TruyenFull.Me

Dekinobi Du Em Co Nhu The Nao Thi Anh Van Yeu Em

Hello mọi người, ad đã trở lại rồi đây. Mấy hôm nay thi không up chương mới được. Bữa nay thi xong rồi nên tui viết chương 8 tặng cho mọi người nè! Thưởng thức trong tâm trạng vui vẻ nhé! >3

------------vô nè----------

...Nobita & Suneo: Cậu là người gọi tôi đến đây sao?

D/J: Phải.

---------Ở chỗ Nobita--------

D: Phải.

Nobita: Hả? *Giọng của người này nghe sao quen quen vậy? Rất giống Dekisugi. Không lẽ là....*

D: Cậu nghe giọng tớ mỗi ngày mà vẫn không nhận ra à? Nobita~

Nobita: A! *Đúng...đúng là cậu ấy thật kìa...*

Dekisugi: Chuyện lúc nãy ở căn tin...

Nobita: À. Chuyện đó sao?*Quả nhiên là cậu ấy để ý chuyện đó mà.*

Dekisugi: Ừm! Cậu giải thích đi. Tại sao cậu lại làm như vậy?

Nobita: Là....là tại vì.... Tớ thích cậu đó!

Dekisugi: A?

Thấy biểu cảm ngơ ra tại chỗ của Dekisugi mà Nobita thấy sao mà nó chua xót và đau thế này? Cậu cố cười gượng, cố gắng nói tiếp.

Nobita: Một thằng con trai mà lại đi thích một đứa con trai khác thật kinh tởm nhỉ? Cậu có kinh tởm tớ không?

Dekisugi vì bất ngờ và cũng một phần vì vui quá mà không nói nên lời: Tớ...tớ...

Nobita: Cậu không cần phải miễn cưỡng đâu. Hãy coi như tớ chưa từng nói gì đi, cũng coi như tớ chưa từng tồn tại nhé?

Cậu cố cười nhưng sao lòng đau quá? Trái tim như bị hàng ngàn nhát dao chém qua. Thật đau, thật buồn. Cậu muốn khóc mà sao lại thế này, nó cứ nghẹn ứ ở cổ, mắt cay xè mà sao lại không khóc được?

Dekisugi: Hahaha... – Cốc một cái lên đầu của Nobita.

Nobita: A?

Dekisugi: Tớ không thích cậu và cũng chưa bao giờ thích cậu đâu Nobita...

Nobita cười trong chua xót: Vậy sao?

Dekisugi: Ừ... Tớ không thích cậu tại vì tớ rất, rất, rất, rất, rất yêu cậu đó tiểu ngốc à.

Nobita: Hả?*Mình nghe nhầm sao? Cậu ấy..*

Dekisugi: Không nghe rõ?

Nobita gật đầu theo bản năng.

Dekisugi: Tớ nói lại một lần thôi, nghe cho kĩ đấy...

Nobita: Ừ...Ừm.

Dekisugi: Tớ nói tớ, Hidetoshi Dekisugi này yêu cậu, yêu Nobi Nobita cậu đó.

Nobita: A... Hức...Hức...Oa...Huhuhu...*Mình không nghe nhầm, mình không nghe nhầm. Anh ấy thực sự nói yêu mình.*

Dekisugi: Nobita đừng khóc a. Anh ở đây, anh ở đây mà...

Dekisugi: Em nín đi, không sao cả, có anh ở đây rồi.

Một lát sau Nobita thút thít rồi ngừng hẳn.

Dekisugi: Nobita nè.

Nobita: Hm? Em đây. (ad: sao đổi cách xưng hô nhanh thế?)

Dekisugi: Mấy năm qua em đã đi đâu vậy? Tại sao em lại thay đổi nhiều đến thế? Anh suýt chút nữa là không nhận ra em nữa luôn đó.

Nobita: Để lát nữa Suneo đến đây em sẽ kể hết tất cả cho hai người nghe luôn.

Dekisugi: Ừm

-------qua bên chỗ của Suneo---------

J: Phải a.

Suneo: Gọi tôi có việc gì? Tôi không có thời gian.

J: Ồ. Nãy ở trong căn tin là ai mạnh miệng như thế mà bây giờ lại lạnh lùng thế?

Suneo: Hả?!! ... Jai...Jaian?

Jaian: Còn nhận ra tôi sao?

Suneo: Sao... sao cậu...ưm!!

Không đợi Suneo nói hết câu, Jaian xông đến...cưỡng hôn cậu.

Jaian:*Thật mềm...* - anh liếm môi.

Suneo:*Cái...cái gì vậy? Cậu ấy hôn mình?*

Một lúc sau thấy Suneo vì bị thiếu dưỡng khí và đấm vào ngực mình Jaian mới buông tha cho cậu.

Suneo: Hộc... ha... ha...

Jaian: Ngốc! Cậu không biết thở bằng mũi sao?

Sauneo: Là tại ai chứ...

Jaian: Được được là tại tớ, tại tớ.

Suneo: Tại sao...cậu lại làm như vậy?

Jaian: Làm gì cơ? (ad: biết rồi mà còn hỏi. Tính giả ngu hay gì?)

Suneo: Hôn...hôn tớ...

Jaian nở một nụ cười gian manh: Ồ. Được a~

Nói xong Jaian liền hôn Suneo một lần nữa khiến cậu ngại đỏ cả mặt một phần cũng vì thiếu dưỡng khí mà bây giờ nếu so sánh cậu với trái cà chua thì chắc cậu sẽ đỏ hơn đấy.

Suneo: Cậu... cậu... lưu manh!

Jaian: Ừ. Không lưu manh sao tôi hôn được em? Nói tôi nghe, tại sao khi ở trong căn tin em lại hôn tôi?

Suneo: A?

Jaian: Sao nào?

Suneo: Tại...tại tớ ghen được chưa. Tại tớ thích cậu, yêu cậu... nên... tớ gh..ghen với cô ta.

Jaian: Vậy sao?

Suneo: Ừ..ừm.

Jaian: Tôi cũng yêu em Suneo.

Suneo: A...Hả?

Jaian: Em không nghe nhầm đâu tôi nói là tôi yêu em.

Suneo: Thật sao? Cậu không ghê tởm một người như tôi à?

Jaian: Em là ngốc sao? Tôi không yêu em, không thích em thì làm sao tôi hôn em được chứ?

Suneo: Oa...Huhuhu...

Jaian: Em nín đi đã có anh ở đây rồi mà.

Suneo: Huhuhuhu...Hức...Hức...

Nghe Jaian nói vậy Sunei lại càng khóc to hơn lúc nãy xém chút nữa là gây chú ý đối với mấy đứa "điệp viên chạy bằng cơm" của trường rồi.

Jaian: Đừng lo, anh sẽ ở đây, anh sẽ ở bên em cả cuộc đời này được chứ? Vậy nên em nín đi nhé?

Suneo: Hức... Ừm.

Khi Suneo đã nín hẳn thì cậu nhận được tin nhắn của Nobita, nội dung của tin nhắn chỉ vọn vẹn có mấy chữ:"Chỗ cũ, bọn tớ đang đợi cậu", ừ thì sau đó hai người đi đến đó chứ sao.

Sau khi đến nơi thì Jaian đã choáng váng bởi vẻ ngoài nguy nga tráng lệ của "căn nhà nhỏ" trong lời của Suneo đã miêu tả, trong đầu nghĩ "Nó "thật nhỏ" a. Em ấy giàu quá đi".

Đi thêm một lúc nữa thì hai người họ thấy Npbita với Dekisugi đang ngồi uống trà và ăn bánh kem cùng nhau... Bong bóng hồng bay khắp nơi, tràn ngập cả căn nhà thật là "nhỏ bé" mà Nobita và Suneo xây dựng nên để ở khi vào đại học.

Nobita: Suneo, ở bên này!

Suneo: Ừ. Cậu gọi cho hai người kia với nee – chan chưa thế?

Nobita: Rồi. Họ bảo là đang trên đường đến đây rồi.

Suneo: Được thôi.

Jaian kéo Dekisugi qua một bên để nói chuyện còn kèm theo câu: "Nobita à, cho tớ mượn chồng cậu một chút nhé!". (Nobita kiểu: Rồi mày thấy mày nói chuyện có duyên ghe chưa? Mà cũng đúng nhỉ.)

Một lúc sau nữa có hai chiếc xe thể thao đời mới nhất lao vào nhà của hai bé thụ với tốc độ của ánh sáng. "KÉT!!!!" Tiếng phanh xe vang vọng cả căn nhà...

"RẦM!!!" Akira là người vào đầu tiên và tất nhiên phương thức vào phòng rất ư là "thùy nị, nết na" và "dịu dàng" a.

Akira: Đâu? Đâu? Ai là người khiến hai đứa em bảo bối của tôi phải tương tư?

Nobita: Chị ơi, bình tĩnh đi mà.

Cùng lúc đó Karma với Nagisa đi vào.

Karma: Đến rồi đây.

Nagisa: Chào mọi người.

Suneo: Mọi người đến đông đủ rồi thì vào vấn đề chính thôi nhỉ?

--------------sau khi kể hết tất cả mọi chuyện cho hai ảnh nghe---------------

Dekisugi với Jaian đã định cầm gậy đi đánh người nhưng mà may là đã có hai bé vợ cản lại, nếu không thì không biết một cô gái nào đó bây giờ sẽ ra sao nữa.

Nobita & Suneo: Anh ở lại đây cho em, anh không được đi đâu cả.

Dekisugi & Jaian: Nhưng anh/tôi...

Nobita & Suneo: Em không biết đâu, nếu anh đi thì em với liền chia tay, em sẽ về tổ chức!!

Dekisugi & Jaian: Không được!! Khó khăn lắm anh mới tìm được em...

Nobita & Suneo: Vậy nên anh ở nhà cho em!

Dekisugi & Jaian: Được rồi...

Akira: Chị nghĩ là hai đứa nên đưa Dekisugi với Goda về ra mắt gia đình đi.

Nobita & Suneo: Nhưng...

Akira: Không nhưng nhị gì cả. Nghe lời chị.

Nobita & Suneo: Vâng ạ.

Bỗng cả đám nhận được một cuộc video call từ ông Boss, vì đã nói hết những gì họ dấu diếm với nhau rồi nên Dekisugi vơi Jaian cũng được tham gia cuộc gọi đó. vì điện thoại nhỏ quá nên họ chuyển qua cái màn hình lớn giữa phòng khách.

Boss: Ái chà! Hai cậu nhóc nhỏ bé nhà ta mới đó mà đã lớn rồi sao? – Lấy khăn tay chấm nước mắt_ing

Akira: Ba à!

Boss: Được rồi, ta không đùa nữa. Có nhiệm vụ mới và ta mong nhóm 5 người các con sẽ hoàn thành nó cho ta. Nhé?

Akira: Vâng. Tụi con biết rồi.

Boss: Tài liệu ta đã gửi cho mỗi đứa một bản rồi đó nhớ hoàn thành nhiệm vụ.

Nobita: Biết rồi ông già.

Boss: À! Xíu nữa thì quên khi nào hai đứa con kết hôn với bạn trai thì thông báo cho ta nhé!

Nobita & Suneo: Ông cút cho tôi!!!

Boss: Haha, ta chỉ nói sự thật thôi mà. Tạm biệt mấy đứa nhé, bảo bối của ta gọi ta đi ăn cơm rồi.

Nhóm 5 người của Nobita: Cho con gửi lời hỏi thăm đến papa/phu nhân nha ba/boss.

Boss: Được a. Tạm biệt mấy đứa.

Dekisugi: Mẹ nuôi của em là nam à?

Nobita: Phải.

Dekisugi: Ừm.

End chương 8 rồi mọi người ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me