TruyenFull.Me

Deft X Reader Bua

Ngày hôn lễ của cậu Hách Khuê quả thực là một phen náo động chưa từng có trong làng Hạ. Từ khi gà chưa kịp gáy canh năm, người người đã nhốn nháo rủ nhau đi chiếm chỗ ven đường.

Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến cảnh một gia tộc phú quý như họ Kim kết duyên cùng ái nhân môn đăng hộ đối, hẳn phải long trọng ghê gớm lắm.

Người khiêng tráp nối hàng dài, áo quần thêu hoa sặc sỡ, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn giữ dáng đi nghiêm chỉnh. Mỗi chiếc tráp đỏ rực mở ra đều thấy lễ vật chói lòa: cau trầu têm cánh phượng, bánh phu thê, mâm chè rượu, vàng bạc ngọc ngà, lụa là gấm vóc. Sau cùng là chiếc kiệu hoa của cô dâu, sơn son thếp vàng, buông màn lụa thêu phượng loan, dưới ánh nắng trông tựa như cả một đám mây hồng di động. Người làng xúm xít chen nhau mà trầm trồ, kẻ thì ngẩn ngơ, kẻ thì tấm tắc thốt ra những lời tán dương.

Ấy vậy mà, giữa cái cảnh rộn ràng ấy, trời đất bỗng trở nên lạ lùng. Từ đâu mây đen ùn ùn kéo đến, từng cơn gió mạnh thốc qua, rít lên như tiếng khóc nỉ non. Lá tre ven đường xào xạc dữ dội, tro bụi pháo vừa nổ bay lả tả bị gió cuốn xoáy thành từng vòng. Người làng vốn đang cười nói huyên náo bỗng chững lại, có kẻ kéo vội áo khoác, kẻ co ro vì cái lạnh lạ lùng từ đâu phả tới.

Đoàn rước vẫn tiến lên, trống vẫn vang, kèn vẫn dập dồn, nhưng âm thanh nghe ra lại méo mó, văng vẳng như vọng từ nơi xa xăm dưới đất. Tùy tai mỗi người, kẻ thấy bình thường, kẻ thì loáng thoáng nghe thấy chẳng phải nhạc cưới mà là tiếng mõ tang, tiếng kèn đám ma rền rĩ, nỉ non, rờn rợn. Có người chột dạ, nhưng vội xua đi, tự nhủ chắc tai mình văng vẳng ảo âm.

Chợt giữa đám đông, một gã đàn ông trung niên đứng ngay trước cửa chùa đầu làng đột ngột run lẩy bẩy, mắt trợn trừng, miệng ú ớ. Rồi hắn gào lên thất thanh, giọng đứt quãng:

"Trời ơi… quanh kiệu… toàn người mặc đồ trắng… mặt trắng bệch… tóc xoã dài… chúng nó… chúng nó đi đưa tang chứ không phải rước dâu... cái nhà này phạm phải thứ gì dơ bẩn rồi"

Đám đông nghe vậy thì xôn xao, nhiều người rùng mình quay đầu nhìn, và quả nhiên, trong khoảnh khắc ấy, có kẻ thề rằng trông thấy những cánh hoa hồng đỏ thắm tung ra từ kiệu hoa bỗng biến thành những đóa bách hợp trắng toát - loài hoa người ta thường cắm trên quan tài. Khói pháo cuộn lên mù mịt như hương nhang nghi ngút trong nhà tang lễ. Hình như có cả bóng áo trắng lướt qua bên cạnh, gương mặt mờ mịt chẳng phân biệt nổi nam hay nữ, chỉ thấy đôi mắt đen ngòm trừng trừng nhìn vào kiệu.

Thế nhưng chỉ chớp mắt thôi, tất cả lại trở về như cũ. Hoa trên trời lại là hoa hồng đỏ thắm, khói pháo vẫn cay xè, đoàn rước dâu vẫn thẳng hàng uy nghiêm. Gã đàn ông nọ thì ngã quỵ xuống đất, mặt mày tái mét, mồ hôi túa ra, miệng vẫn run run lặp đi lặp lại:

"Tôi thấy… tôi thấy rõ ràng…"

Người ta vội dìu hắn đi, miệng thì bàn tán. Có kẻ gạt phắt cho rằng hắn bị ma làm, có kẻ thì quả quyết rằng trời đất báo điềm chẳng lành.

Trước cổng lớn nhà Kim, đoàn rước dâu rộn ràng khựng lại. Tiếng pháo đỏ nổ lốp bốp, mùi khói pháo cay xè phả vào mặt. Dãy đèn lồng treo cao hai bên cổng rực rỡ, từng ngọn lửa đỏ chập chờn trong gió, chiếu xuống nền gạch tam quan sắc hồng như phủ máu. Người làng kéo đến xem chật cả lối, ai nấy nhao nhao bình phẩm, tiếng cười chen tiếng xì xào, dội lên như sóng.

Kiệu hoa dừng trước bậc thềm. Cánh cửa son của phủ Kim mở rộng, ánh sáng vàng vọt từ trong hắt ra.

Đám hầu gái mặc áo the đen, đầu đội khăn vấn, tay cầm đèn cầm nến, xếp thành hai hàng ngay ngắn từ cổng đến tận tiền sảnh, ánh mắt tất thảy đều cúi gằm, im lìm như tượng gỗ.

Trong kiệu, em ngồi đó, khăn voan đỏ trùm kín đầu, chỉ thấy một màu đỏ phủ lấy tất cả, vừa rực rỡ vừa tù túng. Bên ngoài, tiếng trống kèn dứt dần, thay vào đó là những tiếng xì xào xa xăm như ai đang thì thầm sau lưng. Cỗ kiệu khẽ lay, rồi ngừng hẳn. Con hầu thân cận của em cúi người vén rèm, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:

“Tiểu thư, đến giờ rồi. Xin bước xuống.”

Nó đưa bàn tay ra, trắng trẻo mà lạnh ngắt, đỡ lấy cổ tay em. Em thoáng run, rồi cũng chậm rãi nâng váy cưới, nhón chân bước ra ngoài. Cả thế giới lập tức đổ ập vào - tiếng người vỗ tay, tiếng gọi, tiếng hô trầm trầm của họ hàng nhà Kim chào đón.

Chân em đặt xuống đất. Nền gạch trước phủ Kim đỏ au vì hoa hồng, vì giấy pháo nát, nhưng thoạt nhìn qua, em như thấy một lớp nước loang loáng, phản chiếu ánh đèn lồng, tựa như máu vừa mới đổ. Gió thổi lật tấm khăn voan khẽ rung. Có tiếng người chen lên gần, bảo rằng

“Cô dâu phải bước qua ngưỡng cửa này cho khéo, kẻo vận xui.”

Con hầu hiểu ý, cúi đầu, lấy nhành ngải cứu khô và bát than đỏ đặt ngay bên thềm. Nó đỡ tay em, khẽ ra hiệu: “Xin tiểu thư nhấc chân.”

Khoảnh khắc ấy, em cúi nhìn xuống ngưỡng cửa. Bậc gỗ sơn son đã tróc lớp, vân gỗ lộ ra loang lổ. Trong mắt em, đường vân ấy như biến hình, xoắn cuộn thành những gương mặt kỳ quái, nửa cười nửa khóc. Em chớp mắt, hình ảnh tan biến ngay, chỉ còn lại bậc cửa im lìm. Nhưng sống lưng em đã ớn lạnh, bàn tay bất giác siết chặt lấy con hầu đến trắng bệch.

Rồi, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng trăm con mắt, em khẽ nhấc chân, váy cưới phủ dài lê xuống nền, bước qua bậc cửa.

Con hầu buông một tiếng thở phào, cúi đầu dắt em đi sâu vào trong.

******
Lâu rồi mới ngoi lên lại, mấy chap càng về sau nó càng ớn ớn làm lúc tui viết tưởng viết truyện ma không đó cha ơi🥲🥲🥲
Tht ra tui sủi lâu nguyên nhân phụ là hơi bí ý tưởng với văn phong bộ này cần trau truốt khá nhiều nên tui viết quài ko ưng. Nguyên nhân chính là lười🤧🤧🤧🤧 hôm bữa có bà nhắc tui ms có thêm tí động lực ngồi cày lại đó

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me