TruyenFull.Me

Diem Mu Cua Thoi Gian Dong Nhan

Ashley còn chưa kịp tiêu hoá nổi chuyện gì đang diễn ra. Một giây trước, cô còn đang thả hồn vào khung cảnh hùng vĩ ngoài kia, tận hưởng làn gió mát lạnh thổi qua những tường thành cổ. Một giây sau, cánh cửa sau lưng mở ra, cô nghe tiếng bước chân, rồi theo phản xạ quay người lại, miệng đã bật lời trước cả khi nhận thức:

"Ôi, tôi đã đợi nãy gi—"

Nhưng câu nói của cô chết lặng giữa chừng. Đứng ngay vị trí đáng lẽ ra phải là một thị nữ bưng khay thức ăn, lại là bóng dáng cao lớn của Izmir.

Không một cung nữ nào đi theo.

Không một ai ngoài hắn?!

Ashley cảm thấy nửa thân trên mình như đông cứng. Cô đơ người, chớp mắt hai lần, não đang cố xử lý dữ liệu.

Izmir nghe vậy thì mỉm cười, nụ cười mang theo một thứ gì đó nguy hiểm mà cô chưa kịp gọi tên. Hắn khoanh tay, đôi mắt hẹp dài hiện rõ lên tia phấn khích.

"Nàng đợi ta nãy giờ à?"

Ashley đơ mặt lần hai.

Khoan đã. Hắn vừa gọi cô là gì?

"Nàng" á?

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Chẳng phải mới hôm qua còn xưng hô xa lạ, vậy mà giờ vừa vào lãnh địa của hắn chưa bao lâu đã ngang nhiên đổi cách xưng hô?

Lời phản bác còn chưa kịp thốt ra, Izmir đã nhấc chân tiến về phía cô.

Ashley giật mình nhận ra trong phòng lúc này chỉ có mỗi hai người, hoàn toàn không có bóng cung nữ nào. Theo phản xạ, cô lùi về phía sau. Hắn thì vẫn bình thản bước tới, không nhanh không chậm, cứ như thể... đang chờ xem cô sẽ phản ứng thế nào.

Tim cô bắt đầu gióng lên một hồi chuông cảnh báo.

Lùi.

Hắn tiến.

Lùi nữa.

Hắn vẫn dửng dưng như kẻ săn mồi ung dung thu hẹp khoảng cách.

Cho đến khi phần eo Ashley va vào lan can lạnh ngắt, cô mới sực tỉnh nhận ra mình đã hết đường thoái lui.

Không thể lùi thêm nữa.

Cảm giác lành lạnh nơi eo nhắc cô rằng sau lưng là khoảng không rộng mở của ban công, mà trước mặt thì...

Izmir đã đứng ngay đó.

Khoảng cách này... không gần, nhưng cũng chẳng xa.

Vừa vặn đến mức, nếu có ai tình cờ bước vào ngay lúc này, thì hình ảnh đầu tiên họ nhìn thấy sẽ là một khung cảnh đầy mờ ám.

Ashley cố giữ bình tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu, khoé môi chầm chậm nhếch lên, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.

"Vương tử là người đường đường kế vị ngai vàng, mà lại đích thân đến phòng một nữ nhân xa lạ vào ban đêm thế này... ngài không sợ lời ra tiếng vào sao?"

Cô cố ý nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt thoáng lên tia cảnh giác. Dù là vương triều Ai Cập hay hoàng cung Hittite, lời đồn đại trong nội cung chưa bao giờ là thứ đơn giản.

Izmir chắp tay sau lưng, ánh mắt hắn rơi trên cô tựa hồ chẳng bận tâm đến lời lẽ ấy. Hắn cười, một nụ cười mang theo sự nhàn nhã của kẻ trên cao, đầy tự tin và trêu chọc:

"Nàng nghĩ ai có đủ can đảm để soi mói vương tử Hittite ta đây?"

Câu nói thản nhiên đến mức khiến Ashley trong thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào trước sự kiêu ngạo của hắn. Nhưng chỉ một nhịp sau, hắn hơi nghiêng người về phía Ashley, cố tình khiến khoảng cách cả hai thu hẹp.

"Huống hồ, ta chỉ đến để chắc chắn rằng... thứ thuộc quyền sở hữu của ta vẫn còn nguyên vẹn ở đây."

Lời nói nhẹ như không, nhưng ẩn giấu bên trong là một sự chiếm hữu rõ ràng. Cô nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt ánh lên tia dò xét lẫn châm biếm:

"Vương tử có vẻ rất tự tin nhỉ?"

"Nếu không tự tin, sao có thể giữ lấy thứ thuộc về mình?"

Izmir đáp, giọng trầm thấp mang theo sự cười cợt.

Cơn gió đêm từ ban công lướt qua, thổi tung vài sợi tóc của Ashley. Nhưng lúc này, cô chẳng còn tâm trí để tận hưởng màn đêm hùng vĩ sau lưng nữa - bởi vì kẻ trước mặt, so với phong cảnh kia, lại càng nguy hiểm hơn gấp bội.

Izmir giơ tay, đầu ngón tay hắn đưa về phía khuôn mặt Ashley, định vén đi sợi tóc lạc chỗ trên gò má cô.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm đến khoảng cách mong manh, Ashley nghiêng đầu né tránh, khiến tay hắn lơ lửng giữa không trung làm khoảnh khắc nhỏ bé bỗng chốc lại trở thành một đường ranh giới rõ ràng.

Izmir khựng lại một chút, rồi bật cười:

"Hửm? Ta chỉ muốn giúp nàng một chuyện nhỏ thôi mà, cớ gì lại tránh như ta là dịch bệnh vậy?"

Ashley híp mắt nhìn hắn, chẳng buồn che đậy vẻ chán ghét.

"Vì thần chẳng dại gì mà cho phép một kẻ có ý đồ mờ ám động vào mình!"

Cô thẳng thừng đặt hai tay lên lồng ngực Izmir, định đẩy hắn ra. Nhưng vừa dùng sức, cô mới nhận ra tên này chẳng nhúc nhích dù chỉ một chút, cứ như sự kháng cự của cô chẳng khác nào gió thoảng.

Izmir cúi xuống, ánh mắt hắn dường như mang theo chút ý cười nhưng lại khiến cô rùng mình.

"Nàng đang cố đẩy ta ra sao?"

"Không lẽ còn muốn tôi ôm lấy ngài?"

Ashley nghiến răng, dùng sức mạnh hơn, nhưng đối phương vẫn đứng vững như cột trụ.

Izmir thản nhiên quan sát phản ứng của cô, hờ hững lên tiếng, giọng điệu như vừa trêu ghẹo, vừa nghiền ngẫm:

"Ta nhận ra rồi. Hình như nàng không hề giỏi chịu đựng những khoảng cách như thế này."

"Còn tôi nhận ra, vương tử hình như rất giỏi biến cuộc trò chuyện bình thường thành cơn ác mộng cho người khác."

Izmir bật cười lớn.

"Chẳng lẽ nàng lại khó chịu đến vậy? Ta còn chưa làm gì quá đáng cơ mà."

"Đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ ngồi yên chờ ngài làm gì quá đáng."

Ashley tiếp tục đẩy, nhưng chỉ đổi lại một cái nhướng mày thích thú từ Izmir.

"Ta bắt đầu tò mò rồi, nàng khó chịu đến mức nào đây?"

"Vương tử mà còn đứng đây lâu hơn chút nữa, tôi e rằng sẽ nhịn không nổi mà tặng ngài một cú đấm vào mặt."

Izmir cười một tràng đầy hào hứng, nhưng vẫn tuyệt nhiên không dịch chuyển nửa bước.

Ashley cắn răng, trong lòng thầm rủa:

Tên điên này, rốt cuộc còn tính đứng đến khi nào?

Cô đẩy cũng không được, lùi cũng chẳng xong, trong đầu chỉ còn lại cách giải quyết nhanh gọn nhất—

Có nên nâng gối không đây?

Cô ngẩng lên liếc nhìn Izmir trước khi ra tay.

Nhưng rồi một ý nghĩ khác kéo cô chững lại giữa chừng:

Khoan đã... nếu làm thế, khác nào tội hành thích hoàng tộc? Hơn nữa, nếu lỡ như mạnh chân, hắn có còn khả năng tạo kế thừa đời sau không?

Mà tên này dai như đỉa, lại còn tỏ vẻ thích thú với sự bực bội của cô nữa. Ashley nghiến răng, quyết định bỏ qua tất cả hậu quả mà nhấc chân chuẩn bị—

Nhưng chưa kịp hành động, hai cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy eo cô.

Ashley tròn mắt, chỉ kịp cảm nhận cả người nhấc bổng khỏi mặt đất trong chớp mắt.

Rồi, trước khi kịp hoảng hồn, cô đã bị đặt thẳng lên thành lan can.

Cảm giác hẫng dưới chân khiến tim cô nhảy lên tận cổ, theo bản năng, cô lập tức quàng tay quanh cô Izmir, bám chặt như thể mạng sống phụ thuộc hoàn toàn vào hắn.

Ashley nuốt khan, đầu hơi ngã ra sau, liếc nhìn xuống bên dưới mà da đầu tê rần.

Một cơn gió thổi qua, váy áo lay động, khiến cô có cảm giác có thể bị cuốn bay bất cứ lúc nào.

Bên dưới kia là khoảng không thăm thẳm, đêm tối tuy che phủ mọi thứ, nhưng cô thừa hiểu nếu rơi xuống từ độ cao này...

L** má rơi từ đây khác gì tự nộp đơn chuyển hộ khẩu xuống âm phủ?

Cảm giác sợ hãi lan tràn, trái tim co thắt lại nhưng vẫn đập loạn xạ như báo hiệu một mối nguy hiểm cận kề.

Đến khi hoàn hồn lại, cô vội vàng quay đầu về phía Izmir, định mở miệng mắng hắn một trận—

Nhưng vừa xoay lại, khuôn mặt cô liền đối diện với hắn ở một khoảng cách gần đến mức không thể gần hơn.

Hơi thở ấm nóng của hắn phả nhẹ lên má cô, còn đôi mắt màu hổ phách ấy lại đang nhìn cô chằm chằm không chớp lấy.

Ashley cứng đờ người.

Khoan đã, sao khoảng cách lại nguy hiểm thế này?

Đến cả mùi hương trên người Izmir cũng thoang thoảng xâm nhập vào khứu giác cô - một mùi hương của gỗ đàn hương trộn lẫn với một chút gì đó hoang dại, gai góc, như chính con người hắn.

Ashley vội buông tay khỏi cổ Izmir, nhưng khi hai tay vừa rút về, cô nhanh chóng thay đổi chiến thuật—

Hai ngón tay trỏ và ngón cái của mỗi tay níu lấy hai bên vai hắn, giữ ở mức độ nhẹ đến nỗi gần như vô nghĩa, chỉ như một cử chỉ bình phong mang tính tượng trưng.

Izmir nheo mắt, vẻ mặt phấn khích hẳn:

"Ồ? Thay vì ôm chặt lấy ta, nàng lại chọn cách này?"

Ashley siết nhẹ hai đầu ngón tay trên mép áo hắn, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng giọng nói lại thấp đi vài phần:

"Ngài tốt nhất đừng đùa thêm nữa."

Izmir cong môi cười, nhưng đôi mắt lại lấp loé một tia ranh mãnh chẳng rõ ràng.

"Đùa sao? Ta lại thấy tình huống này khá thú vị đấy chứ."

Hắn nói xong, hai bàn tay vẫn đặt trên eo cô lặng lẽ ghì chặt hơn, khiến cô không có cơ hội di chuyển dù một chút.

Cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp vải mỏng, truyền vào da thịt cô rất rõ ràng.

Khoé môi Ashley nhẹ nhàng giãn ra, một nụ cười không chút dè chừng mà còn mang đậm vẻ thách thức.

"Thế à? Nếu tôi không thấy vậy thì vương tử tính thế nào đây?"

Cô hơi ngã người ra sau, một động tác nhẹ đến mức người khác có thể nghĩ rằng cô đang vô thức tránh đi luồng khí nóng bỏng giữa hai người.

Izmir thấy vậy lập tức siết mạnh tay ôm eo Ashley, hoàn toàn không biết cô định làm gì nên cứ giữ an toàn cho cô trước đã.

Nhưng chỉ trong tích tắc, Ashley dùng toàn bộ lực từ cổ, lấy đà rồi đập mạnh trán mình vào trán kẻ đối diện.

BỐP!!!

Cơn đau nhói ập đến như một tia chớp giáng xuống đỉnh đầu. Izmir khựng lại, hơi loạng choạng một giây. Một tay hắn buông ra theo bản năng để xoa trán, không ngờ cô dám chơi chiêu đau cả hai như vậy.

Còn Ashley không để lỡ một khắc nào. Hai tay cô ghì chặt vào thành lan can rồi co gối, dồn hết lực cho cú đạp thẳng vào bụng hắn.

Izmir bị đẩy lùi lại về sau vài bước, khoảng cách giữa họ cuối cùng cũng bị phá vỡ, hắn không nghĩ cô lại chơi theo kiểu liều mạng như vậy.

Nhưng đến khi Izmir vừa kịp lấy lại cân bằng, ngay lập tức cô nhoài người phóng về phía trước như một con ếch, lấy khuỷu tay làm điểm tiếp đất, lăn tròn một vòng rồi nhanh chóng bật dậy, đứng vững trên nền đá cách đó vài bước.

Dù cú tiếp đất khiến khuỷu tay đau điếng, nhưng so với rơi xuống từ lan can thì vẫn còn là lựa chọn tốt chán.

Ashley ngay lập tức vào tư thế phòng thủ.

"Vương tử, nếu ngài tiến thêm một bước nữa... hậu quả phiền ngài tự gánh lấy."

Cô không hét lên, cũng chẳng thách thức. Chỉ một câu nói nhẹ bẫng, nhưng ẩn chứa sát khí khiến ngay cả một chiến binh dày dặn cũng phải chững lại.

Tư thế của cô không hề tuỳ tiện.

Chân trái bước lên trước, đầu gối hơi chùng xuống để giữ vững trọng tâm. Chân phải đặt sau, thẳng, căng cơ để sẵn sàng phản công. Tay trái đưa ngang cằm, lòng bàn tay mở nhẹ, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một góc cố định như một chiếc khiên chắn tròn. Tay phải cuộn chặt thành quyền, thu về sát hông, sẵn sàng tung ra một cú đấm chí mạng nếu hắn dám tiến thêm.

Izmir vừa xoa trán vừa nhìn Ashley bằng ánh mắt khó tin. Hắn biết cô dùng kiếm tốt hơn những nữ nhân khác, nhưng thân thủ thế này... thì đúng là ngoài dự đoán của hắn.

Izmir vừa mới nhấc chân, Ashley ngay lập tức siết chặt tư thế phòng thủ.

Ánh mắt cảnh giác cao độ, từng ngón tay, từng thớ cơ đều căng lên, sẵn sàng ra đòn bất cứ lúc nào. Không một chút do dự, không một chút dao động - cô thực sự coi hắn là kẻ địch.

Izmir chợt khựng lại.

Ánh sáng từ bên trong căn phòng phản chiếu lên bóng dáng cô, càng làm nổi bật tư thế chiến đấu hoàn hảo. Từng động tác của cô đều không có kẽ hở, không hề có sự bồng bột của một kẻ không biết mình đang làm gì. Đây là phản xạ của một người đã được huấn luyện kỹ lưỡng, một chiến binh thực thụ.

Và điều làm Izmir kinh ngạc nhất chính là—

Cô ấy thực sự cảnh giác với hắn.

Chẳng giống như những nữ nhân khác chỉ đỏ mặt, lùi bước khi hắn tiến đến gần, Ashley sẵn sàng tung đòn mà không cần chớp mắt.

Đây là người đã đồng ý thoả hiệp với đề nghị theo hắn về Hittite, hắn đã ra lệnh sắp xếp một căn phòng đặc biệt cho cô, thậm chí còn đích thân căn dặn Mugla giữ bí mật về dấu ấn của cô, để đảm bảo cô sẽ không gặp nguy hiểm khi ở nơi này.

Vậy mà giờ đây, cô lại đối đầu với hắn như thể giữ hai người không hề tồn tại một chút tín nhiệm nào.

Izmir không khỏi đứng trân trân tại chỗ.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy... có chút khó chịu với cô.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Nô tỳ đem bữa tối đến ạ."

Giọng thị nữ cất lên nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, cắt ngang bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người trong phòng.

Ashley vẫn giữ nguyên tư thế phòng bị, mắt không rời khỏi Izmir, nhưng tai đã kịp nhận ra giọng nói này đúng là của một trong những thị nữ khi nãy hầu hạ cô.

Cô liếc về phía cửa, đôi mắt vẫn còn vương lại sự cảnh giác, nhưng rồi nhanh chóng xác nhận không có gì đáng lo.

Hơi thở nhẹ dần, cô thu tay lại.

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra.

Hai thị nữ bước vào, tay nâng cao mâm đồng đựng đầy thức ăn nóng hổi. Thế nhưng vừa ngẩng đầu, họ lập tức khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Vương tử của họ, đang đứng trong phòng riêng của một nữ nhân vào ban đêm.

Chẳng ai lên tiếng, nhưng không khí ngay lập tức thay đổi.

Một người suýt đánh rơi mâm thức ăn, nhưng may mắn giữ lại kịp. Hoảng hốt, hai cung nữ lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Điện hạ tha tội, chúng thần không biết ngài ở bên trong."

Izmir không nói một lời.

Hắn chỉ dửng dưng xoay người, sải bước dứt khoát ra ngoài, tựa như ở lại thêm một khắc thôi cũng khiến hắn chướng mắt.

Ashley lặng người nhìn theo, ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu.

Gì đây?

Hắn đang khó chịu.

Với ai cơ? Với cô?!

Là hắn nửa đêm mò vào phòng người khác, giở trò trêu ghẹo người ta không chớp mắt.

Nạn nhân rõ ràng là cô, vậy mà nhìn cái bóng lưng đầy "tổn thương" kia, cứ như thể hắn mới là người bị bắt nạt không bằng.

Thái độ kiểu gì thế này?

Ashley chỉ cảm thấy buồn cười. Nhưng cô cũng không rảnh để đi giải thích với một gã tâm tư thất thường như hắn.

Cô xoay người, thản nhiên bước lại bàn.

Hai thị nữ cẩn thận đặt thức ăn lên bàn, rồi cũng cúi đầu lui ra ngoài, không ai dám thắc mắc chuyện gì vừa xảy ra.

Cánh cửa khép lại.

Căn phòng trở về sự yên tĩnh tuyệt đối.

Ashley xoay nhẹ chiếc ly trong tay, ánh mắt lướt qua bàn ăn bày biện công phu trước mặt.

Mặc kệ Izmir khó chịu hay không, cũng chẳng liên quan đến cô. Ashley chỉ quan tâm đến chuyện trước mắt - ăn.

...

Sau khi dùng bữa xong, Ashley nằm đó, đôi mắt mở trừng, nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể nó có thể cho cô một lời giải thích hợp lý về chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trong đầu mình.

Màn đêm yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình.

Cô lăn qua lăn lại, vắt tay lên trán, rồi lại chống tay ngồi dậy, chăn đắp tới đâu lại đá ra tới đó.

Rốt cuộc là do giường quá êm, chăn quá ấm, hay do cái tên đáng ghét kia đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cô?

Izmir.

Chỉ cần nhắm mắt lại, mọi thứ về hắn đều hiện lên rõ mồn một.

Cái cách hắn nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười tưởng chẳng có gì là nghiêm túc nhưng ánh mắt lại sâu như vực thẳm.

Cái cách hắn cười cợt mà vẫn áp sát đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Cái cách hắn nói ra những lời khiến người khác chỉ muốn đập thẳng vào mặt, nhưng lại làm cô đứng hình đến mức quên cả phản ứng.

Rồi như có một tia lửa điện giật qua não, cô bật dậy.

Dẹp! Dẹp ngay! Không nghĩ nữa!

Cô lắc mạnh đầu, tựa như muốn ném hết những suy nghĩ rối ren ra khỏi hộp sọ của mình.

Hắn chỉ đang đùa.

Hắn chỉ đang khiêu khích.

Hắn muốn nhìn thấy cô phản ứng, muốn thấy cô hoảng loạn, muốn nhìn cô giống như những nữ nhân khác vì lời ngọt nhạt mà tự huyễn hoặc bản thân.

Cô không ngu ngốc như thế.

Nhưng mà...

Nếu thật sự là trêu đùa, tại sao từng hành động của hắn cứ tua ngược hàng chục lần trong đầu cô?

Rốt cuộc cô bị làm sao thế này?

Cô đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương.

Không lẽ...

Ashley cười khẩy. Không lẽ lại do mấy lời của Izmir hồi chiều?

Cái giọng nói trầm thấp đầy tự tin ấy tuyên bố trước mặt phụ vương và mẫu hậu hắn, cứ như đã nắm chắc số phận của cô trong tay.

Cô chưa từng cho phép ai đánh dấu chủ quyền lên mình, càng không đời nào để Izmir là kẻ đầu tiên.

Nhưng tại sao chỉ là câu nói mà lại ám ảnh cô đến thế?

Cô lật người, úp mặt vào gối, như muốn nén chặt hết những suy nghĩ đang chồng chất trong đầu.

"Không. Không đời nào!"

Izmir nói vậy chẳng qua là để bảo vệ thân phận cô, để tránh ánh mắt soi mói của người khác.

Đó là điều hiển nhiên. Là lý do hợp lý nhất.

Chứ ngoài lý do đó ra thì còn lý do gì nữa?

Không thể nào là...

Ashley bật cười, một nụ cười chế giễu chính mình.

Không đời nào là thứ cảm xúc ngu xuẩn mà đám cung nữ hay rỉ tai nhau về những lời tuyên bố của nam nhân dành cho nữ nhân họ thực sự để tâm.

Chẳng phải mẫu hậu hắn đã nói Izmir không có hứng thú với nữ nhân sao?

Vậy mà hắn có thể buông lời bỡn cợt tự nhiên đến mức thành thạo.

Cái kiểu lả lơi của một kẻ chưa từng tiếp xúc với bất kì cô gái nào?

Nực cười. Bịp bợm.

Cô có thể đưa ra cả tá lý do để giải thích cho hành động của hắn.

Hắn chỉ muốn bảo vệ thân phận cô để không ai biết cô từng chịu sự kiểm soát của Pharaoh Memphis. Thậm chí đến mức bị tống vào ngục...

Hắn chỉ muốn trêu đùa cô cho vui.

Hắn chỉ đang tận dụng thời cơ để giành phần thắng trong cuộc chơi tâm lý.

Tuyệt nhiên, không có lý do nào là "hắn thích mình" cả!

Ashley nhếch môi.

"Nghe thật điên rồ."

___

Mặt trời dần nhô cao, ánh sáng ban mai len lỏi qua tấm rèm mỏng, rọi vào những tia nắng ấm áp trong căn phòng tĩnh lặng. Không khí đầu ngày trong lành và mát mẻ, nhưng bên trong căn phòng kia, có một người đã trải qua cả đêm không yên giấc.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên:

"Tiểu thư, cô đã thức chưa? Nô tỳ vào được chứ ạ?"

Ashley thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, nhưng không có sức trả lời, chỉ gật nhẹ một cái còn ai thấy không thì chẳng biết.

Thị nữ bên ngoài nghe mãi không thấy động tĩnh, liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Cạch.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Và rồi—

"Ối mẹ ơi—!!!"

Hai thị nữ giật mình suýt bật ngửa, hồn bay phách lạc khi thấy người trước mắt.

Ashley ngồi co ro, tóc tai rối bời như vừa vật lộn với trận cuồng phong. Quầng thâm mắt sâu hệt như hai vết mực in hằn trên gương mặt tái nhợt. Da mặt vốn đã trắng nay lại càng nhợt nhạt hơn. Cả người toả ra một làn khí u ám của một kẻ vừa đối đầu với sinh tồn - chỉ khác cái đối thủ của cô... là một đêm mất ngủ.

Ánh nắng rọi xuống, không làm Ashley trông rạng rỡ hơn, mà chỉ càng tố cáo thảm trạng thâu đêm của cô.

Hai thị nữ lập tức bước nhanh tới, nhưng khi đến gần hơn, một người vô tình nhận thấy điều gì đó khiến cô ta hét lớn.

—một vết sưng bầm to tổ chảng ngay giữa trán.

"TIỂU THƯ! TRÁN CÔ SAO THẾ NÀY?!"

"Đừng hét vào mặt tôi. Tôi còn chưa chết..."

Ashley thở dài, ngón tay chạm lên vết bầm trên trán, cảm giác hơi nhói buốt nếu không muốn nói là rất đau nhức.

Một trong hai thị nữ đã hoảng hốt vội xoay người chạy đi.

"Nô tỳ sẽ lập tức đi gọi ngự y—"

"Đứng lại."

Cô bất lực giơ tay, giọng khàn đặc nhưng vẫn còn uy lực.

Người kia chùn bước, quay lại đầy lo lắng.

Còn thị nữ kia xin phép vén tóc Ashley lên, kiểm tra xem vết bầm:

"Cái này... cái này là thế nào? Ai dám đả thương tiểu thư ngay trong cung điện của vương tử vậy?"

Ashley lạnh nhạt nghiêng đầu đi, tay xoa nhẹ vết bầm, lòng đầy căm phẫn chửi rủa.

Tổ cha tên Izmir.

Mới đập đầu hắn một cái mà hậu quả lại như thế này, xem ra cô vẫn là người chịu thiệt nhất.

Nhưng mà thôi, Ashley tuyệt đối không thể để chuyện này lan ra ngoài.

Cô hắng giọng, mặt tỉnh bơ nói:

"... Không có gì đâu. Đêm qua tôi vô tình đập muỗi nên vậy."

"???"

Đập... muỗi?

Cái giống muỗi nào mà để lại nguyên vết bầm to tướng như thế này?!

Là muỗi hay yêu quái?

Một người nuốt khan, cố chấp lên tiếng:

"Nhưng mà... hay là nô t—"

"Không nhưng nhị gì hết."

Ashley phất tay, kéo mền bước xuống giường.

"Tôi không sao. Đừng nói với ai là được. Chuẩn bị giúp tôi..."

Hai thị nữ im lặng đứng nhìn, mắt đầy dấu chấm hỏi, trong đầu nháo nhào hàng loạt giả thuyết.

Rõ ràng có chuyện gì đó đã xảy ra trong căn phòng này vào đêm qua.

Hôm qua, cô sắc sảo, kiêu kì như nữ thần.

Sau một đêm, khuôn mặt Ashley cảm tưởng như vừa trải qua năm kiếp người, trên trán còn hằn dấu vết chiến đấu với... muỗi.

Là giống muỗi, hay là giống đực nào đó?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me