TruyenFull.Me

Dem Nay Lai Phai Om Nhau Trong Quan Tai Roi

[Tám giờ rồi! Tám giờ rồi đó!!]
Khuyết bay qua bay lại,đuôi sóc dựng đứng.

X04: [Xét theo vị trí hiện tại, tỷ lệ gặp được cô dâu thật trong tiệm váy là 40%.]

Khuyết cáu gắt: [Tỷ lệ 60% còn lại gặp bà chủ tiệm đúng không? Sao cậu không nói nữa đi!]

Đột nhiên.

Tiếng khóc trẻ con văng vẳng từ đâu đó phát ra.
Khuyết ngậm miệng, bay lại cửa sổ áp tai nghe.

Giang Vô Ngôn nghiêng đầu, áp tai vào cửa.
“...Giống giọng một đứa trẻ.”

Bùi Ngạn thử phá cửa. Cửa không nhúc nhích.
Anh thở dài trầm tư: “Phải tìm cách rời khỏi đây đã.”

Giang Vô Ngôn chợt nghĩ ra gì đó, kéo tay Bùi Ngạn.
“Ê Bùi Ngạn! Anh xem thử cái cửa sổ kia nó làm bằng giấy hả?”

Bùi Ngạn liếc nhìn, đáp nhàn nhạt: “Có vẻ vậy, là một loại giấy dầu truyền thống.”

Giang Vô Ngôn liếc phòng thay đồ:
“Anh nghĩ xem... Có vật gì đó sắc nhọn đâm thì có rách được không?”

Khuyết loé sáng:
[Trời ơi! Kính trong phòng thay đồ chắc chắn đủ nhọn! Không ngờ cái đầu này của cậu cũng dùng để suy nghĩ được đó nha! Trí thông minh ngoài mong đợi!!]

Bùi Ngạn không nói gì, đứng yên nhìn cửa sổ, ánh mắt như thể đang phân tích 7749 hướng tai họa có thể xảy ra.

X04 lên tiếng, dập tắt hi vọng:
[Đập kính sẽ tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của chủ tiệm. Tỷ lệ gặp chủ tiệm sẽ tăng thêm 20%.]

Khuyết và Giang Vô Ngôn ỉu xìu.

Giang Vô Ngôn không chịu thua. Cậu chợt rút một trong những cây trâm trên bàn trang điểm rồi đâm thẳng xuyên lớp giấy cửa sổ.

Rách!

Khuyết: [Trời ơi! Thiên tài thật rồi! Giang Vô Ngôn! Cậu là thiên tài biết đục lỗ đó!!]

Giang Vô Ngôn nhún vai tự đắc:
“Nhiều khi cảm thấy bản thân đáng sợ vì quá thông minh!”

X04: [...]

Bùi Ngạn bước tới xem lỗ trâm đâm thủng. Một khe nhỏ đã mở. Lần theo lỗ thung mà xé toạc cửa sổ.
Bùi Ngạn:“Chúng ta có thể ra ngoài bằng đường này.”

Lần theo âm thanh trẻ con mà đi.

X04: [Tỷ lệ gặp cô dâu thật tăng lên 90%.]

Khuyết: [Tôi cần tỷ lệ không gặp lại bà chủ tiệm kìa!]

Không khí ngột ngạt, hành lang tối đen như mực.
Chẳng có một ánh đèn lồng nào, chỉ có ánh sáng lờ mờ xám nhạt và méo mó.
Bóng một đứa trẻ chợt vụt qua ngã rẽ.

“Bên này!” Giang Vô Ngôn vội đuổi theo.
Cả nhóm bám sát theo sau, đến cuối ngã rẽ thì... Trống trơn?

Khuyết: [Này là ú oà bản cấp địa ngục chứ còn gì nữa.”

“Mọi người đang tìm em à?” Giọng một đứa bé vang lên phía sau.
Bàn tay nhỏ xíu kéo nhẹ váy Giang Vô Ngôn.
Giang Vô Ngôn quay lại, suýt nữa hết toáng lên nhưng Bùi Ngạn đã nhanh tay bịt miệng...

Bùi Ngạn:“Tôi chưa muốn chết!”

Giang Vô Ngôn ngồi xuống, nhìn cô bé trước mặt:
“... Em là cô dâu thật hả?”

Cô bé nghiêng đầu, mắt tròn xoe:
“Cô dâu? Là sao ạ?”

Khuyết: [Câu hỏi triết học ghê. Làm sao giải thích tình cảnh hiện tại mad không phá hỏng tâm hồn của trẻ nhỏ đây!!]

Bùi Ngạn chăm chú nhìn cô bé, trong đầu hiện lên hình ảnh trong bức ảnh cũ, những dòng ký ức rời rạc này...
“Tôi hiểu rồi.” Anh nói khẽ.

Giang Vô Ngôn ngước nhìn Bùi Ngạn, như học sinh đang chờ thầy giảng bài: “Hiểu cái gì?”

Bùi Ngạn hỏi cô bé: “Anh trai của em là thợ ảnh phải không?”

Cô bé gật đầu, vẻ mặt tự hào:
“Vâng! Anh ấy tên là A Hành, là thợ ảnh duy nhất ở Làng Sương Mù đó!”

Giang Vô Ngôn quỳ xuống, chấp tay: “Em gái! Làm ơn. Cởi cái váy này ra giúp anh nha?”

Cô bé nhìn cậu, chớp chớp mắt rồi... Gật đầu.
Chiếc váy đỏ lập tức lỏng ra như bị thuần phục. Nhả da của Giang Vô Ngôn ra, từng lớp thịt đỏ rướm máu.

Giang Vô Ngôn cắn răng quằn quại dưới sàn nhà:“Tôi biết đau thật sự là gì rồi!...”

Bùi Ngạn cởi áo khoác ngoài ném cho
Giang Vô Ngôn rồi nói: “Cố chịu một chút.”

Khuyết 'đau lòng' bay xuống ôm Giang Vô Ngôn một cái:
[Đợi hoàn thành phó bản tôi sẽ làm bánh hạnh nhân cho cậu! Sẽ không có độc đâu!!]

Giang Vô Ngôn nằm bẹp ra sàn:
“Bánh hạnh nhân... Cũng được... Nhớ đặt lên mộ tôi nhiều một chút! Tôi yêu bánh hạnh nhân!”

Bùi Ngạn hỏi cô bé, ánh mắt dịu dàng hẳn đi:
“Sao em lại ở đây?”

Cô bé ôm chiếc váy đỏ của Giang Vô Ngôn, cười hì hì nói:
“Ngài thị trưởng đưa em đến đó! Ngài ấy nói chỉ cần mặc một cái váy thì anh trai sẽ được lên trấn học chụp ảnh tiếp. Ngon ghê chưa ạ?! Chỉ cần thử một bộ đồ mà đổi được cả học phí! Hihi.”

Giang Vô Ngôn và Khuyết cùng lúc rú lên:
Giang Vô Ngôn: “Ngon cái nổi gì...!!”
Khuyết: [Ngon cái nổi gì...!!]

Khuyết bỗng nhiên khựng lại rồi hét lên:
[Khoan khoan! Đừng hỏi nữa! Hình như bà chủ tiệm đang đi về phía này!]

Âm thanh cộc cộc của gót giày cao gót đang tiến lại, nặng nề như ai đó kéo lê nỗi hận từ kiếp trước.

Bùi Ngạn bế cô bé lên tay, tay còn lại kéo Giang Vô Ngôn núp sau bức tường.

Giang Vô Ngôn còn chưa kịp gài nút áo:
“Tôi còn chưa kịp hồi máu mà?!”

X04: [Hiện tại là 09:00 tối.]

Đùng!

Tiếng nổ như sét giáng xuống.
Bức tường phía sau họ vỡ nát, bụi bay mù mịt.
Một móng vuốt đen thui như than.

Chủ tiệm hiện ra giữa làn khói, miệng đen ngòm bốc ra khói
“Giao cô bé đó cho ta...”
Cô bé và Giang Vô Ngôn: "Ahhh!!!”
Khuyết: [Ahhh!!]
Chủ tiệm: “?”... “Câm miệng! Ta còn chưa có đụng vào các ngươi!”
Cô bé: “...”
Giang Vô Ngôn: “...”
Khuyết: [...]

Ả chủ tiệm gào lên, mắt đỏ ngầu:
“Lũ đần! Đưa cô bé đó cho ta!”

Ngay sau đó, thân thể ả biến lớn gấp ba lần, vạt váy tung lên như lưỡi liềm, móng vuốt vung ra - đập tan mấy bức tường phía sau họ.

Bùi Ngạn ôm chặt lấy cô bé, kéo cả nhóm
chạy.

Giang Vô Ngôn thở hồng hộc hét lên: “Làm sao mà tôi tin cô được!!”

Chủ tiệm: “Ta đã tha cho các ngươi một mạng! Vậy mà các ngươi lại không biết trân trọng! Vậy thì cùng nhau xuống mồ đi!!”

Tiệm váy rung lắc, từng mảng trần bong xuống.

Giang Vô Ngôn lảo đảo: “Tiêu rồi!”

Giọng gầm rú đâu đó trong tiệm váy vọng lại:
“Mau giao cô dâu thật đi!!”

Ầm!

Phía trước đột nhiên xuất hiện... 9 cô dâu giả, váy trắng bay phấp phới, chặn đường của bọn họ.

Khuyết hét lên: [Chín cô dâu giả? Các cô chơi khăm bọn tôi đó hả?]

Một cô dâu giả bỗng lao tới:
“00:00! Nó sẽ trở lại làm Quỷ Tân Nương! Mau đưa nó cho cô ta đi! Nó sẽ càn quét hết tất cả... Mọi thứ sẽ lại bắt đầu lại từ đầu!!!”

Giang Vô Ngôn ôm chặt đứa trẻ:“Các ngươi đừng hòng.”

Bùi Ngạn trầm mặc vài giây rồi khẽ nói:
“Đưa cô bé cho chủ tiệm đi!”

Cả thế giới như ngừng thở.

Giang Vô Ngôn đứng sững người, không tin vào tai mình:
“Cái gì?”

Khuyết: [Bùi Ngạn! Anh ăn trúng bã rượu rồi sao?!]

Giang Vô Ngôn vẫn ôm cô bé, lườm Bùi Ngạn:
“Sao có thể giao cô dâu thật cho bọn họ, nếu bọn họ phối hợp lừa chúng ta thì sao?”
Bùi Ngạn cúi đầu mệt mỏi: “Chúng ta không còn đường lui nữa...”

Phía trước bị 9 cô dâu giả bao vây, phía sau là chủ tiệm váy...
Cô bé dường như nhận ra không gian đậm mùi chết chóc này, oà khóc rồi ôm lấy tay Giang Vô Ngôn.

Giang Vô Ngôn: “Bùi Ngạn! Lẽ nào anh tin bọn họ?”

Khuyết: [Bùi Ngạn! Phó bản này thất bại thì tôi sẽ đấm chết anh!!]

X04: [Mọi thứ ở đây chỉ là hư cấu do hệ thống tạo nên, xin đừng để cảm xúc vô ích làm ảnh hưởng đến phán đoán. Tính mạng các bạn là ưu tiên số 1.]

Chủ tiệm gầm lên: “Đừng nói nhiều! Đưa nó đây!!”

Khuyết run rẩy nhìn đồng hồ đeo tay:
[10 giờ rồi! Là 10 giờ tối rồi đó!!]

Ả chủ tiệm hét lên với 9 cô dâu giả: “Cướp lấy nó!”

Chín cô dâu giả đồng loạt lao về phía bọn họ.

Vụt!!

Một lưỡi đau bạc xé màn đêm, chín cô dâu giả chưa kịp lao tới đã bị xé tan thành khói.

Một bóng hình già nua xuất hiện.

"Anh trai.” Tiếng gọi trong trẻo của cô bé vang lên.

Lão thợ ảnh dường như khựng lại. Đôi mắt đục ngầu bỗng sáng bừng, thân thể run lên rồi... Biến đổi.
Mái tóc trắng hoá đen, gương mặt già nua dần chuyển thành nét thiếu niên thanh tú.

"A Mạn!” Thiếu niên gọi khẽ.

Lao tới ôm lấy cô bé như báu vật. Rồi liếc ánh mắt về phía chủ tiệm.
“Cô quá đáng rồi! Lệ Hoa!! Ta phải giết chết cô!!”

Ả chủ tiệm gào lên, ánh mắt nhìn thấy thiếu niên thì như rực lửa thù hận.
“A Hành! Tên khốn! Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ta đã làm gì sai với ngươi? Vì sao lại muốn giam ta vĩnh viễn trong giấc mơ hoang đường này của ngươi?!”
“Làm ơn... Hãy để bọn ta yên nghỉ!”
Giọng cô ta méo mó, ngập uất hận và cầu xin.

Bùi Ngạn lặng người môi mím thành một đường.
Giấc mơ này... Là của lão thợ ảnh?... Của A Hành, của người anh trong bức ảnh. Tất cả chỉ là một vòng ký ức tiếc nuối thêu dệt thành một giấc mơ?

Mặt chủ tiệm bắt đầu nứt rạn như gốm vỡ. Ả mỉm cười điên cuồng:
“A Hành ơi A Hành... Hahaha... Ngươi hãy nghĩ đến Hà Nương, bà ta sẽ vui lắm khi thấy đứa con bé bỏng của mình hoá quỷ chứ?”
“Đừng chấp mê bất ngộ nữa... Hãy để sinh linh làng Sương Mù được yên. Kết thúc tất cả không tốt ư? Giấc mộng này là sự trừng phạt của Thần Mẫu dành cho ngươi đó... HAHAHA...”

A Mạn kéo tay anh trai, thút thít.
“Anh trai... Lời cô ấy là thật sao? Em là quỷ ư?”
“Nếu vì A Mạn mà tất cả phải chết... Vậy em sống còn có ý nghĩa gì?... Mẹ nói em chính là mặt trời nhỏ, sinh ra để sưởi ấm cho mọi người, em không muốn vì em mà mọi người phải...”

Thiếu niên hoảng loạn ôm lấy cô bé, siết chặt như sợ giây sau cô bé sẽ tan biến.
“Không! Không phải như vậy! Đừng nghe bọn họ.”

Thiếu niên giọng nghẹn lại:
“Giá mà mẹ còn sống... Nếu có mẹ ở đây...”

A Mạn khẽ cười, đôi má lúm xinh xinh.
“Nếu là mẹ... Em nghĩ mẹ cũng sẽ khuyên anh giống A Mạn thôi...”

Giang Vô Ngôn đột nhiên lên tiếng:
“Vậy bây giờ, chúng ta phải làm gì?”

Ả chủ tiệm hét lên như sấm.
“Không còn nhiều thời gian nữa... Thiêu nó! Thiêu chết cô dâu thật đi.”

“Cái gì cơ?” A Hành trợn mắt.

Chủ tiệm gào lên, nứt nẻ không gian.
“Chỉ có như vậy ngươi mới tỉnh giấc khỏi giấc mộng này,... Bọn ta mới có thể siêu thoát khỏi vòng luân hồi trong mơ này... Hãy nghe ta một lần đi! Hãy thiêu nó, để nó biến mất như cách nó đã chết.”

A Mạn nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay anh trai.
Nụ cười rực rỡ như ánh hoàng hôn cuối cùng của một giấc mơ dang dở.
“Anh... Hãy làm như chị ấy nói đi!”

Toàn bộ không gian chìm vào câm lặng.

Ả chủ tiệm thì thào bước đến gần: “Thức giấc thôi, chúng ta đã mơ quá lâu rồi...”

Giang Vô Ngôn lùi lại một bước: “Khoan đã... Không còn cách nào khác sao? Hay là thử-...”

Bùi Ngạn trầm giọng:
“Không kịp nữa rồi.”
“Chúng ta phải kết thúc trước 00:00.”

Chủ tiệm bỗng bật cười, hốc mắt đen chảy ra thứ dịch đen ngòm: “Đến tiệm ảnh đi! Nhà các ngươi ấy.”

X04: [Tất cả các điều kiện để có đủ. Lửa là mảnh ghép cuối cùng để kết thúc phó bản.]

Khuyết: [Tôi không thích kết thúc này chút nào...]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me