Dich Tuong Lam Tnt Thoat Khoi Tang 18 End
29. Ngược Lửa Mà Đi"Chúng ta không thể di chuyển mặt trăng trên bầu trời, vậy chỉ còn cách di chuyển mặt trăng còn lại." Mã Gia Kỳ nói."Còn một mặt trăng khác sao?" Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên."Tất nhiên, nó ở ngay trên bức tranh!""Hả? Anh chắc mình không nhìn nhầm chứ?" Nghiêm Hạo Tường cau mày. Hắn đã nhìn bức tranh ấy vô số lần, thậm chí gần như khắc ghi nó vào trong trí nhớ. Vậy mà chưa từng thấy bất kỳ hình ảnh nào của mặt trăng trên đó.Mã Gia Kỳ đẩy nhẹ gọng kính, nhìn hai người trước mặt: "Đừng vội, hiện tại đúng là không có mặt trăng, nhưng lát nữa sẽ có."Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm không hiểu ý anh, chỉ thấy Mã Gia Kỳ từ từ bước đến dưới ánh trăng, một lần nữa giơ cao ba mảnh ngọc bội trong tay."Lẽ nào lại có lời tiên tri?" Hạ Tuấn Lâm đoán.Mã Gia Kỳ thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không còn tiên tri nữa.""Vậy anh đang làm gì?"Mã Gia Kỳ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên bức tranh: "Trước đây, chúng ta chỉ chiếu bóng ngọc bội lên bức tường, nhưng chưa từng nghĩ rằng… nó có thể phản chiếu lên bức tranh!"Vừa nói, anh vừa di chuyển viên ngọc trong tay.Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm tròn mắt, tập trung nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường.Trước đây, họ chỉ để ý đến con phượng hoàng đang bốc cháy rực rỡ trong tranh, mà quên mất rằng phía trên đầu nó lại là một khoảng trống. Giữa ánh lửa rực đỏ, mảnh vải trống trơn ấy trở nên vô cùng chói mắt.Nghiêm Hạo Tường từng nghĩ rằng đó chỉ là một khoảng không gian để tạo điểm nhấn theo phong cách tranh thủy mặc Trung Quốc. Nhưng lúc này, hắn mới nhận ra—dù là khoảng trống nghệ thuật đi chăng nữa, thì phần để trống ấy vẫn quá lớn, như thể thiếu mất một thứ vô cùng quan trọng.Khi ánh phản chiếu của viên ngọc chạm vào khoảng trống ấy, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra… thứ còn thiếu chính là một mặt trăng, một tia sáng trăng, một bầu trời đêm!Khi mặt trăng xuất hiện trên bức tranh, bức tranh này mới thực sự trở nên hoàn chỉnh. Con phượng hoàng ngẩng đầu kêu to, không phải vì muốn bay vút lên trời hay phá vỡ bức tranh, mà là đang trút giận lên mặt trăng, thể hiện nỗi bất cam và oán hận trong lòng!"Thật sự… còn một mặt trăng nữa!" Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc nhìn mặt trăng hiện ra trên tranh.Ban đầu, mặt trăng nằm ở phía tây của bức tranh, đúng với vị trí của mặt trăng trên bầu trời. Nhưng khi Mã Gia Kỳ từ từ di chuyển ngọc bội, mặt trăng trong tranh cũng dần dần nhích lên cao."Mặt trăng trên trời cũng đang di chuyển theo!" Nghiêm Hạo Tường lẩm bẩm, trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Một phần vì căng thẳng, nhưng một phần khác là do ngọn lửa đã gần như lan đến căn phòng họ đang đứng, khiến không khí nóng rát, nghẹt thở."Không ổn rồi!" Hạ Tuấn Lâm hét lên: "Lửa cháy vào trong rồi! Mặt trăng có thể lên nhanh hơn không?"Mặt trăng trong tranh tuy vẫn đang dịch chuyển về trung tâm bầu trời, nhưng so với tốc độ lan tràn của ngọn lửa, nó vẫn quá chậm!Mã Gia Kỳ nhìn ngọn lửa đang ngày một tiến đến gần, lòng cũng nóng như lửa đốt. Nhưng anh vẫn lắc đầu: "Không được, bây giờ chưa phải 12 giờ. Nếu chúng ta không thể đưa mặt trăng về đúng vị trí vào đúng thời điểm, thì vẫn không thể rời khỏi tầng 18. Nên bây giờ chỉ có thể chờ xem, rốt cuộc là lửa sẽ tới trước, hay 12 giờ sẽ đến sớm hơn.""Bây giờ còn bao lâu nữa đến 12 giờ?" Nghiêm Hạo Tường lo lắng hỏi.Như thể nghe được câu hỏi của hắn, âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên—chỉ còn lại một phút!Nhưng khác với những lần trước, lần này âm thanh không dừng ngay mà bắt đầu đếm ngược từng giây.59, 58, 57...Ngọn lửa ngày càng hung dữ, cảm giác ngạt thở cũng ngày càng rõ rệt. Nhưng lúc này, bọn họ chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi."Mau đưa Lưu Diệu Văn và những người khác đến trước bức tranh. Khi lối thoát mở ra, lập tức rời đi!" Mã Gia Kỳ nghiêm giọng dặn dò.Không chần chừ, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm vội vàng đưa Lưu Diệu Văn đến bức tranh.Ngay khi họ vừa đứng vững, đồng hồ đếm ngược chỉ còn 30 giây.Lúc này, một tiếng kêu thê lương vang vọng khắp không gian, đồng thời, cửa phòng bắt đầu rung chuyển dữ dội, như thể có thứ gì đó đang điên cuồng lao vào!"Là con dơi đó sao?" Hạ Tuấn Lâm hỏi."Chắc là nó." Nghiêm Hạo Tường cau mày. Hắn vừa lo con dơi sẽ xông vào, nhưng đồng thời, trong lòng lại dấy lên một câu hỏi—nếu con dơi đã đuổi đến đây, vậy Đinh Trình Hâm đang ở đâu?"Anh ấy sẽ quay lại chứ?" Hạ Tuấn Lâm khẽ hỏi."Sẽ! Nhất định sẽ!" Nghiêm Hạo Tường siết chặt nắm tay, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa, nhưng đồng thời cũng vô thức nhìn về phía Mã Gia Kỳ.Không biết có phải ảo giác hay không, hắn dường như thấy một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt Mã Gia Kỳ—nhưng rất nhanh, nó đã bị hơi nóng bốc lên làm bốc hơi, biến mất không dấu vết.Tiếng va đập vào cửa vẫn tiếp tục, nhưng càng lúc càng yếu ớt, tiếng kêu cũng dần trở nên vô lực.Trong khi đó, Mã Gia Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ, tập trung điều chỉnh ánh phản chiếu của ngọc bội, dù ngọn lửa đã gần như chạm đến chân anh.Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm nín thở theo dõi bức tranh—chỉ cần đưa mặt trăng về đúng vị trí khi đồng hồ điểm 12 giờ, họ có thể thoát ra. Ngược lại, họ sẽ chết tại đây.Tất cả sinh tử, chỉ trong mười giây cuối cùng.10, 9, 8, 7..."6, 5..." Họ cũng vô thức đếm theo: "3, 2, 1!"Khi giây cuối cùng trôi qua, mặt trăng đã lên đến đỉnh trời.Ngay khoảnh khắc ấy, con phượng hoàng khổng lồ trong tranh biến mất, thay vào đó là ánh trăng rực rỡ bao trùm toàn bộ bức tranh. Khi ánh trăng chiếu sáng hoàn toàn, bức tranh dần biến thành một cánh cửa tỏa ra thứ ánh sáng trắng rực rỡ."Mau lên! Cánh cửa đã mở, nhanh rời đi!" Mã Gia Kỳ hét lớn.Dưới sự thúc giục của Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường và những người còn lại lập tức đứng dậy, cõng theo đồng đội của mình, tiến vào luồng ánh sáng trắng rực rỡ.Nhưng ngay khi Nghiêm Hạo Tường vừa bước vào trong, hắn vô thức quay đầu lại—Mã Gia Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định rời đi." Mã ca, anh không đi sao?”Câu hỏi của Nghiêm Hạo Tường khiến Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc, cậu lập tức quay lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Mã Gia Kỳ.Mã Gia Kỳ cười ngượng ngùng: “Tạm thời anh chưa đi đâu. Mọi người cứ đi trước đi, Đinh Nhi còn chưa trở lại, anh muốn đi tìm cậu ấy.”“Bọn em đi cùng anh!” Nghiêm Hạo Tường vừa nói vừa định bước tới, nhưng lại bị Mã Gia Kỳ giơ tay ngăn lại.“Đừng! Cánh cổng này có thể sẽ đóng lại bất cứ lúc nào, thời gian mở ra có lẽ rất ngắn. Mọi người không thể cùng anh mạo hiểm được.”“Vậy còn anh thì sao?” Hạ Tuấn Lâm nghẹn ngào, nước mắt lấp lánh trong mắt cậu. Rõ ràng họ đã thấy được hy vọng sống sót, chẳng lẽ… lại phải mất đi một người đồng đội nữa sao?Mã Gia Kỳ cười xòa, vẫy tay bảo: “Đừng lo, anh đã mở được cánh cổng một lần, thì nhất định có thể mở lần thứ hai. Hơn nữa, cậu ấy đi theo anh vào đây, anh có trách nhiệm đưa cậu ấy về, dù là sống hay chết...”Thực ra, trong lòng Mã Gia Kỳ hiểu rất rõ—dưới trận hỏa hoạn khủng khiếp ấy, cơ hội sống sót gần như bằng không. Nhưng anh vẫn nuôi hy vọng, nếu như Đinh Nhi còn sống thì sao? Anh không thể bỏ mặc cậu ấy một mình trong không gian này được!“Không được!”Mã Gia Kỳ bật cười: " Nghiêm ca à, đàn ông không thể cứ mãi nói ‘không được’ như vậy. Mau đưa mọi người rời khỏi đây đi.”“Em…” Nghiêm Hạo Tường vừa định nói gì đó thì bỗng nhận ra ánh sáng trắng bên cạnh đang dần yếu đi. Cả người hắn bỗng sững lại.Nhìn thấy cánh cổng sắp biến mất, Mã Gia Kỳ thu lại nụ cười, giọng nói nghiêm nghị: “Còn đứng đó làm gì? Đội trưởng không còn ở đây thì mấy đứa không nghe lệnh nữa à?”“Không phải vậy!” Hạ Tuấn Lâm vội vàng đáp.“Thế thì đi ngay! Nếu hai đứa muốn chết thì mặc kệ, nhưng đừng quên Lưu Diệu Văn và những người khác, hãy nhớ phải sống thật tốt!”Nói xong câu đó, Mã Gia Kỳ xoay người, không nhìn họ thêm lần nào nữa.Anh nhét ba viên ngọc vào túi áo, gỡ bỏ chiếc kính vẫn luôn đeo trên mặt. Trong biển lửa, kính đã phủ đầy bụi than, anh cẩn thận dùng vạt áo lau sạch, rồi lại đeo lên.Thế giới vốn mờ mịt bỗng trở nên rõ ràng hơn. Tâm trí anh cũng vậy.Có lẽ suốt những năm qua, anh vẫn luôn hối hận.Hối hận vì không thể đưa đồng đội đi trên con đường trải đầy hoa. Hối hận vì không thể ngăn chặn sự tan rã của TNT. Hối hận vì chưa từng tổ chức được một buổi hòa nhạc với hàng vạn khán giả, hối hận vì chưa từng có được thời kỳ hoàng kim thuộc về riêng mình.Vì thế, anh luôn muốn quay lại quá khứ để sửa chữa tất cả. Nhưng khi anh tưởng rằng mình thực sự đã trở về, anh lại phát hiện bản thân chỉ càng chìm sâu vào những hối tiếc mới.Hối hận vì đã kéo Nghiêm Hạo Tường và những người khác vào trò chơi tử thần này. Hối hận vì không thể cứu đứa trẻ từng thích trèo lên lưng anh để hát. Hối hận vì đã để Đinh Trình Hâm n một mình đối mặt với nguy hiểm chí mạng.Anh từng nghĩ rằng chỉ cần trở lại quá khứ, anh có thể thay đổi sai lầm. Nhưng dù có quay về bao nhiêu lần đi chăng nữa, sai lầm vẫn là sai lầm—thậm chí còn gây ra những lỗi lầm không thể bù đắp.Mãi cho đến khi anh nhìn thấy những bức tranh tiên tri, anh mới thực sự nhìn thấu trái tim mình.Thật buồn cười… Lúc trước, khi Hạ Tuấn Lâm hỏi liệu có còn tiên tri nào khác không, anh đã đáp "không có". Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh nói dối. Và xem ra, hiệu quả cũng không tệ—ngay cả Nghiêm Hạo Tường cũng bị lừa.Nhưng sự thật là vẫn còn tiên tri.Lúc tất cả đang ngẩng đầu nhìn mặt trăng, anh đã lặng lẽ đổi thứ tự của những miếng ngọc bội trên tay. Một hình ảnh tiên tri hoàn toàn khác liền xuất hiện trên bức tường.Một bức tiên tri vẽ lại cách anh dịch chuyển mặt trăng.Một bức tiên tri khác—anh và Nghiêm Hạo Tường đi về hai hướng trái ngược nhau. Anh một mình bước vào biển lửa, còn họ chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng anh.Giống hệt như bây giờ.Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đúng như lời tiên tri. Không còn chìm đắm trong quá khứ để tìm kiếm ánh hào quang hư ảo nữa, mà chấp nhận thực tại, ngược lửa mà đi, tìm lại đồng đội đã lạc mất, rồi cùng nhau hát lại một bài ca thân thuộc...Lần này, anh không biết mình làm đúng hay sai.Nhưng lần này—anh không hối hận!Khi ánh sáng trắng dần lụi tắt, tiếng va đập vào cánh cửa cũng đột ngột dừng lại. Một tiếng kêu ai oán vang vọng tận chân trời, nhưng ngay sau đó, không gian lại chìm vào tĩnh lặng.Trong ánh lửa chập chờn, nước mắt đã sớm dâng đầy trong mắt Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm.Và ngay khoảnh khắc cánh cổng khép lại, hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy—là bóng dáng cao gầy, đơn độc của Mã Gia Kỳ, kiên cường bước vào con đường chưa biết điểm đến…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me