Deadplate Chu Vince
Vài tháng sau.Thời tiết vắt vẻo chuyển mình sang đông. Các tán cây được nhuộm một màu trắng tuyến. Vincent bước nhẹ hẫn giữa những tán cây. Lòng hắn lạnh nhưng chẳng còn đau. Trái tim này đã chai sạn từ lúc người đàn ông hắn yêu đơn phương sâu đậm bước vào lễ đường với một người hắn.Đã lâu Vincent không nhận được một tin tức gì về Rody. Có lẽ đó là ân huệ cuối cùng mà ông trời dành cho con người cô độc này. Vincent đút tay vào túi áo khoác nhung dài màu lá thu. Rút đầu mình vào chiếc áo len cổ lọ đen để tránh đi cái rét. Làn da trắng sứ của hắn ửng đỏ lên với tiết trời của mùa đông. Vincent vội vã chạy về nhà. Căn nhà vẫn vậy, Vẫn cái mang một sắc đơn điệu tối giản. Vincent nhẹ nhỏng ngả lưng lên chiếc Sofa đỏ rượu. Quét mắt qua từng chi tiết của căn phòng.
Những khung cảnh cũ ùa về, căn phòng nồng mùi rượu hôi hám, chai bia xỏn xòi dưới sàn nhà, và một trái tim đầy sẹo.Vincent chỉ ngồi đó vắt chân và ôm lấy má mình bỡn cợt. Thần kì sao hắn có thể vượt qua những ngày tháng u tối đó. Đóng cửa hàng và làm bạn với bốn bước tường.Nhưng hắn sẽ không bao giờ đạp vào vết xe đỗ ấy nữa. Không. Bao. Giờ.Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Vincent nhướng mày, gần đây hắn chẳng có công việc nào cần giải quyết, nhà hàng nhân viên cũng ổn định. Vậy ai đang gọi.Chắc là mấy tên đa cấp hay lừa mua hàng thôi. Vincent muốn lờ đi, nhưng có gì đó thôi thúc hắn lần này sẽ khác.Vincent vươn tay rồi chợt khựng lại.Rody?Quên đi, cậu ta gọi hắn làm gì chứ. Cậu ấy giờ đang hạnh phúc bên tình yêu của cuộc đời mình rồi. Vincent nhấc máy, không mong đợi gì nhiều ngoài mấy cú điện thoại rác. Nhưng giọng nói vọng từ đầu dây bên kia khiến hắn khưng lại."Con bé chào đời rồi. Dễ thương lắm! Anh muốn qua xem-"Cụp Hắn dập máy máy ngay lập tức, như phản xạ để bảo vệ bản thân. Vincent thở dồn dập, thật sự là Rody, hắn có thể tưởng tượng được gương mặt cười toe như kẻ ngốc của cậu qua cái giọng điệu đó.Vincent ngả người ra chiếc ghế sofa, cau mày khó chịu. Hắn rít một điếu thuốc để làm dịu lại lòng ngực đang quặn thắt. Vincent ngồi đó mắt dán chặt lên trần nhà......"Con bé ở bệnh viện nào?" Vincent quay số gọi lại cho cậu.
.
.
.Trời vào đông.Tuyết phủ nhẹ trên hiên bệnh viện, lốp xe để lại vệt dài trên mặt đường trắng muốt. Vincent đứng trước cửa phòng bệnh mặt không biểu cảm, nhưng ngón tay cử động liên tục trong túi như để kiểm tra xem mình còn cảm giác không. Trong phòng bệnh.Manon đang ôm một đứa trẻ nhỏ trong tay, cô thở nặng nhọc, mái tóc mượt dính mồ hôi, gương mặt mệt mỏi sau ca sinh nở nhưng hạnh phúc rạng rỡ.Rody ngồi bên giường, mặc áo khoác phao quá khổ, mắt đỏ hoe, cậu vừa khịt mũi mà cười.Vincent bước vào. Hắn quét qua căn phòng, một cảm giác căng thẳng dâng trào. Hắn mím môi, thấy mình không thuộc về nơi này, lúng túng không biết nên chúc mừng kiểu gì.Rody nhìn thấy hắn, vội đứng dậy, kéo ghế mời ngồi. Tay vội quệt đi nước mũi còn vươn trên mặt."Anh tới rồi! Nhanh ghê. Ở ngoài lạnh không?"Vincent gật nhẹ. Ánh mắt hắn lướt qua đứa trẻ đang ngủ say, khuôn mặt đỏ hây và bé tẹo. Một cục bột biết thở."Con bé ổn chứ?""Ổn! Cực kỳ ổn luôn. Manon muốn anh thấy con bé lắm đấy!"Vincent hừ lạnh. Cuối cùng cũng là do Manon muốn như vậy. Chứ dễ gì cậu gọi hắn. Phải không Rody?Mắt hắn dán chặt xuống nền gạch màu lục của sàn bệnh viện. Rody hí hửng, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái."Chúng tôi đặt tên bé là Rodney.""..."Vincent ngẩng đầu lên. Cảm giác tim mình như bị bóp nhẹ."Nghe quen nhỉ?" Rody cười. "Con bé được đặt theo tên của tôi đó. Sáng tạo ha." Manon khúc khích bên cạnh, hắn có thể thấy hai người bọn họ đã đặt rất nhiều tâm huyết vào cái tên này.Vincent nhìn đứa trẻ. Nhìn thật lâu.Rodney đỏ hây, thở yếu ớt trong vòng tay của mẹ nó. Nhúm tóc nâu hạt dẻ tựa Manon loe ngoe vài cọc đến buồn cười. Một sinh linh nhỏ bé được sinh ra từ tình yêu của cha mẹ nó. Mà ngây thơ không biết nó đã vô tình làm tổn thương người khác.Con bé có má lúm nhỏ xíu hai bên.
Ừa, má lúm giống Manon.
Không. Giống Rody.Người mà hắn đã từng...Một khoảng lặn thin của cả ba người. Vincent đứng dậy, chỉnh lại áo khoác. Dù gì hắn cũng chẳng có nhiều thứ để trò chuyện."Tôi về đây. Chúc mừng."Rody nhìn theo. Muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hắn quay lưng bước ra. Tay run run khẽ chạm vào cái chốt."Cảm ơn anh đã tới."Rody gọi với theo.Vincent không trả lời. Chỉ đi, hắn bước chân chậm nhưng lòng ngực hắn vội vã bảo hãy chạy khỏi cơn ác mộng này...thật nhanh.Nhưng chúng chứ đeo bám hắn không tha. Một buổi chiều lặng gió.Rody và Manon ra ngoài ăn tối. Một buổi hẹn hò hiếm hoi sau khi có con."Trông chừng con bé giùm tụi em nha, em để sữa sẵn trên bàn rồi đó!"Cánh cửa khép lại, mang theo tiếng cười khúc khích rộn rã của Manon và Rody, để lại một khoảng trống lạnh lẽo. Vincent đứng sững, cô độc, ánh mắt nặng trĩu hướng xuống đứa bé nằm gọn trong nôi.Rodney.Con của họ.Hắn bước tới, chậm rãi thụp người xuống chiếc ghế cạnh cái nôi, đôi tay run rẩy vì cảm xúc lẫn lộn. Im lặng bao trùm. Không tiếng nhạc, không tiếng cười, chỉ còn tiếng thở phì phò yếu ớt của đứa nhỏ.Hắn nhìn đứa bé thật lâu, mắt nheo lại vừa dịu dàng vừa đau đớn."Mày nhỏ thật đấy..."Giọng hắn khàn đi, ánh mắt tối sầm."Tao không tin mày ngẫu nhiên có cái ánh nhìn ngơ ngác đó, đôi mắt xanh đó. Giống hệt tên ngốc kia."Hắn rít lên qua kẽ răng, ngón tay gõ mạnh lên thành nôi, từng nhịp như gõ vào trái tim mình. Đôi mắt lạc đi."Mày là kết quả của thứ tao chưa bao giờ có. Là lý do tao bị lãng quên, bị đẩy ra khỏi cuộc đời cậu ấy!" Vincent gục đầu xuống bàn tay mình, hắn không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.Rodney bỗng động đậy. Đôi tay bé xíu vung lên, gương mặt nhăn nhúm, một tiếng khóc nho nhỏ bật ra, xé tan không gian tĩnh lặng. Vincent giật mình, tim đập thình thịch."Ê ê, đừng có khóc..."Hắn thốt lên, giọng vỡ. Cúi người luống cuống. Nhấc con bé lên, lần đầu tiên, cả người hắn căng ra như thể cầm một quả bom.Rodney nức nở, tiếng khóc yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng khi thiếu đi hơi quen của ba mẹ nó. Vincent ép con bé sát ngực, lắc nhẹ, đôi tay run rẩy không kiểm soát."Im đi... chỗ tao đâu phải để mày làm loạn! Xin mày đừng khóc nữa."Nhưng giọng hắn run. Tay run. Lòng cũng run.Rodney dụi đầu vào ngực hắn tìm hơi ấm, mắt mở lờ đờ. Đôi mắt xanh lục, trong vắt nhìn hắn với sự ngây thơ, như chỉ thấy đây là một vùng an toàn khác.Vincent im lặng. Hơi thở nghẹn lạiHắn nhận ra... đứa bé chẳng làm gì sai cả. Nó không chọn sinh ra. Không chọn có Rody làm cha. Không chọn làm tan nát trái tim hắn.Nó chỉ là một sinh linh bé nhỏ, mong manh, đang khao khát hơi ấm và tình yêu."...Mày chẳng biết gì hết..."Giọng hắn dịu xuống. Rodney ngáp dài, hơi thở đều đặn. Vincent vẫn bế, đôi lúc đưa đẩy để con bé ngoan."Lẽ ra... tao không nên ghét mày."Ánh mắt hắn vẫn lạnh... nhưng không còn cô độc nữa."Ngủ đi, Rodney. Đừng giống tao. Đừng thương ai quá."Vincent ngồi lặng lẽ trong căn phòng khách nhỏ, trên tay là một sinh linh bé xíu, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay hắn .Rodney, ba tháng tuổi, đôi mắt xanh lục long lanh như ngọc, giống hệt cậu ấy, mái tóc nâu mềm mại như lông thỏ xõa nhẹ trên trán.Căn hộ chìm trong yên tĩnh. Mùi sữa công thức thoang thoảng trong không khí. Vincent bất động, đôi tay cứng đờ, không dám nhúc nhích. Hắn chẳng biết làm thế nào để dỗ dành nếu con bé khóc thêm, chẳng có chút kinh nghiệm nào về việc làm cha, làm mẹ, hay bất cứ điều gì liên quan. Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đứa bé, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa phức tạp."Mắt xanh... tóc nâu hạt dẻ...""Ừ, đúng là hai người hợp nhau thật.""Còn mày thì... đúng là tổ hợp đáng yêu chết tiệt."Con bé cười toe toét. Không hiểu gì. Nước dãi lấp lánh ở mép. Vincent thở dài, sâu và nặng nề, nhưng muốn xua đi cảm giác khó tả trong lòng. Con bé khiến hắn muốn che chở."Nhưng này, Rodney.""Nếu tóc mày màu đen... thì sẽ dễ thương hơn."Giọng hắn khàn khàn, nhỏ nhẹ, như đang thì thầm với chính mình. Hắn cúi đầu, chóp mũi gần chạm vào trán đứa bé, hơi thở ấm nóng hòa lẫn với mùi thơm sữa bột của trẻ con."Tóc đen như tao, biết không."Rodney phát ra tiếng ọ ẹ ngộ nghĩnh, rồi vung tay đập nhẹ vào mũi hắn. Vincent nhăn mặt, hơi nhói, nhưng không phản ứng, chỉ lặng lẽ chịu đựng cú đánh vô tình ấy."À ha... có sức rồi đấy."Hắn nhìn đứa bé. Nhìn kỹ hơn. Đôi mắt xanh ấy lại nhìn thẳng vào hắn trong veo, vô tội, không oán hận, không tò mò, không biết gì. Bàn tay xíu xiu, mềm mại nắm lấy ngón út của hắn. "Mày biết không.""Tao muốn mày không được sinh ra trên đời này."Một phút im lặng nặng nề. Rodney phì cười, nước bọt trào ra khóe miệng, phá tan không khí căng thẳng. Vincent khẽ nhếch môi.
Không biết là vì thấy buồn cười, hay thấy mình quá nực cười."Tao tưởng mình sẽ căm ghét mày."
"Nhưng giờ thì... chán thật. Tao lại thấy thương."Rodney ngáp. Mắt lim dim.Vincent đung đưa tay thật nhẹ, nhịp nhàng à ơi ru ngủ đứa bé. Mùi thơm ngọt ngào của trẻ con len vào từng góc phổi làm tan chảy lớp băng giá lạnh trong lòng hắn."Đúng là trớ trêu thật.""...Và giờ tao đang chăm cho con của người tao từng yêu."Một tiếng thở dài. Nhẹ như gió._____________________________
Những khung cảnh cũ ùa về, căn phòng nồng mùi rượu hôi hám, chai bia xỏn xòi dưới sàn nhà, và một trái tim đầy sẹo.Vincent chỉ ngồi đó vắt chân và ôm lấy má mình bỡn cợt. Thần kì sao hắn có thể vượt qua những ngày tháng u tối đó. Đóng cửa hàng và làm bạn với bốn bước tường.Nhưng hắn sẽ không bao giờ đạp vào vết xe đỗ ấy nữa. Không. Bao. Giờ.Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Vincent nhướng mày, gần đây hắn chẳng có công việc nào cần giải quyết, nhà hàng nhân viên cũng ổn định. Vậy ai đang gọi.Chắc là mấy tên đa cấp hay lừa mua hàng thôi. Vincent muốn lờ đi, nhưng có gì đó thôi thúc hắn lần này sẽ khác.Vincent vươn tay rồi chợt khựng lại.Rody?Quên đi, cậu ta gọi hắn làm gì chứ. Cậu ấy giờ đang hạnh phúc bên tình yêu của cuộc đời mình rồi. Vincent nhấc máy, không mong đợi gì nhiều ngoài mấy cú điện thoại rác. Nhưng giọng nói vọng từ đầu dây bên kia khiến hắn khưng lại."Con bé chào đời rồi. Dễ thương lắm! Anh muốn qua xem-"Cụp Hắn dập máy máy ngay lập tức, như phản xạ để bảo vệ bản thân. Vincent thở dồn dập, thật sự là Rody, hắn có thể tưởng tượng được gương mặt cười toe như kẻ ngốc của cậu qua cái giọng điệu đó.Vincent ngả người ra chiếc ghế sofa, cau mày khó chịu. Hắn rít một điếu thuốc để làm dịu lại lòng ngực đang quặn thắt. Vincent ngồi đó mắt dán chặt lên trần nhà......"Con bé ở bệnh viện nào?" Vincent quay số gọi lại cho cậu.
.
.
.Trời vào đông.Tuyết phủ nhẹ trên hiên bệnh viện, lốp xe để lại vệt dài trên mặt đường trắng muốt. Vincent đứng trước cửa phòng bệnh mặt không biểu cảm, nhưng ngón tay cử động liên tục trong túi như để kiểm tra xem mình còn cảm giác không. Trong phòng bệnh.Manon đang ôm một đứa trẻ nhỏ trong tay, cô thở nặng nhọc, mái tóc mượt dính mồ hôi, gương mặt mệt mỏi sau ca sinh nở nhưng hạnh phúc rạng rỡ.Rody ngồi bên giường, mặc áo khoác phao quá khổ, mắt đỏ hoe, cậu vừa khịt mũi mà cười.Vincent bước vào. Hắn quét qua căn phòng, một cảm giác căng thẳng dâng trào. Hắn mím môi, thấy mình không thuộc về nơi này, lúng túng không biết nên chúc mừng kiểu gì.Rody nhìn thấy hắn, vội đứng dậy, kéo ghế mời ngồi. Tay vội quệt đi nước mũi còn vươn trên mặt."Anh tới rồi! Nhanh ghê. Ở ngoài lạnh không?"Vincent gật nhẹ. Ánh mắt hắn lướt qua đứa trẻ đang ngủ say, khuôn mặt đỏ hây và bé tẹo. Một cục bột biết thở."Con bé ổn chứ?""Ổn! Cực kỳ ổn luôn. Manon muốn anh thấy con bé lắm đấy!"Vincent hừ lạnh. Cuối cùng cũng là do Manon muốn như vậy. Chứ dễ gì cậu gọi hắn. Phải không Rody?Mắt hắn dán chặt xuống nền gạch màu lục của sàn bệnh viện. Rody hí hửng, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái."Chúng tôi đặt tên bé là Rodney.""..."Vincent ngẩng đầu lên. Cảm giác tim mình như bị bóp nhẹ."Nghe quen nhỉ?" Rody cười. "Con bé được đặt theo tên của tôi đó. Sáng tạo ha." Manon khúc khích bên cạnh, hắn có thể thấy hai người bọn họ đã đặt rất nhiều tâm huyết vào cái tên này.Vincent nhìn đứa trẻ. Nhìn thật lâu.Rodney đỏ hây, thở yếu ớt trong vòng tay của mẹ nó. Nhúm tóc nâu hạt dẻ tựa Manon loe ngoe vài cọc đến buồn cười. Một sinh linh nhỏ bé được sinh ra từ tình yêu của cha mẹ nó. Mà ngây thơ không biết nó đã vô tình làm tổn thương người khác.Con bé có má lúm nhỏ xíu hai bên.
Ừa, má lúm giống Manon.
Không. Giống Rody.Người mà hắn đã từng...Một khoảng lặn thin của cả ba người. Vincent đứng dậy, chỉnh lại áo khoác. Dù gì hắn cũng chẳng có nhiều thứ để trò chuyện."Tôi về đây. Chúc mừng."Rody nhìn theo. Muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hắn quay lưng bước ra. Tay run run khẽ chạm vào cái chốt."Cảm ơn anh đã tới."Rody gọi với theo.Vincent không trả lời. Chỉ đi, hắn bước chân chậm nhưng lòng ngực hắn vội vã bảo hãy chạy khỏi cơn ác mộng này...thật nhanh.Nhưng chúng chứ đeo bám hắn không tha. Một buổi chiều lặng gió.Rody và Manon ra ngoài ăn tối. Một buổi hẹn hò hiếm hoi sau khi có con."Trông chừng con bé giùm tụi em nha, em để sữa sẵn trên bàn rồi đó!"Cánh cửa khép lại, mang theo tiếng cười khúc khích rộn rã của Manon và Rody, để lại một khoảng trống lạnh lẽo. Vincent đứng sững, cô độc, ánh mắt nặng trĩu hướng xuống đứa bé nằm gọn trong nôi.Rodney.Con của họ.Hắn bước tới, chậm rãi thụp người xuống chiếc ghế cạnh cái nôi, đôi tay run rẩy vì cảm xúc lẫn lộn. Im lặng bao trùm. Không tiếng nhạc, không tiếng cười, chỉ còn tiếng thở phì phò yếu ớt của đứa nhỏ.Hắn nhìn đứa bé thật lâu, mắt nheo lại vừa dịu dàng vừa đau đớn."Mày nhỏ thật đấy..."Giọng hắn khàn đi, ánh mắt tối sầm."Tao không tin mày ngẫu nhiên có cái ánh nhìn ngơ ngác đó, đôi mắt xanh đó. Giống hệt tên ngốc kia."Hắn rít lên qua kẽ răng, ngón tay gõ mạnh lên thành nôi, từng nhịp như gõ vào trái tim mình. Đôi mắt lạc đi."Mày là kết quả của thứ tao chưa bao giờ có. Là lý do tao bị lãng quên, bị đẩy ra khỏi cuộc đời cậu ấy!" Vincent gục đầu xuống bàn tay mình, hắn không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.Rodney bỗng động đậy. Đôi tay bé xíu vung lên, gương mặt nhăn nhúm, một tiếng khóc nho nhỏ bật ra, xé tan không gian tĩnh lặng. Vincent giật mình, tim đập thình thịch."Ê ê, đừng có khóc..."Hắn thốt lên, giọng vỡ. Cúi người luống cuống. Nhấc con bé lên, lần đầu tiên, cả người hắn căng ra như thể cầm một quả bom.Rodney nức nở, tiếng khóc yếu ớt nhưng đầy tuyệt vọng khi thiếu đi hơi quen của ba mẹ nó. Vincent ép con bé sát ngực, lắc nhẹ, đôi tay run rẩy không kiểm soát."Im đi... chỗ tao đâu phải để mày làm loạn! Xin mày đừng khóc nữa."Nhưng giọng hắn run. Tay run. Lòng cũng run.Rodney dụi đầu vào ngực hắn tìm hơi ấm, mắt mở lờ đờ. Đôi mắt xanh lục, trong vắt nhìn hắn với sự ngây thơ, như chỉ thấy đây là một vùng an toàn khác.Vincent im lặng. Hơi thở nghẹn lạiHắn nhận ra... đứa bé chẳng làm gì sai cả. Nó không chọn sinh ra. Không chọn có Rody làm cha. Không chọn làm tan nát trái tim hắn.Nó chỉ là một sinh linh bé nhỏ, mong manh, đang khao khát hơi ấm và tình yêu."...Mày chẳng biết gì hết..."Giọng hắn dịu xuống. Rodney ngáp dài, hơi thở đều đặn. Vincent vẫn bế, đôi lúc đưa đẩy để con bé ngoan."Lẽ ra... tao không nên ghét mày."Ánh mắt hắn vẫn lạnh... nhưng không còn cô độc nữa."Ngủ đi, Rodney. Đừng giống tao. Đừng thương ai quá."Vincent ngồi lặng lẽ trong căn phòng khách nhỏ, trên tay là một sinh linh bé xíu, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay hắn .Rodney, ba tháng tuổi, đôi mắt xanh lục long lanh như ngọc, giống hệt cậu ấy, mái tóc nâu mềm mại như lông thỏ xõa nhẹ trên trán.Căn hộ chìm trong yên tĩnh. Mùi sữa công thức thoang thoảng trong không khí. Vincent bất động, đôi tay cứng đờ, không dám nhúc nhích. Hắn chẳng biết làm thế nào để dỗ dành nếu con bé khóc thêm, chẳng có chút kinh nghiệm nào về việc làm cha, làm mẹ, hay bất cứ điều gì liên quan. Chỉ biết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đứa bé, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa phức tạp."Mắt xanh... tóc nâu hạt dẻ...""Ừ, đúng là hai người hợp nhau thật.""Còn mày thì... đúng là tổ hợp đáng yêu chết tiệt."Con bé cười toe toét. Không hiểu gì. Nước dãi lấp lánh ở mép. Vincent thở dài, sâu và nặng nề, nhưng muốn xua đi cảm giác khó tả trong lòng. Con bé khiến hắn muốn che chở."Nhưng này, Rodney.""Nếu tóc mày màu đen... thì sẽ dễ thương hơn."Giọng hắn khàn khàn, nhỏ nhẹ, như đang thì thầm với chính mình. Hắn cúi đầu, chóp mũi gần chạm vào trán đứa bé, hơi thở ấm nóng hòa lẫn với mùi thơm sữa bột của trẻ con."Tóc đen như tao, biết không."Rodney phát ra tiếng ọ ẹ ngộ nghĩnh, rồi vung tay đập nhẹ vào mũi hắn. Vincent nhăn mặt, hơi nhói, nhưng không phản ứng, chỉ lặng lẽ chịu đựng cú đánh vô tình ấy."À ha... có sức rồi đấy."Hắn nhìn đứa bé. Nhìn kỹ hơn. Đôi mắt xanh ấy lại nhìn thẳng vào hắn trong veo, vô tội, không oán hận, không tò mò, không biết gì. Bàn tay xíu xiu, mềm mại nắm lấy ngón út của hắn. "Mày biết không.""Tao muốn mày không được sinh ra trên đời này."Một phút im lặng nặng nề. Rodney phì cười, nước bọt trào ra khóe miệng, phá tan không khí căng thẳng. Vincent khẽ nhếch môi.
Không biết là vì thấy buồn cười, hay thấy mình quá nực cười."Tao tưởng mình sẽ căm ghét mày."
"Nhưng giờ thì... chán thật. Tao lại thấy thương."Rodney ngáp. Mắt lim dim.Vincent đung đưa tay thật nhẹ, nhịp nhàng à ơi ru ngủ đứa bé. Mùi thơm ngọt ngào của trẻ con len vào từng góc phổi làm tan chảy lớp băng giá lạnh trong lòng hắn."Đúng là trớ trêu thật.""...Và giờ tao đang chăm cho con của người tao từng yêu."Một tiếng thở dài. Nhẹ như gió._____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me