[ Detective Conan x Reader ] |R18| Cơn Khát
Vermouth
Dark romance
Tragedy
ABO setting
Drama
Canon divergence
Girl loveWarning: trong suốt câu chuyện Vermouth dùng tên giả (không nằm trong nguyên tác). Cho nên nếu bạn yêu thích nhân vật này, hãy đọc đến cuối _________________Thành phố về đêm loang loáng ánh đèn từ những biển hiệu quảng cáo, tiếng nhạc điện tử từ quán bar đối diện hòa cùng tiếng xe cộ vọng lại. Không khí mùa đông khô lạnh, mùi cà phê rang và khói thuốc lá lẫn vào nhau.Em rảo bước dọc vỉa hè, định rẽ sang con phố dẫn ra trạm tàu điện ngầm thì nghe tiếng gọi cộc lốc phía sau. Một người đàn ông, dáng vẻ lảo đảo, bước nhanh đến. Mùi pheromone của Alpha đậm đặc ập vào, khiến sống lưng em căng cứng.“Cô đi đâu đấy? Uống với tôi một ly” - hắn nắm lấy cổ tay em, nói với giọng say xỉnEm giật mạnh tay, nhưng lực của hắn quá chắc. Chưa kịp phản ứng thì một giọng nữ vang lên từ bên cạnh, nhẹ nhưng rõ ràng: “Xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy không muốn.”Bàn tay của kẻ kia bị gỡ ra bằng một lực kiềm chế khéo léo, không bạo lực nhưng đủ khiến hắn lùi lại. Người phụ nữ mới xuất hiện đứng thẳng, vai khoác chiếc áo măng-tô màu be, cổ quấn khăn len sẫm. Mái tóc vàng buộc hờ phía sau, vài sợi buông trước trán, ánh đèn phố hắt lên đôi mắt xanh xám sâu và lạnh.“Lũ đàn bà chết tiệt” - hắn lầm bầm, nhưng ánh nhìn của cô ta cùng khí chất Alpha kiêu ngạo khiến hắn ngập ngừng, rồi bỏ đi, kéo theo mùi pheromone nặng nề.Cô ta quay sang em, giọng trầm vừa đủ nghe: “Ổn chứ?”Em gật, tim vẫn đập nhanh. “Cảm ơn ạ.”Cô ta khẽ cười, không vồn vã, không kéo dài câu chuyện. “Đi cùng tôi đến ga đi, đoạn này không an toàn.”Hai người bước song song, không ai hỏi ai điều gì. Chỉ đến khi đèn tín hiệu đổi màu, cô ta mới nghiêng đầu nhìn em: “Tôi là Isabelle Moore.”Cái tên ấy thốt ra tự nhiên, nhưng trong trí nhớ em, nó lại khắc sâu một cách lạ lùng.Tàu đến, em bước vào. Khi cánh cửa khép lại, Isabelle vẫn đứng bên ngoài, một tay bỏ trong túi áo măng-tô, ánh mắt dõi theo như muốn giữ lấy hình ảnh em cho đến giây cuối.Lần gặp Isabelle Moore thứ hai đến nhanh hơn em tưởng. Một buổi chiều muộn, sau ca làm ở hiệu sách, em vừa kéo khóa áo khoác vừa bước ra thì bắt gặp dáng cao thanh mảnh ấy đứng bên kia đường.Không phải kiểu tình cờ mơ hồ, ánh mắt cô ta rõ ràng đang chờ em.“Vẫn về hướng ga tàu chứ?” - giọng Isabelle khẽ vang, như thể chuyện hai người cùng về đã là điều hiển nhiên.Suốt quãng đường, cô ta hỏi vài câu nhẹ nhàng: chỗ làm có bận không, em sống một mình à, thích đọc thể loại gì. Không hỏi sâu, nhưng mỗi câu đều như một sợi chỉ, buộc vào nhau một cách khéo léo.Những ngày sau, cứ vài ba hôm Isabelle lại xuất hiện. Có hôm ở quán cà phê góc phố, nơi em hay ghé mua latte nóng; có hôm ở cửa hàng tiện lợi, đứng chọn một chai rượu vang đúng lúc em đang tìm snack. Cô ta luôn lịch sự, giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng ánh mắt thì không. Ánh mắt ấy có sự quan sát tỉ mỉ, như đang đọc từng phản ứng của em.Một lần, trời trở lạnh đột ngột, em quên mang găng tay. Isabelle không hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ đưa cho em một đôi găng da đen mới nguyên trong túi giấy. “Hợp với em đấy.”Khi em định trả tiền, cô ta lắc đầu: “Coi như tôi mượn lý do để được nhìn thấy em lần tới.”Câu nói ấy, dù bình thản, lại khiến em cảm thấy tim mình bị kéo chậm một nhịp.______________________Lần đầu tiên Isabelle chạm vào em là trong một tình huống tưởng chừng vô hại. Quán cà phê quen thuộc, bàn cạnh cửa sổ, ánh nắng muộn của mùa đông trải nghiêng trên bàn gỗ. Em cúi xuống tìm cuốn sách trong túi, một tờ giấy rơi ra, Isabelle nhanh hơn đưa tay nhặt, ngón tay cô ta thoáng chạm vào đầu ngón tay em.Cảm giác ấy kéo dài hơn cần thiết. Không phải một sự cố vô ý, Isabelle đang thử phản ứng của em.“Cẩn thận kẻo mất.” - Cô ta đặt tờ giấy lại trước mặt, giọng chậm rãi, mắt nhìn em không rời.Từ hôm đó, những khoảng cách giữa hai người như bị rút ngắn theo từng buổi gặp. Khi đi cùng, Isabelle luôn bước sát hơn một nhịp, đủ để mùi nước hoa thoảng mùi rượu champagne và hoa mộc lan bám vào cổ áo em. Cô ta không bao giờ chạm bừa, nhưng mỗi khi làm vậy, đều khiến em thấy như toàn bộ sự chú ý đang bị khóa chặt.Một tối, sau khi đưa em về, Isabelle đứng tựa vào bức tường hành lang chung cư, đôi mắt sáng dưới ánh đèn vàng. Em lúng túng xoay chìa khóa, nhưng lại nghe tiếng bước chân chậm rãi tiến đến sau lưng.“Y/n…” - giọng gọi trầm thấp, vừa như thử, vừa như khẳng định sự hiện diện.Em xoay người, và khoảng cách chỉ còn nửa bước. Isabelle cúi xuống, bàn tay khẽ chạm vào cằm em, nghiêng nhẹ để ánh mắt hai người gặp nhau. Nụ hôn đến không vội vàng, nhưng lại chiếm trọn. Mềm mại, tinh tế, nhưng ẩn dưới là thứ lực giữ chặt, như thể một khi đã bắt đầu thì sẽ không cho em thoát.Khi buông ra, Isabelle chỉ mỉm cười: “Tôi nghĩ mình đã chờ đủ lâu rồi.”Hơi thở của em còn chưa kịp ổn định thì Isabelle đã tiến thêm nửa bước, khiến lưng em khẽ áp vào cánh cửa. Khoảng không gian giữa cả hai gần như bị xóa bỏ hoàn toàn. Ngón tay ả vẫn đặt ở cằm em, nhưng lần này di chuyển chậm rãi xuống cổ, cảm nhận từng nhịp mạch đập dưới lớp da mỏng."Em không định mời tôi vào sao?" – giọng ả không to, nhưng đủ để khiến tim em lỡ một nhịp.Em chần chừ, rồi xoay chìa, cánh cửa khẽ bật mở. Isabelle không bước vào ngay, mà để bàn tay trượt qua eo em khi cả hai cùng bước vào bên trong, động tác vừa tự nhiên vừa chiếm hữu.Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa vang khẽ, và em nhận ra mình đã bị đẩy nhẹ về phía ghế sofa. Isabelle ngồi xuống cạnh em, đôi chân bắt chéo, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của em như thể không bỏ sót một chi tiết nào."Em có biết mình khiến người khác khó kiềm chế thế nào không?" - cô ta nghiêng đầu, giọng nói pha chút cười.Em chưa kịp trả lời, Isabelle đã cúi xuống một lần nữa, lần này không còn sự mềm mại của khoảnh khắc ngoài hành lang. Nụ hôn sâu, dứt khoát, cuốn lấy toàn bộ phản ứng của em. Mùi hương của ả quấn quanh, mang theo thứ áp lực khiến mọi ý nghĩ trong đầu em tan biến, chỉ còn lại cảm giác bị giữ chặt trong thế giới của ả.Khi buông ra, Isabelle vẫn giữ em trong vòng tay, trán khẽ chạm trán, đôi mắt xanh lấp lánh:
"Đừng nghĩ đến việc chạy khỏi tôi, Y/n."Ngón tay Isabelle lướt chậm dọc theo đường xương quai xanh của em, như cố ý để lại những vệt cảm giác ấm nóng. Ả không vội vàng, từng động tác như được tính toán để thử giới hạn chịu đựng của em.Em hít một hơi, muốn tránh ánh mắt ấy, nhưng bàn tay ở sau gáy đã giữ lại. Isabelle khẽ nghiêng đầu, môi lướt qua tai em, giọng nói hạ xuống chỉ còn như một hơi thở:
"Em run… nhưng không hề đẩy tôi ra."Câu nói như một lưỡi dao cắt đôi sự phòng bị mỏng manh. Em chưa kịp đáp, môi ả đã lại tìm đến môi em, lần này sâu hơn, ngấu nghiến hơn, và nụ hôn kéo dài đến khi em phải khẽ đẩy vào vai ả để tìm một khoảng không thở.Isabelle không rời xa, chỉ dịch môi xuống cổ em, để lại những vệt nóng rực len qua lớp da. Mỗi dấu hôn như một lời tuyên bố chủ quyền. Ngón tay ả khẽ trượt vào mái tóc em, siết nhẹ, buộc em ngửa đầu ra sau, phơi bày toàn bộ làn da mảnh khảnh trước môi ả."Y/n…" - tiếng gọi mềm mại mà trầm đục, vừa như vuốt ve vừa như dụ hoặc.Không gian dường như chỉ còn tiếng thở và nhịp tim. Trong vòng tay ả, mọi lối thoát đều bị chặn, và em nhận ra mình đã bước hẳn vào một vùng mà Isabelle hoàn toàn làm chủ. Hơi thở ả quấn quanh, ấm áp và nặng trĩu, kéo em chìm xuống sâu hơn nữa. Bàn tay khẽ trượt dọc sống lưng, giữ chặt, khiến từng mạch máu dưới da như run rẩy theo từng cái chạm.Đêm ấy, tất cả tan vào một cơn say dài. Isabelle hôn em như thể không muốn để bất cứ khoảng trống nào còn sót lại, như thể chỉ cần buông ra là sẽ đánh mất điều gì đó không thể lấy lại.___________Thời gian trôi qua, chiếc bụng của em tròn dần, nặng dần. Isabelle chăm sóc em kỹ lưỡng đến mức mọi người xung quanh đều nghĩ ả chỉ đơn thuần là một người yêu tận tâm. Thế nhưng, vẫn có những đêm ả biến mất không lời giải thích, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong căn hộ. Em chưa từng hỏi, cũng không dám hỏi, bởi nỗi sợ vô hình vẫn âm ỉ đâu đó.Cho đến một tối mùa đông, khi Isabelle nói sẽ về muộn, em quyết định xuống phố mua vài thứ. Trên đường, em vô tình nhìn thấy ả ở phía đối diện, không phải chiếc áo măng-tô nhung sang trọng thường ngày, mà là một bộ đồ đen ôm sát, mái tóc vàng được búi gọn, ánh mắt lạnh lẽo đến mức không giống con người mà em biết. Ả đang nói chuyện với một người đàn ông xa lạ bằng thứ tiếng Pháp nhanh và thấp, câu cuối lọt vào tai em: “Xóa dấu vết. Ngay đêm nay.”Cả thế giới như chao nghiêng.Em lùi lại, ẩn vào góc tường, tay ôm lấy bụng như sợ ai đó sẽ giật mất đứa bé. Trong đầu, hình ảnh Isabelle - người ôm em mỗi đêm - chồng lên hình ảnh của một kẻ xa lạ, tàn nhẫn. Cơn hoảng loạn khiến hơi thở em gấp gáp, từng nhịp tim đập hỗn loạn.Chỉ đến khi Vermouth tìm được em, đôi mắt ả lóe lên sự kinh hoảng hiếm hoi, em mới nhận ra mình đã quỵ xuống từ lúc nào._______Cơn đau bụng dữ dội ập đến khi xe lao trong đêm. Vermouth nắm chặt tay em, áp giọng sát tai, dịu dàng đến mức gần như tuyệt vọng: “Y/n, đừng bỏ tôi…”Bệnh viện chìm trong ánh sáng trắng. Tiếng máy móc, tiếng bước chân hối hả, tiếng y tá gọi nhau. Vermouth bị giữ lại bên ngoài phòng sinh. Ả đứng đó, đôi tay dính máu, nhìn qua ô kính mờ mà không thể xông vào.Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên - một bé gái, khỏe mạnh. Nhưng ngay khi âm thanh ấy chạm tới, một tiếng máy dài và trống rỗng đã cắt ngang.Không còn tiếng tim đậpCánh cửa bật mở. Vermouth bước vào, đôi tay run rẩy đỡ lấy em. Mái tóc vàng cúi xuống, giấu đi đôi mắt đã đỏ quạnh. “Y/n… mở mắt ra… Omega của tôi…”Không có câu trả lời.Lần đầu tiên trong đời, Vermouth nhận ra, có những thứ cho dù cô ta nắm chặt đến đâu… cũng không thể giữ lại_Hết_Day: 4/10/2025
Word: 2054_Tô Túc Duyên_
Tragedy
ABO setting
Drama
Canon divergence
Girl loveWarning: trong suốt câu chuyện Vermouth dùng tên giả (không nằm trong nguyên tác). Cho nên nếu bạn yêu thích nhân vật này, hãy đọc đến cuối _________________Thành phố về đêm loang loáng ánh đèn từ những biển hiệu quảng cáo, tiếng nhạc điện tử từ quán bar đối diện hòa cùng tiếng xe cộ vọng lại. Không khí mùa đông khô lạnh, mùi cà phê rang và khói thuốc lá lẫn vào nhau.Em rảo bước dọc vỉa hè, định rẽ sang con phố dẫn ra trạm tàu điện ngầm thì nghe tiếng gọi cộc lốc phía sau. Một người đàn ông, dáng vẻ lảo đảo, bước nhanh đến. Mùi pheromone của Alpha đậm đặc ập vào, khiến sống lưng em căng cứng.“Cô đi đâu đấy? Uống với tôi một ly” - hắn nắm lấy cổ tay em, nói với giọng say xỉnEm giật mạnh tay, nhưng lực của hắn quá chắc. Chưa kịp phản ứng thì một giọng nữ vang lên từ bên cạnh, nhẹ nhưng rõ ràng: “Xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy không muốn.”Bàn tay của kẻ kia bị gỡ ra bằng một lực kiềm chế khéo léo, không bạo lực nhưng đủ khiến hắn lùi lại. Người phụ nữ mới xuất hiện đứng thẳng, vai khoác chiếc áo măng-tô màu be, cổ quấn khăn len sẫm. Mái tóc vàng buộc hờ phía sau, vài sợi buông trước trán, ánh đèn phố hắt lên đôi mắt xanh xám sâu và lạnh.“Lũ đàn bà chết tiệt” - hắn lầm bầm, nhưng ánh nhìn của cô ta cùng khí chất Alpha kiêu ngạo khiến hắn ngập ngừng, rồi bỏ đi, kéo theo mùi pheromone nặng nề.Cô ta quay sang em, giọng trầm vừa đủ nghe: “Ổn chứ?”Em gật, tim vẫn đập nhanh. “Cảm ơn ạ.”Cô ta khẽ cười, không vồn vã, không kéo dài câu chuyện. “Đi cùng tôi đến ga đi, đoạn này không an toàn.”Hai người bước song song, không ai hỏi ai điều gì. Chỉ đến khi đèn tín hiệu đổi màu, cô ta mới nghiêng đầu nhìn em: “Tôi là Isabelle Moore.”Cái tên ấy thốt ra tự nhiên, nhưng trong trí nhớ em, nó lại khắc sâu một cách lạ lùng.Tàu đến, em bước vào. Khi cánh cửa khép lại, Isabelle vẫn đứng bên ngoài, một tay bỏ trong túi áo măng-tô, ánh mắt dõi theo như muốn giữ lấy hình ảnh em cho đến giây cuối.Lần gặp Isabelle Moore thứ hai đến nhanh hơn em tưởng. Một buổi chiều muộn, sau ca làm ở hiệu sách, em vừa kéo khóa áo khoác vừa bước ra thì bắt gặp dáng cao thanh mảnh ấy đứng bên kia đường.Không phải kiểu tình cờ mơ hồ, ánh mắt cô ta rõ ràng đang chờ em.“Vẫn về hướng ga tàu chứ?” - giọng Isabelle khẽ vang, như thể chuyện hai người cùng về đã là điều hiển nhiên.Suốt quãng đường, cô ta hỏi vài câu nhẹ nhàng: chỗ làm có bận không, em sống một mình à, thích đọc thể loại gì. Không hỏi sâu, nhưng mỗi câu đều như một sợi chỉ, buộc vào nhau một cách khéo léo.Những ngày sau, cứ vài ba hôm Isabelle lại xuất hiện. Có hôm ở quán cà phê góc phố, nơi em hay ghé mua latte nóng; có hôm ở cửa hàng tiện lợi, đứng chọn một chai rượu vang đúng lúc em đang tìm snack. Cô ta luôn lịch sự, giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng ánh mắt thì không. Ánh mắt ấy có sự quan sát tỉ mỉ, như đang đọc từng phản ứng của em.Một lần, trời trở lạnh đột ngột, em quên mang găng tay. Isabelle không hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ đưa cho em một đôi găng da đen mới nguyên trong túi giấy. “Hợp với em đấy.”Khi em định trả tiền, cô ta lắc đầu: “Coi như tôi mượn lý do để được nhìn thấy em lần tới.”Câu nói ấy, dù bình thản, lại khiến em cảm thấy tim mình bị kéo chậm một nhịp.______________________Lần đầu tiên Isabelle chạm vào em là trong một tình huống tưởng chừng vô hại. Quán cà phê quen thuộc, bàn cạnh cửa sổ, ánh nắng muộn của mùa đông trải nghiêng trên bàn gỗ. Em cúi xuống tìm cuốn sách trong túi, một tờ giấy rơi ra, Isabelle nhanh hơn đưa tay nhặt, ngón tay cô ta thoáng chạm vào đầu ngón tay em.Cảm giác ấy kéo dài hơn cần thiết. Không phải một sự cố vô ý, Isabelle đang thử phản ứng của em.“Cẩn thận kẻo mất.” - Cô ta đặt tờ giấy lại trước mặt, giọng chậm rãi, mắt nhìn em không rời.Từ hôm đó, những khoảng cách giữa hai người như bị rút ngắn theo từng buổi gặp. Khi đi cùng, Isabelle luôn bước sát hơn một nhịp, đủ để mùi nước hoa thoảng mùi rượu champagne và hoa mộc lan bám vào cổ áo em. Cô ta không bao giờ chạm bừa, nhưng mỗi khi làm vậy, đều khiến em thấy như toàn bộ sự chú ý đang bị khóa chặt.Một tối, sau khi đưa em về, Isabelle đứng tựa vào bức tường hành lang chung cư, đôi mắt sáng dưới ánh đèn vàng. Em lúng túng xoay chìa khóa, nhưng lại nghe tiếng bước chân chậm rãi tiến đến sau lưng.“Y/n…” - giọng gọi trầm thấp, vừa như thử, vừa như khẳng định sự hiện diện.Em xoay người, và khoảng cách chỉ còn nửa bước. Isabelle cúi xuống, bàn tay khẽ chạm vào cằm em, nghiêng nhẹ để ánh mắt hai người gặp nhau. Nụ hôn đến không vội vàng, nhưng lại chiếm trọn. Mềm mại, tinh tế, nhưng ẩn dưới là thứ lực giữ chặt, như thể một khi đã bắt đầu thì sẽ không cho em thoát.Khi buông ra, Isabelle chỉ mỉm cười: “Tôi nghĩ mình đã chờ đủ lâu rồi.”Hơi thở của em còn chưa kịp ổn định thì Isabelle đã tiến thêm nửa bước, khiến lưng em khẽ áp vào cánh cửa. Khoảng không gian giữa cả hai gần như bị xóa bỏ hoàn toàn. Ngón tay ả vẫn đặt ở cằm em, nhưng lần này di chuyển chậm rãi xuống cổ, cảm nhận từng nhịp mạch đập dưới lớp da mỏng."Em không định mời tôi vào sao?" – giọng ả không to, nhưng đủ để khiến tim em lỡ một nhịp.Em chần chừ, rồi xoay chìa, cánh cửa khẽ bật mở. Isabelle không bước vào ngay, mà để bàn tay trượt qua eo em khi cả hai cùng bước vào bên trong, động tác vừa tự nhiên vừa chiếm hữu.Cánh cửa đóng lại, tiếng khóa vang khẽ, và em nhận ra mình đã bị đẩy nhẹ về phía ghế sofa. Isabelle ngồi xuống cạnh em, đôi chân bắt chéo, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của em như thể không bỏ sót một chi tiết nào."Em có biết mình khiến người khác khó kiềm chế thế nào không?" - cô ta nghiêng đầu, giọng nói pha chút cười.Em chưa kịp trả lời, Isabelle đã cúi xuống một lần nữa, lần này không còn sự mềm mại của khoảnh khắc ngoài hành lang. Nụ hôn sâu, dứt khoát, cuốn lấy toàn bộ phản ứng của em. Mùi hương của ả quấn quanh, mang theo thứ áp lực khiến mọi ý nghĩ trong đầu em tan biến, chỉ còn lại cảm giác bị giữ chặt trong thế giới của ả.Khi buông ra, Isabelle vẫn giữ em trong vòng tay, trán khẽ chạm trán, đôi mắt xanh lấp lánh:
"Đừng nghĩ đến việc chạy khỏi tôi, Y/n."Ngón tay Isabelle lướt chậm dọc theo đường xương quai xanh của em, như cố ý để lại những vệt cảm giác ấm nóng. Ả không vội vàng, từng động tác như được tính toán để thử giới hạn chịu đựng của em.Em hít một hơi, muốn tránh ánh mắt ấy, nhưng bàn tay ở sau gáy đã giữ lại. Isabelle khẽ nghiêng đầu, môi lướt qua tai em, giọng nói hạ xuống chỉ còn như một hơi thở:
"Em run… nhưng không hề đẩy tôi ra."Câu nói như một lưỡi dao cắt đôi sự phòng bị mỏng manh. Em chưa kịp đáp, môi ả đã lại tìm đến môi em, lần này sâu hơn, ngấu nghiến hơn, và nụ hôn kéo dài đến khi em phải khẽ đẩy vào vai ả để tìm một khoảng không thở.Isabelle không rời xa, chỉ dịch môi xuống cổ em, để lại những vệt nóng rực len qua lớp da. Mỗi dấu hôn như một lời tuyên bố chủ quyền. Ngón tay ả khẽ trượt vào mái tóc em, siết nhẹ, buộc em ngửa đầu ra sau, phơi bày toàn bộ làn da mảnh khảnh trước môi ả."Y/n…" - tiếng gọi mềm mại mà trầm đục, vừa như vuốt ve vừa như dụ hoặc.Không gian dường như chỉ còn tiếng thở và nhịp tim. Trong vòng tay ả, mọi lối thoát đều bị chặn, và em nhận ra mình đã bước hẳn vào một vùng mà Isabelle hoàn toàn làm chủ. Hơi thở ả quấn quanh, ấm áp và nặng trĩu, kéo em chìm xuống sâu hơn nữa. Bàn tay khẽ trượt dọc sống lưng, giữ chặt, khiến từng mạch máu dưới da như run rẩy theo từng cái chạm.Đêm ấy, tất cả tan vào một cơn say dài. Isabelle hôn em như thể không muốn để bất cứ khoảng trống nào còn sót lại, như thể chỉ cần buông ra là sẽ đánh mất điều gì đó không thể lấy lại.___________Thời gian trôi qua, chiếc bụng của em tròn dần, nặng dần. Isabelle chăm sóc em kỹ lưỡng đến mức mọi người xung quanh đều nghĩ ả chỉ đơn thuần là một người yêu tận tâm. Thế nhưng, vẫn có những đêm ả biến mất không lời giải thích, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong căn hộ. Em chưa từng hỏi, cũng không dám hỏi, bởi nỗi sợ vô hình vẫn âm ỉ đâu đó.Cho đến một tối mùa đông, khi Isabelle nói sẽ về muộn, em quyết định xuống phố mua vài thứ. Trên đường, em vô tình nhìn thấy ả ở phía đối diện, không phải chiếc áo măng-tô nhung sang trọng thường ngày, mà là một bộ đồ đen ôm sát, mái tóc vàng được búi gọn, ánh mắt lạnh lẽo đến mức không giống con người mà em biết. Ả đang nói chuyện với một người đàn ông xa lạ bằng thứ tiếng Pháp nhanh và thấp, câu cuối lọt vào tai em: “Xóa dấu vết. Ngay đêm nay.”Cả thế giới như chao nghiêng.Em lùi lại, ẩn vào góc tường, tay ôm lấy bụng như sợ ai đó sẽ giật mất đứa bé. Trong đầu, hình ảnh Isabelle - người ôm em mỗi đêm - chồng lên hình ảnh của một kẻ xa lạ, tàn nhẫn. Cơn hoảng loạn khiến hơi thở em gấp gáp, từng nhịp tim đập hỗn loạn.Chỉ đến khi Vermouth tìm được em, đôi mắt ả lóe lên sự kinh hoảng hiếm hoi, em mới nhận ra mình đã quỵ xuống từ lúc nào._______Cơn đau bụng dữ dội ập đến khi xe lao trong đêm. Vermouth nắm chặt tay em, áp giọng sát tai, dịu dàng đến mức gần như tuyệt vọng: “Y/n, đừng bỏ tôi…”Bệnh viện chìm trong ánh sáng trắng. Tiếng máy móc, tiếng bước chân hối hả, tiếng y tá gọi nhau. Vermouth bị giữ lại bên ngoài phòng sinh. Ả đứng đó, đôi tay dính máu, nhìn qua ô kính mờ mà không thể xông vào.Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên - một bé gái, khỏe mạnh. Nhưng ngay khi âm thanh ấy chạm tới, một tiếng máy dài và trống rỗng đã cắt ngang.Không còn tiếng tim đậpCánh cửa bật mở. Vermouth bước vào, đôi tay run rẩy đỡ lấy em. Mái tóc vàng cúi xuống, giấu đi đôi mắt đã đỏ quạnh. “Y/n… mở mắt ra… Omega của tôi…”Không có câu trả lời.Lần đầu tiên trong đời, Vermouth nhận ra, có những thứ cho dù cô ta nắm chặt đến đâu… cũng không thể giữ lại_Hết_Day: 4/10/2025
Word: 2054_Tô Túc Duyên_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me