Dekinobi From Me To You
Mặc dù Nobita không nói gì nhưng hành động của cậu mấy ngày này làm Dekisugi có linh cảm rằng công cuộc chinh phục Nobita đã có bước tiến triển vô cùng lớn. Không biết vị thần nào đã trợ công cho anh khiến Nobita thay đổi như thế. Đối với anh cậu nhiệt tình hơn không còn lạnh nhạt khách sáo đôi khi còn để anh cố tình động chạm mà không né tránh khiến gần đây anh ăn được không ít đậu hũ. Dekisugi mừng như mở hội cứ cái đà này không chừng sẽ sớm tiến đến quan hệ yêu đương, chỉ cần một bước tỏ tình nữa là xong.- Cậu có biết Nobita đặc biệt thích gì không? Anh chăm chú mở quyển sổ sẵn sàng ghi chép muốn một màn tỏ tình đầy thành công trước hết phải biết cậu ấy thích cái gì trước đã, cái này nên hỏi tên bảo mẫu ngày nào cũng kè kè bên cậu ấy - Kisame là tốt nhất. - Tính ra thì anh làm bạn với anh ta còn lâu hơn tôi đi, biết từ hồi nhỏ mà.- Con người phải có sự thay đổi chứ mấy thói quen hồi nhỏ chưa chắc đến bây giờ cậu ấy vẫn còn giữ.Sau vẻ mặt bình thản là nội tâm dậy sóng, đúng là Deki thực sự không hoàn toàn hiểu rõ về thói quen hằng ngày của Nobita, thời thơ ấu anh và cậu cách nhau một Doraemon, một Shizuka, một Jian và một Suneo tính ra cũng không quá gần gũi lên sơ trung, cao trung vẫn vậy, nếu xét cho đúng ra anh với cậu còn không thực sự là bạn thân đúng nghĩa. - Anh ấy ghét ớt chuông xanh, cái này hẳn là anh biết rồi, lớn lên còn ghét thêm cả dưa chuột, dầu mè ( cái này tui chém ra tại vì tui ghét 2 cái này =.=), thích bánh Hamburger nhân cari... à cả bánh kem, từ lúc quen tôi thì thích ăn trứng cuộn tôi làm nhất. Ăn yếu cơ mà ngủ thì khỏe chưa đến 1s là ngủ được rồi, còn...- Thôi đủ rồi! toàn những cái tôi biết hết rồi thì nói làm gì?- Thì Nobita cũng chỉ có từng ấy thứ để nói thôi, anh nghĩ con sên đó sẽ tiến hóa thành con gì hả?Ít nhất cũng phải có cái gì đặc biệt nhất chứ? Deki gập quyển sổ vào mặt đăm chiêu suy nghĩ, đối với Nobita đặc biệt nhất là cái gì? Quả là một ca khó, ai cũng nghĩ người như Nobita thế nào mà chẳng được nhưng thực ra không phải vậy, Nobita khá nhạy cảm, nếu đi sai một bước làm cậu ấy hiểu nhầm gì đó cậu ấy sẽ để bụng suốt tính tình còn chậm chạp thụ động nên chắc chắn sẽ không trực tiếp hỏi thẳng mà sẽ để trong lòng suy nghĩ quanh co. Đến bước này người như Dekisugi Hidetosi cũng phải rối trí.- Hay cậu đi hỏi thẳng cậu ấy đi, cậu quên sao? Nobita là động vật đơn bào mà, cậu ấy sẽ chẳng câu nệ tiểu tiết đi, cái cậu ấy cần nhất không phải là chân tình hay sao?Quả thực Kisame nói đúng, điều đặc biệt nhất của Nobita chính là không cần cầu kỳ hay màu mè kiểu cách chỉ cần một tấm lòng chân thành vẫn là mình suy nghĩ quá nhiều.Buổi tối, Kisame lấy cớ đi gặp anh họ để dành thời gian cho 2 người, hắn cũng không rảnh để làm bóng đèn, anh họ à, anh có thể bao dung cậu em này một đêm nay không? Dù gì anh họ vẫn dễ thương hơn 2 đứa yêu nhau kia!- Kisame cũng thật không giữ lời, lại đi ra ngoài nữa, đã nói sẽ ở nhà nấu cơm mà!! Nobita vờ vịt than thở thực ra trong lòng cũng mong đợi muốn chết. Kisame mà nghe được tiếng lòng cậu chắc chắn chỉ có thể ôm trán thở dài:" Bạn thân gả ra ngoài như bát nước hắt đi"- Cậu ta không nấu thì tớ nấu! Hôm nay sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ nấu ăn tốt hơn Kisame nhiều.- Ờ, có cái gì cậu mà không tốt!Dekisugi nghe thoang thoảng có mùi ghen tị ở đây nhưng ổn thôi, cậu ấy có hậu đậu mình mới có thể chăm sóc cậu ấy chứ! Ngốc vẫn hoàn ngốc!- Nguyên liệu đơn giản nhưng làm ra được cả bàn đồ ăn ngon như vậy, lên được phòng khách xuống được phòng bếp quả là người đàn ông tốt!Nobita dù có ghen tị cũng không thể nhịn được tán thưởng Dekisugi, sinh ra người hoàn hảo như vậy ông trời cũng quá tài tình rồi đi. Dekisugi cười xoa đầu cậu:- Có hoàn hảo thì cũng để cho mình cậu hưởng, không cần ghen tị.- Nào ai dám chiếm dụng cậu đâu, tớ đây không muốn đắc tội với oanh oanh yến yến ngoài kia!Nobita vừa ăn vừa vô tư nói đùa tuy nhiên lại thấy Dekisugi mặt mày nghiêm túc giọng điệu còn có vẻ trịnh trọng:- Nếu không phải cậu thì bất cứ ai cũng không được!- Nè nè! Làm gì nghiêm trọng quá vậy, tớ cũng không phải là người yêu của cậu đâu nha.Cậu có hơi chột dạ, mặc dù thời gian này mối quan hệ của cậu và Dekisugi thực tốt nhưng trong lòng cậu vẫn có chút gì đó vướng mắc. Cậu có cảm giác sợ khi được tỏ tình, có lẽ do thời gian độc thân quá lâu hiện tại có thêm một người bên cạnh liền có chút không quen. Nếu như Dekisugi bày tỏ vào lúc này cậu sợ rằng bản thân mình chưa chắc gì đã đồng ý được ngay. Nhưng Dekisugi lại nghĩ khác, anh cho rằng Nobita đang nhắc khéo mình, anh nghĩ rằng Nobita cũng mong muốn anh bày tỏ vì vậy sau khi dùng xong bữa tối Dekisugi lại lôi Nobita đi dạo vòng vòng. Cũng qua nhiều năm rồi con phố không còn như ngày xưa, đèn điện sáng trưng ngoài đường người đi lại tấp nập, giữa dòng người đông đúc thế này Dekisugi lại chủ động nắm tay Nobita khiến cậu càng thêm thấp thỏm đoán già đoán non:" Không phải chút nữa sẽ tỏ tình đó chứ??? Đến lúc đó phải làm thế nào đây??"Thấy bàn tay cậu hơi run nhẹ còn đổ mồ hôi Dekisugi lại nghĩ đó là do hồi hộp còn thấy phản ứng này thật đáng yêu trong lòng liền quyết tâm chút nữa nói hùng hồn một chút nhát con sên này đến cứng lưỡi luôn. Dekisugi tưởng tượng trong đầu cảnh cậu đỏ lựng mặt hai tay xoắn xuýt quấn vào nhau lắp bắp nói đồng ý liền không nhịn được cười nhẹ. Nhìn phản ứng của Dekisugi Nobita chắc củ mình đoán đúng rồi thầm than không ổn, không phải lúc này có được không! Cậu cần thêm thời gian! Đi được đến nửa con phố Nobita liền dừng lại khiến tay Dekisugi đang kéo cậu cũng bị giật lại một chút.- Sao vậy?- Chúng ta đi về thôi, tớ thấy hơi mệt rồi.- Đi thêm một chút nữa, sắp đến công viên rồi!Con sên này sao không có nghị lực vậy chứ mới đi một chút đã mệt, không đến được công viên thì làm sao mà tỏ tình hả? Anh đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng rồi đó!- Nhưng tớ mệt thật mà~Nobita cố tình kiếm cớ, ai mà không biết đến công viên sẽ có chuyện gì chứ! Cậu không muốn quan hệ của cả hai đang tốt đẹp lại căng thẳng. - Vậy leo lên lưng tớ, tớ cõng cậu!Hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này Nobita sững người mấy giây sau đó mới lắp bắp phản đối:-L...làm vậy sao được! Hai thằng con trai cõng nhau đi trên đường lớn kì lạ muốn chết!- Có làm sao đâu, tớ cõng người tớ thích có gì mà kì lạ?- Cậu không sợ người ta xì xào sao? Xấu hổ lắm đó!- Chẳng việc gì, tớ không ngại, người ta nói thì tự đi mà nghe, tớ không nghe ai cả, tớ chỉ biết người tớ thích đang lười đi bộ và tớ muỗn cõng người ta thôi!Nobita rung động cực mạnh, người này làm sao có thể ấm áp được đến thế, cậu tự nhiên cũng bị cảm hóa mà leo lên lưng anh, anh xốc cậu lại một chút rồi từ từ đi. Lưng của Dekisugi rất ấm dày, rộng, dáng người anh nhìn qua liền thấy cao ráo nhưng cũng có chút thư sinh đường nét cơ thể hài hòa vừa thấy có thể đánh giá là người dịu dàng ôn nhu không hề đem lại cảm giác vạm vỡ lưng hùm vai gấu chút nào không ngờ lại có tấm lưng săn chắc khỏe mạnh đến vậy, quả nhiên là áo sơ mi và quần âu luôn làm tốt công việc đánh lừa thị giác.- Có nặng không hả?- Không, nhẹ hều, cậu suy dinh dưỡng à?Ban đầu có ý hỏi là thật lòng quan tâm anh cõng cậu bị nặng thế nhưng sau khi bị trêu lại thấy trong bụng nhen nhóm chút hờn dỗi.- Xì! Không lãng mạn chút nào! Trong phim người ta nói là "cõng cả thế giới trên lưng em nói có nặng hay không" đó!- Mấy câu lãng mạn cũ rích đó không hợp với cậu đâu.- Vậy câu nào thì hợp với tớ?- Tí đến công viên thì biết!Đột nhiên cảm giác của Nobita lại khác hoàn toàn hồi nãy, cậu hiện tại lại có chút mong chờ và tò mò, không biết người đang cõng mình này sẽ cho mình những bất ngờ gì đây? Cảm giác an toàn khi được anh cõng đã hoàn toàn lấn át sự bất an và bối rối trước đó, không quen thì có làm sao đâu lâu dần liền quen thôi mà, có một người bên cạnh yêu thương mình không phải quá tốt hay sao việc gì phải lo âu cho mệt.Đi một hồi đến công viên Dekisugi đưa cậu đến băng ghế đằng sau có một cái cây anh đào rất thấp nhưng nở cực nhiều hoa nhìn vô cùng quen thuộc mặc dù sau nhiều năm có chút thay đổi lại chả hiểu ở đâu lại có đèn thắp bên trong những lọ điều ước giăng sáng trưng nhưng băng ghế này dù có đốt ra tro cậu vẫn nhận ra. Đây chính là nơi mà cậu đã tỏ tình với Dekisugi. Nobita hoàn toàn bất động, đến khi Dekisugi đặt cậu xuống cậu vẫn đứng im không nhúc nhích.- Sao vậy? Tớ chưa nói lời nào mà đã đông cứng rồi?Dekisugi chỉ biết cười vì phản ứng ngốc lăng của cậu, dù ngốc thì vẫn đáng yêu như thường. - Nobi Nobita, Dekisugi Hidetoshi thật lòng yêu em rất nhiều, em làm người yêu anh có được không?" Dekisugi Hidetoshi, Nobi Nobita thật lòng thích cậu rất nhiều, cậu làm bạn trai tớ được không?"Mẫu câu không sai chút nào khác từ ngữ nhưng vẫn là không sai, sau từng ấy năm vốn tưởng ai cũng đã quên rồi, không ngờ vẫn còn có thể nghe lại. Nobita tuy không phải là một người có cá tính mạnh mẽ thế nhưng hiện tại cậu là một người đàn ông Nhật Bản đã trưởng thành, hoàn toàn không phải hở tí là khóc như hồi bé vậy mà giờ đây nước mắt lại tuôn như suối, như thủy điện vỡ đập, không cách nào ngăn lại.- Ngoan đừng khóc, trả lời anh em có đồng ý hay không?Dekisugi dịu dàng ôm mặt cậu lấy khăn lau đi nước mắt nước mũi tèm lem, nếu để cậu cứ tiếp tục lung tung quệt ngang quệt dọc chẳng mấy chốc lại thành chú mèo nhọ nhem mất.- Đáng ra nên nói có, nhưng đánh chết cũng không nói, em cũng rất yêu anh, yêu chết đi được nhưng đánh chêt em cũng không nói có Nobita một bụng ấm ức trong bao nhiêu năm đều tuôn ra hết, tại sao năm đó anh lại bỏ đi? Tại sao lại để lâu như vậy mới quay lại yêu người ta? Tại sao đến tỏ tình mà cũng không sáng tạo gì cả đạo văn người ta để người ta đau lòng đến như vậy?- Anh xin lỗi, anh sai rồi, đáng ra năm đó anh nên đống ý, đáng ra năm đó anh nên ở bên em, đáng ra năm đó anh không được rời đi, anh xin lỗi!- Đi chết đi! Khốn nạn!- Phải phải anh là đồ khốn, được rồi ngoan, đừng khóc, anh sẽ đối xử với em thật tốt mà!- Không đối xử tốt tôi liền liều mạng với anh!- Được được, sau này đầu anh là ghế cho em ngồi lên.- Ông đây mới không cần ghế ngồi! Ông cần một tên nô tài!- Được được, nô tài thì nô tài, anh làm nô tài cho em, hầu hạ em cả đời.Không hoàn toàn giống như trong phim tình cảm sến lụa Hàn quốc, sau khi tỏ tình nam chính ôm nữ chính vào lòng hai người chìm trong tình yêu ngọt ngào, tình huống hiện tại Dekisugi dỗ Nobita nín khóc, hỉ mũi cho cậu rồi ngon ngọt mua bánh cho cậu ăn mua đá cho cậu chườm đôi mắt sưng đỏ sau đó đem mấy cái đèn lọ điều ước gỡ xuống cho vào một cái hộp cho cậu đem về nhà chơi vì " em thích mấy cái lọ đó còn hơn thích anh nữa kìa!". Màn tỏ tình thành công theo cách thật buồn cười những cũng không thể ngăn quá trình tiến hóa khoảng cách giữa 2 người, đêm hôm đó Dekisugi lập tức khóa cửa nhà lăn sang chen chúc cùng một giường với Nobita. - Anh để em thở chút đi, ôm chặt quá!- Không! Anh mơ ước ôm em như thế này rất nhiều năm rồi hiện tại cần ôm bù cho thỏa mong ước!- Hừ! ôm chặt như vậy sáng mai tôi đau người không đi làm được! - Cơn lười biếng trỗi dậy Nobita cực cơ hội mà vòi vĩnh thêm ngày nghỉ, có người yêu làm tổng giám đốc tội gì không tranh thủ.- Vậy mai cho em nghỉ - Dekisugi mù quáng đồng ý, Nobita cần gì đi làm để mình nuôi em ấy là đủ có điều dù gì cũng là người có bộ não phát triển Dekisugi cũng biết tranh thủ cho riêng mình- Nhưng chỉ ôm thôi thì không được!- Anh muốn làm gì nữa?- Cho anh sờ một chút, mai liền nghỉ có phép không trừ vào lương.Cảm giác bàn tay to đang luồn vào trong áo vuốt ve eo mình Nobita nhột muốn chết nhưng bị kìm chặt không cách nào dãy ra được, càng ngày bàn tay càng táo tợn hơn lần mò lên ngược trêu chọc điểm nhạy cảm của cậu. Dekisugi không kiêng dè nghiêng người đè cậu xuống mạnh dạn hôn lên cái cổ trắng trắng, một tay còn chuyển xuống sờ cặp mông đầy đặn.- ưm... không được đừng có sờ nữa, mai em sẽ đi làm mà!- Không được, đã thỏa thuận rồi không được rút lại.Để tránh cậu nói nhiều phá mood anh liền hôn lên môi cậu, môi lưỡi giao triền không một khoảng nghỉ, kỹ thuật thành thục của Dekisugi khiên Nobita choáng váng đến quên cả việc mình đang định phản kháng. Quả nhiên hiện tại mà hối hận thì đã quá muộn rồi Nobita à~~~End!Hoàn rồi hoàn rồi!!! Thực sự xin lỗi các mẹ nhiều vì hè này Ty đi thực tập, đi làm thêm và còn nhiều việc khác cực kì bận luôn nhưng Ty không nỡ drop cái fic này một phần vì thích DekiNobi quá nhiều một phần vì Ty biết rằng tuy không nhiều nhưng vẫn có người chờ cái fic này được hoàn nhưng vì công việc không cho phép nên Ty đành phải hoàn sớm hơn dự định nhưng nếu có thời gian rảnh Ty sẽ viết phiên ngoại tặng các mẹ nha~~ Cuối cùng thực sự cảm ơn các mẹ đã ủng hộ, đọc fic của Ty, góp ý để Ty cải thiện và đã chờ đợi Ty khi Ty đi vắng. Cho dù Ty còn nhiều thiếu sót và fic cũng không hay bằng các bạn au khác nhưng Ty sẽ cố gắng hơn để cải thiện kỹ năng viết của mình . Yêu các mẹ nhiều nhiều!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me