Dich Kiem Tim Okikagu Vs Nobukagu
*Ghi chú: Trong bản dịch của tôi, Okita gọi Nobume là chị, nhưng việc đấy không có nghĩa là bả lớn hơn - tuổi của Nobume chưa từng được nhắc đến cụ thể; có thể ước chừng khoảng 17-18 đến 21-22.Có thể nói hai người cực kỳ giống nhau. Phần lớn người ta đều sẽ thấy vậy. Những con quái vật bị kiềm hãm của lực lượng quân cảnh với cặp mắt đỏ rực dửng dưng. À, đành rằng anh vẫn may mắn hơn chị ta – anh vẫn còn một đại gia đình Shinsengumi, và độ điên thì còn phải xách dép chạy theo chị ta dài dài – nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bằng lòng chắp tay nhường cho Imai Nobume cô gái duy nhất còn lại có ảnh hưởng đến mình. Anh là một kẻ ích kỷ – trước đây đã vậy và sau này cũng thế.Ban đầu, anh không để tâm quá nhiều. Tàu ngố luôn háo hức tìm thêm những người bạn cùng giới – quanh cô nàng chỉ toàn đực rựa và những ông chú. Imai và cô lại còn có chung một kẻ thù là anh – tuy là theo hai cách hoàn toàn khác nhau – và như một anh hoàng tử bị bêu đầu từng nói, kẻ thù của kẻ thù là đồng minh: người huynh đệ của anh vẫn còn nhớ như in cái ngày nó suýt bị hai con quái vật kia tẽ làm đôi. Hơn nữa, Tàu ngố đã cực kỳ hớn hở sau sự thành lập liên minh Tam tỷ muội S. Anh không tin Imai Nobume, nhưng anh tin vào mắt nhìn người của Tàu ngố.Có lẽ anh không nên, đáng lẽ anh phải tiêu diệt người phụ nữ kia trước khi bất kỳ chuyện gì kịp xảy ra. Đó là những gì anh đã nghĩ khi Kagura nhảy vào giữa trận chiến của họ, đầy sơ hở và hoàn toàn có thể dính đòn bất cứ lúc nào, và cô biết rõ điều này. Thậm chí khi kiếm của kẻ kia đã kề sát cổ, cô vẫn không hề lùi bước."Được thôi. Nếu chị thực sự muốn thì cứ ra tay đi," cô nói như thế chuyện gì hiển nhiên lắm, "Nhưng đừng khóc nữa nhé... Trái Đất là một hành tinh tự do mà. Mọi người ở đây đều có cách sống của riêng mình."Lúc ấy, anh đã nhìn thấy thanh kiếm đối địch quyết đoán và đầy đe doạ ấy thì ra vẫn luôn run rẩy. Thì ra, phía sau gương mặt vô cảm của chị là một cái gì như là tuyệt vọng. Chị hẳn cũng đang tự hỏi, làm thế nào mà một đứa nhóc như cô ấy lại hiểu, làm thế nào mà cô có thể đọc vị những kẻ giết người như họ chẳng khác gì giở một cuốn sách?Cũng lúc ấy, anh nhìn thấy một thứ gì trong Imai vừa thay đổi, một thứ gì mà chính anh vừa mới cảm nhận không lâu trước đó, khi Shinsengumi bị giải thể và anh lang thang không mục đích khắp phố phường Edo, cho đến lúc cô ấy đột nhiên đến từ phía sau, thở hắt một hơi và vỗ một cái vào lưng anh đến tỉnh cả người."Đã vậy thì sao mày còn mặc bộ đồng phục này?""Chúng ta không phải kiểu người có thể nói ra những lời tiễn biệt ủy mị, chẳng phải sao?"Anh còn nhớ anh đã nhẹ nhõm đến thế nào khi Imai buông vũ khí – một cách ẩn dụ, trước khi con quạ già chết tiệt úp sọt họ. Rồi họ quyết định rời khỏi Edo, rồi đến lời hứa dưới gậm cầu, rằng anh sẽ quay trở lại, mạnh hơn cô, đủ mạnh để tiêu diệt con quạ kia. Anh còn nhớ anh đã nghĩ rằng rốt cuộc mình vẫn thất bại, nghĩ rằng mình sắp chết, cả anh Kondo và Hijikata cũng sắp chết. Nhưng rốt cuộc, họ đã đứng lên.Anh yêu ánh mắt cô liếc xéo sang mình khi tất cả xông vào sống mái với Utsuro. Hai người mặt đối mặt, và cái cau mày đó chỉ có thể là "Mày đang làm cái trò gì thế? Tao tưởng gián sống dai lắm cơ mà."Utsuro đã chết, rồi cuộc chiến cũng chết theo y, và chuyện cuối cùng anh nhớ là mình tỉnh dậy trong một căn phòng nhếch nhác mơ hồ còn chút bóng dáng của bệnh viện trong tình trạng nhếch nhác không kém. Chờ dài cổ mà không thấy ai tìm tới cãi lộn với mình khiến anh có chút bực bội, nhưng xét theo tính tình cô nàng nào đó thì có lẽ đã trốn đi từ đời nào rồi – đấy là nếu như cô đã phải vào viện. Suốt thời gian rảnh rỗi nằm một chỗ, anh nghĩ vẩn vơ liệu có phải cô sẽ nối bước cha anh rời khỏi đây và rong ruổi vào bầu trời xa xôi kia. Nếu như cô không định tìm anh làm một trận chia tay thì anh sẽ tự mò tới, xương sườn gãy hay gì cũng mặc kệ – nhưng đấy cũng lại là nếu cô muốn đi.Anh đã khá kinh ngạc khi nhìn thấy cô nàng tóc đỏ cùng Imai Nobume dạo quanh phố phường, đá tung đít mấy thằng côn đồ tranh thủ thời thế nhiễu nhương thừa nước đục thả câu. Edo cũng đang dần hồi phục lại sau chiến tranh, và thực sự cần người bảo đảm trị an trong khoảng thời gian còn bất ổn này."Chết thật, sao tao lại để một con lợn nái cướp việc thế này." Cố nhịn cơn đau bên mạng sườn, anh trưng lên vẻ mặt vênh váo nhất có thể. Nhưng rõ ràng như vậy là chưa đủ để qua mặt Tàu ngố."Còn yếu thì nhịn đấm ăn xôi lội ra đầu gió làm gì. Cố quá cẩn thận lại thành quá cố đấy. Tao cũng không ham cướp việc của bọn ăn hại thuế đâu, nhưng cái gì đã hứa thì phải làm thôi. Tao còn việc của tao chứ. Thế mà nhờ ơn chúng mày lại phải tạm dời ngày đấy.""Đi thì đi luôn đi, không ai thèm nhớ đâu," anh lầm bầm. Vậy là sẽ đi thật sao... "Tao chỉ mong mày không đi đâu gây rối với chị ta."Imai đứng bên bỏ miếng bánh ra khỏi miệng và ném cho anh một cái nhìn sắc nhọn.Coi cái vẻ chiếm hữu không thèm che giấu của cô ả kìa. Biết ngay mà."Giờ mới biết chị thích kiểu này đấy," anh cười cợt, "Tao rút lại câu vừa nãy. Tao mong là chị ta không gây rối với mày, nếu mày hiểu ý tao.""Mày lại sủa cái gì thế?""Kagura là bánh vòng của tôi," Imai đột ngột lên tiếng, "Lùi lại mau, thằng khốn."WTF bánh vòng? Tức là sao? Chị ta muốn ngoạm Tàu ngố? Hay là chỉ đơn giản là bả đói bụng sinh ảo giác?"Sao em lại là bánh vòng?""Vì tôi yêu bánh vòng, và tôi yêu em."Thế giới bỗng quay cuồng trước mắt anh khi người phụ nữ kia ôm lấy má Kagura và cúi xuống, mỗi lúc một gần với—Một thanh kiếm sắc lạnh chen vào giữa hai người."Đây không phải là Gintama Not! đâu bà chị à. Chị nghĩ chị đang làm gì?""Ăn chiếc bánh vòng yêu thích của tôi.""Em cũng yêu chị lắm Nobu-chan! Cả Soyo-chan nữa!""Mày bỏ qua trọng điểm rồi thì phải!?" Anh gào lên.Biết. Ngay. Mà.Họ giống nhau. Quá giống nhau. Anh không ngạc nhiên khi nhận ra Imai Nobume cùng có chút mềm lòng đối với Kagura, và đó là một phần lý do anh không có ý định ngăn cản cô làm thân với chị ta. Họ tìm kiếm cùng một nguồn an ủi – một cô nàng tóc đỏ miệng lúc nào cũng ngậm miếng tảo biển, nghênh ngang phách lối là thế mà lại có thể nhìn thấu qua vẻ mặt lãnh đạm của họ chẳng mấy khó khăn."Đừng có mà đùa," anh nhếch mép, "Tôi đến trước. Cô ấy là bao kiếm của tôi, hay tương ớt, hay gì đó."Anh chỉ có thể cười thầm trong bụng khi Tàu ngố của anh hơi nghiêng đầu vẻ mờ mịt, đối lập với một Imai Nobume nộ khí xung thiên và mắt trợn trắng dã. Không phải anh khoe khoang đâu, nhưng nói gì thì anh đã một đêm ở cùng cô ấy (bị trói vào cột nhà, và lúc đó anh lên cơn buồn ỉa), tỏ tình (một cách gián tiếp và cực tế nhị) và thậm chí là cầu hôn (hay diễn tả cho chính xác hơn là lợi dụng chức quyền đe doạ tống cô nàng vào nhà đá).Nên đừng hòng anh chịu thua trước bất kỳ ai nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me