại điện ngày đó quá vội vàng, gần như cho đến hiện tại hắn mới có thời gian nhìn kỹ nàng.Ánh mắt của Hàn Diệp cuối cùng dừng trên mái tóc bạc trắng một nửa của Đế Tử Nguyên, hắn khẽ mím môi, nhận lấy tấm thảm mỏng trên tay Cát Lợi đứng hầu ở bên cạnh, nâng bước về phía Quy Nguyên các."Lui xuống hết đi."Giọng nói của Thái tử nhàn nhạt truyền đến, Cát Lợi và các thị nữ hầu ở cửa viện không dám lên tiến, nghiêng người hành lễ coi như trả lời, sau đó lặng lẽ lui xuống.Từng bước từng bước, bước chân của Hàn Diệp rất nhẹ nhàng. Hắn dừng bên xích đu, lấy quyển sách trong tay Đế Tử Nguyên ra, sau đó đắp thảm mỏng cho nàng.Nàng dường như đang mơ màng, nhưng ngủ rất yên tĩnh. Ngay cả khi hắn xuất hiện bên cạnh cũng không tỉnh lại, ba năm trước chuyện này gần như là không có. Trận chiến ở Tây Bắc năm đó, nàng mang bệnh tật hồi kinh, ba năm nay một mình cai quản triều chính, người ngoài sao có thể biết gian khổ trong đó.Hàn Diệp nắm tay Đế Tử Nguyên, cúi người ngồi xuống bên cạnh nàng. Mái tóc nửa bạc của Đế Tử Nguyên bị gió thổi tung, quấn quanh bàn tay đang đan xen của hai người.Sự đau xót và áy náy trong đáy mắt Hàn Diệp hiện lên rõ ràng.Cuối cùng nàng đã lãng phí nửa đời của mình.Dưới Quy Nguyên các, một người ngủ một người ngồi như vậy, tĩnh mịch thâm tình.Đến khi Đế Tử Nguyên tỉnh lại sau giấc ngủ dài, trăng tròn đã treo cao.Nhiệt độ trong lòng bàn tay vừa nóng bỏng vừa ấm áp, Đế Tử Nguyên mở mắt, đập vào mắt là Hàn Diệp đang nghiêng người đọc sách bên cạnh và nhánh trường tư cạnh hắn.Ánh đèn chiếu vào hình bóng dịu dàng của hắn, phản chiếu một bên mặt tuấn tú của hắn. Sống mũi hắn rất thẳng, khoé môi khi mím lại thì hơi mỏng, mang theo sự phong nhã và đa tình của một công tử phương Bắc. Đế Tử Nguyên yên lặng nhìn, đột nhiên nhớ ra mấy năm trước trong hôn thư xin cưới hắn, nàng từng đùa rằng "Tướng mạo của Thái tử Đại Tĩnh đứng đầu Trung Nguyên, nàng rất yêu thích".Bây giờ nghĩ lại, câu nói đùa năm đó quả thực là một lời tiên tri."Tỉnh rồi?"Hàn Diệp quay đầu, khẽ cong khoé môi, vẻ mặt dịu dàng, đáy mắt chỉ có Đế Tử Nguyên."Dung mạo bình thường, còn có thể lọt vào mắt Nhiếp Chính Vương?"Hắn khẽ cười, như gió xuân thổi qua cành liễu, sưởi ấm toàn bộ Quy Nguyên các."Dung mạo điện hạ tựa trăng, e rằng ta khó lọt được vào mắt điện hạ mới phải." Đế Tử Nguyên gật đầu, nghiêm túc trả lời."Cũng phải, được đất màu ở biên cương nuôi dưỡng, dung mạo này của ta ngày càng thanh thoát rồi." Hàn Diệp không hề để ý đến sự chế giễu của Đế Tử Nguyên, gãi mũi, hất cằm với nàng: "Có điều niệm tình nàng vừa ý ta như vậy, cho dù dung mạo của nàng không bằng ta thì ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận vậy."Nhìn bộ dạng công tử ca của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, trêu chọc: "Thế nào? Có thời gian ở đây huyên thuyên như vậy, phê duyệt xong tấu chương rồi?""Đã đưa đến thượng thư phòng rồi, ngày mai nàng hồi cung là có thể xem."Để nàng về thượng thư phòng, đây là có ý để nàng cai quản triều đình như trước. Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng có chút tò mò về sắp xếp của Hàn Diệp: "Chàng không định về làm chủ hoàng cung nữa rồi?"Hàn Diệp lắc đầu: "Có nàng là được, ta ham vui làm gì."Vẻ mặt Đế Tử Nguyên nhất thời ngưng trọng, lộ ra một tia nghiêm túc: "Thật sao?"Hàn Diệp không thể so với Hàn Vân, hắn được triều thần hết lòng ủng hộ, với thân phận trữ quân Đại Tĩnh danh chính ngôn thuận của hắn, nếu muốn đăng cơ thì ngay cả nàng cũng không ngăn cản được.Hơn nữa nếu Hàn Diệp muốn làm hoàng đế, nàng cũng sẽ không ngăn cản. Nàng biết, Hàn Diệp sẽ là một hoàng đế tốt."Ngủ say nên đói rồi đúng không, đây là canh hoa đào Uyển Cầm vừa đưa tới. Nào, uống chút đi." Hàn Diệp buông tay nàng ra, bưng bát sứ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh lên rồi đưa tới trước mặt Đế Tử Nguyên. Hắn mỉm cười, vẻ mặt tươi sáng, giọng nói trong veo."Tử Nguyên, giữa nàng và hoàng vị, ba năm trước ta đã có quyết định rồi."Ánh mắt hắn sâu như mực, bộ dạng thản nhiên: "Tất cả những điều nàng và Đế gia muốn làm, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng thực hiện."Hắn lấy ra thánh chỉ ban hôn của Thái tổ trên điện Chiêu Nhân, là muốn nói cho cả Vân Hạ, Đế Tử Nguyên nhất định sẽ là thê tử của hắn.Nhưng trong lòng hắn biết, Tử Nguyên chỉ có thể là thê tử của hắn, chứ không thể trở thành Hoàng hậu Đại Tĩnh.Luật pháp Đại Tĩnh rất nghiêm, hậu cung không được can thiệp triều chính. Sau khi hắn lên ngôi làm hoàng đế, Tử Nguyên sẽ được định là chủ nhân hậu cung, mặc dù được hưởng vinh quang của mẫu nghi thiên hạ, nhưng vĩnh viễn không thể bước chân vào triều đình nữa.Trên thế gian này, không ai hiểu Đế Tử Nguyên muốn gì bằng hắn. Nàng gánh vác oan khuất của Đế gia và tám vạn mạng người mà ẩn nấp mười năm, từng bước đi đến hiện tại, không chỉ vì chứng minh sự trung thành của Đế gia với thiên hạ, mà hơn cả là vì chứng minh con đường trở thành hoàng đế của tiên đế đã sai. Nàng muốn dùng cách của mình để nói với tiên đế, triều đình Đại Tĩnh và toàn bộ thiên hạ, hoàng đế chân chính nên có dáng vẻ gì, hoàng đế chân chính có thể sáng lập ra một vương triều thế nào.Triều đình sạch sẽ, thiên hạ thanh minh, vạn bang về triều, Đại Tĩnh hưng thịnh, là ước nguyện cả đời của Đế Tử Nguyên.Cũng là ước nguyện của hắn.Huống hồ, trong trận chiến ở Tây Bắc năm đó, những người chết thảm trong chiến loạn, là trách nhiệm mà cả đời này hắn và Tử Nguyên không thể xoá bỏ.Máu của hồn thiêng chưa sạch, làm sao nàng có thể buông bỏ tất cả, làm một chú chim hoàng yến trong hậu cung?"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên nghiêm mặt, đáy mắt lộ ra một tia chấn động, lắc đầu: "Chàng không cần làm đến bước đường này vì ta, con đường này quá dài rồi.""Không dài." Hàn Diệp vươn tay, lướt qua mái tóc dài của Đế Tử Nguyên, lướt đến đuôi tóc bạc trắng của nàng. Hắn cầm nhánh trường tư ở bên cạnh lên, đặt vào tay Đế Tử Nguyên."Tử Nguyên, nàng xem, trường tư cũng nở hoa rồi. Yên tâm, ta có một đời, có thể bước tiếp cùng nàng."• Hết chương 202 •
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me