TruyenFull.Me

[Dịch][Tường Lâm/TNT] Thoát Khỏi Tầng 18 [END]

16. Người Thật Thà (Hạ)

mtrnhh_

Năm đó vốn đã sắp ra mắt, nhưng lại bị "chó săn" hủy bỏ vị trí ra mắt, không nói một lời mà ngoan ngoãn về nhà đi học, ngoan ngoãn thi đậu vào trường trung học Bá Thục.

Sau đó "chó săn" tái tổ chức lần hai, lại muốn tìm anh về tham gia cuộc chiến giành suất ra mắt, anh liền ngoan ngoãn quay về, trong lòng chỉ nghĩ lần này phải dựa vào thực lực của bản thân để gia nhập nhóm mới.

Nếu thực lực có ích, năm đó cậu ta đã không bị "chó săn" hủy bỏ vị trí ra mắt. Đáng tiếc, người thật thà này vẫn không hiểu được những mánh khóe ngàn lớp của "chó săn".

Thực ra, nếu "chó săn" đã chọn tìm anh về, thì dù anh có nỗ lực hay không cũng sẽ được gia nhập nhóm mới, cuộc chiến giành suất ra mắt chỉ là một chiêu trò.

Nhưng tất cả những gì Trương Chân Nguyên làm có đúng là vì thật thà không? Có phải là vì anh vốn không quan tâm đến cuộc chiến giành suất ra mắt, không quan tâm đến việc nổi tiếng, nên căn bản không thèm giở trò tâm cơ?

Nếu trong lòng đã có những nghi ngờ này, vậy thì rất nhiều chuyện trước đây không để ý, Nghiêm Hạo Tường đều nhớ lại.

Ngoài việc thật thà, Trương Chân Nguyên còn thường có những hành vi kỳ quặc, ví dụ như sáng sớm thức dậy bắt chước Người Nhện, hay quần lúc nào cũng tụt xuống. Vì những chuyện này rất buồn cười, nên trước đây bọn họ đều chỉ cười ha ha cho qua, nhiều nhất là cảm thấy anh hành vi kỳ quái, suy nghĩ khác người mà thôi, chứ không hề nghĩ đến nguyên nhân sâu xa đằng sau những hành vi đó.

Nghiêm Hạo Tường trước đây luôn cảm thấy, Trương Chân Nguyên dù chỉ có một mình cũng có thể tự làm mình vui vẻ. Hay nói cách khác, anh rất giỏi chơi một mình!

Người như thế nào mới giỏi chơi một mình, tự tìm niềm vui cho bản thân?

Chắc chắn là một người cô độc, hơn nữa là người đã ở trong hoàn cảnh cô độc một thời gian dài. Chỉ khi ở một mình, người ta mới phải bất đắc dĩ tự chơi với mình, mới nghĩ ra nhiều cách để tự tìm niềm vui!

Và những hành vi mà trước đây bọn họ cảm thấy kỳ quặc của Trương Chân Nguyên, có lẽ chỉ là những phương pháp tự tìm niềm vui mà anh đã rèn luyện được trong hoàn cảnh cô độc mà thôi.

Mỗi khi mọi người cười ha ha, Trương Chân Nguyên cũng cười theo. Nhưng nếu che đi nửa dưới khuôn mặt của anh lại, sẽ phát hiện trong đôi mắt đó không hề có một chút ý cười!

Giống như bây giờ, Trương Chân Nguyên dường như tìm thấy thứ gì đó quan trọng, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nghiêm Hạo Tường không khỏi đưa tay lên, từ xa che đi nửa dưới khuôn mặt của Trương Chân Nguyên. Và trong đôi mắt kia, đúng như hắn tưởng tượng, không có bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí là lạnh lùng.

Thế nhưng theo hắn biết, gia đình của Trương Chân Nguyên rất trọn vẹn, từ nhỏ đã sống rất hạnh phúc, xung quanh cũng không thiếu bạn bè, căn bản không cần phải tự tìm niềm vui cho mình.

Nghiêm Hạo Tường thu tay lại, bỗng cảm thấy một nỗi phiền muộn. Hắn trước đây cứ nghĩ mình rất hiểu các đồng đội bên cạnh, nhưng lần này quay lại tầng 18 mới phát hiện, hóa ra hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ. Mỗi người bọn họ đều cất giấu những mặt và bí mật mà hắn chưa từng biết. Có lẽ, ngay cả Hạ Tuấn Lâm cũng có chuyện giấu hắn!

"Cậu sao vậy? Tự nhiên ngẩn người ra làm gì thế?" Hạ Tuấn Lâm đưa tay ra huơ huơ trước mắt hắn.

Nghiêm Hạo Tường nắm lấy tay cậu, ý tứ sâu xa hỏi: "Cậu chắc không có chuyện gì giấu tớ chứ?"

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Tớ làm gì có chuyện gì giấu cậu, hoàn toàn không có."

"Thật không?"

"Thật sự." Hạ Tuấn Lâm trả lời không chút do dự, nhưng tai lại không tự chủ mà đỏ lên.

Tất cả những điều này đương nhiên không qua được mắt Nghiêm Hạo Tường. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nói dối, tai của Hạ Tuấn Lâm sẽ đỏ lên. Dù lời nói của cậu có thể lừa được tất cả mọi người, cũng không lừa được một Nghiêm Hạo Tường thuộc lòng từng thói quen nhỏ của cậu.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn buông tay cậu ra. Dù không biết Hạ Tuấn Lâm có chuyện gì giấu mình, nhưng chỉ cần nhìn đôi tai đỏ ửng đó, hắn liền biết, Hạ Tuấn Lâm vẫn giống như hồi bé, lời nói dối có thể lừa người, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.

Tâm trạng của Nghiêm Hạo Tường nhất thời tốt lên rất nhiều. Sự chú ý của hắn cũng chuyển sang vật mà Trương Chân Nguyên phát hiện. Hắn tiến lên phía trước: "Anh phát hiện ra cái gì?"

"Trên bức bích họa có chữ." Trương Chân Nguyên chỉ vào một góc của bức họa.

"Viết gì vậy?"

"Chữ nhỏ quá, nhìn không rõ."

"Để anh xem!" Mã Gia Kỳ cầm đèn pin đi đến trước bức bích họa, dí sát vào những chữ nhỏ rồi từ từ đọc: "Phượng... Hoàng... Niết... Bàn... Chết... Mà... Hồi... Sinh!"

Trương Chân Nguyên nhất thời kích động vỗ tay một cái: "Thấy chưa, tuy không phải 'Dục Hỏa Trùng Sinh', nhưng 'chết mà hồi sinh' cũng giống như suy đoán của anh. Nơi này đúng là một giấc mơ, chỉ có chết đi chúng ta mới có thể sống lại. Bây giờ mọi người còn không tin nữa sao?"

Ánh mắt của Trương Chân Nguyên lướt qua từng người một, nhiệt tình đến mức như muốn nhìn thấu tất cả. Nghiêm Hạo Tường lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt anh có cảm xúc khác ngoài sự lạnh lùng, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nặng.

"Dựa theo những gì trên bức họa này nói, lẽ nào chúng ta thật sự đang ở trong mơ?" Mã Gia Kỳ trước đó đúng là có nghi ngờ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy những chữ nhỏ trên bức bích họa, sự nghi ngờ đó không khỏi bị lung lay.

"Có lẽ đúng là mơ thật. Nếu không thì rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều không thể giải thích được," Đinh Trình Hâm nói.

"Không đúng!" Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên hét lớn một tiếng, đôi mắt dán chặt vào Đinh Trình Hâm.

"Anh nói sai gì à?" Đinh Trình Hâm cẩn thận hỏi.

"Không sai."

"Vậy sao em..." Đinh Trình Hâm bị nhìn đến sợ hãi trong lòng.

"Đúng vậy, không sai thì lúc nãy cậu hét cái gì?" Hạ Tuấn Lâm cũng không hiểu hành vi của Nghiêm Hạo Tường.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm: "Anh vừa nói gì, có thể lặp lại lần nữa không?"

"Hả? Anh hình như vừa nói là, có lẽ đúng là mơ thật!"

"Không đúng, câu tiếp theo."

"Câu tiếp theo?" Đinh Trình Hâm cẩn thận hồi tưởng: "Hình như là, nếu không thì trong khoảng thời gian này..."

"Dừng lại, tớ cuối cùng cũng biết chỗ nào không đúng rồi." Trên mặt Nghiêm Hạo Tường hiện lên một nụ cười: "Là thời gian!"

"Em đang nói gì vậy?" Đinh Trình Hâm nghe mà đầu óc mơ hồ.

Nghiêm Hạo Tường cười nói: "Thời gian không khớp. Chúng ta bây giờ rõ ràng đang ở trong không-thời gian của bảy năm trước. Cuốn nhật ký này và bức bích họa này căn bản không nên tồn tại!"

Văn phòng của Lý Phi bảy năm trước căn bản không có bức bích họa nào. Còn cuốn nhật ký này thì lại càng vô lý. Rõ ràng là ở bảy năm trước, nhưng bên trong lại ghi lại những chuyện xảy ra bảy năm sau. Lẽ nào Lý Phi có khả năng biết trước tương lai sao?

Nếu thật sự có năng lực đó, ông ta đã không để mình bị thiêu chết. Vì vậy, chân tướng chỉ có một...

"Nhật ký và bức bích họa đều là do anh mang vào, đúng không?" Nghiêm Hạo Tường quay người, lại một lần nữa đặt ánh mắt lên người Trương Chân Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me