Deadplate Chu Vince
Nhà hàng hôm đó không mở cửa.
Cả đám nhân viên tụ tập phía trước, bối rối như những đứa trẻ bị bỏ rơi. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Cửa không khoá, đèn không bật. Không một lời nhắn.Chỉ có một điều chắc chắn rằng Vincent sẽ không đến.Căn nhà phía trên tầng hai, nơi phòng khách lạnh lẽo ngập mùi rượu và người đàn ông đáng thương đến thảm hại.Vincent ngồi bệt dưới sàn, lưng dựa vào chiếc ghế sofa, giữa một đống chai thủy tinh lăn lóc. Cổ áo sơ mi xộc xệch, hai tay đỏ rực vì cồn và lạnh. Vincent quơ quào bấu víu vào sofa bẩn thỉu và chua nồng mùi rượu níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng.Hắn vừa nốc xong chai thứ mấy rồi?Chẳng nhớ nữa. Cũng chẳng muốn đếm. Vincent loạng choạng nhấp môi trên chai rượu mạnh. Rượu tràn qua cổ họng, cay xè. Cái cảm giác lân lân đến buồn nôn của rượu khiến hắn rùng mình từng đợt. Hắn ngả nghiên chống tay vào trán, ngăn cho bản thân không ngã, đầu óc lảo đảo, dạ dày quặn thắt từng hồi như muốn đẩy tất cả ra ngoài."Uống nữa đi, Vincent. Uống đến khi mày không còn nhớ gì nữa."Nhưng càng uống, khuôn mặt ấy lại hiện về rõ hơn.Giọng nói ấy.Nụ cười ấy.Vincent đập mạnh chai rượu xuống sàn. Mảnh thuỷ tinh vỡ tan thành từng mảnh, xuyên qua thảm."Địt mẹ..."Giọng hắn khàn đặc. Câu chửi thốt ra chẳng nhằm vào ai, chỉ là sự sỉ nhục hắn dành cho chính bản thân."Chỉ là một tên ngu ngốc... nghèo hèn... vô dụng..."Hắn cười, mắt long lên, làn da nhợt nhạt ánh xanh giờ đỏ bừng vì rượu. Nhưng không hiểu sao, cổ họng lại nghẹn."Và tao đã yêu tên ngốc đó."Hình ảnh Rody đứng trong bộ vest cưới, bên cạnh Manon, ánh mắt dịu dàng...
Hắn chưa từng được nhìn Rody như thế. Hắn muốn là người đứng cạnh cậu. muốn thấy cậu cười với mình dưới ánh đèn lễ cưới, e thẹn và hạnh phúc."Chết tiệt... chết tiệt... chết tiệt!!"Vincent rống lên, rồi gục mặt xuống lớp vải mềm. Toàn thân run lên. Mắt cay xè.Nước mắt.Thứ hắn tưởng mình đã bỏ quên từ rất lâu.Chúng chảy ra âm thầm, len lỏi trượt dài trên gò má hốc hác, ấm nóng của hắn. Vincent lau mặt bằng tay áo, động tác thô bạo như thể muốn xoá sạch mọi dấu vết mềm yếu. Nhưng chúng cứ không ngừng tuôn ra từ hốc mắt sâu. "Mình ổn. Chỉ là say thôi."Vincent nói một mình. Lặp lại. Nhiều lần. Như thể nếu nói đủ lâu mọi chuyện sẽ ổn.Hắn ngửa đầu, nhắm mắt, và rồi...Một giọng nói vang lên trong đầu."Anh uống say à... hiếm thấy thật đấy."Giọng Rody.Nửa châm chọc, nửa quan tâm, kiểu vụng về của một kẻ chưa bao giờ biết mình đã làm tim người khác rung lên.Vincent mở mắt. Nhưng chỉ thấy trần nhà loang lổ.Trong trí nhớ, hắn vẫn thấy rõ cái hôm đó.Một buổi tối bình thường, sau ca làm dài lê thê. Hắn đã uống một ly, rồi hai, rồi ba... để quên đi bản báo cáo doanh thu nhàm chán và lời than phiền của khách hàng.Rody bước vào văn phòng của hắn, tay còn cầm một hộp cơm trưa."Anh uống à?"Vincent không trả lời. Chỉ nâng ly lên, xoay tròn, nhìn vào đá tan dần.Rody thở dài, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh."Anh mà còn tiếp tục uống thì sẽ không tốt đâu đấy.""Cứ kệ tôi đi.""Như vậy sao mà được?! Là tôi đang lo cho anh đấy."Vincent cười nhẹ.
Nụ cười hiếm hoi không có sự lạnh lùng thường thấy, chỉ có mệt mỏi và một thứ gì đó mềm mại đang len vào trong lồng ngực hắn."Tôi tưởng cậu ghét tôi."Chắc chắn là ghét rồi, ai bảo cái tính bạo lực hay hành hung nhân viên của Vincent. Nhưng hắn cũng là người không đến nỗi tệ. "Có ghét đấy. Nhưng giờ thì... đỡ ghét rồi. Chắc tại anh nhìn thảm quá."Hắn nghiêng đầu nhìn Rody. Cậu đang cắm cúi mở hộp cơm, không nhìn hắn, nhưng đôi tai lại đỏ bừng.Cảnh tượng ấy... giờ chỉ còn lại trong đầu hắn.Hiện tại.Vincent chống tay đứng dậy, loạng choạng. Tựa người vào tường, hắn bước về phía bồn rửa. Rửa mặt bằng nước lạnh."Anh uống say à... hiếm thấy thật."Lời nói ấy vang vọng thêm lần nữa. Và lần này, hắn tự thì thầm."Ừ. Giờ thì... chắc sẽ thành thường xuyên mất rồi."
Ngày cưới của Rody.Vincent đứng lặng trước cánh cửa phòng chú rể.Tay hắn nắm chặt một bó hoa lớn loại hoa trắng ngà điểm nhẹ sắc xanh, phối một cách vụng về như thể người chọn chẳng có gu thẩm mỹ nhưng đã rất cố gắng.Tay kia run nhẹ. Không phải vì lạnh, mà vì hắn không biết mình đang làm gì.Tại sao lại đến? Để gặp ai? Để nói gì?Một nhân viên hậu cần chạy ngang, nhìn hắn rồi reo lên."Anh đến gặp chú rể sao? Chú rể đang thay đồ bên trong! Anh vào đưa hoa đi."Không kịp từ chối, cũng chẳng còn lý do để thoái lui, Vincent siết bó hoa, nuốt nước bọt rồi đẩy cửa bước vào.Trong phòng.Rody đang quay lưng về phía hắn. Đứng trước gương, cậu mặc một bộ vest sáng màu, phần cổ tay được chỉnh cẩn thận, từng đường may ôm gọn cơ thể. Mái tóc cậu được vuốt gọn gàng hơn mọi ngày khiến Vincent cảm thấy... xa lạ.Khác quá.Chúng đẹp đến chói mắt.Rody quay lại khi nghe tiếng cửa mở. Ánh mắt cậu khựng lại một giây khi thấy hắn."Vincent..."Giọng Rody thấp xuống... một thoáng bối rối, rồi nhanh chóng tránh ánh nhìn.Vincent đứng yên. Căn phòng nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt."Tôi... mang hoa tới." Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn như đã nén quá nhiều điều."Của nhà hàng."Rody nhìn bó hoa, không vươn tay nhận ngay."Tôi đã nghĩ anh sẽ không tới."Vincent cười nhẹ, một nụ cười méo mó, gượng gạo. "Tôi cũng không biết mình lại tới."Rody nhận bó hoa xong lại lúi húi với chiếc cà vạt được thắt một cách vụng về. Không hiểu sao, hắn lại bước tới gần. Dừng trước mặt Rody. Tay nâng nhẹ cà vạt trên cổ áo cậu."Để tôi giúp cậu chỉnh lại. Nó hơi lệch."Giống như cái lần đầu tiên Rody đi làm. Cà vạt thắt lộn, áo sơ mi nhăn nheo. Hắn đã đứng sau lưng, tay lạnh ngắt, nhẹ nhàng sửa lại từng chi tiết cho cậu nhưng lúc đó, trái tim còn chưa hỗn loạn như bây giờ.Rody đứng yên. Không cử động. Hơi thở cậu khẽ dồn dập. Hắn đang tập trung chỉnh cà vạt cho cậu lần cuối. Tay hơi run, nhưng cậu thì không để ý."Sau cùng... cậu đã có được thứ mình muốn rồi nhỉ?" Vincent lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng.Cậu cười, mắt sáng như đứa trẻ."Ừm.""Tôi nghĩ giờ mình đã đủ khả năng chăm sóc tốt cho cô ấy rồi."Câu nói đơn giản. Nhẹ hẫng như gió thoảng.Nhưng Vincent nghe như một cú đánh thẳng vào tim hắn. Môi hắn giật nhẹ, ánh nhìn lệch sang hướng khác để giấu đi gì đó ẩm ướt trong khoé mắt.Cậu ta không biết.Không hề biết.Rằng trước đây, cũng có một người từng nghĩ.
"Mình có thể chăm sóc cho Rody."
Chỉ là không đủ sớm. Không đủ tốt. Không đủ dũng cảm để nói ra.Vincent siết nhẹ chiếc cà vạt cậu. Mắt vẫn chăm chú vào từng nếp vải, như sợ nếu ngẩng đầu lên... hắn sẽ không chịu nổi."Ừ. Cậu giỏi thật." Hắn khẽ nói, gần như thì thầm.Rody lại cười, vô tư và đầy rạng rỡ.Vincent im lặng. "Tôi mong cậu hạnh phúc." Vincent nói nhỏ, mắt rũ xuống."Thật đấy.""Cảm ơn anh." Rody ngãi đầu e thẹn, gò má đỏ nhẹ, đôi mắt lấm tấm hạnh phúc.Vincent chào lịch sự rồi quay lưng đi. Tay hắn vẫn còn hơi run. Cánh cửa khép lại sau lưng.Vincent hắn len lỏi qua dòng người hối hả, len lỏi qua những cảm xúc hỗn độn, những âm thanh tiếng cười rộn rã như đang giễu vào mặt hắn. Tiếng ồn trắng vang lên ong ong trong đầu cho đến khi Vincent đến được hàng ghế cuối.Không ai chú ý đến hắn cả. Ánh sáng sân khấu, tiếng nhạc dịu, tiếng cười râm ran... tất cả như một thế giới khác không dành cho hắn.Vincent ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau, mắt dán lên phía trước.
Rody.Cậu đứng đó, tay nắm tay Manon, cười rạng rỡ.Ánh nắng xuyên qua mái che, hắt lên khuôn mặt cậu, khiến làn da sáng bừng, đôi mắt ánh lên như kẻ vừa thực sự bước vào một cuộc sống mới với tình yêu, gia đình và lũ trẻ.Vincent cười nhạt."Tên ngốc... đúng là không thể sống nếu thiếu tình yêu."Giọng hắn khàn. Chỉ là độc thoại. Không ai nghe.Hắn thì sao?Hắn từng nghĩ mình là kiểu người sinh ra để đứng một mình, không cần ai, không yêu ai, chỉ cần công việc và một ly rượu buổi tối. Nhưng từ lúc gặp Rody... cái "một mình" ấy bắt đầu rạn nứt.Giờ thì... hắn nghĩ sẽ học cách sống mình tới già. Lại bắt đầu từ đầu.
Coi như chưa từng rung động.Cho đến khi-Bộp!Một bó hoa cưới bay thẳng vào lòng hắn như thể thần Cupid đang trêu ngươi.Vincent giật mình, suýt làm rơi. Mấy người xung quanh quay lại nhìn, rồi cười khúc khích.Một cô phù dâu phía xa reo lên." Uầy! Bó hoa bay ngược đường rồi kìa!""Chắc định chọn trúng người cô đơn nhất đó!"Vincent nhìn bó hoa.Từng cánh hồng trắng mỏng manh, mùi thơm dịu như ký ức cũ. Bó hoa cưới thứ tượng trưng cho lời chúc may mắn, cho người tiếp theo... sẽ yêu.Hắn nhìn nó một lúc lâu. "Tôi à?" Hắn thì thầm.Lần đầu tiên, trong suốt buổi lễ, ánh mắt hắn rơi xuống không còn hướng về Rody.Hắn khẽ bật cười, rất nhỏ. "Ừ. Tao cô đơn thật."Vincent ngồi lại rất lâu trong đêm tiệc. Lòng hắn vẫn đau đáu muốn nán lại thêm chút nữa. Chỉ để níu kéo một tình yêu không còn thuộc về hắn.Âm nhạc vẫn rộn ràng. Những cặp đôi xoay vòng dưới ánh đèn vàng dịu, ly rượu cụng nhau lách cách ,những lời chúc lặp đi lặp lại.Vincent ngồi ở góc quầy bar, cà vạt đã nới, áo khoác vắt trên ghế, tay cầm ly rượu thứ bao nhiêu chẳng nhớ nổi.Rượu đỏ sóng sánh dưới ánh đèn, như máu. Nhưng hắn chẳng cảm thấy gì cả, kể cả vị cay nơi cuống họng hay độ ấm nơi bụng. Chỉ là... say. Một cái bóng nhỏ tiến lại gần. Ghế cạnh hắn dịch nhẹ."Anh vẫn chưa về à?"Giọng quen. Nhẹ. Trong.Vincent quay sang, chậm chạp, như thể sợ rằng khi nhìn thẳng, người kia sẽ biến mất như ảo giác.Rody.Không còn trong bộ vest cưới, chỉ còn sơ mi trắng và quần âu. Cà vạt tháo lỏng, tay cầm một ly nước cam mát lạnh.Vincent nhìn chằm chằm vào ly đó. Một lúc lâu mới lẩm bẩm."Hửm... cậu không uống rượu sao.""Không." Rody cười, giọng nhỏ như đang thì thầm chuyện bí mật.
"Vì tôi phải là một người cha tốt."Vincent sững người. Ngước nhìn cậu lần nữa."Cô ấy... mang thai rồi?"Rody gật đầu. Mắt cậu ánh lên thứ ánh sáng mà Vincent chưa từng thấy, sự bình yên, sự chắc chắn... một tương lai mà hắn không có mặt trong đó."Mới biết gần đây thôi. Chắc phải mấy tháng nữa mới rõ. Nhưng... tôi cảm thấy rồi. Lạ thật."Cả hai ngồi đó, giữa tiếng cười và nhạc.Rody nâng ly nước ép."Nên tôi không thể uống. Không thể để mình mệt. Phải học cách ngủ sớm, ăn đúng giờ, chăm sóc người khác. Trước giờ tôi chưa từng làm vậy cho ai... nhưng giờ thì..."Cậu dừng lại, khúc khích nhẹ."...tôi thật sự muốn làm tốt."Vincent cụng nhẹ ly vào ly cậu.
Cốc nước cam kêu "cạch" một tiếng nhỏ, gọn. Giống như một câu chuyện khép lại."Chúc mừng." Bụng hắn quặn lên từng cơn. "Cậu đã có điều mà mình cần.""Ừ."Tại sao cậu lại thông báo những điều đó cho hắn, sao lại cười như vậy, cậu đang muốn trên hắn sao? Hoặc chỉ đơn giản là... cậu thật lòng hạnh phúc, và không nghĩ ai đó đang đau vì điều đó.Vincent hép mắt hờ ngửa đầu uống cạn ly cuối cùng.Đêm đó, tiếng cười vẫn vang lên khắp hội trường. Chỉ có nơi góc quầy bar, một kẻ say ngồi lặng, tay nâng một ly trống rỗng và lòng cũng thế.Đến tận khuya Vincent lê từng bước trên vỉa hè vắng, chân loạng choạng, giày lấm bùn, áo khoác xộc xệch, tay rũ thõng như thể từng khớp xương đều sắp rã.Không ai bên cạnh. Không ai tiễn hắn về.Cửa nhà mở ra với tiếng kêu cọt kẹt. Hắn bước vào, không bật đèn. Vincent thả bó hoa cưới bó hoa ai đó vô tình ném trúng, hắn vô tình mang về xuống bàn. Cánh hoa đã bắt đầu rũ, như chính hắn.Vincent loạng choạng chống tay dựa vào tường tiến vào nhà tắm.Hắn chống tay lên bồn rửa, mở nước thật mạnh, tát nước lạnh vào mặt như muốn xóa đi tất cả cảm xúc.Nhưng trong gương...Vincent không còn nhận ra chính mình.Mái tóc rối tung, đôi mắt đỏ ngầu, quầng thâm xấu xí dưới mắt, gương mặt bệch đi vì rượu và mất ngủ. Người đàn ông trong gương trông như một xác sống. Trống rỗng. Từ khi nào hắn để mình trở nên thảm hại như vậy?Vuốt tay trái lên mặt, hắn không thể tin được chuyện gì đã xảy ra với mình. Tất cả vì một cậu trai nào đó? Tất cả vì một người không bao giờ yêu hắn?Vincent thở gấp. Những tiếng khò khè khó khăn nghẹn ở ống mũi. Ngực đau. Mắt cay."Tao chỉ muốn được ở bên cậu ấy...""Chỉ muốn được nhìn cậu ấy thêm một chút... chỉ một chút thôi..."Hắn áp trán vào gương. Lạnh. Như đá. Nước mắt trào ra, chảy thẳng xuống quai hàm.Vincent thở dốc, trán vẫn tựa vào mặt gương.Hơi thở hắn phả lên kính, từng nhịp gấp gáp như thể cả cơ thể sắp bốc cháy từ bên trong. Tay hắn siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bật máu.Giọng nói trong đầu không ngừng gào thét."Tại sao không giữ cậu lại?""Tại sao lại để cậu rời đi dễ dàng như thế?""Mình từng có cơ hội, từng có thể... nhưng đã làm gì?"Vincent rít lên. Gầm khẽ như con thú sắp mất kiểm soát."Mẹ nó..."RẦM!!Vincent đấm mạnh vào gương.Gương vỡ nát. Mảnh thủy tinh rơi lách cách xuống bồn, xuống sàn.
Một số găm thẳng vào tay hắn. Máu phụt ra, đỏ tươi nhuộn đỏ màu da trắng tinh khôi của hắn. Tay hắn co lại tận hưởng cảm giác đau đớn nhoi nhói trên tay mình.Vincent lùi lại một bước, nhìn tay mình. Rồi nhìn mảnh gương còn sót lại trên tường.Gương không còn phản chiếu hình hắn nữa.
Chỉ còn một đôi mắt dại đi vì giận dữ và tuyệt vọng.Hắn cắn chặt răng. Tay chống mạnh vào thành bồn rửa. Nước bắn tung toé nên mặt kính.Và rồi...Vincent bật cười.Một tiếng cười khan, nghẹn ngào bất lực như một kẻ điên."Có lẽ...""...CÓ LẼ GIẾT VÀ ĂN CẬU..."Vincent sẽ bắt cóc cậu, giam trong căn phòng của hắn, trói từng tứ chi của Rody lên chiếc giường đỏ thẫm của hắn để rồi xé từng thớ cơ rắn chắc trên cơ thể để cậu thuộc về hắn mãi mãi."THÌ..."Thì sao?Hắn ngừng lại giữa câu, cả người run lên.Không phải vì hắn muốn thật. Mà vì ý nghĩ đó bỗng dưng... nghe có vẻ dễ chịu. Thật sự làm hài lòng hắn.Nhưng quá tàn nhẫn với Rody. Hắn không làm được. Nhân tính trong con người hắn không cho phép. Mà nếu có thật Vincent sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại."Mày là thằng khốn... một thằng hèn nhát, bất lực và ngu ngốc..."Vincent thở ngấp gạt phăn đi những suy nghĩ tăm tối kia. Hắn rít từng từ qua kẽ răng. Máu nhỏ xuống sàn, tạo thành vệt loang trên nền gạch men trắng.Hắn rút mảnh kính ra khỏi tay, máu phun ra nhiều hơn. Vincent ngồi gục xuống sàn đầu gối đầu lên đầu gối mà cuộn tròn người.Ngày mai hắn sẽ dọn dẹp tất cả sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me