Dem Cuoi Park Jimin
저는 장닝미( tôi là Jang Ning Mi )Người ta thường hay nói tối hôm thứ 7 là tuyệt vời nhất. Riêng tôi, chấm nó năm sao. Cảm giác quấn chăn không nghĩ ngợi chẳng lo toan đến ngày mai, thật sự thoải mái biết bao hồn còn thả vào cuốn phim ngôn tình yêu thích. Tôi thấy, đời chỉ có vậy, xuyên suốt cả một tuần bận bịu chạy đôn chạy đáo từ học hành rồi tới làm việc tại chốn phồn hoa tấp nập, gánh nặng cơm áo gạo tiền gớm thật.Thân là một đứa nhà quê ôm mộng thoát nghèo, từ nhỏ trong đầu tôi đã đinh ninh trong đầu rằng ' mày không cố gắng thì cứ việc mà chết ở cái nơi nghèo nàn khỉ ho cò gáy này đi '. Phải công nhận nơi đó yên bình thật, bốn bề là thiên nhiên cây cỏ dân nơi ấy thân thiện, mà ngặt nỗi nghèo thôi.
Bởi vậy, tôi luôn cố gắng hết mức. Nhớ có lần tôi học đến nỗi phải nhập viện 1 tuần trước thềm thi tốt nghiệp cấp 3 độ hai tuần. Hồi ấy tôi ngốc lắm, nằm trên giường bệnh tay truyền nước biển mà vẫn học. Kết quả tôi đậu tốt nghiệp với số điểm cao ngất. Vâng, điểm cao học giỏi không phải luôn sánh đôi với thành công. Tôi bị đời vả vào mặt tan tát rõ đau. May mắn tôi cũng tìm được công việc tàm tạm, cũng thuê được căn trọ nho nhỏ. Quay về hiện tại ngoài kia thì đang mưa to gió lớn mà cũng không tài nào cản ngăn thanh âm ở cửa dồn dập làm tôi đôi chút giật mình. Nhanh chân tóm lấy cây chổi phòng hờ có kẻ biến thái quấy rối. Thông qua lỗ mắt mèo tôi thấy được khuôn mặt ấy, người bạn cùng bàn bên trên lớp đại học của tôi. Nói đến cậu ấy, tôi lại thấy thương vô cùng không thể hiểu thẩm thấu được cái xúc cảm của một kẻ gia đình đang hạnh phúc giàu có, được giáo dục trong môi trường tốt, người ấm áp tích cực đó giờ chẳng chửi thề lần nào cho đến giờ vẫn y vậy.Bỗng, một ngày trời quan mây tạnh, cha mẹ mất cùng một lượt, cả cơ ngơi mấy đời gây dựng tiêu tan, từ một cậu ấm giờ đây phải lăn lộn ra đường kiếm tiềm tiền bạc.Hôm sau hẹn tôi ra sân thượng của trường đại học tôi thấy mặt người đã xanh xao đi ít nhiều, ôm chầm lấy tôi mà khóc nấc làm tôi không tránh khỏi một phen ngỡ ngàng. Đó lần đầu tiên người yếu đuối với tôi. Kể xong xuôi hai đứa khóc lên như những đứa trẻ, tôi thoải mái mở lòng kể hết chuyện của đời mình, người nọ còn hứa rằng sẽ cố gắng tồn tại qua ngày qua tháng với tôi. Sau hôm ấy tôi và người thân hơn bội lần.Mở cửa lòng lại dâng lên một cõi xót xa. Người ngợm kẻ đối diện ướt tựa chuột lột, quần áo chỗ lành nơi rách dấy bẩy cả một mảng to, lấp ló trên khoé môi còn vương chút máu đã khô, tôi khẽ lắc đầu sao mà thê thảm thế này.
Jimin lại cất lời " Cho mình ở nhờ đêm nay nhé "" Vào đi " tôi nép sang bên cửa để Jimin vào, cậu ta vừa đi được mấy bước thì lại ngã cái ùynh xuống mặt đất. Tôi trở tay không kịp hoảng hốt đỡ câu ta dậy, kéo vào trong lau khô người rồi cũng nhường giường cho kẻ ở nhờ còn bản thân thì ra phòng khác trải mền ( chăn ) ngủ tạm.Ông mặt trời chào nhân loại, tôi khó chịu nhíu mày miễn cưỡng mở mắt ngó lên đồng hồ thì mới có 8 giờ sáng. Mắt hướng đến bàn gỗ thì có một tờ giấy nho nhỏ được xếp ngăn nắp.* Cảm ơn vì đêm qua, mà cậu lau mình ( người ) cho tôi đấy à? Sống tốt nhé, cười nhiều lên - Jimin *Vẫn cứ ngắn gọn như thế, đơn giản chỉ là cảm ơn mà lại cho tôi ấm lòng." Hừm tên điên làm như sau này không gặp nhau nữa ấy "Mấy hôm sau đó tôi vẫn trở về với vòng lặp cuộc sống như thường ngày mà đã chừng một tuần Jimin không lên giảng đường rồi, thật lòng mà nói thì có hơi lo lắng xen lẫn một chút cũng cũng nhớ nữa.Trưa hôm nay đang làm tại quán ăn, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ sở cảnh sát Seoul họ nói rằng...Park Jimin đã gieo mình xuống sông Hàn tự vẫn. Phút giây ấy, cổ họng tôi như bị bóp chặt lại nghẹn đến thở cũng khó khăn, chiếc điện thoại trên tay tôi tiếp xuống nền sàn vỡ tan. Họ còn bảo rằng sở dĩ gọi cho tôi bởi trong di nguyện của người mệnh yểu đã để lại số tôi và yêu cầu hãy gọi, còn nói rằng tôi hãy đến nhận xác cùng di nguyện.Tôi mặc kệ việc làm đương ( đang ) dỡ dang chạy đến địa chỉ được cung cấp. Đến nơi xác người bạn của tôi quý mến lạnh ngắt, phình to không còn như trước tôi ôm chầm lấy người mà bật khóc giữa hiện trường. Lúc sau, cảnh sát đưa bức tử thư ấy cho tôi * Em yêu à xã hội chó chết nài tệ bạt với anh quá em ở lại sống tốt nhé anh mệt mỏi lắm rồi mong em tìm được người mới che trở cho em thật tốt hãy quên thằng như anh đi *[ Mình không viết sai chính tả đâu đấy là ngụ ý hết đó trời ] Lúc ấy tôi thất thần ôm mặt ngồi khóc tức tưởi. Tôi cũng trích một số tiền ra làm ma chay ( đám tang ) cho anh đường hoàng ( đàng hoàng ).49 ngày sau đám tang của người.
Bởi vậy, tôi luôn cố gắng hết mức. Nhớ có lần tôi học đến nỗi phải nhập viện 1 tuần trước thềm thi tốt nghiệp cấp 3 độ hai tuần. Hồi ấy tôi ngốc lắm, nằm trên giường bệnh tay truyền nước biển mà vẫn học. Kết quả tôi đậu tốt nghiệp với số điểm cao ngất. Vâng, điểm cao học giỏi không phải luôn sánh đôi với thành công. Tôi bị đời vả vào mặt tan tát rõ đau. May mắn tôi cũng tìm được công việc tàm tạm, cũng thuê được căn trọ nho nhỏ. Quay về hiện tại ngoài kia thì đang mưa to gió lớn mà cũng không tài nào cản ngăn thanh âm ở cửa dồn dập làm tôi đôi chút giật mình. Nhanh chân tóm lấy cây chổi phòng hờ có kẻ biến thái quấy rối. Thông qua lỗ mắt mèo tôi thấy được khuôn mặt ấy, người bạn cùng bàn bên trên lớp đại học của tôi. Nói đến cậu ấy, tôi lại thấy thương vô cùng không thể hiểu thẩm thấu được cái xúc cảm của một kẻ gia đình đang hạnh phúc giàu có, được giáo dục trong môi trường tốt, người ấm áp tích cực đó giờ chẳng chửi thề lần nào cho đến giờ vẫn y vậy.Bỗng, một ngày trời quan mây tạnh, cha mẹ mất cùng một lượt, cả cơ ngơi mấy đời gây dựng tiêu tan, từ một cậu ấm giờ đây phải lăn lộn ra đường kiếm tiềm tiền bạc.Hôm sau hẹn tôi ra sân thượng của trường đại học tôi thấy mặt người đã xanh xao đi ít nhiều, ôm chầm lấy tôi mà khóc nấc làm tôi không tránh khỏi một phen ngỡ ngàng. Đó lần đầu tiên người yếu đuối với tôi. Kể xong xuôi hai đứa khóc lên như những đứa trẻ, tôi thoải mái mở lòng kể hết chuyện của đời mình, người nọ còn hứa rằng sẽ cố gắng tồn tại qua ngày qua tháng với tôi. Sau hôm ấy tôi và người thân hơn bội lần.Mở cửa lòng lại dâng lên một cõi xót xa. Người ngợm kẻ đối diện ướt tựa chuột lột, quần áo chỗ lành nơi rách dấy bẩy cả một mảng to, lấp ló trên khoé môi còn vương chút máu đã khô, tôi khẽ lắc đầu sao mà thê thảm thế này.
Jimin lại cất lời " Cho mình ở nhờ đêm nay nhé "" Vào đi " tôi nép sang bên cửa để Jimin vào, cậu ta vừa đi được mấy bước thì lại ngã cái ùynh xuống mặt đất. Tôi trở tay không kịp hoảng hốt đỡ câu ta dậy, kéo vào trong lau khô người rồi cũng nhường giường cho kẻ ở nhờ còn bản thân thì ra phòng khác trải mền ( chăn ) ngủ tạm.Ông mặt trời chào nhân loại, tôi khó chịu nhíu mày miễn cưỡng mở mắt ngó lên đồng hồ thì mới có 8 giờ sáng. Mắt hướng đến bàn gỗ thì có một tờ giấy nho nhỏ được xếp ngăn nắp.* Cảm ơn vì đêm qua, mà cậu lau mình ( người ) cho tôi đấy à? Sống tốt nhé, cười nhiều lên - Jimin *Vẫn cứ ngắn gọn như thế, đơn giản chỉ là cảm ơn mà lại cho tôi ấm lòng." Hừm tên điên làm như sau này không gặp nhau nữa ấy "Mấy hôm sau đó tôi vẫn trở về với vòng lặp cuộc sống như thường ngày mà đã chừng một tuần Jimin không lên giảng đường rồi, thật lòng mà nói thì có hơi lo lắng xen lẫn một chút cũng cũng nhớ nữa.Trưa hôm nay đang làm tại quán ăn, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ sở cảnh sát Seoul họ nói rằng...Park Jimin đã gieo mình xuống sông Hàn tự vẫn. Phút giây ấy, cổ họng tôi như bị bóp chặt lại nghẹn đến thở cũng khó khăn, chiếc điện thoại trên tay tôi tiếp xuống nền sàn vỡ tan. Họ còn bảo rằng sở dĩ gọi cho tôi bởi trong di nguyện của người mệnh yểu đã để lại số tôi và yêu cầu hãy gọi, còn nói rằng tôi hãy đến nhận xác cùng di nguyện.Tôi mặc kệ việc làm đương ( đang ) dỡ dang chạy đến địa chỉ được cung cấp. Đến nơi xác người bạn của tôi quý mến lạnh ngắt, phình to không còn như trước tôi ôm chầm lấy người mà bật khóc giữa hiện trường. Lúc sau, cảnh sát đưa bức tử thư ấy cho tôi * Em yêu à xã hội chó chết nài tệ bạt với anh quá em ở lại sống tốt nhé anh mệt mỏi lắm rồi mong em tìm được người mới che trở cho em thật tốt hãy quên thằng như anh đi *[ Mình không viết sai chính tả đâu đấy là ngụ ý hết đó trời ] Lúc ấy tôi thất thần ôm mặt ngồi khóc tức tưởi. Tôi cũng trích một số tiền ra làm ma chay ( đám tang ) cho anh đường hoàng ( đàng hoàng ).49 ngày sau đám tang của người.
Người về, báo mộng kêu oan?
Sunday, May 4th,2025
_Juzie
-----------------------------------
À nhonn, tui nè. Vậy là hết òi đó nhee. Oneshort vậy cho tò mò chơi. Đợt này tui xã nhápp.Mà sao tui để ảnh oan đượcc, có phần 2 nhenn mà hong biết chừng nào thuii.
Mình rất quý những lượt đọc của mọi người luôn, còn bình chọn thì không cần phải nói đến roàii yêu lắmm. somegi cảm ơn chị nì đã ủng hộ truyện của mình và động viên mình nheeeBạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me