Ashley bị áp giải vào ngục, nhưng trái ngược với những tù nhân khác, cô chẳng hề hoảng loạn hay trằn trọc, chỉ bình thản phủi nhẹ lớp bụi trên tảng đá lạnh ngắt rồi ngả lưng xuống, hai mắt nhắm nghiền.Cái mệt dồn nén suốt mấy ngày qua kéo cô vào giấc ngủ không mộng mị, sâu đến mức suốt gần mười bảy canh giờ, cô không hề cựa quậy. Hai gã lính gác đứng ngoài dần mất kiên nhẫn, ban đầu chỉ liếc mắt khó chịu, sau đó chuyển thành thấp thỏm. "Mày thấy cô ta có động đậy không?" Một gã thì thào.Tên còn lại chắp tay sau lưng, hơi rướn cổ nhìn vào."Không...""Lâu thế rồi mà vẫn nằm y như cũ. Đừng nói là... cô ta chết rồi chứ?"Một câu nói nhưng khiến cả hai đờ ra vài giây."Chết... chết là sao?" Tên lính thứ hai nuốt nước bọt."Chết thì còn là sao nữa? Ngươi nhìn kìa, cô ta có thở không vậy?"Tên còn lại cũng hoảng, rồi không nhịn được mà huých tay hắn, hạ giọng đầy cảnh giác:"Không lẽ... bị nguyền rủa?"Dù không dám nói to, nhưng rõ ràng ai cũng nghe đến tin đồn về kẻ đến từ Swenet - người mang theo dấu vết quái dị cùng với lời tiên tri đáng sợ."Kiểm tra thử đi!""Ngươi kiểm tra đi!""Gì? Sao lại là tao?"Hai tên lính đứng trân trân nhìn nhau, rồi quay sang cái bóng bất động bên trong. Sau một hồi đùn đẩy, rốt cuộc vẫn chẳng ai muốn bén mảng lại gần. Cuối cùng, một tên lấy hết can đảm đi lại, tay trái bám vào song sắt quan sát, tay còn lại cầm lấy báng giáo, thò qua song sắt, rón rén chọc nhẹ vào chân Ashley.Không phản ứng. Hắn chọc thêm lần nữa. Vẫn không có gì xảy ra.Hắn liếc nhìn đồng đội, hít sâu một hơi, lần này mạnh dạn hơn, dùng báng giáo thúc vào vai cô.Bất ngờ—
Rầm!Ashley đột ngột trở mình, tay quơ quơ vô tình đập mạnh vào tường, đôi mày hơi nhíu lại trên gương mặt, cau có khó chịu, miệng lầm bầm vài tiếng uể oải."Để yên cho ta ngủ..."Hai tên lính đứng ngoài giật bắn, gã kia hoảng hồn đến mức suýt đánh rơi cả thanh giáo, gương mặt ngờ nghệch trắng bệch."Cô... cô ta... sống rồi!""Điên à! Cô ta có chết đâu mà sống lại!"Cả hai lập tức đi ngược lùi ra xa, nhìn nhau với vẻ vừa hoang mang vừa sợ hãi, không dám hó hé thêm lời nào.Nhưng Ashley chẳng mảy may bận tâm. Chỉ xoay người vào tường, thở dài đầy mãn nguyện, tiếp tục chìm vào giấc ngủ mà không hay biết rằng, chính mình đã vô tình khiến hai tên lính bên ngoài suýt phát khóc vì sợ.___Quay lại nhiều giờ trước.Bầu trời dần rực rỡ với sắc vàng tinh khiết của bình minh, nhưng hoàng cung vẫn bị bao trùm bởi bầu không khí ngột ngạt, nặng nề. Rất nhiều người dân Ai Cập đã tụ tập trước lối vào chính, gương mặt đẫm mồ hôi dưới ánh nắng gắt gỏng vừa lên, nhưng không ai tỏ vẻ mệt mỏi. Mặt trời buổi sáng hắt bóng họ trải dài trên mặt đất, bụi cát tung mù mịt bởi những bước chân giận dữ, những cánh tay vung lên trời cao, đòi hỏi câu trả lời."Pharaoh hãy đem cô gái sông Nile trả lại cho chúng ta!""Nữ thần của dòng sông đã trầm mình, sao hoàng thượng còn chưa tìm ra?""Chẳng phải Người là con của Ra sao? Không thể bảo vệ được công chúa hoàng kim người được sông Nile che chở ư?""Người là nữ thần bảo hộ của chúng ta! Ai Cập không thể mất Người!"Những âm thanh gào thét tựa tiếng vọng từ lòng sâu, mạnh mẽ và uất hận. Binh lính xếp thành hàng, cố ngăn đám đông tiến vào cung cấm, nhưng không ai dám dùng vũ lực đàn áp. Bởi họ hiểu rõ, những người này không phải là kẻ phản loạn, mà là những tín đồ đang điên cuồng vì nỗi sợ mất đi nữ thần bảo hộ của mình.Bên trong hoàng cung, Memphis ngồi trên ngai, hai bên thái dương giật mạnh từng cơn.Hắn đã huy động toàn bộ binh lính trong đêm, lục tung từng ngóc ngách của dòng sông, ra lệnh quân lính lặn xuống tận đáy nước trong màn đen, tìm kiếm dù chỉ là một dấu vết. Nhưng tất cả đều vô ích.Đến khi kẻ ngoại lai đó mở miệng nói ra lời tiên tri, bất đắc dĩ hắn phải ngừng lại cuộc truy lùng. Bởi vì, dù có căm giận đến đâu, Memphis thừa biết nếu để dân chúng biết sự thật rằng hắn bất lực trong việc tìm lại Carol, cơn phẫn nộ của bọn họ sẽ thiêu rụi ngai vàng này.Bây giờ, dân chúng lại kéo đến, khiến hắn muốn phát điên.
Chết tiệt...Hắn chống khuỷu tay lên thành ngai, bàn tay siết chặt day day thái dương."Nếu dân chúng còn tiếp tục làm loạn, ta nên lôi kẻ tiên tri kia ra tế cho sông Nile để làm dịu lòng dân, có phải không?""Thần e rằng không ổn, thưa bệ hạ."Imhotep bước lên, tấm áo choàng dài quét nhẹ trên nền đá, gương mặt già dặn vẫn bình thản trước cơn giận của Pharaoh.Đôi mắt Memphis tối lại."Nói tiếp.""Chẳng phải bệ hạ đã ngừng tìm kiếm công chúa sau lời tiên tri đó sao?" Imhotep từ tốn cất giọng, từng lời mang theo trọng lượng của một kẻ đã đi qua bao triều đại. "Hiện tại lời tiên tri đó chính là hy vọng duy nhất của chúng ta, không chỉ người dân mà còn của cả vương triều Ai Cập. Nếu bệ hạ tự tay huỷ đi niềm tin duy nhất này, thần e rằng Ai Cập sẽ thật sự rơi vào hỗn loạn."Memphis gõ ngón tay lên tay vịn ngai vàng, từng nhịp chậm rãi như tiếng trống báo hiệu bão tố.Một lúc sau, hắn phất tay."Ông có cách gì?"Imhotep không đáp, chỉ cúi người thật thấp, rồi đứng thẳng lên, bước ra ngoài nơi dân chúng đang tụ tập. Trước cổng hoàng cung—Tể tướng Imhotep tiến lên bậc thềm cao, khoác lên mình vẻ uy nghiêm của một pho tượng cổ xưa. Ông giơ tay, ra hiệu cho binh lính lùi lại.Đám đông vẫn còn hoảng loạn, nhưng tất cả đều chững lại khi giọng nói của ông vang lên:"Hỡi những người con của sông Nile! Hãy lắng nghe lời của triều đình!"Tiếng ồn ào dần lắng xuống, những đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ và hoảng sợ đều đổ dồn vào ông."Công chúa sông Nile không biến mất." Imhotep dừng lại một nhịp, ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng người. "Người chỉ tạm thời trở về với mẹ hiền Hapi, vì đây là ý chỉ của thần linh. Nhưng như sông Nile không bao giờ rời xa mảnh đất Ai Cập này, nữ thần sẽ sớm trở về."Những tiếng thì thầm thoát ra, những bàn tay nắm chặt áo nhau, những ánh nhìn trao đổi đầy nghi hoặc."Đây là số mệnh đã an bài."Giọng của Imhotep chắc chắn như đinh đóng cột, không cho ai cơ hội nghi ngờ.Một người lớn tiếng hỏi:"Nhưng bao lâu? Phải mất bao lâu nữ thần mới trở lại?"Imhotep nhẹ giọng trả lời, như để từng từ khắc ghi vào tâm trí bọn họ."Chỉ có thần linh mới có thể phán quyết điều đó. Nhưng chúng ta là con dân của sông Nile - có ai dám nghi ngờ ý chỉ của thần Hapi không?"Câu hỏi đó như một nhát búa giáng xuống sự ngờ vực trong lòng dân chúng.Dân Ai Cập có thể phản đối Pharaoh. Có thể nghi ngờ triều đình. Nhưng không ai dám chống lại vận mệnh mà thần linh đã sắp đặt.Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi thở nóng bỏng của sa mạc. Và rồi, như một đám lửa bị gió làm dịu xuống, tiếng la hét dần tan biến. Những lời oán trách nguội đi, thay vào đó là những cái gật đầu nặng nề. Bầu không khí căng như dây cung dần giãn ra.Họ chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng không còn dám công khai chống đối lại ý chỉ của thần linh.Họ chỉ có thể chờ đợi.Nhờ như thế, Thebes tạm thời được giữ yên.___Trở lại thời điểm Ashley đang bị giam trong ngục tối.Ashley tỉnh giấc, cảm giác cơ thể lẫn đầu óc đều nhẹ bẫng sau giấc ngủ dài. Cô từ từ duỗi người, con ngươi dần thích nghi với bóng tối đặc quánh trong ngục thất. Không khí nơi này lạnh lẽo như chính số phận của kẻ bị giam cầm.Cô ngẩng đầu nhìn ra ô thông gió - chỉ là một ô vuông nhỏ hẹp, song sắt rỉ sét cắt ngang tầm mắt. Bên ngoài tối đen như mực, chẳng còn ánh sáng của mặt trời hay sắc tím của hoàng hôn, chỉ có màn đêm phủ trọn lên Thebes. Tính theo thời khắc Ai Cập, hẳn bây giờ đã bước vào canh hai hoặc muộn hơn. Trong cung, những ngọn đuốc hẳn đã được thắp lên rực rỡ, nhưng nơi này, nơi đá và xiềng xích giam cầm con người, chỉ có bóng tối và sự câm lặng tuyệt đối.Đảo mắt nhìn quanh, Ashley nhận ra cô là kẻ duy nhất bị nhốt trong ngục thất này. Không có tiếng rên rỉ của tội nhân, không có hơi thở phẫn uất nào của kẻ cùng cảnh ngộ với mình. Chỉ có cô, hai tên lính gác đứng bất động như tượng đá, và khoảng không u tối nuốt chửng lấy không gian.Một ý nghĩ bất giác len lỏi vào tâm trí cô: Menna.Cô ấy ra sao rồi? Có bị liên luỵ vì mình không? Với tính cách của Memphis chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho người đi cùng cô. Sự lo lắng gợn lên, nhưng Ashley nhanh chóng ghìm lại. Lo cũng vô ích, lúc này cô cần tập trung vào tình thế của chính mình.Khi còn đang suy tính, một trong hai tên lính gác tiến lại gần mở khoá cửa. Dưới ánh sáng leo lét của đuốc, khuôn mặt hắn hiện lên đầy thờ ơ. Trên tay hắn là một khay gỗ thô sơ đựng phần ăn dành cho tù nhân - bánh lúa mạch khô và một bát nước. Hắn ném khay đồ ăn xuống nền đá ngay trước mặt cô, giọng trống rỗng không chút cảm xúc:"Ăn đi."Nhìn chỗ thức ăn trước mặt, ổ bánh đã bị rơi trên đất, bát nước duy nhất bị úp ngược đổ hết cả ra nền đá. Vậy mà Ashley chẳng biểu lộ cảm xúc gì.Ánh mắt cô vẫn dừng trên khuôn mặt gã lính, dò xét từng nét cứng nhắc trên đó. Cô chậm rãi dò la kẻ trước mặt."Còn ai khác bị giam ở đây không?"Tên lính thoáng nhíu mày, nhưng rồi cũng chỉ đáp bằng một giọng cộc lốc, khô khan như cát sa mạc:"Không."
RẦM!Dứt lời, hắn bước ra kéo mạnh cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh vang vọng giữa bốn bức tường đá, hoà lẫn vào bóng tối sâu hun hút.Mí mắt cô khép lại, thở ra một hơi dài. Ít nhất, Menna vẫn chưa bị giam. Nhưng cái cảm giác nhẹ nhõm ấy chỉ là một lớp sương mong manh, tan biến ngay lập tức - vì Memphis điên cuồng như thế nào, cô đã rõ. Nếu hắn không trút giận được lên cô, thì Menna - người đi cùng cô sẽ là người tiếp theo. Ý nghĩ đó khiến sống lưng cô lạnh toát, nhưng lúc này, Ashley chẳng thể làm gì khác ngoài đặt cược vào lời hứa của Izmir.Cô cúi xuống, nhặt ổ bánh mì đã rơi lăn trên nền đất lạnh ngắt, dùng tay phủi qua loa lớp bụi bẩn, dù biết chẳng thể sạch hơn là bao. Chiếc bát nước lật úp bên cạnh, vệt nước loang lổ trên nền như vết máu khô. Cô lật nó lên, cẩn thận nghiêng bát, cố hứng lại những giọt cuối cùng còn đọng lại trên mép.Một giọt.Hai giọt.Hương vị của đất cát lẫn vào đầu lưỡi, cổ họng khô khốc đến mức mỗi giọt nước trôi xuống đều bỏng rát như nuốt phải mảnh sành vỡ, nhưng Ashley chẳng buồn để tâm. Cắn một miếng vào ổ bánh khô cứng, mùi vị nhạt nhếch, nhưng ít nhất vẫn còn thứ để lót dạ. Cô nhai thật chậm, mỗi lần nuốt trôi như đang nuốt xuống chính sự chịu đựng của mình.___Buổi chiều hôm sau, tại căn phòng dành riêng cho khách quý.Ánh tà dương trải dài lên bức tường đá sa thạch, nhuộm căn phòng bằng sắc đỏ rực của hoàng hôn chớm canh thứ tám. Mùi thơm dễ chịu từ hương liệu toả nhẹ trong không gian, nhưng chẳng thể xua đi bầu không khí nặng trĩu giữa ba người đang ngồi đối diện nhau.Izmir ngồi tựa lưng thoải mái trên trường kỷ, một tay cầm ly rượu, tay còn lại dửng dưng lướt dọc viền chạm khắc của chiếc ly. Đối diện hắn, Memphis khoanh tay, ánh mắt lộ rõ vẻ đang cố che giấu đi sự mệt mỏi trước mặt người khác. Izmir mở lời, nghe qua thì có vẻ đang tiếc nuối nhưng thật ra thì không:"Thật đáng tiếc, chuyến viếng thăm này lại không như mong đợi."Mitamun đặt nhẹ ly rượu trên tay xuống bàn, thong thả tiếp lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không che đậy ẩn ý:
"Đúng vậy, Ai Cập từng là đất nước mà ai ai cũng kính nể. Thế mà chỉ trong vỏn vẹn vài ngày, mọi thứ đều đảo lộn. Một bữa tiệc nhuốm máu, một nữ nhân được dân chúng tôn thờ biến mất... Còn bệ hạ thì phải đối mặt với sự giận dữ của chính thần dân mình."
Hình ảnh uy nghiêm của Memphis giờ đây còn lại gì?
Bất mãn.
Hắn ghét việc Carol biến mất như một cái tát thẳng vào mặt. Ghét việc hoảng loạn của dân chúng tụ tập trước hoàng cung yêu cầu hắn tìm Carol trở về. Và hơn hết, hắn ghét cảm giác mình không kiểm soát được tình hình.
Memphis nheo mắt, sự bực bội không giấu giếm hiện rõ trên nét mặt.
"Chẳng lẽ vương tử và công chúa đây chưa từng chứng kiến sự hỗn loạn ở Hatti sao?"
Izmir bật cười khe khẽ, nhấp một ngụm rượu.
"Có chứ, nhưng chưa bao giờ hỗn loạn đến mức này. Chúng ta có thể mất đi một chiến binh, một đại thần, thậm chí một vị hoàng tử. Nhưng mất đi linh hồn của cả vương quốc? Đó mới là điều đáng sợ."
Memphis siết chặt ngón tay quanh chiếc ly trong tay. Hắn vốn dĩ chưa bao giờ quen với việc bị người khác chỉ trích, nhất là từ hai vị khách quý ngoại quốc này. Memphis biết rõ đây là sự khiêu khích, nhưng hắn không thể phản bác. Mọi thứ Izmir và Mitamun nói... đều là sự thật.
"Vậy là vương tử Izmir và công chúa Mitamun sẽ lên đường vào tối nay?"
Memphis lẳng tránh bẻ câu chuyện sang hướng khác, rõ ràng hắn đang mong mỏi cuộc tiễn biệt này kết thúc càng nhanh càng tốt.
Izmir vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững, gõ nhẹ ngón tay lên miệng ly.
"Phải, chúng ta nên rời đi thôi. Một khi đã là khách, cũng phải biết lúc nào nên tránh mặt để chủ nhà không thêm phiền muộn."
Chưa để Memphis lên tiếng, Izmir tiếp tục:
"Ngay khi mặt trời lặn, chúng ta sẽ lên đường. Ta chỉ tiếc rằng lần này không thể tận hưởng sự hiếu khách trọn vẹn của Ai Cập. Nhưng thôi, dù sao cũng là một chuyến đi thú vị."
Memphis đặt ly rượu xuống, đứng bật dậy, cố lấy lại sự chủ động.
"Trẫm rất tiếc. Bây giờ trẫm sẽ đích thân ra tiễn hai vị về nước. Dù thế nào cũng không thể thất lễ với hoàng thân Hittite được."
Izmir chớp mắt, rồi khoé môi giãn ra như thể Memphis vừa nói một điều vô cùng thú vị:
"Bệ hạ có lòng, nhưng không cần đến mức phải đích thân tiễn biệt. Chúng ta đâu dám phiền đến bệ hạ thêm nữa."
Mitamun cũng khéo léo tiếp lời:
"Phải, bệ hạ có quá nhiều chuyện để lo nghĩ. Chúng ta là quốc khách, nhưng cũng không thể để bệ hạ vì một cuộc tiễn biệt mà bỏ mặc quốc sự."
Izmir gật đầu, ánh mắt vô tình lướt qua ban công nơi ánh chiều đang chiếu vào.
"Hơn nữa, bệ hạ đâu thể rời khỏi hoàng cung lúc này? Nếu không may có kẻ nhân cơ hội kích động dân chúng, chẳng phải sẽ càng khó xử sao?"
Memphis sững người, sắc mặt hơi trầm xuống.
Izmir thản nhiên đứng lên, ánh mắt loé lên tia đắc ý khi thấy Memphis không nói được gì thêm.
"Một chuyến viếng thăm đáng nhớ, Pharaoh Memphis."
Mitamun đứng dậy, vuốt nhẹ tà áo lụa mịn, ung dung vén sợi tóc xoăn ra sau tai, giọng nói pha chút châm chọc:
"Hy vọng lần tới, khi chúng ta trở lại, Ai Cập vẫn còn đủ vững mạnh để tiếp đón quốc khách."
Memphis không đáp. Chỉ có tiếng ly rượu va nhẹ xuống bàn, lanh lảnh trong khoảng không nặng nề.
Bầu trời Thebes đã ngã sang màu cam sẫm, mặt trời như một viên hồng ngọc khổng lồ đang lặn dần xuống đường chân trời. Trước bến thuyền hoàng gia, không gian tĩnh mịch nhưng không kém phần trang nghiêm. Các cung nhân đứng thành hàng ngay ngắn, vận lễ phục chỉnh tề, cúi đầu chờ lệnh. Lính gác đứng dọc hai bên lối đi, kiếm đồng phản chiếu thứ ánh sáng chói lóa của buổi chiều tà.
Giữa khung cảnh ấy, con thuyền của vương triều Hittite nổi bật với sắc đỏ và vàng sang trọng. Hoa văn uốn lượn hình ảnh những vị thần phương Bắc được chạm trổ công phu dọc theo mạn thuyền, cánh buồm trắng lớn no gió, sẵn sàng đón chủ nhân rời bến.
Hai vị hoàng thân ngoại quốc đang đứng nơi đầu thuyền, ánh mắt thâm trầm quan sát cảnh tượng trước mặt. Đôi mắt Izmir hờ hững, nhưng sâu trong đáy mắt phảng phất nét cười khó đoán. Còn Mitamun, nàng đứng thẳng, nhẹ nhàng chỉnh lại dải lụa vắt ngang cổ tay, thần sắc bình thản nhưng ẩn chứa suy tính.
Khi mọi thứ gần như đã sẵn sàng, từ phía hoàng cung, một đoàn người tiến lại. Đi đầu là nữ hoàng Isis, uy nghi trong bộ y phục sắc đỏ phảng phất ánh chiều tà, điểm xuyến với những đường thêu vàng tinh xảo. Mái tóc đen tuyền vấn gọn, vương miện cao quý sáng rực bởi đá lapis lazuli. Nàng bước đi chậm rãi mà vững vàng, phía sau là dãy cung nữ theo hầu, giữ một khoảng cách vừa phải.
Izmir và Mitamun thấy vậy, liền xoay người hành lễ một cách chuẩn mực theo nghi thức hoàng gia.
Isis mỉm cười tao nhã, ánh mắt nhìn thẳng vào vị vương tử.
"Thật thất lễ, đáng ra ta phải có mặt sớm hơn, nhưng quốc sự bận rộn khiến ta đến tận giờ mới có thể tiễn biệt vương tử và công chúa."
Izmir hơi nghiêng người, môi nhếch lên thành một nụ cười vừa đủ lễ độ, vừa toát lên phong thái bậc đế vương tương lai.
"Nữ hoàng gánh vác trăm sự lớn lao, chút trễ nải này nào đáng để bận lòng. Hôm này được nữ hoàng Ai Cập đích thân tiễn chân, âu cũng là phúc phận của kẻ làm khách."
Mitamun cũng thận trọng lên tiếng:
"Thời gian tuy ngắn ngủi, song chuyến đi này đã giúp chúng ta mở mang nhiều điều đáng suy ngẫm."
Isis cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh như hồ nước tĩnh lặng, có thể nuốt trọn vạn vật.
"Hy vọng khi trở về Hittite, vương tử Izmir và công chúa Mitamun sẽ truyền đạt những điều tốt đẹp về Ai Cập. Cơn sóng trên dòng sông Nile dẫu có lúc cuộn trào, nhưng quan hệ giữa hai vương triều vẫn phải vững bền như cát vàng bất biến trên sa mạc."
Izmir không lập tức hồi đáp ngay. Hắn đưa mắt nhìn về phía chân trời, nơi những cánh chim đang chao liệng giữa màu trời hoàng hôn rực lửa.
Chỉ sau vài giây, vương tử đưa tay bắt chéo đặt trước ngực, cúi đầu một cách đầy vẻ vương giả.
"Nữ hoàng nói chí phải. Nếu không còn gì thêm, chúng ta xin được cáo biệt."
Mitamun cũng đoan trang hành lễ, không một động tác dư thừa.
Tấm ván gỗ được kéo lên, mái chèo khuấy động mặt nước, tạo thành những vòng sóng loang dần. Thuyền hoàng gia Hittite chầm chậm rời bến, xuôi theo dòng Nile, bỏ lại ánh lửa cung điện phía sau mỗi lúc một xa.
Isis vẫn đứng nguyên nơi ấy, bóng nàng đổ dài trên bậc đá, lặng im dõi theo con thuyền khuất dần vào sắc tím thẫm khi màn đêm bắt đầu.