TruyenFull.Me

Dem Trang Mau Hang Tong Hop Ve Chu Ta

*Vừa đọc được fic này ở trên lofter, thấy plot hay nên định đem về dịch. Đây là một plot toi delulu được nên đăng này trước khi toi đi dịch

*Tác giả fanfic: Tang Mạc Tiêu Tiêu (桑莫xx)

...

Người mình thương nhất biến mất. Tổng đội trưởng Dao Hải đau lòng vô cùng. Hắn mất ăn mất ngủ mấy tháng trời. Nhân viên của hắn rất lo lắng cho tình trạng này nhưng không thể giúp gì hơn. Nếu tổng đội trưởng của họ tiếp tục như này, hắn sẽ bị quỷ dị khống chế.

Đến khi hắn biết được tin người ấy đã chết cũng là lúc tất cả ngự quỷ giả không còn sống, bao gồm cả hắn.

Trong giây phút ấy, hắn dựa vào tấm gương cổ nhuốm máu, miệng thủ thỉ về việc rất nhanh hắn có thể gặp lại người ấy.

Mở mắt ra, hắn nhận ra mình đã trở lại quá khứ. Nói đúng hơn là có người sử dụng năng lực thời gian đưa mọi thứ về điểm xuất phát.

Chu Dương lần này muốn thử.

Thử xem nếu mình không làm ra chuyện trên du thuyền, không giết ai cả, sẽ có phản ứng dây chuyền nào xảy ra.

Trước tận thế. Chu Dương tận lực chăm sóc người ấy đến mức lời đồn trong công ty cậu ta có chút kì quặc.

"Cậu biết việc vị chủ tịch họ Chu kia với Tả Dương công ty mình chưa?"

"Sao thế?"

"Chắc chắn là có giao tình! Ngày nào cũng thấy vị kia chở Tả Dương đi làm rồi mua đồ ăn cho cậu ta!"

"Thật sao? Tiếc thật đấy, vị Chu công tử kia tuấn tú như vậy mà lại có người yêu rồi."

"Họ cũng rất xứng đôi mà!"

Tả Dương nghe những lời đồn này mắt giật liên tục, cậu cảm thấy rất ngại. Dù mình quen Chu Dương để "kiếm" tiền và lợi dụng mối quan hệ xã hội của anh ta nhưng anh ta lại quá quan tâm mình.

Điều này làm Tả Dương thấy buồn.

Sau khi quỷ dị buông xuống. Chu Dương vẫn ra tay giết chết lão già nhà mình. Đơn giản là vì có những sự kiện không thể thay đổi, nó là sự kiện cố định buộc phải xảy ra. Nếu Quỷ Kính không thuộc sở hữu của hắn, hắn sẽ không thể giúp đỡ Tả Dương sau này.

Cha của hắn không phải người xấu, nhưng không chắc sẽ chấp nhận yêu cầu của Tả Dương.

Nhìn xác của Chu Hạc Sơn nằm dưới đất, máu đã nhuộm đỏ cả tay hắn và chiếc áo sơ mi trắng. Chu Dương liếc nhìn Tiểu Hắc Tử đang co ro một bên, hắn đi khỏi Quỷ Kính tiến đến nhà kho lấy ra một chiếc lồng.

Đây là con chó hắn chuẩn bị từ sớm để giữ lại mạng cho Tiểu Hắc Tử.

Hắn vung dao lên đâm xuống nhiều nhát vào con chó đen, mặt không biểu cảm. Những chuyện bắt buộc phải xảy ra sẽ phải xảy ra, không thể thay đổi.

Khi đến du thuyền, hắn vẫn để Vụ Chướng Quỷ ăn một số người để gia tăng sức mạnh. Nói là sẽ không giết người, người ở đây là Tả Dương. Còn lại ai chết cũng không liên quan tới hắn.

Chu Dương nhìn biểu cảm của Bạch Húc và Tả Dương như đang nhìn quái vật. Hắn mỉm cười:"Tôi chắc chắn sẽ không làm hại ai, đây là lời tôi thề với cậu, Tả Dương. Nhưng hai người theo dõi tôi cũng nên bé tiếng lại một chút."

"Cậu biết?"

"Biết, còn biết nhiều thứ khác."

Không bị bắt giam. Chu Dương cùng Tả Dương hoàn thành nhiệm vụ hộ tống.

Trong lúc để Hoàng Tử Huân kiểm tra. Cô ta rất thích nhìn hai chàng trai mới đến, đều là những thanh niên trẻ đẹp. Nhưng vì số hiệu của Tả Dương cao hơn nên cô ta đặc biệt chú ý tới cậu.

"Không biết tối này cậu có rảnh không? Giường của tôi thiếu một người bạn."

Cô ta nói, định đưa tay cầm lấy tay Tả Dương liền thấy một cánh tay ôm ngang eo cậu ta, kéo cậu lùi lại.

"Xin lỗi, cậu ấy không rảnh, có hẹn với tôi rồi."

Hoàng Tử Huân thấy hành động và ánh mắt giết người của hắn, hơi hoảng sợ vội giải thích rồi rời đi.

Bạch Húc nhìn toàn cảnh, nhớ lại chuyện trên du thuyền.

Vị công tử họ Chu này đặc biệt nhẹ nhàng với Tả Dương. Dù hắn đánh Từ Hải đến suýt bất tỉnh vì tên nhóc kia đe doạ hắn, còn Tả Dương lật tẩy hắn thì hắn lại không làm gì. Thậm chí hai người này luôn ngồi rất sát nhau, ngủ cũng chung một phòng. Lại thêm hành động vừa rồi. Bạch Húc dường như hiểu ra gì đó.

"Thì ra hai cậu là một đôi?"

"Này! Không phải!" Tả Dương gào lên, đẩy Chu Dương ra ngoài.

"Đừng lo, ở đây mọi người cởi mở lắm, không sao đâu, không sao đâu. Nếu cần thì đến chỗ tôi, tôi có vài món hàng khá tốt cho hai người."

"Tôi không có gay mà! Chu Dương cũng thế! Bạch Húc, anh nghĩ cái gì vậy!!"

"Thôi tôi có việc rồi, đi trước nhé~"

Chu Dương rất hài lòng với biểu hiện này của Tả Dương. Thật cảm ơn Bạch Húc.

Tả Dương phụng phịu đấm vào vai hắn:"Tại cậu hết đó, bày trò gì không."

"Rồi mà, rồi mà. Xin lỗi, xin lỗi."

"Không chấp nhận."

"À..."

"Cho xin 1500 điểm công huân của cậu rồi tôi suy nghĩ lại."

"Được."

"Chu công tử vẫn rất tốt bụng nha~"

Thêm 1500 điểm. Tả Dương cũng không suy nghĩ sâu về việc tự dưng hành động của tên này trở nên kì lạ nữa.

"Đến chỗ tôi ăn cơm đi. Chú Hạ nấu đó."

"Ừm."

Chu Dương đi sau Tả Dương, sắc mặt âm trầm.

Còn hai tháng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me