TruyenFull.Me

Dich Tuong Lam Tnt Thoat Khoi Tang 18 End

"Những đốm ma trơi leo lét dường như đang kể lại thảm cảnh năm xưa, tựa như những vong hồn đang nhảy múa nơi mình chôn xác."

——————————————————————————————————

Do trải qua một trận hỏa hoạn lớn, mọi thứ trong tòa nhà về cơ bản đã bị đốt thành than, hệ thống điện ban đầu cũng bị phá hủy hoàn toàn, bên trong tối đen như mực. Nghiêm Hạo Tường đành phải bật đèn pin của điện thoại để soi đường, nhưng phạm vi nhìn thấy vẫn còn hạn chế, chỉ có thể đảm bảo hắn nhìn rõ lối đi dưới chân.

Thang máy của tòa nhà nằm ngay gần lối vào, nhưng đã ngừng hoạt động từ lâu, muốn lên tầng 18 chỉ có thể đi theo lối thoát hiểm dự phòng, từng tầng từng tầng leo lên tầng 18!

Leo 18 tầng đối với hắn mà nói không phải là vấn đề, vấn đề là lối vào.

Nghiêm Hạo Tường tuy rằng đã ở đây nhiều năm, nhưng chưa từng leo thang bộ lên, hắn cũng không biết lối vào của lối thoát hiểm nằm ở đâu, bây giờ chỉ có thể từ từ tìm kiếm ở tầng 1.

Nhưng cho dù chỉ có một tầng, phạm vi này đối với Nghiêm Hạo Tường vẫn quá lớn, hơn nữa do ánh sáng quá tối, hắn cũng không thể phân biệt chính xác phương hướng, đi vòng vo một hồi dường như lại trở về chỗ cũ.

Cửa thang máy bên cạnh đóng chặt, dường như đang lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ của hắn, Nghiêm Hạo Tường cũng không tò mò về cảnh tượng bên trong thang máy, vì đã xảy ra hỏa hoạn, chắc chắn có không ít người hoảng loạn chọn đi thang máy để trốn thoát, nhiệt độ cao và khói đặc chết người hẳn đã đẩy họ vào con đường chết trong đau đớn tột cùng.

Dù chỉ đứng ngoài cửa, Nghiêm Hạo Tường vẫn có thể tưởng tượng ra tiếng gào thét, khóc than tuyệt vọng của những nạn nhân ngày ấy. Hắn bất giác lùi xa khỏi thang máy, tiếp tục tìm kiếm lối thoát hiểm.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, hắn vẫn không tìm thấy lối vào, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, hắn lại trở về cửa thang máy.

Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần liên tiếp đều quay về cùng một chỗ thì chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên ý thức được, có lẽ mình đã gặp phải "Quỷ Đả Tường" trong truyền thuyết!

Nói là "Quỷ Đả Tường", nhưng thực ra không liên quan nhiều đến ma quỷ. Chẳng qua là con người dễ mất phương hướng trong môi trường tối tăm và căng thẳng, không nhận ra mình đang đi thẳng hay chỉ đang loanh quanh tại chỗ.

Cách giải quyết cũng rất đơn giản. Con người có thể mất phương hướng, nhưng điện thoại thì không. Chỉ cần mở la bàn lên rồi đi theo chỉ dẫn là được.

Thế nhưng, khi Nghiêm Hạo Tường cầm điện thoại lên để xem phương hướng, chuyện kỳ lạ lại xảy ra. Mũi tên liên tục lắc lư không ngừng, cuối cùng lại xoay tròn với tốc độ chóng mặt.

Chưa kịp để Nghiêm Hạo Tường phản ứng, điện thoại đã phát ra tiếng lách tách, sau đó màn hình vụt tắt rồi hỏng hoàn toàn.

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, điện thoại di động không dùng được không phải là điềm báo tốt lành gì, "quỷ đả tường" có thể nói là do phương hướng của con người gây ra, nhưng ngay cả la bàn đột nhiên bị hỏng, chỉ có thể chứng tỏ từ trường ở đây đang hỗn loạn, có một thế lực vô hình nào đó đang can nhiễu.

Một khi đã là thế lực vô hình, nguy hiểm cũng sẽ không thể lường trước được. Nghiêm Hạo Tường thoáng do dự. Bây giờ rời đi vẫn còn kịp. Có lẽ hắn nên ra ngoài chuẩn bị kỹ càng hơn, đợi ban ngày rồi quay lại.

Dũng cảm không có nghĩa là không biết sợ, càng không phải là ngu dốt. Mất đi nguồn sáng, lại tiếp tục lần mò trong một tòa nhà ma quái đầy rẫy hiểm nguy không chỉ tốn công vô ích, mà còn là tự tìm đường chết.

Nhưng hắn quyết định đợi thêm một lát, nếu tin tức trong miệng của cụ già kia không sai, vậy thì đến tối, bên trong tòa nhà này nhất định sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ quái!

Vì thế, hắn muốn đợi. Đợi người phụ nữ áo trắng khóc lóc, hoặc là...nữ quỷ áo đỏ thất khiếu chảy máu.

Một lúc lâu sau, hắn không đợi được nữ quỷ nào cả, chỉ có một cơn gió ùa vào.

Gió lớn xuyên qua đống đổ nát của tòa nhà, tạo ra những tiếng rít ghê rợn, nghe như tiếng oan hồn đang gào thét.

Trên mặt Nghiêm Hạo Tường lộ ra vẻ thất vọng, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.

"Như vậy cũng tốt, ít nhất không phải về tay không, cũng biết được rằng trên đời này làm gì có ma quỷ."

Đã là truyền thuyết ma quỷ ở tầng 18 là giả, thì sự mất tích của đồng đội dù có kỳ lạ đến đâu cũng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể lý giải, mặc cho đến giờ hắn vẫn không có chút manh mối nào về tung tích của bọn họ.

Nghiêm Hạo Tường thầm cảm thán một câu, quay người rời khỏi tòa nhà. Nhưng đúng lúc này, bên trong đột nhiên xuất hiện vài đốm lửa xanh leo lét, lơ lửng giữa không trung.

Này là tình huống gì đây? Sự tò mò của Nghiêm Hạo Tường lập tức bị khơi dậy. Như bị ma xui quỷ khiến, hắn bước về phía những đốm lửa ấy.

Càng đi về sâu vào trong, ma trơi xuất hiện càng nhiều, cảnh vật xung quanh cũng dần hiện rõ hơn. Ngoài những căn phòng trống đã bị bỏ hoang từ lâu, hắn còn nhìn thấy một cánh cửa.

Đẩy cửa bước vào, ánh lửa bập bùng soi sáng một lối cầu thang dài hun hút.

Nghiêm Hạo Tường không khỏi bật cười, ông trời không tuyệt đường sống của ai, không ngờ những đốm ma trơi này đột nhiên xuất hiện này lại dẫn đường cho hắn tìm thấy lối thoát hiểm.

"Ma trơi" thực chất là "lân tinh", thường xuất hiện vào mùa hè ở các khu mộ địa. Do trong xương người có chứa nguyên tố phốt pho, sau khi thi thể phân hủy sẽ tạo ra hiện tượng tự bốc cháy, tạo thành những đốm lửa lơ lửng.

Nơi đây từng có rất nhiều người bị chôn vùi trong biển lửa, hài cốt vẫn chưa được dọn dẹp hết. Ma trơi xuất hiện ở đâu, nơi đó thường có nhiều người chết nhất.

Và cầu thang thoát hiểm, do có nhiều người chen nhau chạy trốn, cũng chính là nơi có nhiều người bỏ mạng nhất.

Nghiêm Hạo Tường nhìn dọc theo hành lang, những đốm ma trơi leo lét dường như đang kể lại thảm cảnh năm xưa, tựa như những vong hồn đang nhảy múa nơi mình chôn xác.

Không biết có phải là hoa mắt hay không, từ trong những đốm lửa, hắn thấy một bóng người lướt qua ở cuối hành lang, rồi biến mất không một dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me