[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn
Chương 25: Tút tút
1."Trang điểm mất những hai tiếng, cái dạ hội này tổ chức cho ai xem chứ...""Nhưng mà kiểu tóc này cũng ngầu phết đấy, cả năm có mấy dịp để tụi mình chải chuốt đâu?""Đừng nói mấy lời linh tinh nữa, nghe không lọt tai chút nào."Trong phòng trang điểm, mấy cậu con trai đang rôm rả bàn tán, lúc thì nghịch đồ của chuyên viên trang điểm, lúc lại cười khúc khích chụp ảnh tự sướng, vốn dĩ quy trình không phức tạp mà bị kéo dài mãi không xong."Hắt xì——!!" Vương Sở Khâm không nhịn được hắt hơi một cái, rồi nhăn mũi lại, quay sang tuyển thủ nam bên cạnh đòi khăn giấy, "Anh ơi, đưa em khăn giấy."Chuyên viên trang điểm hơi khựng lại, đây đã là lần hắt hơi thứ sáu của Vương Sở Khâm rồi. Dù mấy cậu trai trẻ này không nổi như các tuyển thủ chủ lực, nhưng cô vẫn biết cơ thể các em quý lắm, không thể để lạnh được."Hay là khoác tạm áo khoác rồi hẵng trang điểm nhé?" Chuyên viên nhắc."Cái gì cứ phả vô mặt em ấy, hăng kinh khủng." Vương Sở Khâm xì mũi, lớp nền vừa đánh xong ở đầu mũi lại hỏng mất, "Em bị viêm mũi, bệnh mãn tính rồi.""Viêm mũi à," Chuyên viên nhìn cậu đáng thương, không làm khó nữa, mở một miếng bông phấn sạch, dặm lại phần nền bị trôi đi, "Chỉ có thể vậy thôi."Vừa dứt lời, Tôn Dĩnh Sa vừa ngân nga vừa bước vào phòng trang điểm của đội nam, thấy Vương Sở Khâm chải mái qua một bên, để lộ trán bóng loáng, đúng là có chút dáng vẻ người lớn thật.Cô cười thầm trong bụng, miệng thì không nói gì, chỉ lặng lẽ nhét vào tay cậu một viên sôcôla."Đến rồi à?"Vương Sở Khâm mở tay ra nhìn, là một viên sôcôla hình trái tim. Sắp đến Valentine rồi, các cửa hàng đều thích quảng bá mấy thứ hình trái tim."Yo, Sa Sa đến kìa.""Lén lút đưa Đầu ca nhà cậu đồ ngon gì thế?""Đúng rồi đúng rồi, bọn tớ cũng muốn!"Mấy cậu con trai thấy thế tất nhiên không thể không chọc ghẹo, Tôn Dĩnh Sa thì luôn thản nhiên, rút ngay một mảnh áo rỗng tuếch từ túi ra, bình tĩnh đáp:"Hết rồi."Vương Sở Khâm cong môi cười, nhìn qua gương thấy đám bạn đang la ó sau lưng, đắc ý nói: "Muốn ăn thì tự đi mà mua."Tuy vậy, Tôn Dĩnh Sa vẫn lục túi lấy ra thêm một gói kẹo dẻo vị đào, thoải mái đặt vào hộp cọ bên hông chuyên viên trang điểm, ngọt ngào dặn dò:"Chị ơi, cái này cho chị, ảnh bị viêm mũi, chị nhẹ tay chút nhé."Lời vừa dứt, phòng trang điểm lập tức nổ tung tiếng hét, chẳng ai có thể tưởng tượng nổi những tuyển thủ đội nam quốc gia oai phong trên bàn bóng bàn, lúc tám chuyện lại làm mặt xấu buồn cười đến mức nào."Yên tâm đi, chị đảm bảo make cho cậu ấy đẹp trai như Đạo Minh Tự!" Chuyên viên vui vẻ nhận lấy."Sa Sa, Đầu ca nhà cậu đẹp trai hơn hay Đạo Minh Tự đẹp trai hơn?" Một cậu bạn lại châm chọc tiếp.Lần này Tôn Dĩnh Sa thật sự hơi ngại rồi, cô nhìn chằm chằm vào Vương Sở Khâm trong gương, ánh mắt cầu cứu. Chỉ thấy anh ngẩng cằm lên, mặt mày đắc ý:"Phấn trên mặt tớ mỏng lắm đấy, thiên phú nhan sắc, khó mà giấu được!"Anh đang giúp cô giải vây, Tôn Dĩnh Sa hiểu ý, liền gật đầu rồi rời đi: "Các bạn đang chờ tớ, tớ đi trước nha."Thật ra chẳng có bạn bè nào đang đợi cả, tiết mục của Tôn Dĩnh Sa trong buổi dạ hội chỉ có phần tương tác trò chơi, đến giờ lên sân khấu là được, cũng chẳng cần phải tập dượt gì.Vương Sở Khâm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt hình ảnh cô phản chiếu trong gương, dùng âm lượng chỉ đủ để mình cô nghe thấy mà trả lời:"Đi đi."Cô cứ thế "biến mất", tay cũng chẳng nắm lấy tay anh, khiến anh hơi không vui. Nhưng nghĩ đến chuyện cô đến đây chỉ để nhắc nhở chuyện viêm mũi của mình, lòng lại ngọt như mật.Chỗ ngồi trung tâm dành cho các tuyển thủ chủ lực, còn các tuyển thủ trẻ và huấn luyện viên thì phân bố ở hai bên. Trong hoàn cảnh như vậy, Tôn Dĩnh Sa luôn náo nhiệt nên không lo buồn chán, còn người phải tìm cách giết thời gian đương nhiên là Vương Sở Khâm.Có máy quay nên anh cũng không tiện làm gì khác, chỉ nhân lúc mọi người vỗ tay khen ngợi mà len lén nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa: lúc thì cô cười nghiêng ngả, lúc thì "nói chuyện nhỏ" với chị ngồi cạnh... Lúc nào cũng náo nhiệt.Chỉ cần cô vui là được, cậu nghĩ."Thật luôn đấy, hai cậu như Ngưu Lang Chức Nữ rồi còn gì." Đồng đội bên cạnh trêu."Vân mỏng khéo vẽ, sao băng truyền tình, ngân hà âm thầm vượt qua." Vương Sở Khâm bỗng nhớ đến đoạn từ đó, từ thì hay thật, nhưng tuyệt đối không thể dùng với cậu và Tôn Dĩnh Sa."Tết nhất rồi, cậu không nói gì hay ho hơn được à?" Anh nhíu mày, rồi lườm tên kia một cái."Rồi rồi rồi, hai cậu là chim liền cánh, cây liền cành," đồng đội chậm rãi đùa tiếp, "Tớ thấy sau này hai cậu cưới nhau chắc khỏi cần nhẫn cưới, làm một đôi vợ chồng cầm vợt ngày nào cũng đánh đôi là đủ rồi."Vương Sở Khâm không trả lời thẳng, chỉ cười đến mức đôi má lúm cũng lộ ra.
2.Buổi ghi hình dạ hội kết thúc.Giữa mùa đông giá rét, tòa nhà ghi hình chẳng có lấy một chỗ rửa tay có nước nóng, Vương Sở Khâm dứt khoát rửa mặt luôn bằng nước lạnh, lập tức cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.Ra ngoài sau khi rửa mặt xong, cậu thấy Tôn Dĩnh Sa đang ngồi trên ghế sofa dài, vừa đung đưa chân vừa gọi video call.Không xa có một quầy cà phê, Vương Sở Khâm đi lấy một cốc sữa nóng, tự nhiên đưa cho cô:"Uống chút đồ nóng đi."Tôn Dĩnh Sa mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, không thèm ngẩng đầu đã đón lấy cốc sữa, uống một ngụm, mép dính chút bọt sữa, cô lại khẽ mím môi cho sạch."Con đang ở với Touge, lát nữa có xe bus chở bọn con về." Cô đang tám chuyện với ba mẹ qua điện thoại, tiện tay đưa điện thoại nghiêng về phía bên cạnh, quay sang Vương Sở Khâm bên cạnh."Cháu chào hai bác, chúc mừng năm mới!" Đây là lần đầu tiên chính thức "ra mắt" nhà cô sau khi xác định quan hệ, Vương Sở Khâm ít nhiều có chút ngượng ngùng, "Cháu là Sở Khâm ạ."Tôn Dĩnh Sa liếc nhìn cậu một cái, từ bao giờ mà màn tự giới thiệu của người này chuyển từ "Đầu To" thành "Sở Khâm" rồi?Người lớn từng trải, dù là qua màn hình, chỉ nghe một câu thôi đã đoán được, con gái nhà mình với anh trai trong đội... chắc là tiến thêm một bước rồi."Ôi chào Đầu To, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới!" Mẹ Tôn không định vạch trần chuyện của tụi nhỏ, vẫn cười niềm nở như mọi khi, "Kiểu tóc này trông đẹp đấy! Dạo này tập luyện thế nào rồi?""Cũng ổn ạ, Sa Sa tiến bộ nhanh quá, con theo không kịp." Vương Sở Khâm khiêm tốn nói."Cậu lại nói bừa rồi..." Tôn Dĩnh Sa thấy trên mặt cậu vẫn còn đọng vài giọt nước, đoán là mới rửa mặt xong, liền lặng lẽ đưa lại cốc sữa nóng trong tay cho cậu, để cậu sưởi tay, "Hôm qua thầy còn bảo tớ phải học thêm từ cậu đấy.""Dạo này hai đứa vẫn thường xuyên đánh cặp chứ?" Bố Tôn tiện miệng hỏi, "Nếu Sa Sa có cáu gắt thì con phải nhường nó một chút nhé.""Bố ——!!" Tôn Dĩnh Sa lần này thật sự muốn xù lông rồi, "Con có đến mức vô lý như thế không? Với lại, ai cần cậu ấy nhường chứ?"Bộ dạng bĩu môi giận dỗi của cô đáng yêu đến mức Vương Sở Khâm gần như không dời nổi mắt, một lúc sau mới nhớ ra phải trả lời:"Không ạ, dạo gần đây hơn tháng rồi, bọn cháu chưa đánh cặp lại.""Ồ, mai Sa Sa về nhà ăn Tết, con cũng lâu lắm chưa về Hà Bắc nhỉ? Hay là qua nhà chơi vài hôm đi?" Mẹ Tôn dịu dàng nói.Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trước Giải trực tiếp đội tuyển quốc gia, dù Vương Sở Khâm có lưu luyến thế nào thì cũng hiểu Tôn Dĩnh Sa nhớ nhà đến mức nào. Hơn nữa, lời mời của người lớn, phần nhiều chỉ là xã giao."Hehe, con cảm ơn dì. Sa Sa về nhà sum họp, cháu không qua làm phiền đâu ạ." Anh lễ phép trả lời."Thế cũng được, sau này có cơ hội thì nhất định phải qua chơi đấy nhé." Mẹ Tôn quả nhiên không gượng ép thêm, rồi lại chuyển sang dặn dò con gái, "Mai đi ga nào, ngồi toa nào nhớ rõ chưa? Đừng có đi lạc nữa đấy.""Hehe, Touge bảo sẽ đưa con đi." Tôn Dĩnh Sa cười khẽ, khóe miệng cong cong."Ừ, tớ sẽ đưa cậu ra ga, không để cậu lạc được đâu." Vương Sở Khâm lập tức vỗ ngực cam đoan."Vậy mai bố mẹ sẽ ra ga phía Đông đón con nhé!" Hai vị phụ huynh nhìn nhau, rồi mới định cúp máy, "Ông bà cứ nhắc suốt, nhớ Dudu quá, nhớ Dudu quá...""Thế bố mẹ phải đứng ở phía trước nhất đấy nhé, để con thấy được, biết chưa?" Tôn Dĩnh Sa không yên tâm, mấy cái nhà ga trông giống y hệt nhau, cô cũng chẳng phải lần đầu đi lạc rồi.Sau khi cúp máy, Vương Sở Khâm mới thăm dò hỏi:"Dudu?""Hửm?" Đó là tên gọi ở nhà, không có mấy ai biết, Tôn Dĩnh Sa theo phản xạ tưởng cậu gọi mình, sau mới giải thích, "À, lúc nhỏ ông tớ hay gọi tớ như vậy."Anh lại cười, cái tên tròn vo dễ thương như thế, đúng là hợp với một Tôn Dĩnh Sa chẳng có chút góc cạnh nào."Cậu cười cái gì?" Cô giật lại cốc sữa nóng trong tay cậu."Không có gì." Anh vẫn cười, "Sữa nguội rồi, tớ đổi cho cậu cốc nóng khác nhé.""Không yếu ớt thế đâu." Cô đáp.Cả một ngày dài, khoảng thời gian hai người có thể ở riêng chỉ có chừng này. Vương Sở Khâm nhìn đôi môi hồng hồng của cô, trong lòng mềm nhũn, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào.Nhìn mãi, Tôn Dĩnh Sa tất nhiên nhận ra anh đang nghĩ gì, cô giơ tay khẽ đẩy vai anh một cái:"Bên ngoài đấy."Anh đành phải dời ánh mắt đi, không nhìn cô nữa.
3.Nụ hôn ấy vẫn chưa kịp trao.Nguyên nhân là vì sáng hôm sau, Tôn Dĩnh Sa ngủ quên, lúc đến ga tàu cao tốc thì chỉ còn ba phút nữa là hết giờ kiểm soát vé. May mà có nhân viên dẫn đường, cô mới kịp lên tàu đúng giờ, lấy đâu ra thời gian để lưu luyến bịn rịn nữa?Sau khi qua cửa kiểm soát, cô bước ba bước lại ngoái đầu một lần, nhà ga đông nghịt người vì cao điểm Xuân vận, sớm đã không thấy bóng dáng người cô thầm nhớ.Gió lạnh lùa qua, sông ngòi băng giá, đồng bằng Hoa Bắc rộng lớn bị đóng khung lại qua khung cửa sổ nhỏ xíu của toa tàu.Lẽ ra ghế hạng thương gia phải rất thoải mái, vậy mà Tôn Dĩnh Sa chẳng buồn chợp mắt.Tối qua ở dưới khu nhà tập thể, các tuyển thủ sau buổi ghi hình dạ hội rủ nhau chụp ảnh lưu niệm. Rõ ràng cô nhìn ra Vương Sở Khâm rất muốn có một nụ hôn, vậy mà vì xung quanh đông người, cô đành giả vờ không hiểu, làm như không có chuyện gì.Bây giờ thì hối hận rồi.Từ khi nào mà chỉ ba ngày không gặp nhau thôi, cũng trở nên lưu luyến đến vậy?Những món ngon ở nhà nhanh chóng chiếm trọn tâm trí Tôn Dĩnh Sa: nào là trên trời bay, dưới đất chạy, dưới sông bơi, tranh thủ dịp Tết được ăn một lượt, ngon hết sảy.Nằm trên chiếc giường to ở nhà, cô mới chợt nhớ ra, một ngày đã trôi qua, cô chỉ lo ăn uống, từ lúc xuống tàu cao tốc trưa nay đến giờ vẫn chưa liên lạc với Vương Sở Khâm.Khung chat vốn vẫn náo nhiệt ấy, giờ đã đầy ắp nỗi nhớ nhung:"Tiểu Đậu Bao, về đến nhà chưa đó?""Thạch Gia Trang lạnh không? Nhớ mặc ấm vào nha.""Gặp ông bà nội rồi chứ?""Ở nhà được ăn món gì ngon không?""Dudu à, tối qua cậu không hôn tớ.""Sáng nay cũng không luôn."
2.Buổi ghi hình dạ hội kết thúc.Giữa mùa đông giá rét, tòa nhà ghi hình chẳng có lấy một chỗ rửa tay có nước nóng, Vương Sở Khâm dứt khoát rửa mặt luôn bằng nước lạnh, lập tức cảm thấy tỉnh táo hẳn ra.Ra ngoài sau khi rửa mặt xong, cậu thấy Tôn Dĩnh Sa đang ngồi trên ghế sofa dài, vừa đung đưa chân vừa gọi video call.Không xa có một quầy cà phê, Vương Sở Khâm đi lấy một cốc sữa nóng, tự nhiên đưa cho cô:"Uống chút đồ nóng đi."Tôn Dĩnh Sa mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, không thèm ngẩng đầu đã đón lấy cốc sữa, uống một ngụm, mép dính chút bọt sữa, cô lại khẽ mím môi cho sạch."Con đang ở với Touge, lát nữa có xe bus chở bọn con về." Cô đang tám chuyện với ba mẹ qua điện thoại, tiện tay đưa điện thoại nghiêng về phía bên cạnh, quay sang Vương Sở Khâm bên cạnh."Cháu chào hai bác, chúc mừng năm mới!" Đây là lần đầu tiên chính thức "ra mắt" nhà cô sau khi xác định quan hệ, Vương Sở Khâm ít nhiều có chút ngượng ngùng, "Cháu là Sở Khâm ạ."Tôn Dĩnh Sa liếc nhìn cậu một cái, từ bao giờ mà màn tự giới thiệu của người này chuyển từ "Đầu To" thành "Sở Khâm" rồi?Người lớn từng trải, dù là qua màn hình, chỉ nghe một câu thôi đã đoán được, con gái nhà mình với anh trai trong đội... chắc là tiến thêm một bước rồi."Ôi chào Đầu To, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới!" Mẹ Tôn không định vạch trần chuyện của tụi nhỏ, vẫn cười niềm nở như mọi khi, "Kiểu tóc này trông đẹp đấy! Dạo này tập luyện thế nào rồi?""Cũng ổn ạ, Sa Sa tiến bộ nhanh quá, con theo không kịp." Vương Sở Khâm khiêm tốn nói."Cậu lại nói bừa rồi..." Tôn Dĩnh Sa thấy trên mặt cậu vẫn còn đọng vài giọt nước, đoán là mới rửa mặt xong, liền lặng lẽ đưa lại cốc sữa nóng trong tay cho cậu, để cậu sưởi tay, "Hôm qua thầy còn bảo tớ phải học thêm từ cậu đấy.""Dạo này hai đứa vẫn thường xuyên đánh cặp chứ?" Bố Tôn tiện miệng hỏi, "Nếu Sa Sa có cáu gắt thì con phải nhường nó một chút nhé.""Bố ——!!" Tôn Dĩnh Sa lần này thật sự muốn xù lông rồi, "Con có đến mức vô lý như thế không? Với lại, ai cần cậu ấy nhường chứ?"Bộ dạng bĩu môi giận dỗi của cô đáng yêu đến mức Vương Sở Khâm gần như không dời nổi mắt, một lúc sau mới nhớ ra phải trả lời:"Không ạ, dạo gần đây hơn tháng rồi, bọn cháu chưa đánh cặp lại.""Ồ, mai Sa Sa về nhà ăn Tết, con cũng lâu lắm chưa về Hà Bắc nhỉ? Hay là qua nhà chơi vài hôm đi?" Mẹ Tôn dịu dàng nói.Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trước Giải trực tiếp đội tuyển quốc gia, dù Vương Sở Khâm có lưu luyến thế nào thì cũng hiểu Tôn Dĩnh Sa nhớ nhà đến mức nào. Hơn nữa, lời mời của người lớn, phần nhiều chỉ là xã giao."Hehe, con cảm ơn dì. Sa Sa về nhà sum họp, cháu không qua làm phiền đâu ạ." Anh lễ phép trả lời."Thế cũng được, sau này có cơ hội thì nhất định phải qua chơi đấy nhé." Mẹ Tôn quả nhiên không gượng ép thêm, rồi lại chuyển sang dặn dò con gái, "Mai đi ga nào, ngồi toa nào nhớ rõ chưa? Đừng có đi lạc nữa đấy.""Hehe, Touge bảo sẽ đưa con đi." Tôn Dĩnh Sa cười khẽ, khóe miệng cong cong."Ừ, tớ sẽ đưa cậu ra ga, không để cậu lạc được đâu." Vương Sở Khâm lập tức vỗ ngực cam đoan."Vậy mai bố mẹ sẽ ra ga phía Đông đón con nhé!" Hai vị phụ huynh nhìn nhau, rồi mới định cúp máy, "Ông bà cứ nhắc suốt, nhớ Dudu quá, nhớ Dudu quá...""Thế bố mẹ phải đứng ở phía trước nhất đấy nhé, để con thấy được, biết chưa?" Tôn Dĩnh Sa không yên tâm, mấy cái nhà ga trông giống y hệt nhau, cô cũng chẳng phải lần đầu đi lạc rồi.Sau khi cúp máy, Vương Sở Khâm mới thăm dò hỏi:"Dudu?""Hửm?" Đó là tên gọi ở nhà, không có mấy ai biết, Tôn Dĩnh Sa theo phản xạ tưởng cậu gọi mình, sau mới giải thích, "À, lúc nhỏ ông tớ hay gọi tớ như vậy."Anh lại cười, cái tên tròn vo dễ thương như thế, đúng là hợp với một Tôn Dĩnh Sa chẳng có chút góc cạnh nào."Cậu cười cái gì?" Cô giật lại cốc sữa nóng trong tay cậu."Không có gì." Anh vẫn cười, "Sữa nguội rồi, tớ đổi cho cậu cốc nóng khác nhé.""Không yếu ớt thế đâu." Cô đáp.Cả một ngày dài, khoảng thời gian hai người có thể ở riêng chỉ có chừng này. Vương Sở Khâm nhìn đôi môi hồng hồng của cô, trong lòng mềm nhũn, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào.Nhìn mãi, Tôn Dĩnh Sa tất nhiên nhận ra anh đang nghĩ gì, cô giơ tay khẽ đẩy vai anh một cái:"Bên ngoài đấy."Anh đành phải dời ánh mắt đi, không nhìn cô nữa.
3.Nụ hôn ấy vẫn chưa kịp trao.Nguyên nhân là vì sáng hôm sau, Tôn Dĩnh Sa ngủ quên, lúc đến ga tàu cao tốc thì chỉ còn ba phút nữa là hết giờ kiểm soát vé. May mà có nhân viên dẫn đường, cô mới kịp lên tàu đúng giờ, lấy đâu ra thời gian để lưu luyến bịn rịn nữa?Sau khi qua cửa kiểm soát, cô bước ba bước lại ngoái đầu một lần, nhà ga đông nghịt người vì cao điểm Xuân vận, sớm đã không thấy bóng dáng người cô thầm nhớ.Gió lạnh lùa qua, sông ngòi băng giá, đồng bằng Hoa Bắc rộng lớn bị đóng khung lại qua khung cửa sổ nhỏ xíu của toa tàu.Lẽ ra ghế hạng thương gia phải rất thoải mái, vậy mà Tôn Dĩnh Sa chẳng buồn chợp mắt.Tối qua ở dưới khu nhà tập thể, các tuyển thủ sau buổi ghi hình dạ hội rủ nhau chụp ảnh lưu niệm. Rõ ràng cô nhìn ra Vương Sở Khâm rất muốn có một nụ hôn, vậy mà vì xung quanh đông người, cô đành giả vờ không hiểu, làm như không có chuyện gì.Bây giờ thì hối hận rồi.Từ khi nào mà chỉ ba ngày không gặp nhau thôi, cũng trở nên lưu luyến đến vậy?Những món ngon ở nhà nhanh chóng chiếm trọn tâm trí Tôn Dĩnh Sa: nào là trên trời bay, dưới đất chạy, dưới sông bơi, tranh thủ dịp Tết được ăn một lượt, ngon hết sảy.Nằm trên chiếc giường to ở nhà, cô mới chợt nhớ ra, một ngày đã trôi qua, cô chỉ lo ăn uống, từ lúc xuống tàu cao tốc trưa nay đến giờ vẫn chưa liên lạc với Vương Sở Khâm.Khung chat vốn vẫn náo nhiệt ấy, giờ đã đầy ắp nỗi nhớ nhung:"Tiểu Đậu Bao, về đến nhà chưa đó?""Thạch Gia Trang lạnh không? Nhớ mặc ấm vào nha.""Gặp ông bà nội rồi chứ?""Ở nhà được ăn món gì ngon không?""Dudu à, tối qua cậu không hôn tớ.""Sáng nay cũng không luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me