TruyenFull.Me

Dich Tuong Lam Tnt Thoat Khoi Tang 18 End

Nghe anh nói vậy, những người khác trong lòng cũng có cảm giác tương tự, nhưng đều không nghĩ ra được gì, chỉ có thể quy kết cho sự trùng hợp.

"Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Vết thương của Hạ Nhi còn cầm cự được không?" Đinh Trình Hâm hỏi.

"Vẫn ổn, lúc nãy em băng bó cho cậu ấy đã xem qua, vết thương trên tay không sâu, trên người cũng không có vết thương nào khác, chỉ là do thiếu oxy quá nhiều nên ngất đi, không biết lúc nào mới tỉnh lại được." Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường tràn đầy lo lắng: "Và còn một chuyện rất kỳ lạ, Hạ Nhi chắc chắn mới bị chôn vào đây không lâu, vì bức tường này rõ ràng là mới xây, nhiều nhất không quá nửa ngày."

"Ồ, xem ra lạ thật," Đinh Trình Hâm gật gù

"Không, điểm kỳ lạ mà cậu ấy nói không chỉ có thế," Mã Gia Kỳ cũng đứng dậy.

"Vậy là gì?"

"Kỳ lạ là, nếu em ấy bị chôn vào đây nửa ngày rồi, thì làm sao sống sót được? Dù không chết vì mất máu, cũng sẽ chết ngạt chứ! Theo lý mà nói, bị chôn trong tường thì không thể thở được."

Trong lúc Mã Gia Kỳ giải thích, Nghiêm Hạo Tường cũng từ từ đi đến bức tường đã bị bọn họ đục ra: "Vậy nên chỉ có một khả năng, bên trong tường có không khí lưu thông, cậu ấy mới sống được đến bây giờ."

Hắn đặt tay lên vách tường, gõ nhẹ: "Phía sau bức tường này hẳn là rỗng, hơn nữa cũng vừa mới xây, còn chưa đông cứng." Nói rồi, hắn dùng sức đẩy một cái, viên gạch bị tác động lực bắt đầu dịch chuyển, cả bức tường cũng có dấu hiệu lỏng lẻo.

Mọi người thấy vậy liền xúm lại giúp sức, hợp lực đẩy đổ cả bức tường. Trong khoảnh khắc, bụi bay mù mịt, tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Tất cả vội lùi lại. Đợi bụi lắng xuống, không gian phía sau bức tường cuối cùng cũng hiện ra.

Bọn họ nhìn thấy một cánh cửa, một cánh cửa đúc bằng đồng xanh!

"Trên cửa hình như có chữ, qua xem thử đi."

Mấy người vội vàng đi đến trước cửa, nhìn kỹ thì thấy trên đó thực sự có khắc một câu: Kẻ nào bước vào cửa này, hãy từ bỏ mọi hy vọng!

"Vãi, đây là tình tiết trong truyện trộm mộ à?"

Mọi người nhìn nhau, trong lúc đó không biết nên khóc hay cười.

"Đẩy ra xem nào." Tống Á Hiên ăn bánh bao xong, gan to ra hẳn, hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa trên cửa, kéo Lưu Diệu Văn cùng đi đẩy. Nhưng đẩy mãi, bọn họ cũng không tài nào làm cánh cửa đồng nhúc nhích.

"Không được, cửa này nặng quá, sức người không thể đẩy nổi."

"Chẳng lẽ lại là cửa cơ quan?"

Có phải là cửa cơ quan hay không thì Nghiêm Hạo Tường cũng không biết, vì hắn không nhìn thấy ổ khóa, cũng không thấy bất kỳ thiết bị kỳ lạ nào khác, trước mắt chỉ là một cánh cửa đồng vuông vức mà thôi.

"Nếu không mở được thì thôi vậy, chúng ta nghĩ xem còn cách nào khác để rời khỏi đây không."

Ngay lúc Nghiêm Hạo Tường định bỏ cuộc, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ho. Mọi người quay lại, thấy Hạ Nhi đã tỉnh. Cả nhóm liền vây quanh, nghe thấy cậu đang thì thầm gì đó.

"Cậu nói gì vậy?" Nghiêm Hạo Tường cúi người, áp sát tai lại gần để nghe.

"Kẹo, kẹo..." Cậu cứ lặp đi lặp lại từ này.

"Kẹo? Cậu muốn ăn kẹo à?" Tuy thấy hơi lạ, nhưng Nghiêm Hạo Tường lúc này vừa hay có một viên kẹo trên người, chính là viên kẹo thứ ba mà hắn nhặt được.

"Đây."

Hạ Tuấn Lâm không nhận lấy mà chỉ tay về phía cánh cửa đồng sau lưng: "Cầm kẹo... đến trước cửa." Vì mới tỉnh, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Hạ Tuấn Lâm nói chuyện vô cùng khó khăn, đứt quãng.

Nghiêm Hạo Tường không hỏi nhiều, sau khi hiểu ý của Hạ Tuấn Lâm, hắn cầm viên kẹo đi về phía cửa đồng. Ai ngờ vừa đến gần, cánh cửa kia bỗng tự động mở ra.

"Vãi! Hóa ra là cửa cảm ứng à!" Trong cơn kinh ngạc, mấy người lại buột miệng văng tục.

Nghiêm Hạo Tường vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có ánh mắt đầy thắc mắc nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm.

"Kẹo... chính là chìa khóa." Lúc này Hạ Tuấn Lâm đã được Tống Á Hiên và mọi người đỡ dậy, dù cơ thể vẫn còn rất yếu.

Nghiêm Hạo Tường lại càng thêm bối rối: "Sao kẹo lại là chìa khóa được?"

Hạ Tuấn Lâm cười bất đắc dĩ: "Cậu cầm viên kẹo lâu như vậy, không mở ra xem thử à?"

"Hả?" Nghiêm Hạo Tường ngớ người. Hắn đúng là chưa bao giờ mở ra xem, không chỉ viên kẹo này mà cả viên kẹo ở nhà hắn cũng chưa từng mở. Hắn lại không định ăn nó, mở ra làm gì? Nghiêm Hạo Tường vốn không thích làm chuyện thừa thãi.

Nhưng bây giờ, được Hạ Tuấn Lâm nhắc, hắn mới nhận ra mình có lẽ đã bỏ lỡ một bí mật lớn.

Nghiêm Hạo Tường vội bóc viên kẹo ra. Bên trong giấy gói kẹo, quả thật không phải là kẹo, mà là một miếng ngọc thạch nhỏ tinh xảo, trên đó có khắc những hoa văn cổ xưa, phức tạp.

"Đây là kẹo của cậu? Hay là viên kẹo thứ ba?" Nghiêm Hạo Tường đột nhiên hỏi. Nếu viên kẹo này là của Hạ Tuấn Lâm, vậy thì cậu chính là người bí ẩn kia. Nếu không phải, vậy có nghĩa là có một người khác đã dẫn bọn họ đến đây.

Hạ Tuấn Lâm cười lắc đầu, từ trong túi lấy ra một viên kẹo y hệt, bên trong cũng là một miếng ngọc thạch giống hệt viên trong tay Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn hoang mang: "Cậu có thể cho tớ biết, rốt cuộc chuyện này là sao không?"

"Câu trả lời thực sự nằm sau cánh cửa kia..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me