Dich Tuong Lam Tnt Thoat Khoi Tang 18 End
"Nơi này có oán linh, lấy hồn phách làm thức ăn!"—————————————————————————————————"Thực ra, không nhất thiết phải có người mới có thể phát ra âm thanh.""Á Hiên nói đúng đó, âm thanh có thể được thu âm từ trước, chỉ cần phát đúng lúc là có thể tạo ra hiệu ứng đáng sợ rồi.""Nhưng mà, kể cả có thu âm trước, cũng phải có người điều khiển để phát chứ? Hơn nữa lúc nãy chúng ta đã xác nhận rồi, trong tòa nhà này không hề có người thứ tám.""Thực ra tiểu Mã ca còn thiếu một điểm," Nghiêm Hạo Tường nói, "Không chỉ cần có người điều khiển, mà người này còn phải cực kỳ quen thuộc với chúng ta, nắm rõ đường đi nước bước của chúng ta như lòng bàn tay. Chỉ có vậy mới có thể chọn đúng thời điểm để phát ra câu 'trò chơi tiếp tục' nhằm gây hoang mang cho tất cả mọi người."Nghiêm Hạo Tường vừa suy đoán vừa đi vòng quanh mọi người, ánh mắt đầy dò xét."Cậu cứ đi qua đi lại nữa là bọn tớ chóng mặt đến nơi đấy. Có gì thì nói thẳng ra đi được không?"Nghiêm Hạo Tường dừng bước: "Hạ Nhi, cậu vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Được thôi, tớ nói thẳng nhé. Nếu không có người thứ tám, vậy chỉ có một khả năng: kẻ phát ra âm thanh đó đang ở ngay trong số chúng ta!"Chỉ có một trong bảy người họ mới có thể nắm rõ hành tung của cả nhóm, mới có thể ngay khi mọi người vừa bước vào tầng 18 đã phát ra câu nói kia.Nhưng vấn đề then chốt là, người đó rốt cuộc là ai?Trong khoảnh khắc, sự nghi ngờ lan ra giữa bảy người. Ai nấy đều vô thức kéo dãn khoảng cách với nhau, ánh mắt đầy cảnh giác."Mấy đứa làm gì vậy? Lại muốn nội bộ lục đục nữa sao?" Mã Gia Kỳ nói với giọng đầy tức giận, cảnh tượng trước mắt khiến anh nhớ lại những ngày tháng trước khi TNT tan rã.Ngày đó khi bọn họ mới ra mắt, thị trường nhóm nhạc nam trong nước đã là một biển đỏ cạnh tranh khốc liệt. Hàng năm có vô số nhóm nhạc mới ra mắt rồi chìm nghỉm. Nhưng họ lại có một lợi thế mà các nhóm khác không có: bọn họ là một nhóm nhạc được đào tạo từ nhỏ, gắn bó với fan từ những ngày đầu. Dựa vào lợi thế này, họ vốn có thể tạo dựng một thế giới của riêng mình. Thế nhưng, vì fan war giữa các fandom, sức mạnh của cả nhóm không thể tập hợp lại. Phần lớn năng lượng đều bị tiêu hao vào việc tranh giành tài nguyên, đấu đá lẫn nhau, hao tổn sức lực vô ích.Lâu dần, mâu thuẫn tích tụ trong các fandom ngày càng sâu, họ xem nhau như kẻ thù. Thói quen và thái độ tiêu cực đó của giới fan dần dần ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa các thành viên. Bảy con người vốn thân thiết không kẽ hở, bỗng xuất hiện những ngăn cách vi diệu không thể nói thành lời. Sự ngăn cách này khiến bọn họ mắc lỗi liên tục trên sân khấu.Mà một khi biểu diễn có sai sót, các fandom lại bắt đầu đổ lỗi cho nhau, nội chiến tiếp tục leo thang, mâu thuẫn giữa bảy người cũng ngày càng nhiều. Vòng tuần hoàn ác tính không thể chấm dứt đó cuối cùng đã kéo sụp họ, và cũng kéo sụp cả sdfj.Một câu nói của Mã Gia Kỳ khiến tất cả mọi người chìm vào im lặng. Những năm gần đây, bọn họ cũng thường xuyên ngẫm lại chuyện năm đó. Dù TNT tan rã có nguyên nhân khách quan là sự cạnh tranh khốc liệt từ bên ngoài, nhưng việc tất cả không thể đoàn kết nhất trí đối ngoại chẳng phải cũng là một trong những lý do sao?Nếu năm đó mọi người đoàn kết hơn một chút, fan bớt đấu đá nội bộ hơn một chút, có lẽ đã có thể tạo ra một đế chế huy hoàng thuộc về riêng mình.Nhưng mà, đã không có "nếu như"...Vốn tưởng rằng khi đoàn tụ lần này, họ có thể bù đắp những sai lầm trong quá khứ. Thế nhưng, một khi liên quan đến lợi ích của bản thân, họ lại lập tức bắt đầu nghi ngờ đối phương. Quả nhiên vẫn không thể tin tưởng lẫn nhau được sao?"Lúc mới bắt đầu, đâu phải như vậy." Đinh Trình Hâm vẫn luôn nhớ, lúc đầu bọn họ chỉ là mấy thực tập sinh có chút danh tiếng. Ước mơ lớn nhất của mọi người khi đó là được ra mắt cùng nhau. Dù khi đó tất cả vẫn còn là những người vô danh, nhưng các fan vô cùng đoàn kết, đều mơ về một ngày những ngôi sao lấp lánh của họ sẽ tỏa sáng khắp toàn cầu.Chỉ là sau này, mọi thứ đều bắt đầu thay đổi. Cụ thể là từ lúc nào thì anh cũng không nhớ rõ. Có lẽ là một năm trước khi tan rã, có lẽ là ngay sau khi ra mắt, hoặc có lẽ là từ thời còn là thực tập sinh...Đúng rồi, mọi chuyện bắt đầu thay đổi, hình như là từ lúc Lý Phi bảo họ đi tìm ba viên kẹo. Ba viên kẹo tượng trưng cho một suất ra mắt, nhưng họ lại có tới 8 người. Muốn có được tư cách ra mắt, chỉ có thể tự mình đi tranh giành. Những người đồng đội xung quanh đều là kẻ địch, không thể tin tưởng!Trò chơi năm đó không có kết quả, nhưng hạt giống của sự mất lòng tin đã được gieo vào lòng mọi người, và cũng gieo vào lòng những đứa trẻ gia nhập công ty sau này, từ từ bén rễ, nảy mầm, rồi lớn thành cây cổ thụ.Bây giờ, do số phận trêu ngươi, họ lại quay về nơi câu chuyện bắt đầu. Liệu mọi thứ có thể làm lại từ đầu không?Xuyên qua màn sương dày đặc của quá khứ, bảy người đứng tại chỗ, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, không ai nói lời nào. Có lẽ vì cảnh tượng này quá kỳ quặc, Lưu Diệu Văn không nhịn được mà bật cười một tiếng. Bị mấy người anh lườm cho, nhóc vội vàng nín cười. Không nín thì thôi, vừa nín lại càng khiến mọi thứ trông buồn cười hơn. Mấy người vừa lườm nhóc cũng bị chọc cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me