TruyenFull.Me

Dich Tuong Lam Tnt Thoat Khoi Tang 18 End

"....tương lai ngập tràn ánh sao, không cần đối mặt với những phiền muộn của thế giới người lớn, cũng không còn ngây ngô mong mình mau lớn...."

—————————————————————————————————

Theo hướng tay chỉ của Hạ Tuấn Lâm, mọi người quay đầu nhìn lại. Họ không thấy một lối đi tối om vào hầm mộ, mà là một cầu thang uốn lượn đi lên.

"Cầu thang này dẫn đến đâu?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Tầng 18."

"Làm sao cậu biết?"

"Đây là một câu chuyện rất dài."

Hạ Tuấn Lâm dựa vào tường ngồi xuống, từ tốn kể lại tất cả những gì mình biết.

Mọi chuyện bắt đầu từ lúc bọn họ đi tìm viên kẹo thứ ba. Hôm đó, sau khi tìm được hai viên kẹo, cậu và Nghiêm Hạo Tường mỗi người một viên. Nhưng khác với Nghiêm Hạo Tường, cậu nhận được kẹo không lâu thì đã bóc ra xem, và dĩ nhiên cũng phát hiện bên trong không phải là kẹo, mà là một viên ngọc thạch bí ẩn.

Cậu thấy rất lạ, nhưng không nói ra, mà hôm sau đã cầm viên kẹo đi tìm Lý Phi.

"Ông ấy đã nói gì với cậu?"

"Không nói gì cả, chỉ dẫn tôi đi qua một đường hầm bí mật."

"Đường hầm bí mật? Có phải là cái này không?" Nghiêm Hạo Tường chỉ vào cầu thang phía sau.

"Đúng vậy, cầu thang này nối liền tầng 18 và tầng 14. Lúc đó ở đây vẫn chưa có bức tường nào chặn lại, chỉ có một cánh cửa đồng. Và viên ngọc thạch này chính là chìa khóa của cánh cửa đó."

"Nhưng truyền thuyết..."

"Đã là truyền thuyết thì dĩ nhiên không thể tin được. Ở đây không có bức tường chôn xác nào, cũng chẳng có ai bị phân thây. Truyền thuyết chẳng qua chỉ là để dọa người khác không lại gần đây, tránh phát hiện ra bí mật của tầng 14."

"Tầng 14 có bí mật gì?"

"Ở đây giấu một đứa trẻ!"

Vừa nghe đến "đứa trẻ", sắc mặt của Nghiêm Hạo Tường, Đinh Trình Hâm và Trương Chân Nguyên lập tức trở nên khó coi. Ba người nhớ lại, lúc trước khi tìm viên kẹo thứ ba, vừa hay lại dư ra một đứa trẻ.

Lúc đó bọn họ đều tưởng là chuyện ma quái, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu tầng 18 và tầng 14 vốn thông nhau, thì đứa bé đó hoàn toàn có thể thông qua đường bí mật mà đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất.

"Sao ở đây lại giấu một đứa bé?"

"Không biết, nhưng lúc đó nó đã lấy ra một viên kẹo."

Nghiêm Hạo Tường kinh ngạc: "Viên kẹo thứ ba!"

"Đúng vậy. Thực ra Lý Phi không lừa chúng ta, đúng là có ba viên kẹo. Chỉ là chúng ta không tìm được thôi, vì viên kẹo thứ ba ở trên người đứa bé đó, còn chúng ta thì lại bị dọa cho chạy mất dép."

Đinh Trình Hâm không khỏi lắc đầu: "Thế này thì cũng khó quá, ai mà tìm được viên kẹo thứ ba chứ? Không bị dọa chết đã là may rồi. Có phải Lý Phi cố tình chơi khăm chúng ta không?"

Hạ Tuấn Lâm cười: "Anh nghĩ sai rồi, không phải Lý Phi chơi chúng ta, mà là đứa bé đó đang đùa với chúng ta. Trò tìm ba viên kẹo, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà nó nghĩ ra thôi."

Nghiêm Hạo Tường cau mày: "Đứa bé đó rốt cuộc là ai? Con rơi của Lý Phi à?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Ai lại đi nuôi con rơi ở một nơi như thế này? Hơn nữa, Lý Phi rất sợ nó."

"Ý cậu là sao?"

""Lúc đó, đứa bé đó nói với tớ: Tiếc thật, nếu ngươi tìm được viên kẹo thứ ba thì tốt rồi. Không tìm được thì thôi, ngươi đi đi. Nhưng mà, trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu. Nói xong, Lý Phi liền răm rắp đưa tớ đi, còn dặn tớ tuyệt đối không được kể chuyện này ra ngoài, nếu không chọc giận đứa bé kỳ quái đó thì tất cả mọi người sẽ bị thiêu chết!"

"Tại sao lại là thiêu chết?" Nghiêm Hạo Tường hỏi thay cho nỗi lòng của tất cả mọi người. Ai cũng biết, tòa nhà này cuối cùng đã bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn lớn, ngay cả Lý Phi cũng bị thiêu đến không còn hài cốt.

"Nếu biết thì tớ đã không ở đây rồi. Mọi người cũng biết, tớ từ nhỏ đến tàu lượn siêu tốc còn không dám ngồi, chuyện một mình đến nhà ma thám hiểm lại càng không thể. Ở nhà xem phim ngôn tình với mì gói không phải sướng hơn à?"

"Thế sao cậu lại xuất hiện ở đây?"

"Vì một tháng trước, tớ nhận được một cuộc điện thoại lạ. Dù người đó không nói tên, nhưng tớ có thể nghe ra, đó chính là giọng của đứa bé kỳ quái kia!"

"Nó đã nói gì với cậu?"

"Nó nói, trò chơi tiếp tục!"

Lời của Hạ Tuấn Lâm vừa dứt, một luồng gió lạnh bỗng nổi lên trong tòa nhà, len lỏi qua những bức tường, xuyên thẳng vào cơ thể, khiến ai nấy đều không rét mà run.

"Sao tớ có cảm giác chuyện này càng lúc càng đáng sợ vậy," Tống Á Hiên siết chặt cánh tay Lưu Diệu Văn.

"Anh không phải đã ăn bánh bao rồi sao? Sợ gì chứ?"

"Thật không dám giấu, tác dụng của một cái bánh bao qua rồi."

"Thật à? Vậy em cũng nói cho anh một bí mật." Lưu Diệu Văn ghé sát vào tai Tống Á Hiên, khẽ nói.

"Bí mật gì vậy?"

"Thật lòng mà nói, không chỉ anh sợ, mà em cũng sợ!" Nó chỉ là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp thôi mà, tại sao lại phải đến đây tự hành hạ mình chứ?

Thực ra không chỉ hai người kia sợ, mà tất cả mọi người ở đó đều có một cảm giác sợ hãi không thể xua tan, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

"Trò chơi mà đứa bé kia nói là trò chơi gì vậy?" Mã Gia Kỳ hỏi.

"Đương nhiên là tìm đủ ba viên kẹo, hay nói đúng hơn là tìm đủ ba miếng ngọc thạch. Nhận được cuộc điện thoại đó, lòng em tan nát, dĩ nhiên không muốn tham gia cái trò quái quỷ này, nhưng em lại đột nhiên nhớ đến câu nói của Lý Phi."

"Câu gì vậy?"

"Đừng chọc giận nó, nếu không sẽ bị thiêu chết!" Hạ Tuấn Lâm dừng lại một chút: "Ai cũng biết Lý Phi chết cháy. Dù không chắc trận hỏa hoạn đó có liên quan đến đứa bé kia không, nhưng em không dám mạo hiểm. Tòa nhà này tuy đáng sợ, nhưng với em, bị thiêu chết còn đáng sợ hơn."

"Thế nên em đã gọi cho anh cuộc điện thoại đó?"

"Ừm. Một là em nghĩ lỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì ít nhất cũng có người biết. Hai là em cũng muốn xem các anh có nhận được điện thoại thông báo 'trò chơi tiếp tục' không. Thật không ngờ mọi người lại đến tận đây tìm em. Em đã ngủ mê rất lâu à? Sao cảm giác cơ thể cứ cứng đờ thế này? Còn nữa, vết thương trên tay em là sao vậy?"

Mã Gia Kỳ ngạc nhiên nhìn cậu: "Em không biết gì hết sao?"

Hạ Tuấn Lâm xòe tay: "Em biết được gì chứ? Em bị một bóng đen dẫn lên tầng 14 rồi bất tỉnh luôn, tỉnh lại đã thấy mình như bây giờ rồi."

"Thế sao cậu biết tớ có kẹo?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me