TruyenFull.Me

[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn

Chương 13: Mephisto

shatoulvuuu

1.

Đây không phải lần đầu tiên Tôn Dĩnh Sa đến An Sơn. Lần trước khi tới thành phố này thi đấu, cô mới 15 tuổi, xung quanh toàn là các anh chị lớn.

Giờ thì cô đã 17 tuổi, còn ba tháng nữa mới đủ tuổi trưởng thành, nhưng tính cách đã trưởng thành hơn hai năm trước rất nhiều — ít nhất là cô thấy vậy.

Ví dụ như hôm nay, cô không ngủ nướng, trước khi vào buổi tập còn tự giác rèn thêm thể lực. Khi huấn luyện viên chỉ ra điểm yếu, cô cũng có thể nhanh chóng tiếp nhận và sửa đổi, chỉ là miệng vẫn không chịu nhịn:

"Hay là thầy thử đi."

Huấn luyện viên khoát tay, để Tôn Dĩnh Sa tự tiêu hóa lại, sau đó liếc nhìn Vương Sở Khâm đang đứng cạnh. Thấy ánh mắt cậu ấy đầy ý cười, huấn luyện viên bỗng thấy nghi hoặc:

Theo lý, Vương Sở Khâm vào đội một sớm hơn Tôn Dĩnh Sa, cũng coi như là tiền bối nửa vời rồi. Nhưng, cô nhóc này lại hiếm khi bày ra sắc mặt với người "anh" này...

Mà cũng đúng, Vương Sở Khâm thường ngày vốn ngạo nghễ, chẳng coi ai ra gì, nên dĩ nhiên chẳng ai dám trêu vào.

Ngay giây sau đó, Tôn Dĩnh Sa đấm vào lưng cậu một cú, chẳng mạnh mấy, nhưng miệng thì đầy hung dữ:

"Còn cười à? Phát bóng đi."

Vương Sở Khâm lập tức thu lại vẻ cười cợt, nghe lệnh tung bóng, "bốp" một tiếng đánh qua.

Huấn luyện viên nhìn thấy cảnh ấy, chỉ cho là Tôn Dĩnh Sa là "tiểu ma vương", trong đội ai ai cũng chiều chuộng cô bé, kể cả "cái gai" như Vương Sở Khâm cũng không ngoại lệ. Thế là cũng không nghĩ nhiều thêm.

Chung kết đôi nam nữ lại gặp đúng đối thủ "quen mặt" ở Á Vận hội — các đàn anh đàn chị trong đội tuyển quốc gia.

Một tháng trôi qua, dù mọi người cùng huấn luyện ở Bắc Kinh, rất quen thuộc nhau, nhưng cũng không khó đoán: đối thủ chắc chắn sẽ không dùng lại bài cũ.

Tối hôm trước khi lên sân, Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa vẫn đang luyện thêm, mô phỏng lại các chiến thuật còn chưa đối phó tốt trong quá trình tập.

Lần này vẫn không có người chuyên trách đi kèm tập luyện, đành để huấn luyện viên tạm thời đóng vai. Cả buổi tối luyện xong, trong lòng ông cũng đã có tính toán, nhưng ngoài miệng lại không nói rõ, chỉ dặn dò Vương Sở Khâm:

"Đưa em gái về nghỉ ngơi đi."

"Ờ, để em đưa nhé?" Vương Sở Khâm thuận miệng đáp, lại bị lườm một cái:

"Chậc, hai đứa trên đường nhớ bàn lại kỹ chiến thuật nhé, không được lười đâu đấy!"

"Biết rồi."

Vương Sở Khâm tự thấy mình diễn vẻ "lười nhác" rất đạt, đúng là có thiên phú làm diễn viên. Còn chưa kịp tự hài lòng, Tôn Dĩnh Sa đã nghiêng đầu lại gần, ánh mắt vô tội, thắc mắc:

"Này, cậu cười cái gì suốt cả ngày thế?"

"Tớ cười à?" Cậu phản ứng lại, thật ra chẳng quan tâm câu trả lời, tự tiện kết thúc cuộc trò chuyện: "Đi thôi, huấn luyện viên bảo chúng mình về cùng nhau."

Ban tổ chức giải có bố trí xe trung chuyển cho vận động viên. Với cấp bậc như hai người bọn họ, vốn nên được "gộp nhóm" đưa về khách sạn, nhưng sau Á Vận hội, chế độ đãi ngộ rõ ràng được nâng cao — lần này, họ được cấp riêng hẳn một chiếc xe thương mại.

Tôn Dĩnh Sa chui vào ghế sau, đợi Vương Sở Khâm ngồi cạnh rồi, lập tức bắt đầu bàn chuyện kỹ thuật với cậu.

Vương Sở Khâm liếc mắt, thấy phía trước là bác tài và một nhân viên tiếp đón, bản năng mách bảo không yên tâm, đành phải đổi chủ đề:

"Sa Sa, mai bố mẹ tớ đến đấy."

Tôn Dĩnh Sa đang thao thao bất tuyệt thì ngừng lại:

"Gì cơ? À, ừ ha, mai là chung kết mà..."

"Đừng căng thẳng, tớ chỉ tiện nói vậy thôi." Vương Sở Khâm nhịn không được vỗ vỗ đầu gối cô.

"Không đâu, tụi mình cứ đánh như bình thường thôi." Tôn Dĩnh Sa vẫn nhớ rõ, trong một ván chung kết Á Vận hội, cô hồi hộp tới mức phát bóng còn không xong.

"Ừ, tới khách sạn rồi nói tiếp." Vương Sở Khâm dừng lại chủ đề.

Lúc này Tôn Dĩnh Sa mới phản ứng, thì ra ý cậu là không nên bàn quá nhiều chiến thuật trên xe. Cô suýt nữa quên mất, Vương Sở Khâm vốn là người đa nghi và nhạy cảm:

Hôm trước không cho cậu ấy mua đồ cho mình, cậu ấy nhịn luôn mấy ngày không nói chuyện.

"Cậu nhìn kìa." Cô hất cằm về phía cửa sổ.

Đường phố xe cộ như mắc cửi, dòng người tấp nập.

"Nhìn gì?" Cậu chẳng thấy điều gì đặc biệt.

"Trung tâm thương mại đó." Lần cuối cùng đi dạo phố là bao giờ, Tôn Dĩnh Sa cũng chẳng nhớ nổi nữa.

"Trung tâm thương mại hả? Ở Bắc Kinh tớ cũng chưa nghe cậu nhắc đến."

Cô lảng tránh ánh mắt cậu, vô tình thấy tài xế qua gương chiếu hậu đang cười kiểu trêu chọc, đành cắn răng nói tiếp:

"Trong đội phát đồ thường xuyên, nên tớ cũng chẳng cần mua gì... chỉ là, đôi khi cũng nhớ cảm giác cuối tuần đi dạo phố với mẹ thôi."

"Mai bảo mẹ tớ đưa cậu đi nhé. Trung tâm thương mại ở An Sơn không lớn bằng Bắc Kinh đâu, tạm chấp nhận vậy nha?"

Vương Sở Khâm vô tư trả lời.

... Tớ đâu có ý đó mà... — Tôn Dĩnh Sa thầm nghĩ, rồi không nói gì nữa.

Tới khách sạn, hai người mới thực sự ngồi lại tổng kết kỹ chiến thuật. Vừa bàn xong, bạn cùng phòng của Tôn Dĩnh Sa quẹt thẻ bước vào:

"Yo, đại ca cũng ở đây hả?"

Một phòng, ba người, bạn cùng phòng thấy rõ mình mới là người thừa.

"Tụi tớ đang họp chiến thuật." Tôn Dĩnh Sa lên tiếng trước.

"Thế thì... tụi cậu nói xong rồi, tớ về phòng trước nhé." Vương Sở Khâm đứng dậy, tiện tay cầm theo máy tính bảng đang xem video, do dự nửa giây rồi lại đặt xuống: "Cái này để lại cho cậu nhé?"

Tôn Dĩnh Sa không khách sáo, nhận lấy:
"Ừ, mai gặp."

Bạn cùng phòng tắm xong ra, thấy Tôn Dĩnh Sa ngồi trên ghế sofa ôm điện thoại cười ngốc, liền hỏi:

"Cười cái gì vậy?"

"Không có gì, tớ xem phim giúp dễ ngủ thôi."

"Ơ, sao không xem bằng iPad của đại ca ấy?"

"Cái đó để xem video luyện tập, tớ xem xong rồi." Cô trả lời, nhưng ánh mắt lại không kìm được nhìn về chiếc iPad trên tủ đầu giường.

"Vậy đi rửa mặt sớm đi, coi chừng cảm lạnh." Bạn cùng phòng chui vào chăn.

"Ừ!"

Tôn Dĩnh Sa tắm rửa xong còn tranh thủ giặt đồ. Trong lúc đó, Vương Sở Khâm gọi điện, cô không bắt máy, bạn cùng phòng nhắc:

"Nè, có cuộc gọi đến kìa."

Tưởng là huấn luyện viên, Tôn Dĩnh Sa vội lau tay chạy lại. Nhìn thấy điện thoại đã ngắt, đoán là không gấp lắm, bèn nói:

"Cứ để đó đi."

"Hai người vừa họp xong, sao lại còn gọi tiếp?" Giọng bạn cùng phòng đầy ẩn ý khiến Tôn Dĩnh Sa lập tức hiểu hàm ý kia.

"Chắc là nghĩ ra chiến thuật gì đột xuất thôi." Cô đặt điện thoại xuống, lại quay về giặt đồ.

"Thật sự là đại ca gọi hả?" Bạn cùng phòng phá lên cười, "Nếu hai cậu thành đôi, tớ là nhân chứng đầu tiên đấy!"

Giọng Tôn Dĩnh Sa vọng ra từ phòng rửa mặt:

"Thôi đừng tám chuyện nữa!"

Cả ngày thi đấu, tập luyện, lại còn giặt đồ, Tôn Dĩnh Sa mệt rã rời. Trước khi ngủ, cô mở điện thoại, thấy tin nhắn mới của Vương Sở Khâm:

"Mai ăn sáng cùng nhau nhé. Ngủ sớm đi, Tiểu Đậu Bao."

"Thắng rồi còn phải nựng má đấy."

Ánh sáng màn hình mờ mờ chiếu lên gương mặt cô, Tôn Dĩnh Sa gõ vài chữ:

"Ừ. Ngủ ngon nhé, anh trai."

2.

Sự ăn ý giữa Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa không phải tự nhiên mà có, mà là tích lũy qua từng ngày tháng kiên trì luyện tập:

Ví dụ, lúc đầu, ký hiệu tay chỉ dùng để phát bóng. Dần dần, chúng bắt đầu điều khiển được hai đường bóng đầu tiên, thậm chí đôi khi dự đoán được cả ba pha đầu tiên.

Hoặc khi trận đấu tạm dừng, huấn luyện viên còn chưa kịp lên tiếng, hai người họ đã nói với nhau xong. Cuối cùng mới nhớ quay sang hỏi huấn luyện viên, ánh mắt như muốn nói:

"Nãy giờ tụi em bàn thế đúng không ạ?"

Huấn luyện viên cũng chỉ có thể khẳng định:

"Đúng! Trạng thái của hai đứa chính là như thế, cứ chơi vậy nhé!"

Huy chương vàng đôi nam nữ tại giải toàn quốc cứ thế thuộc về họ.

Cô gái mặc sườn xám đỏ rực, bưng bó hoa chiến thắng cùng màu trao vào tay Tôn Dĩnh Sa.

Vương Sở Khâm tưởng rằng sau trải nghiệm ở Á Vận hội, mình đã đủ bình tĩnh khi cùng cô giành huy chương, nhưng cậu đã sai.

Khi cô đeo tấm huy chương lên cổ, cúi đầu ngửi nhẹ bó hoa đồng tiền, những đóa đồng tiền đỏ rực in lên gương mặt còn vương nét ngây thơ, dáng vẻ ấy còn rực rỡ hơn cả cơn mưa hoa xuân, linh động hơn cả áng mây phủ trăng.

Cô có thể yêu hoa mỏng manh, nhưng bản thân lại kiên cường hơn cả hoa.

Cô không phải ánh trăng giữa hồ, quá dễ lung lay giữa làn sóng gợn.

Cô nên là ngôi sao sáng nhất giữa dải ngân hà — là định hướng, là ánh ấm áp. Trong một ô cửa lạnh lẽo nào đó, cô sẽ lặng lẽ dừng lại vì cậu.

"Đắc ý đủ chưa?" Sau lễ trao giải, Vương Sở Khâm thấy Tôn Dĩnh Sa chia hết hoa cúc cho người khác, chỉ giữ lại một cành.

"Hehe, vui mà." Cô lắc lắc bông hoa còn lại, "Tớ vẫn giữ một nhánh đây này."

Giây tiếp theo, Vương Sở Khâm nhét cả bó hoa của mình cho cô, lấy đi cành hoa cô đang cầm:

"Cành còn lại này cho tớ nhé?"

"Thế... bó hoa này cậu không lấy à?" Tôn Dĩnh Sa ngây ngốc hỏi lại.

"Đổi nè." Cậu cười hề hề, "Tớ là con trai, ôm cả bó hoa đỏ lòe nhìn kỳ lắm, vừa hay cậu giữ hộ nhé."

"Cậu à, lần trước là con tê giác, giờ là bó hoa này, cái gì cũng cho tớ," cô trêu, "sao cậu không đưa luôn cả huy chương cho tớ đi?"

Vương Sở Khâm bật cười khẽ:

"Cậu dám lấy, tớ dám đưa không?"

Cậu hình như nói thật. Tôn Dĩnh Sa còn cảm nhận được một chút tự giễu, hoặc là cam chịu trong giọng cậu. Những bong bóng hồng mộng mơ gần đây quá mong manh, có lẽ... cậu vẫn luôn cố chấp với một đáp án nào đó.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi đáp:

"Vương Sở Khâm, sau này huy chương và cúp của tụi mình, đều bày chung một chỗ, được không?"

Cô luôn biết, nội tâm của Vương Sở Khâm không hề kiêu căng như người ngoài tưởng. Cậu có khát vọng chiến thắng, nhưng không phải kẻ chỉ biết theo đuổi thành tích.

Dù là trong thi đấu hay tình cảm, cậu không chỉ muốn vượt qua đối thủ, mà còn phải vượt qua nỗi tự nghi ngờ bản thân. Và trong cả hai chuyện đó, Tôn Dĩnh Sa đều quyết tâm sát cánh cùng cậu.

Vương Sở Khâm ngẩn ra, rồi hiểu ý cô. Ngọn lửa le lói nhen nhóm từ mùa hè, cuối cùng cũng được chính "Tiểu Đậu Bao" của cậu châm thêm củi vào mùa thu.

"Tiểu Đậu Bao à..." Cậu mấp máy môi, chỉ làm khẩu hình mà không nói thành lời.

Cô bật cười, kéo kéo tay áo cậu:

"Đi thôi! Người ta đang chờ tụi mình phỏng vấn đó!"

_______

Ai đọc mà bt cái bông hoa mà khâm sha cầm là j thì cmt nhé chứ t đọc nhiều truyện quá sắp lú lẫn cả r =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me