TruyenFull.Me

Chương 8: Nắm tay

1.

Sân bay Song Lưu, Thành Đô.

Sau vụ ồn ào trên máy bay, cuối cùng hai người cũng nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Tôn Dĩnh Sa không có ý định "yêu sớm", nhưng cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã nghiêng về một nơi không thể kiểm soát... thậm chí còn có xu hướng ngày càng chìm sâu.

"Yo, làm hòa rồi à?" Huấn luyện viên nhìn thấy trên xe đẩy của Vương Sở Khâm có hai chiếc vali, lập tức bật cười, "Trước khi lên máy bay hai đứa chẳng phải còn đang giận nhau sao?"

Vương Sở Khâm liếc nhìn cô gái bên cạnh, má ửng hồng, còn cố tình quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng không chịu nổi bị trêu chọc mà đỏ mặt. Cậu đành thản nhiên đáp lại:

"Không có, em với Sa Sa không hề giận nhau."

"Được rồi, cậu nói sao thì là vậy!" Huấn luyện viên cười ha hả, đẩy hành lý đi mất.

Chờ thầy đi xa, Tôn Dĩnh Sa mới chu môi nói nhỏ:

"...Rõ ràng là có mà."

Nếu không thì là ai cố tình đi đường vòng tránh mặt cô khi rời khỏi tổng cục?

Là ai giả vờ ngủ trên máy bay rồi còn nói cô "hẹp hòi"?

Giờ người này lại còn dám mạnh miệng nói hai người không giận nhau nữa!

"Đậu nhỏ à," Vương Sở Khâm nhíu mày, cũng bĩu môi theo, năn nỉ cô đừng giận nữa, "Mình với cậu đâu có giận nhau mà..."

Quả nhiên, cậu nhận được câu đáp trả gắt gỏng của Tôn Dĩnh Sa:

"Chính là có! Cậu còn nói mình hẹp hòi nữa."

"Mình... mình sai rồi, Bao Bao." Vương Sở Khâm gần như toát mồ hôi, khi đánh trận ngược gió để gỡ điểm còn chẳng hoảng đến vậy. Cậu lập tức đứng lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, lần nữa nhận lỗi:

"Mình tưởng... mình tưởng cậu không thích mình nên mới nói như thế, mình tưởng hai đứa không còn khả năng nữa..."

Nói đến nửa câu sau, chính cậu lại vui mừng, tim đập thình thịch, như thể có một người nhỏ đang nhảy nhót trong lòng — nhưng cậu không dám cười, khoé miệng vừa muốn nhếch lên liền bị lý trí kìm lại.

Vẻ mặt tinh tế này vẫn không thoát khỏi ánh mắt Tôn Dĩnh Sa:

Từ nhỏ cậu ta đã như thế, mỗi lần đoán được bóng của đối thủ là lại cười y như vừa nhặt được điểm vậy!

Rõ ràng nên tức giận hơn mới phải, nhưng sao giờ cô chỉ thấy Vương Sở Khâm... đáng yêu đến lạ!

"Ai nói là mình thích cậu chứ..."

Tôn Dĩnh Sa vẫn cố chấp, hất nhẹ bàn tay to trên cổ tay mình, tự đi về phía trước.

"Bao Bao! Đậu nhỏ!" Vương Sở Khâm rốt cuộc cũng cười rồi, vội đuổi theo, "Được được được, cậu không thích mình, là mình đơn phương thích cậu, được chưa?"

Tôn Dĩnh Sa bước nhanh hơn, cố kìm lại khóe môi đang muốn cong lên, không để cậu nhìn thấy.

"Đợi mình với mà—"

"Nè nè hành lý cậu còn cần không đấy?!"

2.

Những ngày sau đó, cả đội đều dồn sức chuẩn bị cho Á vận hội, bầu không khí không hẳn nghiêm túc nhưng nhịp độ tập luyện thì rất căng, kể cả giờ giấc nghỉ ngơi cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Vào chế độ thi đấu, hai người không nhắc lại chuyện trên máy bay, nhưng dù bề ngoài có tỏ ra bình thường, Vương Sở Khâm vẫn cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi:

Ví như, sau khi tập xong, Tôn Dĩnh Sa sẽ chủ động đợi để cùng đi ăn;

Ví như, lúc khởi động mà cậu định trốn tránh, Tôn Dĩnh Sa sẽ lườm một cái sắc lẹm;

Lại ví như, lúc bàn chiến thuật thi đấu, cô sẽ vô tư dựa sát vào, còn cố tình chấm mồ hôi trên đầu mũi lên vai cậu;

Và nữa, mỗi đêm trước khi ngủ, cả hai sẽ như có hẹn mà gửi nhau một câu "Mai cố lên" hay "Ngủ sớm nha"...

Dù chưa được cô cho phép, Vương Sở Khâm về cơ bản đã có thể khẳng định — mình không phải đơn phương. Cô ấy, chắc cũng có chút thích mình, đúng không?

Thế là ngày nào cậu cũng hí hửng đi theo đội nữ, ai đó có ý trêu chọc thì cậu giả vờ không nghe thấy, chỉ cần làm Sa Sa vui, sĩ diện đàn ông có là gì đâu.

Tình trạng này kéo dài từ giải đấu khởi động ở Thành Đô đến tận Jakarta.

Cho đến một ngày, Vương Sở Khâm "vô tình" nghe thấy Tôn Dĩnh Sa đùa giỡn với các nam tuyển thủ khác:

"Bọn mình đánh đôi nam nữ chắc cũng ổn đấy nhỉ?"

Lúc nghỉ ngơi, còn có cô gái nhào đến bóp má cô ấy, mà cô lại chẳng phản kháng gì?!

Cậu ghen, không chỉ là chút ghen tuông vặt vãnh, mà là ghen đến nghi ngờ bản thân — có khi nào mình nhìn lầm rồi? Có khi nào đậu nhỏ vốn chẳng thích mình, tất cả chỉ là mình tưởng tượng?

"Sau giờ tập sao không đợi mình?" Tôn Dĩnh Sa bưng khay đồ ăn đến ngồi đối diện cậu như thường lệ, thấy bên cạnh có hộp sữa chua, liền thèm thuồng, "Ừm, sữa chua ở đâu ra thế, mình cũng muốn uống."

Là hộp sữa chua cuối cùng, Vương Sở Khâm đẩy sang trước mặt cô, ý là tặng cô, nhưng chẳng nói lời nào.

"Anh làm sao vậy?" Tôn Dĩnh Sa cảm giác hình như mình lại gây họa, "Đồ ăn ở làng Á vận không hợp khẩu vị à? Tí mình đi siêu thị với cậu nha?"

Cô ngốc này chỉ biết nghĩ đến ăn... Cậu ngẩng mắt, than nhẹ:

"Không có gì, chỉ là thấy hơn nửa tháng nay... hơi mệt thôi..."

Ồ, hóa ra là lo lắng vì thi đấu, Tôn Dĩnh Sa nghĩ bụng, liền gắp cái đùi gà trong đĩa mình đưa cho cậu, hào phóng nói:

"Cho cậu! Sắp thi xong rồi, cố lên!"

"Hừ, cảm ơn nha." Vương Sở Khâm cũng chẳng khách sáo, vài ba miếng là ăn sạch cái đùi gà.

Đúng lúc Tôn Dĩnh Sa tưởng mình đã dỗ cậu xong, thì lại nghe giọng điệu châm chọc:

"Thi xong rồi, để cậu tiện đổi bạn đánh đôi mới chứ gì?"

"Hả?" Tôn Dĩnh Sa mới phản ứng kịp — hóa ra cậu nghe thấy chuyện cô đùa với người khác lúc nãy, "Mình... mình chỉ giỡn thôi mà... cái đó cũng không được nói à?"

"Có người không cho mình véo má, nhưng người khác thì tuỳ thích, muốn véo bao lâu thì véo."

Vương Sở Khâm to gan nói thêm một câu.

"Cậu thôi đi được không, sao mà giống nhau được?" Tôn Dĩnh Sa uống cạn sữa chua, phản bác, "Mấy người véo mình đều là con gái, chỉ có cậu là con trai... cái này cũng phải ghen à?"

"Ồ, vậy là cậu biết mình đang ghen rồi à?" Vương Sở Khâm bưng khay đi mất, để cô lại ngẩn ngơ.

Ba giây sau, Tôn Dĩnh Sa mới đứng phắt dậy đuổi theo:

"Datou, Datou —"

"Vương Sở Khâm!!"

Lần này gọi cả họ tên, dù có ghen đến đâu Vương Sở Khâm cũng không dám không dừng bước:

"Gì? Không đi tìm bạn đánh đôi mới của cậu à?"

"Ai ya!" Tôn Dĩnh Sa để lại khay đĩa, vội chạy đuổi theo, kéo tay áo cậu lại, "Cậu đi theo mình!"

Cô lôi Vương Sở Khâm rẽ vào một phòng nghỉ trong làng Á vận hội. Nhìn như nơi sinh hoạt của tình nguyện viên, có mấy cái giá để đầy thuốc men và vật dụng dự phòng.

Giờ đang là giờ làm việc, trong phòng không có ai. Tôn Dĩnh Sa thậm chí còn ngửi thấy mùi cao dán từ người cậu.

"Cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Ngay khoảnh khắc Tôn Dĩnh Sa kéo tay áo lại, Vương Sở Khâm đã được dỗ dành rồi, nhưng vẫn muốn giả vờ nghe cô giải thích.

"Mình, mình nãy nói chuyện đánh đôi với người khác thật sự chỉ là đùa thôi!" Tôn Dĩnh Sa nhẫn nại giải thích, "Với lại, mình cũng đâu thể cả đời chỉ đánh đôi với cậu được mà..."

Cả-đời...

Cô đã nói...

Cả-đời.

"Sao lại không thể?" Vương Sở Khâm bắt lời rất nhanh.

"Thì... thì chuyện đó mình cũng đâu có quyết định được. Phải chờ sắp xếp chứ?" Cô nói càng lúc càng nhỏ.

Mắt Tôn Dĩnh Sa sáng long lanh, lúc dỗ người lại vô thức làm nũng, thật sự quá đáng yêu.

"Hứ, dù sao thì mình thấy cậu chơi với ai cũng rất vui."

Cậu quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt cô, sợ mình sẽ làm chuyện gì quá trớn.

"Sao cậu giờ khó dỗ thế hả?!" Cô buông tay áo ra, bất chấp nói, "Mình không dỗ nữa!"

"Nè nè Đậu nhỏ—" Vương Sở Khâm sốt ruột, vội kéo tay cô lại, lần này cô không hất ra nữa, "Cậu nói thêm một câu nữa thôi, một câu thôi là mình hết giận."

"Thật không?" Tôn Dĩnh Sa bán tín bán nghi.

"Thật, lừa cậu mình là cún con."

"...Được rồi." Tôn Dĩnh Sa hít sâu, như thể hạ quyết tâm lớn lao, "Vậy sau này, chỉ cho một mình cậu véo má mình, được chưa?"

Nghe vậy, cậu có cảm giác như một quả bóng sắp nổ tung bị ai đó buông lỏng miệng, rồi phóng vút lên trời mười mét.

Nhưng còn chưa kịp đáp lại, Tôn Dĩnh Sa đã bổ sung thêm:

"Nhưng! Phải thắng trận mới được véo."

Lời này nghe chẳng có sức thuyết phục, vì bàn tay nhỏ của cô vẫn nằm yên trong tay Vương Sở Khâm, thậm chí cậu còn siết chặt thêm một cái:

"Được, thắng rồi mới véo má."

"Bao Bao, mình nghe lời cậu... nhưng cậu đừng nói đùa kiểu đó nữa, mình có phải sắt đá gì đâu."

Tôn Dĩnh Sa dở khóc dở cười: "Cậu nói quá rồi đấy? Mình là vận động viên mà! Đổi bạn đánh đôi cũng phải chung thủy một vợ một chồng à?"

Cô lỡ miệng, hình như lại gây họa rồi, lập tức im bặt.

Lúc này, ngoài cửa có vài tình nguyện viên đi ngang, cười nói chụp ảnh selfie. Một lúc lâu mới rời đi.

Đột nhiên, ánh mắt Vương Sở Khâm trở nên sắc bén, không thể trái lời. Không gian trở lại yên ắng, cậu mới khàn giọng nói:

"Chỉ mình mình không đủ với cậu à?"

Tôn Dĩnh Sa không phải chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng tay vẫn bị cậu nắm chặt, lúc này cô chỉ còn cách mềm mỏng:

"...Đủ rồi."

Vương Sở Khâm cuối cùng cũng cong môi cười, có lẽ cũng không ngờ cô chịu xuống nước nhanh vậy, liền nắm tay cô kéo ra khỏi phòng nghỉ:

"Đi thôi. Về tập luyện."

Từ phòng nghỉ về lại nhà ăn, rồi từ nhà ăn về sân bóng, Vương Sở Khâm vẫn không buông tay, Tôn Dĩnh Sa cũng ngoan ngoãn để mặc cậu nắm, hai bàn tay chồng lên nhau, nhịp tim như hoà chung một điệu.

Dưới ánh nắng ấm áp, suốt dọc đường không ai nói gì.

Mãi đến trước cửa kính lớn, Tôn Dĩnh Sa mới lắc lắc tay:

"Datou."

Cậu vốn không định buông, nhưng nhớ lại đã hứa sẽ nghe lời, nên đành buông tay, còn dặn thêm:

"Thắng rồi thì để mình véo má nhé, với cả... người khác không được chạm vào cậu."

"Con gái cũng không được à?" Tôn Dĩnh Sa cau mày, có vẻ bất lực.

"Con gái cũng không được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me