[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn
Chương 68: Đánh cược
1.Giữa núi non trập trùng và khe suối uốn lượn, hoa hoè ngả vàng, cả cánh rừng rực rỡ sắc thu.Cao nguyên đất vàng ở độ cao hơn một nghìn mét so với mực nước biển, cộng thêm cường độ huấn luyện và thi đấu cao, khiến không ít vận động viên xuất hiện phản ứng bất thường về tim phổi. Vì vậy, đội Bắc Kinh quyết định đẩy sớm thời gian tập luyện.Sau khi khởi động xong, Vương Sở Khâm lần lượt thực hiện các bài tập tấn công – phòng thủ cự ly trung xa, rồi đến kỹ thuật sở trường. Trong lúc nghỉ và giãn cơ, một tiểu sư muội trong đội ôm hai quả táo Diên An, ngồi xổm bên cạnh bàn bóng."Cô làm gì thế?" Vương Sở Khâm vừa từ trên thảm đứng dậy, suýt thì giật mình, "Không luyện mà ngồi đây tạo dáng gì vậy?""Chị Sa bảo em đưa cho anh đấy." Tiểu sư muội đưa quả táo ra, mặt đầy vẻ hóng chuyện, "Chị ấy bảo sau trận đấu thì ăn nhé.""Chỉ một quả thôi à?" Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào quả còn lại trong tay cô bé, lẩm bẩm: "Còn chẳng đủ nhét kẽ răng."Tiểu sư muội lập tức ôm chặt lấy quả táo còn lại, vẻ hóng chuyện trên mặt liền chuyển sang cảnh giác:"Quả này là chị Sa cho em!""Cô ở đội nào vậy?" Vương Sở Khâm đứng dậy, đặt con lăn trở lại dưới vách ngăn, nói: "Cô là người Hà Bắc hay Bắc Kinh? Người ta cho gì thì cô ăn nấy à? Giao ra đây.""Nếu nói thế, thì quả táo này anh cũng không được ăn nhé?"Tiểu sư muội phản bác."Sao lại không được?" Vương Sở Khâm trợn mắt, chính khí lẫm liệt nói: "Tôi là bạn đánh cặp với cô ấy, bình thường cô ấy ăn gì tôi ăn cái đó, cô ấy đưa táo thì sao tôi lại không được ăn?""Không cho đấy!" Tiểu sư muội tức đến co giật khóe miệng, "Chị Sa nói rồi, mỗi người một quả.""Cô ấy thật sự nói vậy à?" Vương Sở Khâm nheo mắt, nhìn về phía bàn bóng bên đội Hà Bắc, nơi Tôn Dĩnh Sa đang luyện đôi nữ với đồng đội, "Tính ra thì cả hai chúng ta đều là người ngoài, được đối xử như nhau...""Anh còn muốn sao nữa?" Tiểu sư muội cắn một miếng táo Diên An mọng nước, châm chọc nói, "Chị Sa đâu thiếu bạn đánh đôi, cho anh quả táo dỗ dành đã là nể mặt rồi.""Tránh ra!" Vương Sở Khâm thầm nghĩ, không biết mình để lại ấn tượng gì trong lòng đồng đội, lẽ nào ai cũng nghĩ cậu sợ vợ? Đây đúng là hiểu lầm tai hại, là sự bôi nhọ hình tượng đàn ông Đông Bắc, "Đứng chắn đường tôi rồi đấy!"Bán kết đôi nam.Là cặp đương kim vô địch thế giới ở nội dung đôi nam, Long ca và Vương Sở Khâm thắng như chẻ tre, vùi dập đối thủ ở ván đầu tiên với tỉ số áp đảo 11–4.Sang ván hai, đối thủ điều chỉnh chiến thuật, bám chặt từng điểm số, tuân thủ tinh thần "chiến đấu từng điểm", đội Bắc Kinh lại tiếp tục giành chiến thắng nghẹt thở 13–11.Lợi thế được mở rộng, để tiết kiệm thể lực, Vương Sở Khâm tăng tốc độ tấn công, phối hợp ăn ý với Long ca, liên tiếp giành chiến thắng hai ván, thành công tiến vào chung kết với đội cùng nhà.Trận chung kết diễn ra vào buổi tối cùng ngày.Đều là tuyển thủ của đội Bắc Kinh, hai bên quá hiểu nhau, nếu chỉ dựa vào đường bóng thông thường thì rất khó kết thúc nhanh chóng. Điều đáng lo ngại là, cơ vai của Vương Sở Khâm bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần nhấc lên nhẹ cũng đau thấu xương, huống chi là cầm vợt đánh bóng."Táo ở đâu ra đấy?" Bác sĩ đội đang xịt thuốc giảm đau cho Vương Sở Khâm, thấy cậu đau đến run cả người thì xót xa, bèn chuyển chủ đề cho cậu bớt căng thẳng."Sa Sa đưa lúc ban ngày." Nhắc đến Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm liền cười còn ngọt hơn cả táo Diên An, "Anh ăn không? Em bẻ cho nửa quả nhé?""Cảm ơn cậu nha, cậu ăn gần hết hai phần ba rồi còn gì!" Long ca giả vờ khoa trương nói, "Ăn táo xong, còn đau tay không?"Theo sự điều chỉnh các nội dung thi đấu Olympic, đôi nam cũng là lần cuối cùng góp mặt tại Đại hội thể thao toàn quốc. Nói cách khác, nếu muốn cùng Long ca giành thêm một huy chương đôi nam, thì đây là cơ hội cuối cùng.Trán Vương Sở Khâm lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên quyết nói:"Vốn dĩ không đau.""Đừng cố chịu." Long ca lớn tuổi hơn, chỉ nhìn đã biết cậu đang gắng gượng."Em không cố đâu, đánh được mà."Cậu cắn một miếng lớn táo, vừa giòn vừa ngọt.Đúng như Vương Sở Khâm dự đoán, trận chung kết càng thêm căng thẳng, đối thủ gần như dốc sức đánh mỗi cú đều là tất sát; cánh tay cậu đau như dao cắt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình vẫn còn đang mặc trên người chiếc áo đấu có chữ "Bắc Kinh", ý chí lại một lần nữa vượt lên nỗi đau.Trong ván quyết định, khi đang bị dẫn trước, cậu liên tiếp cứu được 7 điểm quyết định, ngay khi nội dung đôi nam sắp chính thức rút khỏi Đại hội thể thao toàn quốc, Vương Sở Khâm, dưới sự dẫn dắt của Long ca, đã chiến đấu giành lấy tấm huy chương vàng đôi nam đầy máu và nước mắt."Anh xem, em đã bảo là em đánh được mà?" Bước xuống bục nhận huy chương, Vương Sở Khâm có phần tự hào nói.Trước chiến thắng, thì đau đớn hay vết thương... cũng chẳng còn cảm thấy nữa.
2.
Lịch thi đấu hôm nay kết thúc đã là mười giờ rưỡi tối.Cơn mưa đêm kéo đến ào ạt, tình nguyện viên che ô, hộ tống từng bước một đưa Tôn Dĩnh Sa trở về sảnh khách sạn.Trận tranh tài ở nội dung đơn nữ đã ngã ngũ. Cô giành chiến thắng trước một đàn chị của đội tuyển Trung Quốc ở bán kết, nhưng sau đó để thua đối thủ trong trận chung kết, nhận huy chương bạc nội dung đơn nữ tại kỳ Đại hội thể thao toàn quốc lần này.Cô không hài lòng với màn thể hiện của chính mình, nhưng vẫn nhớ trả ô cho tình nguyện viên, cố gắng nở một nụ cười gượng nơi khóe miệng: "Cậu đừng đi dưới mưa đấy nhé!"Gió trên cao nguyên mạnh đến mức chiếc ô run rẩy trong màn đêm. Tôn Dĩnh Sa tận mắt nhìn thấy tình nguyện viên lên xe an toàn mới xoay người rời đi.Ngoài cửa phòng có một bóng người cao gầy đang đứng, cô nhíu mày, bước chân bất giác nhanh hơn, vội vã tiến đến:"Sao anh không về nghỉ đi?"Lời thì có vẻ như đang đuổi người, nhưng giọng lại đầy vui mừng.Vương Sở Khâm ban đầu còn tựa vào khung cửa, đợi đến khi Tôn Dĩnh Sa đến gần mới lười nhác đứng thẳng dậy, nói:"Có sấm sét."Tôn Dĩnh Sa bao năm lăn lộn thi đấu, sớm không còn sợ sấm chớp, nhưng nghe anh nói vậy, sống mũi lại bất giác cay xè. Vừa đóng cửa, cô liền xụi lơ lao vào lòng anh."Sao thế?" Vương Sở Khâm biết tâm trạng cô không tốt, cố ý nở nụ cười lém lỉnh trêu chọc, "Nhớ anh đến vậy à?""Vừa nãy thầy Dương nói em thua trận, thầy cũng có trách nhiệm." Cô vùi mặt trong ngực anh, giọng ồm ồm, "Anh nói xem... liệu em có còn cơ hội đứng nhất không?"Thua trận đã đành, điều khiến Tôn Dĩnh Sa buồn hơn cả là lời phân tích sau trận của huấn luyện viên Dương – cô đã trưởng thành, không thể cứ để thầy áy náy mãi được."Nói bậy!" Vương Sở Khâm buông cô ra, gõ ba cái lên cánh tủ gỗ, ngước lên trần nhà nói, "Ông trời ơi, cô ấy nói linh tinh đấy, ông cứ coi như không nghe thấy nha."Tôn Dĩnh Sa bị màn diễn lố của anh chọc cười:"Còn tay anh thì sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?""Phải ổn chứ!" Anh đáp không chút do dự, "Bác sĩ bảo đánh thêm mười ngày nữa cũng không thành vấn đề. Hơn nữa... chẳng phải em còn đưa táo cho anh sao? Chỉ cần biết em nghĩ đến anh, anh liền thấy có sức ngay!"Khoảng cách giữa hai người rất gần, hít thở đều phảng phất mùi thuốc đậm đặc, khiến Tôn Dĩnh Sa bị sặc.Trước đây ở Á vận hội hay giải vô địch thế giới, họ còn có thể nép sau các anh chị lớn làm nhiệm vụ hỗ trợ; chẳng rõ từ lúc nào, cả hai lại gánh vác trách nhiệm ngày càng nặng, đến cả lúc riêng tư cũng luôn phải an ủi đối phương.Vương Sở Khâm vừa giành được HCV đôi nam, cô cố tình tránh đề cập mấy chuyện nặng nề:"Lại xàm! Em hỏi anh nè, có phải hôm nay anh tranh táo với người ta không? Rõ ràng nói một người một quả, anh so đo với trẻ con làm gì? Anh còn là anh trai đấy...""Ê ê ngưng ngưng lại!"Cô nói luyên thuyên không dứt, Vương Sở Khâm chớp thời cơ phản bác:"Anh là bạn trai em! Còn là bạn trai từng gặp phụ huynh ấy nhé! Mà bạn trai lại bị đối xử như người ngoài, anh không được phép so đo à? Với lại, em chiều bọn nhỏ trong đội quá rồi đấy! Lúc nào cũng lôi em ra dọa anh, anh còn chút thể diện nào không?""Về phòng anh đi, em lười nói với anh." Tôn Dĩnh Sa xoay người vào phòng tắm, "Mai tự đi mà giải thích.""Chậc, còn biết mách lẻo nữa cơ." Vương Sở Khâm lẩm bẩm uất ức bị bỏ lại phía sau, "Anh có thật giành táo với con bé đâu mà..."Cứ tưởng anh sẽ ngoan ngoãn về nghỉ, ai dè sau khi cô tắm xong bước ra, anh vẫn nằm dang tay dang chân trên giường. Chưa đợi cô nói, anh đã lên tiếng trước:"Anh không về đâu! Dù em nói gì anh cũng không về!"Tôn Dĩnh Sa khẽ cười, leo lên giường từ phía chân giường, chui vào chăn trắng như sương, đầu hàng:"Tắt đèn ngủ thôi.""Em thật cho anh ở lại đấy à?" Vương Sở Khâm ngoan ngoãn tắt đèn, nhưng vẫn không tin nổi.Cô đâu có ngốc, đêm nay anh phá lệ vào phòng cô dù lịch thi đấu chưa kết thúc, chẳng qua vì sợ cô thua rồi sẽ khóc.Mưa ngoài cửa sổ rơi lách tách, còn trong phòng thì yên tĩnh đến lạ.Một lúc sau, cô bướng bỉnh nói:"Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Chỉ là... cảm thấy hơi có lỗi với sư phụ thôi.""Ừ, anh biết." Vương Sở Khâm ôm chặt cô trong tay, trầm giọng nói, "Thật ra, chiều nay khi bác sĩ bôi thuốc cho anh, anh đau muốn chết, nhưng Long ca vẫn luôn ở bên anh, chắc vẫn coi anh là con nít ấy! Nên anh nghĩ, dù thế nào cũng phải vượt qua hôm nay."Trên hành trình leo từ đáy lên đỉnh cao, con người sẽ không ngừng nghi ngờ bản thân. Chỉ có những linh hồn vĩ đại mới có thể tái sinh trong lửa đỏ, đó chính là sức hấp dẫn của thể thao đỉnh cao.Tôn Dĩnh Sa đang nghiền ngẫm triết lý trong lời anh, nên không đáp lời."Này, coi như đánh cược với anh một ván đi, xem ai trong tụi mình sẽ giành được chức vô địch đơn trước." Anh xoa xoa tai cô, đầu ngón tay nhẹ lướt qua vành tai khiến cô nghiêng đầu né tránh."Được thôi." Cô bị câu nói ấy chọc cười, chủ động rúc sâu vào lòng anh hơn, gương mặt cuối cùng cũng dịu lại, "Anh nói cược gì nào?""Dễ thôi, không tính đồng đội, không tính đôi nam nữ, chỉ tính đơn. Ai giành chức vô địch trước là thắng. Ai thua thì phải đáp ứng một điều ước của người kia, sao nào?"Vương Sở Khâm nhẹ nhàng véo sau gáy cô, cứ như đang chơi đùa với mèo con."Nếu em thắng, sau này em bắt anh ngủ sofa là anh phải ngủ sofa!""Không vấn đề." Vương Sở Khâm nghiêng người ghé sát tai cô thì thầm, "Còn nếu anh thắng, lần sau em..."Giọng nam khàn khàn đầy mê hoặc, nói ra một câu thô tục rõ ràng:Lần sau, em, ở, trên.Đôi má bầu bĩnh của cô lập tức đỏ bừng, muốn nói gì đó để phản đối, nhưng những cảnh chưa từng xảy ra lại lần lượt hiện lên trong đầu như thước phim tua nhanh, não bộ cô như sập nguồn, không biết phải phản ứng thế nào, ngẩn ra nửa phút, cô bất ngờ "vật lộn" với anh.Tôn Dĩnh Sa vừa tức vừa thẹn, chân tay cùng ra trận, nắm đấm mèo con cẩn thận tránh cánh tay bị thương của anh, đấm vào ngực, dùng chân đạp lên đùi anh, giận dữ mắng:"Anh... anh đồ dê xồm! Lưu manh! Đồ đầu heo! Chỉ biết bắt nạt em!! Em không bao giờ đến nhà anh nữa!!!"Vương Sở Khâm cười sảng khoái, mặc kệ những cú đấm nhỏ như mưa rơi nện lên người. Đợi cô đánh đến khi mệt rồi, anh mới trêu chọc:"Chọc em chơi thôi, ngốc ghê! Còn sức đánh anh thế này, một ngày hai trận vẫn chưa đủ nóng máy à."Tôn Dĩnh Sa thở hổn hển, sau đó là một khoảng lặng dài, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về vụ cá cược.Vương Sở Khâm hay nói cô chiều mấy em nhỏ trong đội quá, nhưng khi cô còn là một đứa trẻ chẳng hiểu gì, chính anh là người kề bên, không rời nửa bước.Ví dụ có thời gian đội yêu cầu tuyển thủ trẻ học tiếng Anh, Tôn Dĩnh Sa khá có hứng thú nhưng cứ rối loạn về thì. Cô nhớ khi thi đấu ở nước ngoài, Vương Sở Khâm hay nói được vài câu tiếng Anh, thế là gọi điện hỏi, sau mới nhận ra lúc ấy đã một giờ sáng.Hoặc có những trận đấu nội bộ không quá nghiêm ngặt, không có công nghệ Hawk-Eye, đôi khi còn bắt nữ phải chống đỡ tấn công của nam. Một trận nội bộ mà mệt mỏi hơn cả giải quốc tế. Những lúc như vậy, Vương Sở Khâm luôn tận dụng thời gian tiễn cô sau buổi tập để không tiếc lời khen ngợi:"Sao mà em giỏi thế hả, Tiểu Đậu Bao? Sau này anh phải gọi em là chị Đậu Bao rồi nhỉ?"Sau khi yêu nhau, sự "nuông chiều" của Vương Sở Khâm dành cho Tôn Dĩnh Sa càng trở nên không giới hạn: nửa đêm cô gọi là anh đến dỗ ngủ, mỗi lần về nhà đều nghĩ đủ món ngon mới mẻ để lấy lòng cô...Ngay cả khi trên giường, cô nói năng lộn xộn, không rõ là muốn ôm hay muốn hôn, muốn nhanh hay muốn chậm, anh cũng chẳng vội, chỉ kiên nhẫn thì thầm:"Ừ, anh ở đây, ôm em rồi, đừng sợ nhé, em bảo dừng là anh dừng, anh sẽ không để em đau đâu..."Cô tin chắc rằng, người thật sự được nuông chiều, là chính mình.Nghĩ đến đây, đôi tai Tôn Dĩnh Sa lại đỏ lên, lẩm bẩm:"Cược thì cược, em không sợ."Lần này đến lượt Vương Sở Khâm bối rối, vốn chỉ muốn chọc cô vui, chẳng ngờ lại khơi dậy tinh thần hiếu thắng của vận động viên trong anh. Anh muốn thắng, dù điều đó nghĩa là người thua sẽ là Tôn Dĩnh Sa."Em nói gì... nói lại lần nữa xem."Anh không tin vào tai mình."Em nói, em đồng ý. Nếu anh thắng, em nghe lời anh." Cô rúc vào lòng anh, nhắm chặt mắt, như thể làm vậy sẽ không để anh phát hiện ra sự hồi hộp trong mình."Được, vậy... vậy ngủ nhé?" Anh cũng toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng, cố gắng điều hòa nhịp thở, không dám đùa thêm nữa."Ừm."Cô nép trong lòng anh, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng lên, hôn nhẹ lên cằm anh — nghi thức trước khi ngủ, không thể thiếu.
2.
Lịch thi đấu hôm nay kết thúc đã là mười giờ rưỡi tối.Cơn mưa đêm kéo đến ào ạt, tình nguyện viên che ô, hộ tống từng bước một đưa Tôn Dĩnh Sa trở về sảnh khách sạn.Trận tranh tài ở nội dung đơn nữ đã ngã ngũ. Cô giành chiến thắng trước một đàn chị của đội tuyển Trung Quốc ở bán kết, nhưng sau đó để thua đối thủ trong trận chung kết, nhận huy chương bạc nội dung đơn nữ tại kỳ Đại hội thể thao toàn quốc lần này.Cô không hài lòng với màn thể hiện của chính mình, nhưng vẫn nhớ trả ô cho tình nguyện viên, cố gắng nở một nụ cười gượng nơi khóe miệng: "Cậu đừng đi dưới mưa đấy nhé!"Gió trên cao nguyên mạnh đến mức chiếc ô run rẩy trong màn đêm. Tôn Dĩnh Sa tận mắt nhìn thấy tình nguyện viên lên xe an toàn mới xoay người rời đi.Ngoài cửa phòng có một bóng người cao gầy đang đứng, cô nhíu mày, bước chân bất giác nhanh hơn, vội vã tiến đến:"Sao anh không về nghỉ đi?"Lời thì có vẻ như đang đuổi người, nhưng giọng lại đầy vui mừng.Vương Sở Khâm ban đầu còn tựa vào khung cửa, đợi đến khi Tôn Dĩnh Sa đến gần mới lười nhác đứng thẳng dậy, nói:"Có sấm sét."Tôn Dĩnh Sa bao năm lăn lộn thi đấu, sớm không còn sợ sấm chớp, nhưng nghe anh nói vậy, sống mũi lại bất giác cay xè. Vừa đóng cửa, cô liền xụi lơ lao vào lòng anh."Sao thế?" Vương Sở Khâm biết tâm trạng cô không tốt, cố ý nở nụ cười lém lỉnh trêu chọc, "Nhớ anh đến vậy à?""Vừa nãy thầy Dương nói em thua trận, thầy cũng có trách nhiệm." Cô vùi mặt trong ngực anh, giọng ồm ồm, "Anh nói xem... liệu em có còn cơ hội đứng nhất không?"Thua trận đã đành, điều khiến Tôn Dĩnh Sa buồn hơn cả là lời phân tích sau trận của huấn luyện viên Dương – cô đã trưởng thành, không thể cứ để thầy áy náy mãi được."Nói bậy!" Vương Sở Khâm buông cô ra, gõ ba cái lên cánh tủ gỗ, ngước lên trần nhà nói, "Ông trời ơi, cô ấy nói linh tinh đấy, ông cứ coi như không nghe thấy nha."Tôn Dĩnh Sa bị màn diễn lố của anh chọc cười:"Còn tay anh thì sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?""Phải ổn chứ!" Anh đáp không chút do dự, "Bác sĩ bảo đánh thêm mười ngày nữa cũng không thành vấn đề. Hơn nữa... chẳng phải em còn đưa táo cho anh sao? Chỉ cần biết em nghĩ đến anh, anh liền thấy có sức ngay!"Khoảng cách giữa hai người rất gần, hít thở đều phảng phất mùi thuốc đậm đặc, khiến Tôn Dĩnh Sa bị sặc.Trước đây ở Á vận hội hay giải vô địch thế giới, họ còn có thể nép sau các anh chị lớn làm nhiệm vụ hỗ trợ; chẳng rõ từ lúc nào, cả hai lại gánh vác trách nhiệm ngày càng nặng, đến cả lúc riêng tư cũng luôn phải an ủi đối phương.Vương Sở Khâm vừa giành được HCV đôi nam, cô cố tình tránh đề cập mấy chuyện nặng nề:"Lại xàm! Em hỏi anh nè, có phải hôm nay anh tranh táo với người ta không? Rõ ràng nói một người một quả, anh so đo với trẻ con làm gì? Anh còn là anh trai đấy...""Ê ê ngưng ngưng lại!"Cô nói luyên thuyên không dứt, Vương Sở Khâm chớp thời cơ phản bác:"Anh là bạn trai em! Còn là bạn trai từng gặp phụ huynh ấy nhé! Mà bạn trai lại bị đối xử như người ngoài, anh không được phép so đo à? Với lại, em chiều bọn nhỏ trong đội quá rồi đấy! Lúc nào cũng lôi em ra dọa anh, anh còn chút thể diện nào không?""Về phòng anh đi, em lười nói với anh." Tôn Dĩnh Sa xoay người vào phòng tắm, "Mai tự đi mà giải thích.""Chậc, còn biết mách lẻo nữa cơ." Vương Sở Khâm lẩm bẩm uất ức bị bỏ lại phía sau, "Anh có thật giành táo với con bé đâu mà..."Cứ tưởng anh sẽ ngoan ngoãn về nghỉ, ai dè sau khi cô tắm xong bước ra, anh vẫn nằm dang tay dang chân trên giường. Chưa đợi cô nói, anh đã lên tiếng trước:"Anh không về đâu! Dù em nói gì anh cũng không về!"Tôn Dĩnh Sa khẽ cười, leo lên giường từ phía chân giường, chui vào chăn trắng như sương, đầu hàng:"Tắt đèn ngủ thôi.""Em thật cho anh ở lại đấy à?" Vương Sở Khâm ngoan ngoãn tắt đèn, nhưng vẫn không tin nổi.Cô đâu có ngốc, đêm nay anh phá lệ vào phòng cô dù lịch thi đấu chưa kết thúc, chẳng qua vì sợ cô thua rồi sẽ khóc.Mưa ngoài cửa sổ rơi lách tách, còn trong phòng thì yên tĩnh đến lạ.Một lúc sau, cô bướng bỉnh nói:"Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Chỉ là... cảm thấy hơi có lỗi với sư phụ thôi.""Ừ, anh biết." Vương Sở Khâm ôm chặt cô trong tay, trầm giọng nói, "Thật ra, chiều nay khi bác sĩ bôi thuốc cho anh, anh đau muốn chết, nhưng Long ca vẫn luôn ở bên anh, chắc vẫn coi anh là con nít ấy! Nên anh nghĩ, dù thế nào cũng phải vượt qua hôm nay."Trên hành trình leo từ đáy lên đỉnh cao, con người sẽ không ngừng nghi ngờ bản thân. Chỉ có những linh hồn vĩ đại mới có thể tái sinh trong lửa đỏ, đó chính là sức hấp dẫn của thể thao đỉnh cao.Tôn Dĩnh Sa đang nghiền ngẫm triết lý trong lời anh, nên không đáp lời."Này, coi như đánh cược với anh một ván đi, xem ai trong tụi mình sẽ giành được chức vô địch đơn trước." Anh xoa xoa tai cô, đầu ngón tay nhẹ lướt qua vành tai khiến cô nghiêng đầu né tránh."Được thôi." Cô bị câu nói ấy chọc cười, chủ động rúc sâu vào lòng anh hơn, gương mặt cuối cùng cũng dịu lại, "Anh nói cược gì nào?""Dễ thôi, không tính đồng đội, không tính đôi nam nữ, chỉ tính đơn. Ai giành chức vô địch trước là thắng. Ai thua thì phải đáp ứng một điều ước của người kia, sao nào?"Vương Sở Khâm nhẹ nhàng véo sau gáy cô, cứ như đang chơi đùa với mèo con."Nếu em thắng, sau này em bắt anh ngủ sofa là anh phải ngủ sofa!""Không vấn đề." Vương Sở Khâm nghiêng người ghé sát tai cô thì thầm, "Còn nếu anh thắng, lần sau em..."Giọng nam khàn khàn đầy mê hoặc, nói ra một câu thô tục rõ ràng:Lần sau, em, ở, trên.Đôi má bầu bĩnh của cô lập tức đỏ bừng, muốn nói gì đó để phản đối, nhưng những cảnh chưa từng xảy ra lại lần lượt hiện lên trong đầu như thước phim tua nhanh, não bộ cô như sập nguồn, không biết phải phản ứng thế nào, ngẩn ra nửa phút, cô bất ngờ "vật lộn" với anh.Tôn Dĩnh Sa vừa tức vừa thẹn, chân tay cùng ra trận, nắm đấm mèo con cẩn thận tránh cánh tay bị thương của anh, đấm vào ngực, dùng chân đạp lên đùi anh, giận dữ mắng:"Anh... anh đồ dê xồm! Lưu manh! Đồ đầu heo! Chỉ biết bắt nạt em!! Em không bao giờ đến nhà anh nữa!!!"Vương Sở Khâm cười sảng khoái, mặc kệ những cú đấm nhỏ như mưa rơi nện lên người. Đợi cô đánh đến khi mệt rồi, anh mới trêu chọc:"Chọc em chơi thôi, ngốc ghê! Còn sức đánh anh thế này, một ngày hai trận vẫn chưa đủ nóng máy à."Tôn Dĩnh Sa thở hổn hển, sau đó là một khoảng lặng dài, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về vụ cá cược.Vương Sở Khâm hay nói cô chiều mấy em nhỏ trong đội quá, nhưng khi cô còn là một đứa trẻ chẳng hiểu gì, chính anh là người kề bên, không rời nửa bước.Ví dụ có thời gian đội yêu cầu tuyển thủ trẻ học tiếng Anh, Tôn Dĩnh Sa khá có hứng thú nhưng cứ rối loạn về thì. Cô nhớ khi thi đấu ở nước ngoài, Vương Sở Khâm hay nói được vài câu tiếng Anh, thế là gọi điện hỏi, sau mới nhận ra lúc ấy đã một giờ sáng.Hoặc có những trận đấu nội bộ không quá nghiêm ngặt, không có công nghệ Hawk-Eye, đôi khi còn bắt nữ phải chống đỡ tấn công của nam. Một trận nội bộ mà mệt mỏi hơn cả giải quốc tế. Những lúc như vậy, Vương Sở Khâm luôn tận dụng thời gian tiễn cô sau buổi tập để không tiếc lời khen ngợi:"Sao mà em giỏi thế hả, Tiểu Đậu Bao? Sau này anh phải gọi em là chị Đậu Bao rồi nhỉ?"Sau khi yêu nhau, sự "nuông chiều" của Vương Sở Khâm dành cho Tôn Dĩnh Sa càng trở nên không giới hạn: nửa đêm cô gọi là anh đến dỗ ngủ, mỗi lần về nhà đều nghĩ đủ món ngon mới mẻ để lấy lòng cô...Ngay cả khi trên giường, cô nói năng lộn xộn, không rõ là muốn ôm hay muốn hôn, muốn nhanh hay muốn chậm, anh cũng chẳng vội, chỉ kiên nhẫn thì thầm:"Ừ, anh ở đây, ôm em rồi, đừng sợ nhé, em bảo dừng là anh dừng, anh sẽ không để em đau đâu..."Cô tin chắc rằng, người thật sự được nuông chiều, là chính mình.Nghĩ đến đây, đôi tai Tôn Dĩnh Sa lại đỏ lên, lẩm bẩm:"Cược thì cược, em không sợ."Lần này đến lượt Vương Sở Khâm bối rối, vốn chỉ muốn chọc cô vui, chẳng ngờ lại khơi dậy tinh thần hiếu thắng của vận động viên trong anh. Anh muốn thắng, dù điều đó nghĩa là người thua sẽ là Tôn Dĩnh Sa."Em nói gì... nói lại lần nữa xem."Anh không tin vào tai mình."Em nói, em đồng ý. Nếu anh thắng, em nghe lời anh." Cô rúc vào lòng anh, nhắm chặt mắt, như thể làm vậy sẽ không để anh phát hiện ra sự hồi hộp trong mình."Được, vậy... vậy ngủ nhé?" Anh cũng toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng, cố gắng điều hòa nhịp thở, không dám đùa thêm nữa."Ừm."Cô nép trong lòng anh, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng lên, hôn nhẹ lên cằm anh — nghi thức trước khi ngủ, không thể thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me