Dich Tuong Lam Tnt Thoat Khoi Tang 18 End
"....7 năm..."
---------------------------------
Tống Á Hiên gãi đầu cười ngượng ngùng: "Lẽ nào trước đây tớ không thông minh sao?""Trước đây à?" Nghiêm Hạo Tường cúi đầu suy nghĩ. Tống Á Hiên của trước đây đúng là không có biểu hiện gì quá kinh ngạc. Bình thường ngoài việc hát và ăn bánh bao, cậu cũng không quá quan tâm đến chuyện khác, điểm cười lại thấp đến kỳ lạ, lúc nào cũng "ha ha ha ha". Ngoài việc hơi nghịch một chút, hình như cũng không có khuyết điểm nào khác.Bây giờ nghĩ lại, trong những năm bảy người ở cùng nhau, Tống Á Hiên là người sống vui vẻ nhất. Ngược lại, mấy người tự cho là thông minh như bọn họ thì ngày nào cũng ủ rũ chau mày."Có lẽ đúng là người tài thường có vẻ ngoài ngốc nghếch." Nghiêm Hạo Tường nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Tống Á Hiên, không khỏi gạt đi sự nghi ngờ.Mấy người vác theo đồ đạc của mình, nhanh chóng đi đến ký túc xá tập thể. Vì năm đó công ty có rất nhiều thực tập sinh, ký túc xá cũng được chia thành nhiều phòng, và xây thành hai tầng.Tầng dưới là nơi mọi người thường ăn cơm và chơi đùa, tầng trên là phòng ngủ của từng người."Nhiều phòng quá, chúng ta vẫn nên chia ra tìm đi.""Được."Bảy người theo đội đã chia trước đó tách ra tìm kiếm. Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đi đến phòng của mình đầu tiên. Vừa nhìn thấy chiếc giường lớn ấm áp thoải mái, Hạ Tuấn Lâm đã không kìm được mà nằm vật xuống."Mệt quá đi, bây giờ cho tớ một cái gối là tớ có thể ngủ ngay được."Nghiêm Hạo Tường cũng ngồi xuống mép giường: "Vết thương trên tay cậu ổn không?"Hạ Tuấn Lâm giơ cổ tay lên nhìn: "Vẫn ổn, tạm thời chưa chết được, chỉ là buồn ngủ quá.""Chắc là cậu vẫn còn mất nhiều máu. Cậu nghỉ ngơi trước đi, để tớ tìm.""Được rồi, tớ chợp mắt một lát." Hạ Tuấn Lâm ôm gối định ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại đã thấy Nghiêm Hạo Tường cũng nằm lên giường."Cậu không phải định đi tìm kẹo à? Nhanh vậy đã tìm xong rồi?"Nghiêm Hạo Tường tìm một cái gối để gối đầu: "Không cần tìm đâu, đồ đạc bên trong giống hệt bảy năm trước. Nếu nó thật sự ở trong đống quần áo này, mấy năm qua chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi."Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy liếc nhìn tủ quần áo, quả nhiên lộn xộn y hệt bảy năm trước!Quần áo của cả hai đều chất thành một đống lộn xộn như một ngọn núi nhỏ. Cậu nhớ rất rõ bảy năm trước nó đã có hình dáng như vậy.Mãi cho đến sau này khi Nghiêm Hạo Tường rời công ty, cậu ở một mình thì tủ quần áo mới gọn gàng trở lại."Hóa ra nơi này đúng là của bảy năm trước thật à." Hạ Tuấn Lâm lại nằm xuống.Nghiêm Hạo Tường lúc đầu cũng không quá tin, nhưng khi nhìn thấy cái tủ quần áo hỗn loạn, hắn cũng không thể không tin: "Cậu nói xem rốt cuộc chúng ta đã xuyên không như thế nào vậy?""Tớ nhớ lúc trước cậu có nói từ trường ở đây có vấn đề. Liệu có khả năng việc chúng ta xuyên không có liên quan đến sự hỗn loạn của từ trường không?""Ừ, có lý. Có lẽ nơi này vốn dĩ là một điểm giao thoa không-thời gian hỗn loạn.""Nhưng tại sao trước đây chúng ta ở đây nhiều năm như vậy mà không hề phát hiện điều gì bất thường?""Cậu đang nghi ngờ nó có liên quan đến trận hỏa hoạn kia?""Đúng, cậu có nghĩ ngọn lửa đó thật sự là do Lý Phi phóng hỏa không?"Nghiêm Hạo Tường kiên quyết lắc đầu: "Không thể nào. Cuốn nhật ký đó không phải đã nói rồi sao, trò chơi thất bại sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng linh hồn. Cho nên ngọn lửa đó phải là hình phạt của việc thất bại trong trò chơi.""Nhưng trò chơi không phải đã thất bại từ lâu rồi sao? Tại sao lại 7 năm sau mới bắt đầu trừng phạt?""Ai mà biết được, có lẽ ngọn lửa có suy nghĩ của riêng nó."Hạ Tuấn Lâm bị chọc cười: "Cậu cũng có nhiều suy nghĩ của riêng mình đấy."Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên nghiêng người, nằm xuống đối diện, nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm: "Lâm Lâm, cậu đang khen tớ đấy à?''Một tiếng "Lâm Lâm" khiến Hạ Tuấn Lâm nổi hết da gà, cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường với vẻ mặt không thể tin nổi: "Sao cậu lại nói chuyện buồn nôn thế?""Lâm Lâm không dễ nghe sao?""Dễ nghe cái quỷ, cậu tránh xa tớ ra một chút." Hạ Tuấn Lâm bật dậy như lò xo, cách Nghiêm Hạo Tường hai mét. Cơn buồn ngủ lúc nãy do mệt mỏi đã bị sự buồn nôn đánh bay không còn một dấu vết.Kẻ đầu sỏ lại không hề hối lỗi, từng bước từng bước tiến lại gần cậu: "Không ngờ da mặt cậu vẫn còn mỏng nhỉ, sau này phải rèn luyện nhiều hơn."Nhìn bộ dạng ra vẻ tiếc rẻ của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm tức không biết nói gì, chỉ dám cúi đầu lẩm bẩm: "Đây là do da mặt tớ mỏng sao? Rõ ràng là do da mặt cậu quá dày rồi!""Cậu đang nói gì vậy?" Nghiêm Hạo Tường cúi sát xuống nhìn cậu."Hả? Tớ có nói gì đâu?""Cậu hình như đang mắng tớ?""Làm gì có, cậu nghĩ nhiều rồi, ha ha." Hạ Tuấn Lâm phát ra một tràng cười giả lả chột dạ."Vậy cậu khen tớ một câu nữa nghe xem.""Tường ca đẹp trai nhất!" Dù Hạ Tuấn Lâm vạn lần không muốn cúi đầu trước cường quyền, nhưng biết làm sao được khi Nghiêm Hạo Tường là em trai mình chứ? Chỉ có thể cưng chiều thôi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me