[Dịch][Tường Lâm/TNT] Thoát Khỏi Tầng 18 [END]
15. Mộng Cảnh (Thượng)
"...thế giới mà chúng ta đang ở đây, cùng với tầng 18 này, thực ra chỉ là một giấc mơ?..."
---------------------------------
Cả nhóm cùng Trương Chân Nguyên xông lên, định ngăn Tống Á Hiên phá hủy bức bích họa. Chỉ có Lưu Diệu Văn là đứng yên tại chỗ.Cậu nhóc vẫn nhìn bóng lưng của Tống Á Hiên, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cậu mơ hồ cảm thấy, Á Hiên của lúc này có gì đó khác với trước đây, nhưng lại không thể nói rõ cảm giác đó đến từ đâu.Ngoài Lưu Diệu Văn, những người khác cũng phát hiện ra sự bất thường của Tống Á Hiên.Đối mặt với đám đông đang lao tới, cậu ấy không những không ra sức ngăn cản, mà ngược lại còn đứng im bất động. Đôi mắt cậu dán chặt vào bức bích họa Phượng Hoàng, như thể hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của những người khác.Rốt cuộc cậu ấy đang nhìn cái gì? Câu hỏi này nhất thời hiện lên trong lòng tất cả mọi người. Bàn tay vốn đã giơ ra để ngăn cậu phá hủy bức bích họa, lúc này đều do dự dừng lại. Cả nhóm cùng nhau nhìn lên bức họa trên tường.Không thể không nói, bức bích họa này trông vô cùng sống động, như thể có một con Phượng Hoàng trong truyền thuyết, từ trong ngọn lửa hừng hực bay ra, bay thẳng lên chín vạn dặm.Trong lúc mọi người bị bức bích họa thu hút sự chú ý, Tống Á Hiên đột nhiên cử động, từ từ xoay người lại.Nếu như trước đó chỉ là cảm thấy xa lạ, thì khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, Lưu Diệu Văn thậm chí còn tưởng mình đã nhìn thấy một người khác.Người trước mắt này dù mang dáng vẻ của Tống Á Hiên, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo không một chút cảm xúc, trên mặt cũng không có nụ cười đặc trưng, giống như một pho tượng lạnh lùng.Những người khác khi nhìn thấy Tống Á Hiên, cũng lần lượt ngây người. Rõ ràng là một người có ngoại hình y hệt, nhưng lại cho họ một cảm giác hoàn toàn xa lạ.Lưu Diệu Văn đi xuyên qua đám đông, đến trước mặt Tống Á Hiên: "Anh là ai?"Tống Á Hiên lạnh lùng liếc cậu một cái, chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi." Lời nói của cậu ta dường như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Lưu Diệu Văn, mà chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.Không ai biết cậu ta ấy ra điều gì, nhưng chỉ bốn chữ ngắn ngủi lại khiến người nghe cảm nhận được sự bi thương.Loại cảm xúc này, trước đây ở một Tống Á Hiên luôn vui vẻ tươi cười, tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện."Anh hiểu ra cái gì?" Lưu Diệu Văn tiếp tục hỏi.Tống Á Hiên vẫn không trả lời cậu, ngược lại vừa tự lẩm bẩm vừa đi ra ngoài phòng: "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi..."Nhìn hành vi kỳ quái của cậu, mọi người bất giác nhường ra một lối đi."Á Hiên bị ngốc rồi à? Cậu ấy rốt cuộc hiểu ra cái gì vậy?"Nghiêm Hạo Tường không thể trả lời câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm. Hắn cũng rất muốn biết Tống Á Hiên rốt cuộc bị làm sao. Hắn nhớ lại từ lúc bước vào, Tống Á Hiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bức bích họa Phượng Hoàng. Lẽ nào bức bích họa này có vấn đề?Nghiêm Hạo Tường quay người đi đến trước bức bích họa cẩn thận kiểm tra, ngoài việc quá chân thực ra, cũng không nhìn ra điều gì bất thường.Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi. Ngay lúc Nghiêm Hạo Tường định bỏ cuộc, hắn bỗng thấy đầu con Phượng Hoàng hình như cử động một chút!Hắn không khỏi dụi mắt, tự lẩm bẩm: "Là mình nhìn nhầm sao?""Cậu đang nói gì vậy?" Thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm cũng đi đến trước bức bích họa."Tớ vừa thấy đầu con Phượng Hoàng này hình như động đậy.""Hả? Cậu cũng ngáo rồi à? Bích họa sao mà động đậy được?" Hạ Tuấn Lâm buồn cười nói, rồi tiện thể liếc nhìn bức họa.Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cậu cũng giật mình. Đầu con Phượng Hoàng thật sự cử động một chút, dọa cậu sợ đến mức lùi lại liên tục."Cử động, nó cử động thật!" Hạ Tuấn Lâm kích động nói, tay run rẩy chỉ vào bức bích họa Phượng Hoàng.Chỉ thấy đầu con Phượng Hoàng thỉnh thoảng lại động đậy, như thể sắp sửa phá tường bay ra.Cảnh tượng trước mắt khiến người ta nín thở. Ngay lúc bọn họ còn đang cảm thấy không thể tin được, một tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên, giống như tiếng Phượng Hoàng kêu to.Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn sốc, đã thấy một vật gì đó bay ra từ bức bích họa với tốc độ cực nhanh, kêu lên một tiếng rồi lao về phía Tống Á Hiên."Á Hiên cẩn thận!" Lưu Diệu Văn kinh ngạc thốt lên, nhưng Tống Á Hiên lúc này vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me