TruyenFull.Me

[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn

Chương 27: Sơ hở

shatoulvuuu

1.

"Cậu đang dắt mũi tớ đấy à, Tôn Dĩnh Sa??"

Vương Sở Khâm hết bóng trong túi, hôm nay lại chẳng có ai bên cạnh giúp nhặt bóng, đành cầm cây nhặt bóng, men theo các tấm chắn mà nhặt từng quả về.

"Hì hì, tớ nghĩ tập cùng cậu luyện mấy pha đánh góc rộng ấy mà..."

Tôn Dĩnh Sa nhịn không được bật cười. Ba ngày rồi không chạm vợt, giờ gặp đúng người đánh cặp xứng tầm, đương nhiên phải tranh thủ mà luyện cho đã.

"Tớ thấy là tay cậu ngứa ngáy chịu không nổi thì có." Vương Sở Khâm xòe tay, tung bóng, phát một quả xoáy vào trong.

Đó là đang bắt chước động tác của một đàn chị trong đội, Tôn Dĩnh Sa nhận ra ngay, nhưng vừa nghĩ tới liền phân tâm, không đỡ kịp bóng, để đối phương trực tiếp ghi điểm.

"Sao lại đổi kiểu phát bóng xoáy rồi..." Cô làu bàu, rồi ném bóng trả lại.

"Sao lại không được phát? Lúc thi đấu trên bàn, đối thủ có bàn với cậu nên phát kiểu gì à?" Tuy nói vậy, nhưng Vương Sở Khâm vẫn phát lại đúng một quả cùng điểm rơi.

Lần này Tôn Dĩnh Sa đỡ được.

Tháng sau có giải mở rộng ở Qatar, khả năng cô gặp nội chiến trong đội là không nhỏ, Vương Sở Khâm bắt chước đàn chị phát bóng chính là để cô quen dần.

"Ê, đỡ kiểu vậy cũng được, nhưng có thể dứt khoát thêm chút nữa."

Ban đầu chỉ là luyện riêng tư, thấy Vương Sở Khâm nghiêm túc như thế, Tôn Dĩnh Sa cũng nhanh chóng nghiêm túc theo. Chẳng mấy chốc đã đánh đến khí thế bừng bừng, cái kiểu tươi cười hời hợt ban đầu sớm đã vứt ra sau đầu.

Không biết ai là người bắt đầu câu bóng bổng trước, mà hai người đánh qua đánh lại gần ba mươi lượt. Tôn Dĩnh Sa gần đây tăng cường luyện thể lực, gần như không lùi khỏi bàn, ép Vương Sở Khâm phải dồn lực mà phản công.

Cô nhón chân chuẩn bị, vẫn thấy chưa đủ cao, đành bật nhảy, cánh tay vung tròn tạo nên một đường vòng cung hoàn hảo. Quả bóng nhỏ trắng tinh đáp lại tiếng vung tay, nhưng không may chạm lưới, đổi quỹ đạo, bị Vương Sở Khâm nhẹ nhàng trả về.

"Chết tiệt!" Cô lầm bầm một tiếng.

"Sao đấy, cậu còn muốn đập chết tớ à?" Vương Sở Khâm không nhặt bóng nữa, đi về phía sân lấy chai nước, vặn nắp rồi đưa cho cô, "Cậu đang mưu sát bạn trai mình đấy..."

Tôn Dĩnh Sa nhắm mắt hít thở sâu, tự điều chỉnh cảm xúc, miệng vẫn ngậm nước. Đến khi mở mắt ra, thấy Vương Sở Khâm vẫn đứng đó, ngoan ngoãn chờ cô ra lệnh:

"Còn đánh nữa không đấy, Tiểu Đậu Bao?"

Cái sự không cam lòng kia bị Vương Sở Khâm dỗ ngọt một câu đã tiêu tan. Tôn Dĩnh Sa phì cười, đột nhiên thấy anh giống một con nhóc mẫu giáo cứ lẽo đẽo theo sau:

"Tớ đói rồi."

"Đói rồi à?" Vương Sở Khâm thấy cô cười vô duyên chẳng biết tại sao, cũng tò mò hỏi thêm một câu, "Vậy thu dọn một chút rồi đi ăn ha?"

"Ừ!" Cô gật đầu thật mạnh.

Cả buổi chiều ở lì trong nhà thi đấu, đến lúc ra ngoài mới phát hiện bên ngoài đã bắt đầu lất phất tuyết rơi.

Những cành cây khô khốc cũng bị phủ một lớp tinh thể tuyết trong suốt, hàng hộp thư bên ngoài phòng trực ban như khoác lên một lớp chăn cashmere, đẹp đến mức không thật, cứ như cảnh trong Lego.

"Cậu đúng là ghê thật." Vương Sở Khâm choàng tay ôm cô vào lòng, tay còn nhéo nhẹ má trái cô.

"Hứ, cái điểm đó cũng là do ông trời giúp cậu đấy, nếu không chạm lưới thì chưa chắc ai thắng ai đâu nha..."

Tôn Dĩnh Sa líu ríu làu bàu, bỗng bị cậu ngắt lời:

"Chỗ đó có camera đó, mà cậu lại đi hôn tớ."

Anh nói đến nụ hôn trán trước khi tập bóng. Tôn Dĩnh Sa ban đầu cũng không để tâm, nhưng nghe cậu nhắc đến thì lại thấy nếu bị người ta nhìn thấy qua camera thật thì cũng ngại ra trò.

"Thế lúc tớ hôn sao cậu không đẩy tớ ra hả?!" Tôn Dĩnh Sa cố tình húc vào người anh một cái. Đã hôn rồi mà còn ra vẻ phân tích sự việc sau đó, thật đáng ghét.

"Sao phải đẩy ra?" Vương Sở Khâm mắt long lanh vô tội, hỏi lại, "Tớ còn chưa hỏi cậu đây, cậu nói là về Bắc Kinh thì sẽ hôn tớ, lại chỉ hôn lên trán thôi hả??"

Da mặt người này dày phải cỡ tường thành, Tôn Dĩnh Sa nhất thời nghẹn lời, phải mất một lúc mới đáp lại:

"Đi ăn cơm, đi ăn cơm..."

"Không được đâu nha!!" Vương Sở Khâm bĩu môi, môi cong vút lên, mặt mũi toàn vẻ tủi thân.

"Ái chà, ăn xong rồi nói tiếp nhé." Tôn Dĩnh Sa giơ tay ấn môi anh xuống, "Đừng có bày trò đáng yêu nữa."


2.

Giải đấu tuyển chọn trực tiếp đi Giải vô địch bóng bàn thế giới được tổ chức tại Thâm Quyến.

Lịch thi đấu chia làm hai giai đoạn: giai đoạn một là vòng tròn tính điểm, 6 người có thành tích tốt nhất sẽ lọt vào giai đoạn hai; giai đoạn hai là trận đấu trực tiếp, người chiến thắng chung cuộc giành suất đơn nam/nữ chính thức tham dự Giải vô địch thế giới, người về nhì được suất dự bị, các vị trí còn lại thì chờ huấn luyện viên sắp xếp sau.

Trước giải, đội phát cho các cô gái quần váy. Tôn Dĩnh Sa thử một lúc trong phòng mà cảm thấy gò bó, cuối cùng vẫn chọn mặc quần đùi ra sân luyện tập.

Vừa đến nhà thi đấu, cô đã khiến người đánh cặp phải ăn liền chục quả phát bóng, mấy đàn chị đi ngang qua còn trêu:

"Hô, vẫn là quần đùi tốt, Sa Sa lần này thắng là nhờ quần quần rồi."

Một trò chơi chữ chẳng mấy đỉnh cao, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại cười đến cong người:

"Lần sau gặp em thì nhớ mặc quần đùi đấy nha, em không muốn thắng các cchij nhờ cái quần đâu~"

Mọi người lại phá lên cười.

Giữa giải, trong một cuộc phỏng vấn, Tôn Dĩnh Sa vô tình nghe được chuyện HLV Trương sắp rời đội.

Theo lý mà nói, ở độ tuổi này có thể trở về với gia đình là điều nên vui mừng, nhưng nước mắt cô vẫn không kìm được mà dâng lên trong hốc mắt.

Phóng viên thấy cô cảm xúc không ổn, nói năng cũng bắt đầu lắp bắp, đành vội kết thúc phỏng vấn:
"Đến đây thôi nhé. Xin lỗi Sa Sa, tôi tưởng em đã biết rồi..."

Khi máy quay tắt, những giọt nước mắt to như hạt đậu cuối cùng cũng rơi xuống, Tôn Dĩnh Sa cố gượng cười, hy vọng phóng viên đừng tự trách:

"Không sao, mai gặp lại."

Lòng cô rối bời, ngồi một mình rất lâu bên sân, định gọi điện cho HLV Trương nhưng không biết phải nói gì – nên xin cô đừng đi, ở lại thêm vài năm cùng mình? Hay nên chúc mừng cô cuối cùng cũng có thể tận hưởng tuổi nghỉ hưu?

Nghĩ mãi, cô vẫn quyết định nuốt chuyện này vào trong lòng. Có thành tích tốt mới là món quà tốt nhất dành cho huấn luyện viên – cô nghĩ vậy.

Vương Sở Khâm cùng mấy đồng đội nam đi ngang qua, thấy Tôn Dĩnh Sa đang lặng lẽ thu dọn đồ bên sân, liền ra hiệu cho họ đi trước, còn mình thì nán lại chờ cô:

"Sa Sa, ăn cơm chưa?"

Tôn Dĩnh Sa không đáp, tay vẫn gấp khăn, rồi lắc đầu.

"Sao thế?" Vương Sở Khâm lập tức cảm thấy không ổn, cúi người nhìn kỹ thì thấy mắt cô đỏ hoe, lông mi ướt đẫm, rõ ràng là vừa khóc.

"Touge, HLV Trương sắp đi rồi," tay cô dừng lại, cuối cùng mím môi, khẽ đáp, "mọi người đều biết cả..."

Tất cả đội nữ đều biết, ngay cả phóng viên cũng biết, chỉ có mỗi cô là bị giấu.

Từ hồi còn ở đội hai, Tôn Dĩnh Sa đã luôn được HLV Trương dẫn dắt, Vương Sở Khâm hiểu mối quan hệ giữa hai người rất sâu đậm, cả hai lại đều sống tình cảm. Lúc này chắc chắn trong lòng cô đang rất đỗi chua xót.

Vẫn đang ở sân đấu, không tiện ôm cô, cậu đành đưa tay xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:

"Không nỡ xa cô ấy à?"

Cô gật đầu lặng lẽ, mắt lại dâng lên cảm giác chua xót, nhưng giờ thì không còn khóc nổi nữa rồi.

"Vậy thì càng phải đánh thật tốt, đánh xong rồi tìm cô ấy, được không?" Vương Sở Khâm dè dặt đề nghị.

Ý nghĩ ấy trùng khớp với suy nghĩ của cô – đã là thi đấu thì có gì cũng phải tự tiêu hóa, nếu để cảm xúc bộc phát, tâm lý dao động thì sẽ ảnh hưởng đến trận đấu.

"Ừ, đi thôi." Tôn Dĩnh Sa đeo ba lô lên vai.

Trong các trận đấu sau đó, Tôn Dĩnh Sa liên tiếp vượt ải, giành được 15 trận thắng liên tiếp, nhưng ở chung kết đơn nữ thì để thua đầy tiếc nuối, nhận vị trí á quân – đồng thời giành được suất dự bị dự Giải vô địch bóng bàn thế giới.

"Vẫn là bị ảnh hưởng tâm lý hả?" HLV Trương nhận hoa xong, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.

"Không ạ, tâm lý gì mà dễ bị ảnh hưởng thế." Tôn Dĩnh Sa vẫn nở nụ cười, còn cố tình nép vào lòng huấn luyện viên thêm một lúc, "Người ta đánh hay hơn em thật mà." – nửa câu sau thì lại mang giọng nũng nịu.

Trong nhà thi đấu sáng trưng, các tuyển thủ đồng loạt vỗ tay tiễn hai vị huấn luyện viên sắp rời đội.

Tạm biệt huấn luyện viên, người đánh cặp, bác sĩ đội, thậm chí là cả đối thủ – những cảnh tượng thế này, vận động viên từ nhỏ đã phải trải qua biết bao lần. Dù có lưu luyến đến đâu, ngủ một giấc là lại tiếp tục.

Từ đam mê đến sự nghiệp, từ vô danh đến vinh quang khoác áo đội tuyển quốc gia – đó là con đường dài đằng đẵng và cô đơn.

Trái tim ai có thể chịu được mài giũa ngàn lần, người đó mới xứng đáng là nhà vô địch.


3.

Kỳ Giải vô địch bóng bàn thế giới lần này thật khác thường. Ở phía đội tuyển nam, đội trưởng do chấn thương đầu gối đã vắng mặt trên đấu trường quốc tế suốt tám tháng, nay trở lại dẫn dắt đội tuyển quốc gia thi đấu tại Budapest, khiến dư luận bàn tán không ngớt.

Còn bên đội nữ, sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, nhân tài xuất hiện liên tục. Câu hỏi liệu đội tuyển quốc gia có thể hoàn thành trọn vẹn quá trình "thế hệ cũ nhường chỗ cho thế hệ mới" hay không, trở thành đề tài nóng bỏng được giới thể thao quan tâm.

Budapest.

Lâu lắm rồi Vương Sở Khâm mới có cảm giác như thế này – lần này, cậu cảm thấy bản thân như một gã trai trẻ vụng về lóng ngóng.

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia Giải vô địch thế giới, đánh đôi nam cùng đội trưởng, cũng ở chung phòng với anh ấy.

Đội trưởng khi vào trạng thái thi đấu thì rất tĩnh lặng, luôn chuẩn bị tâm lý cho tình huống khó khăn từ trong lòng, những lời ra tiếng vào đều tự mình lọc bỏ.

Nhưng, hoàn cảnh của Vương Sở Khâm lại không giống vậy.

Ban huấn luyện hiểu đội trưởng mới hồi phục, không thể tạo áp lực quá lớn, hơn nữa vai trò của đội trưởng trong đánh đôi là điều tiết cục diện, còn Vương Sở Khâm mới là người đảm nhiệm nhiệm vụ tấn công.

Nói cách khác, được ghép cặp với đội trưởng đánh đôi nam, nghĩa là ban huấn luyện đánh giá cao sự quyết đoán của Vương Sở Khâm.

Thế nên có chuyện gì, phía trên cũng đều tìm Vương Sở Khâm mà hỏi:

"Đêm qua anh cậu ngủ sao rồi?"

"Cậu ấy dậy lúc mấy giờ? Điều chỉnh lệch múi giờ ổn chưa?"

"Biết đâu đây là kỳ vô địch thế giới cuối cùng của anh cậu, đừng để cậu ấy phải lo nữa, hiểu không?"

Vương Sở Khâm ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, thấy đội trưởng khoác khăn tắm đi tới, lập tức nhoẻn miệng cười rạng rỡ chào:

"Anh, tới rồi à."

"Họ lại làm khó em hả?"

Huấn luyện viên vừa rời đi, đội trưởng mới lên tiếng.

"Không, chỉ nói linh tinh thôi." Vương Sở Khâm đáp.

"À đúng rồi, tối qua lúc em đang tắm, Tôn Dĩnh Sa gọi cho em đấy," đội trưởng thấy cậu lúc nào cũng căng thẳng, làm gì cũng phải suy nghĩ lâu thật lâu, bèn trêu chọc một câu, "anh bắt máy giúp rồi."

Vương Sở Khâm trợn tròn mắt: "Hả?" Lịch thi đấu dài dằng dặc, đến khi nghe nhắc đến Tôn Dĩnh Sa thì đây là lần đầu tiên anh vô thức để lộ tâm tình trước mặt đội trưởng, như một cậu nhóc thật sự: "Cô ấy nói gì vậy ạ?"

"Cô ấy bảo khi em căng thẳng thì phải giấu kỹ vào, đừng để đối thủ nhìn ra." Đội trưởng không nhịn được nhắc nhở.

"Ồ, biết rồi ạ." Hóa ra Tôn Dĩnh Sa không hề gọi cuộc đó, Vương Sở Khâm hiểu ra, tai cũng bất giác đỏ ửng, lẩm bẩm khẽ trách, "Anh nói thẳng là được rồi, tự dưng nhắc cô ấy làm gì..."

"Trêu em đấy, không được nhắc à?" Đội trưởng bình thản đặt khăn lên ghế rồi bắt đầu khởi động.

Ban huấn luyện không đăng ký mục đánh đôi nam nữ cho hai người tại giải lần này, nên cả hai đều dồn hết sức vào nội dung đôi nam và đôi nữ. Đến Budapest, có lắm lúc cũng chỉ chạm mặt nhau trong lúc ăn sáng, đập tay động viên rồi lại ai đi đường nấy.

Đội đôi nam giành chiến thắng trong trận chung kết, Vương Sở Khâm đoạt được danh hiệu cá nhân thế giới đầu tiên trong sự nghiệp, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng tạm thời được gỡ xuống. Cậu muốn đi gặp Tôn Dĩnh Sa, nhưng tiếc là hôm sau cô còn trận đấu, đành phải nhịn lại, ngoan ngoãn về phòng.

Mãi tới ngày hôm sau – cũng là ngày cuối cùng của giải đấu – đội đôi nữ bảo vệ thành công ngôi vô địch, vậy là cả năm danh hiệu vô địch của giải lần này đều thuộc về đội tuyển Trung Quốc.

Năm chiếc cúp lấp lánh xếp hàng phía trước, mọi người tụ tập chụp ảnh chung thật náo nhiệt.

Ánh đèn flash dần chớp chậm lại, đám đông tản đi, Tôn Dĩnh Sa nhìn quanh mới phát hiện Vương Sở Khâm vẫn luôn đứng ngay bên phía sau mình.

Cô tiến lại gần, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ cánh tay cậu:

"Touge, chúc mừng nhé."

Vương Sở Khâm đã quen thu lại cảm xúc của bản thân, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt long lanh của cô, như thể chứa đựng vô vàn kỳ vọng, anh lại vô thức bị sức sống ấy lan truyền.

Sau khi HLV Trương rời đội, trong suốt một tháng, đội vẫn chưa kịp sắp xếp cho Tôn Dĩnh Sa một huấn luyện viên phụ trách riêng, cô cứ canh cánh trong lòng, nhưng cũng đành gồng lên mà sống tiếp, lúc không chịu nổi thì tự nhủ:

"Có gì to tát đâu, ai cũng đi qua đoạn này cả."

Nhưng trong những khoảnh khắc riêng tư, Vương Sở Khâm vẫn nhận ra vài dấu hiệu – có thể là một nụ cười gượng gạo, hoặc là ánh mắt thinh lặng khi tiễn cô về ký túc xá.

Anh cúi đầu nắm lấy bàn tay nhỏ của cô; rồi buông ra, lại cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, bèn giơ tay lên nhéo má cô thêm một cái.

Mấy anh lớn xung quanh giả vờ rùng mình nổi da gà, cậu mặc kệ:
"Sa Sa, tớ cũng chúc mừng cậu."

Ánh mắt cũng mang theo hơi ấm, Tôn Dĩnh Sa có cảm giác như mình bị "thiêu" thủng một lỗ, cô quay mặt đi, không cho anh chạm thêm, còn giả vờ không vui:

"Nhìn gì mà nhìn?"

"Không phải thắng rồi thì được nhéo má à?" Vương Sở Khâm nhẹ nhàng nói, "đã hứa rồi, định quỵt à?"

Sự quan tâm của anh rõ rành rành đến thế, Tôn Dĩnh Sa không ngốc đến mức không hiểu:
"Có quỵt đâu mà..."

"Về ngủ một giấc thật ngon đi." Vương Sở Khâm lại nói.

-------------

pp mn, toy "pay" dey, mai có khi rảnh lại đăng tiếp đóa, ngủ ngon nhe đừng thức khuya da xấu lắm đó hehehhe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me