Dich Vo Ngu Luan Bi Duoi Nuoc Fanfic Stay With Me
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, Tô Ngự tay chân lạnh buốt nằm co ro ở trên giường. Cậu đã đi vắng nhiều ngày, nói dối ba và cô Châu về việc tham gia trại quân đội mùa đông. Thực tế là cậu lại đang ở trong nhà nghỉ này. Cậu khoanh tay trước ngực thở dốc, nghĩ xem khi nào thì nên quay về. Quần áo cậu mang theo không đủ dày, bên ngoài bây giờ đang lạnh đến mức sắp chết cóng. Nếu không phải vì Ngô Bỉ... Tô Ngự vỗ đầu mình, 'Sao lại nhớ tới cậu ta?' Cậu ra lệnh cho bản thân không được nghĩ tới Ngô Bỉ. Nhưng càng không muốn nghĩ đến điều gì thì điều đó càng tìm đến trước mặt của cậu, càng ép càng không thể. Mọi ngóc ngách trong tâm trí đều có sự xuất hiện của Ngô Bỉ, chiếm trọng cả cuộc sống của cậu.Lúc rời đi, Ngô Bỉ hỏi cậu có phải là đi tìm Diệp Vãn Anh không. Cơn giận trong lòng cậu vo thành một quả cầu lửa lao thẳng lên trán, bỏ lại mọi lý trí về phía sau. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có một người như vậy -- người này sao lại có thể đần độn đến như vậy! Nếu cậu thật sự quan tâm tới Diệp Vãn Anh, nếu cậu thật sự muốn tìm cô ta, hà cớ gì phải đứng đối mặt với hắn nửa ngày trời như vậy, hà cớ gì phải đợi hắn nói lời xin lỗi. Kỳ thực, chỉ cần ngày đó Ngô Bỉ xin lỗi cậu, chỉ cần hắn xin lỗi cậu thôi, cậu tựa hồ có thể tha thứ cho hắn.
Tô Ngự hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tim, gan, lá lách và phổi đều tê cóng vì lạnh. Cậu khó xử, suy nghĩ rất lâu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Khó chịu đến mức chỉ muốn đánh Ngô Bỉ một trận để giải tỏa cơn giận.Đáng tiếc bây giờ, Ngô Bỉ đang đi tìm kiếm cậu khắp nơi, lại không nghe được ước muốn của cậu. Sáng nay, Ngô Bỉ dùng điện thoại của ba cậu để gọi điện cho cậu, cậu kỳ thật có chút mong chờ, cậu mong chờ Ngô Bỉ có thể tìm được cậu, nhưng cậu lại không muốn cùng hắn nói chuyện.Cái tên Ngô Bỉ này...
Cậu nhớ đến lần đầu tiên gặp Ngô Bỉ, lúc đó hắn đã không khách khí mà giật lấy tờ giấy kiểm tra trong tay cậu, "Tên cậu là Tô Ngự à."Thiếu niên mặc áo măng tô màu đen, tỏ ra vẻ khoe khoang ông đây ngầu nhất thế giới. Hắn chống hai tay lên bàn, cúi người xuống, với tư thế như đang rình con mồi, trịch thượng nhìn cậuVì thế Tô Ngự cũng đáp lại hắn với thái độ tương tự. "Có chuyện gì sao?" "Tại sao cậu lại thích nghe mấy bài nhạc xưa cũ vậy?" "Cần cậu quản sao?!" Hai người giương cung bạt kiếm với nhau, cũng không ai phục ai, Tô Ngự cảm thấy người này thật kỳ quái. Lúc cậu cúi đầu thu dọn sách vở, không ngờ bàn tay nóng ấm của đối phương lại véo vào tai cậu, "Trên tai cậu cũng có nốt ruồi sao?" Tô Ngự lập tức phát cáu, "Cậu có bệnh à!"
Hiện thực giá lạnh đã mang Tô Ngự trở lại.Cậu đã rời đi quá vội vàng, sau mỗi lần mâu thuẫn với nhau, cậu không hề nhìn thấy bộ dạng của Ngô Bỉ vẫn đứng đờ người tại chỗ, trong mắt hắn có một dòng nước ngầm cuộn trào, cái nhìn đó, giống như nhìn thấy một người đã rất lâu rất lâu rồi không gặp, giống như... tìm lại được vật báu đã bị đánh mất. Tô Ngự thực sự cảm thấy quá lạnh rồi, cậu khó nhọc đứng dậy khỏi giường, muốn tìm chút nước nóng để uống. Đứng trước gương, lại nhận thấy mình trong gương vẫn còn bị sưng tấy, có thể nhìn thấy được vết thương. Cậu dùng tay chạm vào vết bầm trên cổ, cơn đau không còn dữ dội nữa. 'Đã nhiều ngày như vậy, chắc là có thể về được rồi.' Cậu cân nhắc cẩn thận, 'Nếu ba có hỏi về vết thương trên mặt thì cứ nói rằng vô tình va phải khi đang làm nhiệm vụ.'Tô Ngự đi tới bên chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ngày mai quay về, không ngờ rằng vừa mới dọn được hai món vào xong, lại có tiếng gõ cửa.Suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là: 'Cái tên Ngô Bỉ này, đừng có nói là tìm được đến đây nhanh như vậy nhé.' Động tác Tô Ngự chậm lại, một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu, 'Nếu mở cửa ra thực sự là Ngô Bỉ, phải đối mặt với cậu ta bằng thái độ gì đây?'Một tên đần độn, tính khí thất thường như hắn thì tuyệt đối không thể tha thứ được. Tuy nhiên, nếu như hắn nhận sai và xin thứ lỗi thì vẫn có thể cân nhắc... Thân thể Tô Ngự mở cửa nhanh hơn trí não suy nghĩ, nhìn thấy Diệp Vãn Anh đang đứng ở cửa xoa xoa tay và giậm chân vì lạnh. Cậu lắc đầu và nói với cô, "Vào nhanh đi." Không phải là hắn.
Tô Ngự muốn đưa cô ta về, nhưng cô ta khăng khăng không đi, hôm nay tuyết rơi dày đặc, lại quá muộn rồi, hơn nữa Diệp Vãn Anh còn bị sốt nhẹ, cậu cũng không kiên trì bảo cô ta về nữa, chỉ đi ra ngoài mua thuốc cho cô ta. Khi rời khỏi nhà nghỉ, những bông tuyết tung bay trong gió lạnh cóng. Tô Ngự rùng mình, tuy rằng từ nhỏ đã quen chịu đựng mùa đông như thế này, nhưng không hiểu tại sao, cậu luôn cảm thấy mùa đông năm nay đặc biệt lạnh giá hơn trước đây rất nhiều. Cậu bước đi vội vàng trên phố, không muốn ở lại lâu hơn nữa. Vừa đi, Tô Ngự không khỏi nghĩ tới, 'Nếu như bây giờ Ngô Bỉ đang tìm mình, liệu có thấy lạnh rét không...'Đột nhiên, cậu tỉnh táo trở lại nghĩ, 'Lại nghĩ nữa, lại nghĩ về cậu ta nữa. Tô Ngự, mày có thể nào có chút tiền đồ được không!'Sau đó cậu nặng nề thở dài, giống như muốn tống Ngô Bỉ ra khỏi tâm trí mình. Cái người này thật sự rất đáng ghét, càng không muốn nhìn thấy thì lại càng đọng lại trong đầu, khiến cậu càng muốn quên lại càng khắc sâu hơn.
Đi đi về về mua thuốc mất gần bốn mươi phút, sau khi Diệp Vãn Anh uống thuốc ngủ liền ngủ thiếp đi, đã một giờ trôi qua rồi. Tô Ngự ngồi đó nhìn Diệp Vãn Anh đang ngủ, khuôn mặt rất tinh tế rất xinh đẹp, quả không hổ danh hoa khôi học đường. Tuy nhiên, cảm giác của cậu dành cho cô không còn lưu tâm như xưa nữa, cậu chỉ cảm thấy cô giống như một người bạn bình thường của cậu thôi. Tại sao, có vẻ như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi. Trong vô số khoảnh khắc đã trải qua, những khoảng thời gian đó hết mức bình thường. Tô Ngự không khỏi nghĩ ngợi, 'Rốt cuộc là điều gì đã thay đổi?' 'Diệp Vãn Anh đã thay đổi sao? Hoặc có thể chính bản thân đã thay đổi, hoặc có thể...' Đầu óc Tô Ngự quay cuồng, một cái tên không tự chủ được mà hiện lên trong đầu.'Là bởi vì... Hắn sao?'
------ Sau khi trời sáng, cậu sờ trán Diệp Vãn Anh, cơn sốt đã giảm bớt. Nhà nghỉ này không mang bữa ăn đến vì vậy cậu định xuống sảnh mua bữa sáng. Vừa mới mở cửa, góc dưới bên phải tầm mắt đã bị một bóng đen chiếm giữ, khi nhìn rõ người ngồi ở cửa, cậu có chút không thể tin được. Đêm hôm qua Ngô Bỉ đã đợi ở cửa ba bốn tiếng đồng hồ, hắn đã tìm Tô Ngự cả đêm, sức lực đã cạn kiệt từ lâu, lúc này cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Hắn thầm nhủ bản thân, không được ngủ, đã tìm Tô Ngự rất lâu rồi, nếu như lại để vuột mất Tô Ngự thì sẽ rất tệ.Đợi đến lúc này mới thấy cửa mở, khi nhìn thấy Tô Ngự hắn lập tức lao tới ôm lấy cậu. Tô Ngự cảm giác được thân thể đang ôm lấy mình run rẩy không ngừng. Người ôm lấy cậu mặc quần áo mỏng, toàn thân lạnh ngắt. Cậu nghe thấy Ngô Bỉ phấn khích nói: "Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi! Mau! Thu dọn đồ đạc rồi về nhà thôi! Chú vẫn còn đang đợi cậu ở nhà đó!" Nói xong hắn định bước vào trong phòng.Tô Ngự theo phản xạ đưa tay ngăn hắn lại, Ngô Bỉ lại tưởng cậu vẫn còn giận mình, nhẹ giọng nhận tội: "Được rồi, tôi biết tôi sai rồi mà. Nhìn xem, tôi đã chờ cậu cả đêm rồi, xin hãy tha thứ cho tôi đi."Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Vãn Anh truyền thẳng đến, căn thời gian rất hoàn hảo: "Tô Ngự!"Ngô Bỉ nghe thấy, vẻ mặt vui mừng ban đầu lập tức biến mất, sắc mặt tối sầm lại, toàn bộ khuôn mặt đều bị mây đen che phủ.Sắc mặt hắn âm trầm xông vào, Tô Ngự cũng không ngăn cản được.Ngô Bỉ nhìn thấy Diệp Vãn Anh đang ngồi trên giường, hắn tức giận đến mức hận không thể trói Tô Ngự lại, bắt cóc mang về nhà ngay lặp tức. Hắn bóp cổ Tô Ngự, tra hỏi cậu, hỏi cậu rốt cuộc đêm qua hai người đã làm gì?! Hắn đầu tắt mặt tối tìm cậu lâu như vậy, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi tìm được nơi cậu ở, lại sợ sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi nên ở ngoài cửa đợi suốt cả đêm lạnh cóng, kết quả thì thế nào? Cậu giữ người trong phòng, hai người nồng tình mật ý. Hắn nhăn mặt, hoàn toàn không nghe lời giải thích của Tô Ngự, dáng vẻ đó của cậu, càng cố gắng giải thích càng trông giống như giấu đầu hở đuôi. Tô Ngự nôn nóng nói đến không kịp thở, trong tình cảnh thể này, cậu biết dù có giải thích thế nào cũng vô ích, nhưng không hiểu vì sao, cậu không muốn hắn hiểu lầm.
Tô Ngự chạy ra ngoài đuổi theo hắn, nắm lấy tay hắn muốn giữ hắn lại, nhưng lại bị hắn hất tay đi. Ngô Bỉ rặn ra từng chữ một, "Cậu giỏi lắm." Tô Ngự nhìn bóng lưng Ngô Bỉ đang xa dần, sau đó quay lại phòng nhìn Diệp Vãn Anh, "Cậu thấy đỡ hơn chưa? Tôi đưa cậu về nhà." Diệp Vãn Anh cúi đầu thầm tính. Đêm đó ở quán bar, Ngô Bỉ ép cô ta lùi lại dựa vào tường, nói vào tai cô ta từng chữ một rất rõ ràng, "Tô Ngự, là của tôi." Cái cách hắn nhìn cô ta, trông như hận không thể lột da nuốt xương cô ta. Diệp Vãn Anh không cam chịu, vốn là người gặp Tô Ngự trước, nếu không phải vì ra nước ngoài, làm gì đến lượt người khác. Cô ta cho rằng việc Tô Ngự kiên quyết từ chối mình nhất định là bởi vì Ngô Bỉ, thế nên cô ta nói với Tô Ngự, "Ngô Bỉ, cậu ta thích mình." Nghe được lời này, tim Tô Ngự đập thình thịch, cậu cố gắng đè nén cảm xúc của mình, "Cậu nói cái gì? Sở dĩ cậu ấy bất chấp tuyết rơi dày đặc tới đây lúc nửa đêm, thực ra là để tìm cậu sao."Những lời Diệp Vãn Anh nói sau đó cậu đều không nghe thấy, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó bóp chặt lại, đầu óc bị câu nói đó chiếm trọn. "Ngô Bỉ, cậu ta thích mình."
------------- Vài ngày sau, Diệp Vãn Anh mời Ngô Bỉ ra một quán cafe, trong lúc giả vờ "giải thích" cho Ngô Bỉ chuyện xảy ra ở nhà nghỉ ngày hôm đó, cô ta đã nhắn tin riêng cho Tô Ngự. [Tô Ngự, cậu mau tới đây đi, mình sợ quá.] Cô ta gọi Ngô Bỉ tới đây, nói có sách mách có chứng, bộ dạng ngây thơ thuần khiết. Nhưng Ngô Bỉ đối với nữ nhân trước mặt không có bất kỳ ấn tượng tốt nào, thậm chí lúc này càng kém kiên nhẫn hơn. "Cô còn chuyện gì để nói nữa không, nếu không thì tôi đi trước." "Cậu đợi đã! Aiya... Mắt tôi, hình như có thứ gì đó bay vào mắt tôi, cậu xem giúp được không?"
Lúc Tô Ngự đến, cậu thấy hai người họ rất gần với nhau, khoảng cách gần như chạm vào nhau. Ánh mắt Diệp Vãn Anh căn bản không dám tập trung nhìn vào mặt Ngô Bỉ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cô ta khiến cô ta rất căng thẳng. Cô ta thực sự lo sợ, lo sợ Ngô Bỉ sẽ vì Tô Ngự mà ra làm chuyện gì ngoài ý muốn đối với mình. Cô ta đau khổ dưới cái nhìn chằm chằm của Ngô Bỉ, cuối cùng bằng tầm nhìn ngoại vi nhìn thấy Tô Ngự đang đi tới, cô ta đẩy Ngô Bỉ ra, "Cậu đang làm gì vậy!" Tô Ngự chạy tới, không nói một lời đấm thẳng vào mặt Ngô Bỉ, "Tôi thật không ngờ cậu lại là loại người như vậy!" Ngô Bỉ bị cậu đánh, choáng váng lui lại về sau mấy bước, nắm đấm siết chặt lại, sau khi hắn đứng vững, trừng mắt hung tợn nhìn kẻ đầu têu, sau đó lại đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Ngự, hắn tiến tới túm lấy cổ áo Tô Ngự, "Tôi cũng không ngờ cậu lại là người mù đến như vậy!" Tô Ngự bị kẹp giữa hai người, Ngô Bỉ và Diệp Vãn Anh mỗi người đều khẳng định lời nói của mình, hai người đều tự chứng mình lời của mình là thật, đôi mắt Tô Ngự nhìn lướt qua Diệp Vãn Anh, nhìn Ngô Bỉ và hỏi: "Cậu thực sự thích cô ấy sao?" Ngô Bí lạnh lùng khịt mũi một tiếng, "Tôi thích cô ta cái rắm! Cậu thay vì tin tôi, lại đi tin lời nói của cô ta, cô ta rõ ràng là đang muốn gieo rắc bất hòa cho hai chúng ta!" Tô Ngự túm lấy cổ áo hắn, tim đập mạnh, lời nói gần như vỡ tan ra:"Tôi chỉ hỏi cậu thôi, cậu có thích cô ấy không?"...
Cậu nhìn bóng dáng Ngô Bỉ rời đi, nhớ lại buổi sáng hôm đó ở nhà nghỉ, nhớ lại lúc Ngô Bỉ nhìn thấy mình bước ra, những quan tâm đó những vui mừng đó và những bất chấp tất cả đó của Ngô Bỉ, rốt cuộc là vì hắn thực sự thích Diệp Vãn Anh sao?Vậy nếu như hắn thực sự thích Diệp Vãn Anh, ba người họ phải làm sao để hòa hợp đây? Vậy cậu, cậu nên làm gì đây?
--------- Sau khi về nhà, Tô Ngự nằm dài trên sofa, trong lòng phiền cáu đến không thể bình tĩnh lại được. Cậu hôm nay nhìn thấy Ngô Bỉ tiếp cận Diệp Vãn Anh. Ở khoảng cách gần như vậy, hai người gần như dán chặt vào nhau. Không hiểu sao, đầu Tô Ngự nóng bừng lên, vẫn chưa kịp rẽ đến đâu thì nắm đấm đã tung ra rồi. 'Cậu ấy thực sự thích Diệp Vãn Anh sao?' Tô Ngự lại tự hỏi lần nữa.'Nếu như không thích thì tại sao cậu ấy lại đối xử với Diệp Vãn Anh như vậy?Nếu như thích, với tính nết của Ngô Bỉ, không có chuyện cậu ấy không dám thừa nhận.'
Cái đầu của Tô Ngự thông minh tuyệt đỉnh, những dạng đề khó nhất cũng không thành vấn đề với cậu. Tuy nhiên, bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc thì luôn rơi vào thế mù mờ.Những câu hỏi không biết đáp án, bất quá chỉ là duyên thân ở trên núi mà thôi. Giống như Tô Ngự không hiểu, phải chăng là bản thân đã quá để tâm đến người đó, thực tế là do sự tức giận của cậu sinh ra, không phải vì Diệp Vãn Anh và Ngô Bỉ thân mật như vậy, nhưng bản thân cậu thực sự đã coi hắn là một người không thể chia sẻ với người khác.Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Ngự cũng không tìm được manh mối gì.Một khi sầu tự sinh ra, nó sẽ đào núi lấp biển, đáng sợ hơn nữa là đôi khi không ngừng cắt xén, lý trí hỗn loạn.
"Haizz, phiền chết đi được!" Tô Ngự vốn định làm thêm vài bài tập để giải khuây, nhưng khi lật xem, phát hiện trong một buổi sáng đã hoàn thành cả một cuốn sách. Tô Ngự tặc lưỡi một tiếng, tình cờ nghe thấy tiếng chơi đùa ồn ào trong sân. Cậu bước tới và thấy Đoá Đoá đang chơi súng đồ chơi.Không nói chuyện với nhau mấy lời, cô bé lại nhắc đến Ngô Bỉ như thường lệ. "Anh Ngô Bỉ sao gần đây lại không tới chơi nữa vậy ạ?" "Khi nào anh ấy sẽ quay lại ạ?" Tô Ngự nhìn cô bé, từng lời từng chữ đều chứa đầy mong đợi, thầm nghĩ cái tên Ngô Bỉ kia thật sự rất giỏi làm trẻ con vui vẻ, khiến chúng ngày đêm nhớ đến. "Em thích cậu ấy đến vậy sao.""Bởi vì tụi em đồng bệnh tương liên."Tô Ngự nghe thấy thì mỉm cười nhẹ nhàng, hai người họ toàn nói những điều vô nghĩa, Tô Ngự nghe thấy cô bé nói "Chúng em đều là những người bị tình yêu giày vò", khiến cậu cảm thấy buồn cười không nói nên lời. 'Cái tên khốn đó giở trò gì thế không biết, nói chuyện như vậy với một đứa con nít, thì chỉ có mỗi Ngô Bỉ mới làm thôi.' Tô Ngự hỏi Đoá Đoá, "Sau đó em có thừa nhận với cậu bạn mình thích không?"Đoá Đoá không trả lời "có" hoặc "không" hoặc "không biết", câu trả lời của cô bé nằm ngoài dự đoán của Tô Ngự, "Em quên mất rồi, em thích nhiều người lắm."Cô bé tự mình đi chơi ở chỗ khác, chỉ để lại Tô Ngự một mình trầm tư suy nghĩ vấn đề đó.Lời nói của Đoá Đoá khiến Tô Ngự nắm bắt được một số thông tin.Ngô Bỉ, thực sự có người mà hắn thích. Tô Ngự thống khổ tự gãi đầu mình, chạy đến hiệu sách mua thêm hai cuốn sách bài tập nâng cao.Chỉ trong một buổi chiều, hai cuốn sách bài tập dày cộp đã bị cậu xử gần như không còn lại gì.
Tối hôm đó, Tô Ngự đọc sách xong, chuẩn bị đi ngủ.Ngay lúc cậu đặt sách xuống, chuẩn bị dọn dẹp rồi đi ngủ, đột nhiên nghe thấy ngoài sân có động tĩnh. Cậu bước tới cửa thì nhìn thấy Ngô Bỉ vừa trèo tường vào nhà bên này. Ngay cả khi cậu đang đứng ở cửa, vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người hắn. Tô Ngự chạy tới đỡ lấy Ngô Bỉ suýt ngã, "Sao cậu lại uống nhiều như vậy?"Cậu lại nhìn vào bức tường, vỗ vào lưng hắn một cái, "Cậu say rượu mà vẫn dám trèo tường, lỡ ngã chết rồi sao!" Tô Ngự chán ghét đỡ hắn trở về phòng của mình. Vừa mới đỡ hắn đến giường, Tô Ngự còn chưa kịp đặt hắn xuống, Ngô Bỉ đột nhiên giang rộng vòng tay ôm lấy cậu. Ngô Bỉ kéo Tô Ngự lại vùi mặt vào cổ Tô Ngự, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm. "Không phải đâu, Tô Ngự, cậu không phải... cậu không phải cỏ dại, có người coi cậu như báu vật, có người... là tôi... tôi coi cậu như báu vật..."Tô Ngự vốn đang giúp hắn cởi áo khoác và giày ra, nhưng những lời này lại khiến cậu sững sờ tại chỗ. Cậu vẫn còn nhớ ngày đó, cậu và Ngô Bỉ đối đầu nhau.Hai người ai cũng không muốn rơi vào thế bất lợi. Nhưng đó là sự thật, mẹ cậu đã can thiệp vào cuộc hôn nhân của người khác. Làm sao cậu có thể bác bỏ sự thật này? Vì vậy, cậu lột bỏ lòng tự tôn, lộ ra phần máu thịt mong manh bên trong, phơi bày ra bộ mặt tàn khốc cho Ngô Bỉ xem. Cậu tự cường thừa nhận sự tự ti, "Đúng, những người giống như tôi chỉ là cỏ dại mà thôi!"
Ngô Bỉ lăn lộn tuỳ tiện như một đứa trẻ, còn Tô Ngự cứ đứng đó rất lâu, mất nửa ngày trời, đến khi Ngô Bỉ nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra, cậu mới định thần lại. Tô Ngự cảm giác được trên mặt có chút lạnh lẽo, cậu dùng mu bàn tay lau đi... là nước mắt.Lời nói của Ngô Bỉ bùng nổ trong lòng cậu như một cơn sóng thần, những khổ đau trước đây giống như một cơn lốc cuốn về phía cậu.Trước đây bất kể lúc nào, bất kể ở đâu, những cảm xúc như vậy chưa từng đánh bại được cậu. Cậu có thể, cậu luôn có thể đẩy nó xuống. Cậu luôn có cảm giác như mình chưa bao giờ để tâm. Tuy nhiên, chỉ với một vài lời của Ngô Bỉ đã khiến cậu cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa. Toàn bộ máu trong cơ thể đều chảy ngược, cuối cùng ứa ra nước mắt và trào ra từ khoé mắt. Biển cả bao la vô tận vây quanh cậu, những khổ đau như biển nhấn chìm cậu, khiến cậu gần như chết đuối.Tô Ngự cảm nhận được nước biển xâm nhập, cậu nhìn lại quá khứ, thấy những khổ đau luôn vây quanh người cậu, cậu đã quen với nó từ lâu, thậm chí có thể đoán trước được sự xuất hiện của hắn sẽ đến trước khổ đau một bước. Cậu cũng do đó mà dương dương tự đắc.Nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ rằng không ai sinh ra đã phải chịu đau khổ. Những gì cậu đang gánh vác trên lưng bây giờ đã đầy đến mức sắp đầy tràn, không hơn được nữa. Có lẽ đó là ảo tưởng do chính cậu gây ra, và khổ đau mang đến cho cậu, nhưng cậu luôn nghiến răng kiên trì và chống đỡ, như một người trưởng thành đã sống bốn mươi năm mươi tuổi, trong khi những người xung quanh cũng đã quen với điều đó mà quên mất rằng, cậu vẫn còn là một đứa trẻ. Thậm chí, có người còn cảm thấy chưa đủ, cũng trút hết toàn sầu khổ và căm hận lên người cậu, quất mạnh liên tục lên cậu, khiến cậu nghĩ rằng mình vốn phải là như vậy.Nhưng không, không nên như vậy. Ở tuổi mười bảy, hầu hết bạn bè cùng trang lứa vẫn chưa rời trường, cậu đã phải chịu đựng cuộc sống khốn khổ. Khổ đau đã bào mòn sự ngông nghênh của cậu, khiến cậu bộc lộ mặc cảm tự ti và lòng tự trọng thái quá, vì thế cậu chán ghét những người giàu có và những đứa con nhà giàu giống như Ngô Bỉ. Cậu dùng thái độ khinh thường giả tạo đó để che đậy sự hèn nhát và yếu đuối của mình, đồng thời cậu không thể không thừa nhận rằng Ngô Bỉ không giống với những người đó, đặc biệt là kiểu người giống như mẹ cậu, tham phú phụ bần. Ngô Bỉ có một nhiệt huyết chân thành và nghị lực vô tận, tuy rằng tính khí hơi dễ bùng nổ.Nhưng Tô Ngự vẫn bị tính thất thường và chói mắt của hắn thu hút như vậy, giống như cực âm của nam châm, luôn bị cực dương hút và không ngừng tiến lại gần, vì vậy cậu nói một đằng làm một nẻo mà chậm rãi tiến về phía Ngô Bỉ, trên đường đi còn đấu tranh với chính mình, bản thân mâu thuẫn với bản thân, nhưng hôm nay chợt nhận ra điều đó giống như một người trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Lời nói của Ngô Bỉ như cơn gió thổi vào trái tim cậu, bằng giọng nói nhỏ nhẹ như vậy, tần số âm thanh vang vọng trong lồng ngực, Ngô Bỉ mang hơi ấm và ánh nắng vào trong cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy ấm áp và cởi mở hơn bao giờ hết.Nghĩ đến đây, cậu tự nhiên bật cười, nước mắt hoà lẫn với nụ cười, vừa khóc vừa cười.
Ngô Bỉ vốn muốn an phận hơn một chút lại nghe được động tĩnh, lúc này lại bắt đầu cử động. Hắn đưa tay ra, mò mẫm hồi lâu, hai tay ôm lấy mặt Tô Ngự, Ngô Bỉ mê man cố gắng chống chọi với chất cồn trong người, rất lâu sau hắn mới mở được đôi mắt say khướt lờ đờ của mình. Đầu hắn lắc nhẹ qua lại do cơn choáng váng gây ra bởi rượu.Tô Ngự nhìn thấy khuôn mặt hắn ngày càng lớn dần trước mắt, hơi thở đầy mùi rượu thoát ra từ mũi của Ngô Bỉ cũng đến rồi đi. Lúc đến gần, môi hắn suýt chút nữa chạm vào môi Tô Ngự, Tô Ngự cảm thấy không thoải mái muốn quay mặt tránh đi, nhưng Ngô Bỉ dù đã say vẫn khoẻ hơn cậu rất nhiều, hai tay ôm chặt đầu cậu, cậu cũng không thể trốn thoát được. Ngô Bỉ nói: "Cậu... cậu bị sao vậy? Trên mặt cậu... có thứ gì đó..." Lời nói nhỏ dần, hắn nhanh chóng tiếp cận Tô Ngự, Tô Ngự chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng ấm áp vào mặt mình, chạm vào một cái rồi rời đi.Hôn... Tô Ngự không ngờ vẫn chưa kịp thực hiện ý nghĩ nguy hiểm của mình thì Ngô Bỉ đã dùng lưỡi liếm mặt cậu rồi. Ngô Bỉ liếm một cái, cẩn thận nếm thử, sau đó cau mày nói: "Rượu này sao mà... đắng quá, mặn quá... Đổi! Cho tôi một chai..."Chưa kịp nói xong, hắn lại đổi lời, giọng cao lên mấy độ, điên cuồng gọi tên Tô Ngự: "Tô Ngự Tô Ngự... Tô Ngự đừng sợ Tô Ngự... Tô Ngự, cậu không được thích... không được thích người khác... ai cũng không được! Tô Ngự, cậu đừng khóc, ai gây sự với cậu... dám gây sự... dám gây sự với tôi... ai dám gây sự với người của tôi..." Hắn đột nhiên bộc phát sức mạnh phi thường và gầm lên: "... đều là tự tìm cái chết!!" Hắn vung nắm đấm, di chuyển loạn xạ không chịu yên, trút cơn giận vào không khí. Tô Ngự muốn trấn an tâm lý của hắn, nhưng trước khi cậu kịp giơ tay vỗ nhẹ lưng hắn, Ngô Bỉ lại kéo cậu ôm vào lòng, siết chặt vòng tay, ôm cậu thật chặt vào lòng như vậy. Tô Ngự có thể cảm nhận được xương sườn của mình chạm vào hắn, gần như phá vỡ rào cản giữa da và thịt và hòa vào nhau. Ngô Bỉ quyến luyến vùi đầu vào cổ cậu, Tô Ngự chưa kịp phản ứng lại, bàn tay muốn đưa tới vỗ nhẹ vào hắn thả ở trên không.Một lúc sau, Ngô Bỉ mới nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhanh chóng nói gì đó vào tai Tô Ngự, rồi lại vùi đầu vào vai Tô Ngự. Tuy nhiên, trong khoảng tích tắc đó, những lời đó cậu đã nghe rất rõ.Tô Ngự nghe thấy rồi...
Cậu liếc nhìn Ngô Bỉ một cái, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hắn."Này, buông ra." Ngô Bỉ không trả lời, như thể say như chết, cả người nặng nề đè lên người cậu trên giường, Tô Ngự đưa tay kéo tay hắn ra, cố gắng tách hai cánh tay cường tráng này ra khỏi người mình, mò mẫm hồi lâu mới phát hiện ra không thể sử dụng sức lực, cũng không thể chạm vào tay hắn được. Trái lại, Ngô Bỉ trông rất thích thú, bởi vì Tô Ngự phát hiện ra rằng hắn đã thoả mãn và ngủ say trên người cậu.Tô Ngự nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngô Bỉ, cậu nếu có bản lĩnh thì cả đêm đừng buông ra, cậu mà buông ra sẽ biến thành chó con!" Ngô Bỉ tựa hồ nghe được những lời này, cọ cọ má vào cổ cậu, rên rỉ hai tiếng ừm ừm, tăng cường sức lực cho hai cánh tay đang ôm eo Tô Ngự, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Tô Ngự bất lực làm theo tư thế của hắn, nằm nghiêng về phía hắn.
—— Những lời đó, Tô Ngự nghe thấy rồi. Đêm Ngô Bỉ say rượu, đêm hắn ôm thật chặt Tô Ngự. Hơi thở của hai người hoà vào nhau, nghe như nhịp tim.Tô Ngự nhìn Ngô Bỉ, phát hiện người này lúc say hoàn toàn khác với lúc tỉnh táo. Hắn ngủ trông rất ngoan và ngủ ngon lành, khiến người ta không khỏi muốn bắt nạt hắn. Ngô Bỉ vừa nói ra những lời đó làm tim cậu đập nhanh hơn, nhanh như đánh trống.Tần số rung động trong lồng ngực cậu giống như một động cơ.Câu nói đó cứ quanh quẩn trong tâm trí cậu.Tai cậu bị tiếng nhịp tim của chính mình làm cho khó chịu, bởi vì những lời đó khiến cậu có một cảm giác mà trước đây chưa từng có trong lòng, giống như...Thế giới này chỉ thuộc về hai người họ. Tô Ngự nhìn hắn, nhìn rất lâu, rất lâu.Sau đó, cậu từng chút một nhích lại gần, rất nhẹ nhàng, chậm rãi thăm dò, một cú chạm nhẹ vào trán Ngô Bỉ như chuồn chuồn đạp nước, chạm vào và rời đi ngay.Một lúc sau, Tô Ngự mỉm cười, không biết là đang nói về ai:"Đúng là một kẻ đần độn."Nhưng.Nhưng mà, cậu cũng là một kẻ đần độn. Vì vậy, hai kẻ đần độn đều quan tâm đến đối phương rất nhiều, nhưng lại cảm thấy tự ti khi đối phương không quan tâm đến mình.Vì vậy, khi họ càng muốn gần nhau hơn, thay vào đó lại đẩy đối phương ra xa hơn.Vì vậy, họ phải trải qua nhiều khúc mắc mới có thể nhìn rõ tâm ý của chính mình.
Tô Ngự sờ sờ vào tóc của Ngô Bỉ, nhéo mặt hắn một cách tinh nghịch—— Dù sao bây giờ hắn ngủ say rồi, cũng không biết đâu Trăng sáng, gió trong, các vì sao dần chuyển động.Tô Ngự kéo hắn vào lòng mình, cậu từ từ tiến lại gần khuôn mặt của Ngô Bỉ, cuối cùng cúi đầu ghé sát vào tai hắn.Tô Ngự ở bên cổ hắn nhẹ nhàng thủ thỉ: "Biết rồi, em trai, lần sau nói cho anh trai nghe sớm một chút nhé." Tôi dường như...Tôi dường như cũng rất thích cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me