TruyenFull.Me

[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn

Chương 61: Hoa văn hình rồng

shatoulvuuu

1.

"Còn 12 ngày 08 giờ 37 phút 28 giây nữa là khai mạc Thế vận hội Tokyo."

Khi con người gán ý nghĩa cho thời gian, thì dù chỉ là dòng đếm ngược trên màn hình LED cũng có thể rung động lòng người như những nốt nhạc.

Với Tôn Dĩnh Sa, đây là một bản nhạc đầy khát vọng. Gánh nặng trên vai tuy nặng trĩu nhưng không làm cô cúi đầu, càng xa xôi gian khổ, càng phải bước đi trong gió mưa.

Còn với Vương Sở Khâm, đó giống như khúc dạo đầu kéo dài. Anh là cây contrabass, là đường lui không thể thiếu trong bản hòa tấu, vừa là người tô điểm, vừa là người bảo vệ.

Gần đây thời tiết nóng khủng khiếp, huấn luyện viên không ép mọi người tập thêm mà chỉ yêu cầu các tuyển thủ sớm bước vào nhịp độ thi đấu, sinh hoạt theo lịch thi đấu mô phỏng.

Vương Sở Khâm vừa làm bạn tập xong cho tiền bối, đang ngồi xổm buộc dây giày thì liếc mắt một cái đã thấy Tôn Dĩnh Sa đang ngậm kẹo mút đứng đợi phía ngoài vách ngăn.

"Tan học rồi à?" Anh vội thu dọn balo, vắt chiếc khăn tắm to lên cổ, đi về phía cô, "Hôm nay sao em còn xong sớm hơn anh thế?"

"Thầy cho bọn em về sớm." Cô trả lời thật thà, rồi cầm kẹo mút xoay xoay trên tay, trêu anh: "Làm sao? Anh lại muốn báo cáo tình hình cho ba mẹ em à?"

Từ ngày đầu tiên đến trại huấn luyện ở Uy Hải, Tôn Dĩnh Sa đã rõ ràng cảm nhận được rằng Vương Sở Khâm còn căng thẳng hơn cô. Từ chuyện ăn vặt sau bữa đến việc sắp xếp giấy tờ, việc gì cũng có bàn tay anh dính vào. Ngay cả tâm trạng hàng ngày của cô ra sao, anh cũng tự tay báo về cho gia đình cô ở Hà Bắc.

"Anh không báo không được à?" Vương Sở Khâm thấy cô không muốn mang túi thì dứt khoát nhét hết quần áo và khăn tắm vào balo mình, "Bác trai bác gái nhớ em, có anh ở đây, dù thế nào cũng đừng sợ nhé."

"Ê mấy người các anh... em còn chẳng căng thẳng, anh căng thẳng gì cơ chứ." Cô hồn nhiên đụng vào cánh tay anh để an ủi, "Hoàng đế không vội—"

Vương Sở Khâm trừng mắt nhìn cô.

"...soái ca thì vội!" Câu nói lập tức đổi chiều, cô cười ngọt ngào: "Hê hê, đại ca à, hôm nay anh đẹp trai lắm..."

"Đừng xàm."

Vương Sở Khâm xoa loạn đầu cô, tóc đã bị mồ hôi thấm ướt lại càng dựng lên như nhím con.

Lần đầu tiên tham dự Olympic trong sự nghiệp, nói không căng thẳng là không thể. Nhưng khi thấy anh tất bật lo lắng vì mình như thế, Tôn Dĩnh Sa cũng muốn pha trò chút để giúp anh thư giãn.

Để tăng khả năng chịu áp lực cho tuyển thủ nữ, ngày mai sẽ có một trận đấu đối kháng nam nữ nội bộ. Đối thủ của cô chính là người đồng đội cũ ở nội dung đôi nam nữ – anh Từ.

Dù chỉ là trận đấu tập, Tôn Dĩnh Sa vẫn nghiêm túc đối mặt. Sau khi tắm xong, cô ôm iPad xem lại video, những pha bóng quan trọng đều được cô ghi lại trên giấy, vừa viết vừa nghĩ phương án ứng biến trong đầu.

Tắt đèn.

Nằm trên chiếc gối êm ái, gương mặt hiền hậu của ông bà ngoại lại hiện về. Cô nhớ những lúc nhỏ bị thất bại, ông bà sẽ dỗ dành:

"Không chơi nữa! Cháu gái nhà họ Tôn không thể chịu khổ thế này!"

Cô vừa nức nở vừa siết chặt vợt bóng bàn, gương mặt nhỏ nhắn đầy kiên định:

"Con muốn chơi! Con muốn thắng về!"

"Đúng rồi! Không bỏ cuộc! Không nhận thua! Chỉ cần Sa Sa còn đứng trên sân, ông bà mãi là cổ động viên của con!"

Trong ký ức, vòng tay gia đình luôn ấm áp và vững chãi như thế.

Tôn Dĩnh Sa mất ngủ.

Cô lăn qua lăn lại như bánh kếp trên giường mà vẫn không ngủ được. Không còn cách nào khác, cô lấy điện thoại gọi cho Vương Sở Khâm.

Chưa đổ chuông được mấy tiếng, giọng nói quen thuộc vang lên:

"Sao thế? Giờ này còn chưa ngủ à?"

Đồng hồ đã điểm 0 giờ. Trong lúc huấn luyện, hai người gần như không bao giờ liên lạc vào thời gian này.

Tôn Dĩnh Sa nghe ra giọng anh hơi mơ màng, chắc là đã ngủ, cô có chút áy náy, nhưng vẫn muốn làm nũng một lần:

"Em không ngủ được..."

Một trận xào xạc vang lên, có vẻ Vương Sở Khâm đã tỉnh hẳn, trong lời nói còn mang theo ý cười khó giấu:

"Anh xuống dưới ngay."

Với suất đơn nữ Olympic, cô được ở phòng đơn trong đợt tập trung – tiện cho anh đến dỗ cô ngủ thật.

Anh không gõ cửa, chỉ gọi điện khi đến trước phòng. Cửa rất nhanh mở hé ra:

"Anh thật sự đến à?"

Ánh đèn vàng nhẹ tỏa khắp phòng, Vương Sở Khâm nhìn thấy cô chân trần đứng trên thảm, không khỏi cau mày, bước vào nhà liền ôm cô lên:

"Nếu dưới sàn rơi cái gì nhọn thì mai em còn đánh bóng thế nào?"

Giọng rõ là cáu, nhưng Tôn Dĩnh Sa nằm trên vai anh lại cảm thấy ngọt như mật, hai chân còn vui vẻ đung đưa.

Vương Sở Khâm đặt cô lên giường, rồi tự mình chui vào chăn: "Cái gì thế này?" Cảm thấy sau lưng có gì đó cấn, anh lôi ra một cuốn sổ đang mở – chữ viết gọn gàng đẹp đẽ, rõ ràng là của Tôn Dĩnh Sa. "Em mất ngủ vì cái này à?"

"Cũng gần như thế..." Cô lí nhí.

"Đừng nghĩ nữa, đấu đối kháng nam nữ thì đâu phải thi thật," anh gấp sổ lại, đặt lên tủ đầu giường, nhẹ giọng dỗ dành, "học được gì mới là quan trọng, đúng không?"

"Ừm." Cô tìm được tư thế thoải mái trong lòng anh, khẽ hỏi: "Anh xuống đây, có ai thấy không?"

"Sợ người khác thấy à?" Vương Sở Khâm vừa vuốt vai cô vừa cười, "Đợi em ngủ rồi anh về."

"Anh không được đi." Cô gấp gáp ôm chặt eo anh, nghĩ đến những chuyện "tồn đọng lịch sử", liền phụng phịu: "Tại sao anh cứ né chuyện ngủ cùng em?"

Anh trợn tròn mắt, người này ngược lại đổ hết lỗi lên đầu anh. "Gì cơ? Thành anh né rồi à? Mình chẳng phải... đã ngủ chung vài lần rồi còn gì..."

"Em không nói chuyện đó." Tôn Dĩnh Sa lùi khỏi vòng tay, tức giận nhìn anh.

Vương Sở Khâm sững người, mất một lúc mới hiểu ra: ý cô không phải đơn giản là "ngủ"...

Anh đã từng từ chối. Không phải vì không muốn, mà bởi anh nhớ kỹ lời dặn trong tiết học sinh lý:

Trước Thế vận hội, không được thay đổi thói quen sinh hoạt. Không có chỉ thị từ bác sĩ, tuyệt đối không được làm việc khác thường.

"Bé Đậu à..." Thấy cô ủ rũ như vậy, anh thở dài, buộc lòng phải giải thích, "Em còn phải đánh Olympic, chuyện của mình... không gấp vài tháng đó được sao?"

"Anh nói dối, trước cả khi có danh sách Olympic, anh đã không chịu rồi!" Tôn Dĩnh Sa mắt ngân ngấn, như thể bị ức hiếp lắm.

"Trời ơi, ấm ức thế à?" Vương Sở Khâm dang tay ôm cô vào lòng, "Lỗi anh, lỗi anh, lỗi vì không nói rõ với em. Mấy chuyện đó dễ ảnh hưởng đến luyện tập, em hiểu không?"

"Chỉ một lần thôi mà... sao ảnh hưởng được..." Cô rầu rĩ nói.

Vương Sở Khâm im lặng hồi lâu, rồi liều mình nói ra hết:

"Một lần thì không đủ đâu... Em mà hôn anh một cái là anh... chỗ đó... đau luôn ấy, hơn nữa..."

Nghe vậy, mặt Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng, tai cũng đỏ như máu. Cô vùng vẫy vài cái nhưng không thoát được vòng tay anh, chỉ dám khe khẽ hỏi:

"Hơn nữa... là gì?"

"Hơn nữa, anh sợ không kiểm soát được, làm em đau."

"Không cần đợi tới danh sách Olympic, anh chắc chắn sẽ được chọn, không có anh là không được."

"Em lúc nào cũng khiêm tốn, nhưng anh thì nhìn rất rõ – Tokyo, nhất định có tên em."

Cuối cùng, anh còn mặt dày trêu cô:

"Anh không có em thì không sống nổi, nhưng anh chịu được. Có lần đầu là sẽ có lần hai, lần ba, anh có khi không để em ngủ, mai em dậy không nổi còn đánh anh nữa..."

"Bé Đậu, anh không cố tình từ chối em, hoặc đúng hơn là anh có cố tình... Nhưng giờ anh nói hết rồi, vì Olympic nhé, tha cho anh đi, được không?"

Nói lời tâm tình trên giường thì phải nghiêm túc, ai đời lại lôi Olympic ra làm "lá chắn"? Tôn Dĩnh Sa vừa tức vừa buồn cười, bị anh ôm chặt không vùng ra nổi, chỉ có thể để mặc anh nói xong, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu từ lòng anh lên, bất lực:

"...Biết rồi."

"Ngủ ngoan." Anh hôn lên trán cô.

"Vậy... lát nữa em ngủ rồi, anh có đi không?" Cô lại hỏi.

"Không đi nữa." Một cái hôn nữa rơi lên má cô.

"Ờ." Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn vào cằm anh, "Râu anh khó chịu thật đấy."

Vương Sở Khâm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cô từng cái, không nói thêm gì nữa.


2.

Trận đầu tiên diễn ra buổi tối.

Có người trong đội đã thắng Long ca 4-3, thắng Điềm ca 4-2. Một tuyển thủ trẻ mới lên đội 1 chưa đầy một năm mà đánh bại liên tiếp hai tay vợt chủ lực – chuyện như vậy không nhiều.

Vì cũng thuận tay trái, lại sinh cùng năm, nên Vương Sở Khâm được sắp xếp thi đấu thêm một trận. Trên tay anh là thẻ P của Olympic Tokyo, người mặc áo đấu đặc biệt chỉ dành cho Olympic, sắc tím rồng bay, bước ra sân hiên ngang.

Đối thủ thừa hiểu, sau khi đánh bại Long ca và Điềm ca rồi gặp tiếp Vương Sở Khâm – một tay trái – thì e rằng ban huấn luyện có ý định so sánh, nên từ đầu trận đã quyết liệt dồn ép, dù Vương Sở Khâm dẫn trước, nhưng đối thủ vẫn lội ngược dòng giành set đầu.

Mở đầu thuận lợi mà bị lật kèo, Vương Sở Khâm không rối trận. Anh bình tĩnh lại, chủ động làm chậm nhịp độ.

Ý đồ của ban huấn luyện, anh nhìn rất rõ:

Nếu thắng, về sau có thể có thêm cơ hội đánh đơn; nếu thua, thì con đường ăn cơm bằng bóng bàn đơn sẽ càng thêm chông gai.

Huống hồ, chỉ riêng việc khoác lên mình bộ áo rồng này, anh cũng không thể cúi đầu.

Tay trái đấu tay trái, thực ra ai cũng sẽ có một giai đoạn "vướng tay" để thích ứng. Những lúc thế này, càng phải tránh kiêu căng nôn nóng, xử lý từng chi tiết một cách chính xác, đảm bảo chiến thuật thực thi trọn vẹn, cho đến khi đối thủ lộ ra điểm yếu và sai sót.

Nghĩ vậy, Vương Sở Khâm dễ dàng kích phát ham muốn chiến thắng, di chuyển càng tích cực, cuối cùng thắng 3-1 trong trận "kiểm tra năng lực" này.

Lâu lắm rồi anh mới tìm lại được cảm giác ấy ở nội dung đơn: tâm lý kiên định, như mũi tên rời cung, không có đường lui, dù bị rút ngắn điểm số cũng không hề lơi lỏng.

Tái ngộ Tôn Dĩnh Sa là hơn mười giờ tối.

Các tuyển thủ đang tụ tập chờ chụp ảnh tập thể. Giữa những bóng người ba ba đôi đôi, ánh mắt Vương Sở Khâm liếc thấy ở hàng sau có một cô bé, mí mắt sụp xuống, đang lim dim ngủ – là Tôn Dĩnh Sa, núp sau lưng các anh chị.

Y như một con mèo nhỏ lười biếng.

Vương Sở Khâm cong môi, vòng ra cạnh cô, chưa đợi cô quay đầu, đã từ sau ôm lấy cô, cười khẽ trêu:

"Buồn ngủ rồi à?"

Giọng điệu kiểu cà khịa như thế, ngoài Vương "Đầu To" ra thì chẳng ai dám nói với cô như vậy. Tôn Dĩnh Sa dứt khoát không chống cự, nửa người tựa hẳn vào lòng anh, lí nhí gọi tên:

"Anh Đầu..."

"Chỉ là trận tập thôi, dỗ mãi cũng không ngủ được." Vương Sở Khâm làm ra vẻ oán trách, tay bóp bóp má cô, giọng khàn khàn, "Em tự nói xem, vận động viên nào lại trước khi thi đấu còn phải có người dỗ ngủ hả?"

Hôn rồi, ôm rồi, chẳng qua vì trận đấu mà chưa làm nốt chuyện kia... Thế gọi là "dỗ ngủ" à?

"Nghe như anh không thích lắm vậy." Tôn Dĩnh Sa chạy khỏi lòng anh.

Gần một ngày không gặp, vừa gặp mặt đã nói mấy câu bông đùa chọc đỏ mặt người ta. Cô bĩu môi, thầm nghĩ: thích dỗ thì dỗ, không thích thì thôi, lần sau mất ngủ em không gọi anh nữa!

Tôn Dĩnh Sa cố tình đi vòng một vòng rồi quay lại cạnh anh, làm bộ không thèm nhìn anh, nhưng vẫn không nhịn được muốn thủ thỉ:

"Hôm nay anh đánh hay phết đấy."

"Em cũng hay mà!" Vương Sở Khâm lại khoanh tay, lắc lư bước tới gần nửa mét, giọng sến rện, "Ai bảo anh không thích dỗ chứ? Mới nói mấy câu đã bỏ chạy, người ngoài nhìn vào tưởng anh bắt nạt em không bằng."

Tôn Dĩnh Sa nhấc mí nhìn xung quanh, trời tối đen như mực, lí nhí nói:

"Tối thế này, ai nhìn thấy đâu..."

"Vậy lại đây đi?" Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Quả nhiên thấy cô hất cằm lên, giọng vẫn còn chút ngang bướng: "Sao anh không lại đây?"

Tôn Dĩnh Sa trong đời sống thường ngày rất đáng yêu, thân thiết với mọi người, chỉ riêng với Vương Sở Khâm là hay kiêu kỳ, mà Vương Sở Khâm lại đặc biệt mê cái kiểu kiêu kỳ ấy của cô.

Anh vẫn vừa lắc lư vừa giả vờ vô tình dịch lại gần cô, đến khi vai hai người khẽ chạm, mới làm bộ hờn dỗi, nói:

"Tối nay nếu lại mất ngủ, anh vẫn sẽ dỗ em tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me