TruyenFull.Me

Diem Mu Cua Thoi Gian Dong Nhan

Sau ngày hôm ấy, nhóm của Izmir chưa vội quay về cung điện ngay.

Họ nán lại trên núi thêm hai ngày để theo dõi tình hình. Izmir cử binh lính đi quanh vùng tìm dấu vết, vì hắn không muốn để lọt bất kì sơ sót nào. Dù chỉ là một sợi lông hổ lạc trên đá cũng đủ làm hắn thấy gai lưng.

Mọi thứ đều đúng như Ashley nói. Không thêm bất kì dấu hiệu nào, con hổ không còn quay lại, Izmir mới ra lệnh rút quân.

Khi đoàn vừa về đến kinh thành, quốc vương lập tức triệu kiến. Sau khi nghe Izmir báo cáo tường tận, lão không chỉ khen thưởng hậu hĩnh, thậm chí còn tỏ thái độ tín nhiệm hơn lần trước.

Từ sau chuyện lần này, cán cân quyền lực trong triều rõ ràng đã nghiêng thêm về phía hắn.

Còn Ashley...

Ngay khi vừa đặt chân về cung, cô không nói câu nào, cũng không cố tỏ ra mệt. Chỉ lẳng lặng leo lên giường, nằm duỗi người ra như thể thân xác này... đã không còn gì để chứa.

Nhìn từ ngoài vào thì tưởng đang hưởng thụ - chăn bông, gối lụa, y quan cúi đầu, thuốc được hâm nóng kỹ lưỡng bón tận miệng.

Nhưng cô không ngủ nổi.
Thức trắng hai đêm, tuyệt đối không phải vì đau.

Mặc dù... ờ, đau thì vẫn đau đấy. Vai còn ê, vết thương còn chưa ngừng máu.

Sự im lặng của cô không phải là nghỉ ngơi. Đó là sự câm nín của một đứa vừa rơi từ độ cao tư duy xuống đáy thực tế, rơi mạnh tới mức vỡ luôn cả khả năng phản ứng.

Cô đã cố an ủi mình. Nói thầm trong đầu mấy câu nghe ra cũng tử tế:

Ashley à, mọi chuyện qua rồi. Mày còn sống. Mày còn đủ tay chân, còn nằm trên nệm, chứ chưa bị ai vác xác đi chôn. Vậy thì phải mừng đi chứ.

Cố an ủi vậy mà tới thở vẫn còn nặng nề.

Cứ hễ nhắm mắt là cái giọng ấy lại trồi lên, như có ai ghi âm rồi bật chế độ lặp lại:

"... đợi nàng bình phục hẳn. Ta sẽ..."

Lạy Phật trên cao, đức vua dưới thấp và toàn thể tổ tiên họ hàng xa gần trong lịch sử nhân loại... cho cô xin một vé xuyên về hiện đại để kiện hắn ra toà nhân quyền.

Từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, chưa ai từng cảnh báo cô rằng bước ngoặt lớn của đời mình lại đến từ câu nói đậm mùi... sắp xếp hành chính như vậy.

Đặt lịch khai hoả đấu trường giới tính.

Ashley lớn lên giữa thời đại 4.0, nên khái niệm 'đặt lịch' không hề xa lạ. Cô thấy người ta đặt lịch cho mọi thứ: làm tóc, đặt bàn nhà hàng, khám răng, đặt vé phim, hẹn gặp bác sĩ tâm lý...

Thậm chí bạn cô còn từng đặt lịch để chia tay bạn trai cho nó gọn.

Nhưng...

Đ*o ai nói cho cô để chuẩn bị tinh thần rằng: một ngày kia, trong thời cổ đại đến giấy vệ sinh còn chưa có để chùi đít... cô lại bị đặt lịch điều phối giường chiếu.

Đầu óc Ashley đến giờ vẫn là một mớ hỗn loạn, không biết nên gọi là suy nghĩ hay dư chấn thần kinh.

Cô từng nghiền phim, nghiên cứu về đời cổ, từng mơ mộng về những hoàng tử phong lưu.

Nhưng chưa có một cuốn nào dạy cô cách xử lý tình huống... trai đẹp quyền thế thản nhiên "ghi sổ" giờ giấc để "giao lưu sinh học" như hẹn uống trà chiều.

Ý là... Ashley không phải đứa ngây thơ. Cô biết vua chúa cổ đại có quyền thị tẩm, cũng biết các phi tần phải xếp hàng chờ một đêm may rủi.

Nhưng vấn đề là cô không phải phi tần. Và đây không phải chuyện may rủi.

Cô biết rõ Izmir yêu cô. Và nếu cô cũng yêu hắn thì mọi chuyện đã đơn giản đến đau lòng.

Tình cảm mà chỉ xuất phát từ một phía thì không gọi là tình yêu.

Nó chỉ là khát vọng. Nó là mong muốn. Là một chiều niềm tin bị thổi phồng.

Và nếu người ôm niềm tin đó đủ quyền lực, thì nó sẽ biến thành thứ đáng sợ hơn cả tình yêu... là chiếm hữu.

Ashley không phải kẻ bảo thủ. Cô không đeo mạng che mặt đạo đức giả để phán xét những người lên giường vì yêu. Cô cũng chẳng ngây ngô tin vào thứ tin yêu chỉ cần nắm tay, hôn trán là đủ.

Cô hiểu... hiểu rất rõ, khi hai người thật sự dành cho nhau, chuyện gần gũi là điều hiển nhiên, đôi khi còn là sự thiêng liêng.

Nó có thể là cuồng nhiệt, có thể dữ dội, có thể run rẩy như lần đầu... nhưng luôn phải bắt đầu từ hai trái tim muốn chạm nhau. Chứ không phải từ tay một người áp lên trái tim người kia rồi bảo: "Nghe theo ta."

Bởi vì khi một thân xác trở thành nơi để ai đó ký tên nhưng không được cho phép, dù là bằng lời ngọt, hay bằng một thứ đã sắp đặt sẵn thì đó lại không phải tình yêu.

Đó là một dạng xâm phạm được hợp lý hoá bằng tình cảm. Là nguỵ biện vô sĩ khoác áo yêu thương.

Cô biết. Ở thời cổ đại này, chẳng ai để tâm đến suy nghĩ của phụ nữ. Huống chi cô, một kẻ không tên tuổi, không máu mủ quyền quý, rớt xuống đây như trò đùa thô thiển của số phận.

Nhưng dù có bị gắn mác là gì đi nữa... cô vẫn là người. Có ý thức. Có lòng tự trọng. Và có giới hạn.

Sau tất cả những gì cô thấy, đã sống, đã phải giẫm nát cảm xúc mình để mà tồn tại... cô vẫn luôn biết rõ một điều đến nhức nhối:

Cô không sinh ra để bị ai yêu theo cách đó. Và nếu một tình yêu cần đến quyền lực để thực thi... thì ngay từ đầu, nó đã không phải là thứ cô muốn có trong đời.

Và hơn hết, cô giữ một nguyên tắc không bao giờ thay đổi, dù trong hoàn cảnh nào cũng không muốn phản bội:

Không yêu, không dâng hiến.

Đừng hiểu nhầm, cô không hề thanh cao hay cố đấm ăn xôi sĩ diện.

Cô chỉ là không muốn để ai đó chạm vào mình chỉ vì người đó yêu cô, còn cô thì không thể cự tuyệt.

Cô biết thế giới này khác.

Ở đây, quyền lực là chân lý, nữ nhân được định nghĩa bằng thân xác họ sở hữu và sự ngoan ngoãn đôi khi lại được coi là đức hạnh.

Nhưng như cô không thể ép ai sống theo khuôn mẫu hiện đại, thì cũng không ai có quyền bắt cô từ bỏ những giá trị và ranh giới mà cô đã dựng lên để giữ lấy nhân cách của mình.

Và giờ cô... vẫn chưa tìm được cách nào để từ chối một người quyền lực như Izmir mà không bị lôi đầu ra pháp trường, hoặc biến thành truyền thuyết cho thiên hạ rỉ tai cảnh báo đời sau.

Nói một cách công bằng, hắn không sai. Hắn là vương tử quyền cao chức trọng, đường đường kế thừa ngai vàng trong tương lai, lại bị một kẻ thấp kém như cô nghi ngờ giới tính?

Hay lắm, giờ thì bi kịch rồi đấy: không những biết hắn rất dị ứng với nam nhân, mà còn tuyên bố sẽ 'chứng minh' điều đó bằng cách đẩy cô vào giường.

Ashley úp mặt vào gối, hơi thở rít lên trong cổ họng nghẹn đắng.

Tổn thương giới tính ư?

Giờ cô mới chính là đứa bị tổn thương thật sự nè. Không chỉ vết đau trên da thịt, mà còn cái cảm giác bị vắt kiệt tinh thần đây này.

Thế là cô hoảng, sau khi tính toán đủ đường, rút ra kết luận:

Dựa theo tốc độ lành của vết thương nếu chăm sóc kỹ, sẽ mất khoảng ba tuần để hoàn toàn bình phục.

Tức là, cô có 21 ngày, 504 tiếng đồng hồ.

Để làm gì?

Một là vận động trí não khiến Izmir thay đổi quyết định.

Hai là... tốc biến không dấu vết.

Nếu may mắn, đủ nhanh, đủ mượt, biết đâu còn kịp chuồn trước khi hắn đánh dấu chủ quyền để chứng minh "đẳng cấp" thật của mình.

Nếu đủ xui, cái cảnh cô bị bồng từ giường bệnh qua giường hắn có thể sẽ xảy ra trong tương lai.

Thật sự cô muốn cứu lấy cái ngây thơ cuối cùng của mình. Ashley nghiêm túc nhìn xuống vết thương đang băng bó:

"Nếu không tìm được cách, thì tao sẽ gãi cho nó rách thêm, mưng mủ luôn cũng tốt, để kéo dài thời gian là được. Ít nhất là vậy."

___

Cùng lúc đó, ở tận Ai Cập - nơi nắng vẫn gắt chưa từng biết dịu, sông Nile thì cứ chảy đều như chưa hề quan tâm đến ai vừa rời đi, ai đã trở lại.

Một buổi sáng như mọi ngày, ngư dân ra sông, người đi nhặt sen, người ngồi vá lưới, chẳng biết tự dưng từ đâu có tiếng la thất thanh:

"NGƯỜI! CÓ NGƯỜI DƯỚI SÔNG!!!"

Ngay mép sông, Carol nằm đó, tóc rối loà xoà, áo quần ướt sũng như vừa được trời đất rửa sạch để tái sinh.

Chuyện lan nhanh hơn cháy đồng. Người dân đồn rần rần rằng nữ thần sông Nile đã quay về.

Bởi vì... tiên tri giả tạo của ai đó đã thành sự thật, một người sẽ trở lại từ cõi khác mang theo sứ mệnh của thần linh.

Tin tới tai Pharaoh Memphis chỉ trong một khắc ngắn ngủi. Hắn nghe lính báo tin mà không nói câu nào, tay vẫn cầm thanh kiếm đang luyện dở.

Vài giây sau mới hạ lệnh:

"Đưa binh lính, mang kiệu ngọc, nghênh đón nàng về cung điện Thebes."

Thành Thebes dậy sóng. Họ hân hoan, đổ đầy ra đường chẳng khác gì trẩy hội, khấn vái cảm tạ thần linh. Cả Ai Cập mừng rỡ như vừa được đánh thức sau cơn mộng dài.

Riêng Carol, cô tỉnh dậy giữa biển người đang vỡ oà, nhìn khung cảnh quanh mình mà tưởng như đang xem lại một giấc mơ cũ: không đầu, không cuối.

Cô không biết mình nên mừng hay nên khóc. Lần cuối cùng cô ở đây, là lúc cô tự gieo mình xuống sông, mang trong lòng một niềm tin mỏng manh đến tê buốt: nếu không thể thay đổi được người đàn ông mình yêu... thì ít ra có thể thay đổi số phận mình.

Và ông trời trả cô lại với thế giới cũ. Quay về hiện đại, cô tiếp tục kiếp người con gái nhà giàu, có tiệc tùng, có người thân, có bạn bè, có một đời sống khác.

Nhưng kí ức thì trắng toát giống tờ giấy mới tinh. Cô cứ sống mà không sống trọn vẹn được. Tận cùng, có một chỗ trong lồng ngực luôn bỏ trống.

Cười với ai cũng thấy như mình đang giả vờ, trong lòng lại buồn vì đánh mất một điều gì đó từng rất thật.

Mỗi đêm nằm xuống, cô lại chới với trong một giấc mơ đầy nước - sông chảy, tay ai đó níu lấy mình, khuôn mặt mờ nhạt nhưng nước mắt thì mặn như ngày đầu biết thất vọng.

Gia đình thương cô, tưởng con bé bị trầm cảm, liền tổ chức một chuyến du ngoạn bằng phi thuyền tư nhân.

Ai ngờ... chuyến đi chữa lành lại thành vé khứ hồi về thời cổ.

Lần này, không còn ảo tưởng về một Memphis hiền lành. Không còn hy vọng về một tình yêu có thể cải hoá bản chất.

Carol tỉnh dậy không phải để bắt đầu lại, mà để chấm dứt nốt giấc mơ mình từng ôm ấp nhưng không bao giờ có thể dứt khoát rũ bỏ.

Có lẽ là vậy.

...

Lần đầu gặp lại sau ngần ấy thời gian chênh lệch, Carol đứng trước Memphis mà thấy mọi giác quan đều lộn xộn.

Tim cô bị vặn thắt từng nhịp, còn đôi mắt thì chẳng biết nên nhìn thẳng hay liếc qua chỗ khác cho đỡ khó xử.

Nửa năm với một người vừa sống lại cuộc đời mình, không còn ký ức, chỉ có những đêm dài trống trơn với cảm giác hụt hẫn không rõ hình thù.

Và thứ nghèn nghẹn trong ngực mỗi khi nhớ về ai đó chẳng rõ tên, thì ra là hắn.

Trong khi ở Ai Cập, Memphis chỉ mới mất cô chưa tròn hai tháng.

Khi thấy Carol bước vào, gương mặt hắn giãn ra, không rõ là nhẹ nhõm hay là bức bối vừa được tháo khoá.

Vẫn ánh mắt đó, vẫn cái nhìn ngạo nghễ xem cô y hệt tài sản thất lạc vừa được hoàn lại sau một cuộc kiện tụng kéo dài.

Hắn không hỏi thời gian qua cô sống ra sao. Cũng chẳng hỏi cô có muốn ở lại bên hắn không.

Memphis vẫn là Memphis, dù trước hay sau cũng luôn mang dáng hình của kẻ cho rằng mình luôn đúng.

"Sau hai tháng nữa, thần dân Ai Cập sẽ chứng kiến hôn lễ của Pharaoh Memphis ta đây và con gái nữ thần sông Nile."

Lời hắn vang lên trước toàn thể những người đang có mặt để chứng kiến.
Rắn rỏi, tự tin, không mang theo lấy một dấu chấm hỏi.

Vậy đó. Vẫn là cái kiểu yêu như ra chiếu chỉ. Vẫn cái dáng đứng sừng sững không chừa cho ai khác phản đối.

Memphis, hắn có hối hận? Có.
Nhưng hắn không thấy mình sai.
Vì trong đầu hắn, yêu là giữ. Là chiếm. Là không để mất, bằng mọi giá.

Nói dứt câu, hắn quay đi, để lại Carol đứng đó, không biết nên cảm động vì được yêu, hay nên ngồi xuống lấy khăn lau nước mắt... dân chúng.

Vì họ là người vui nhất.

Cô vẫn yêu Memphis. Cái đó không sai.
Chỉ là... yêu thôi chưa đủ để quên hết tất cả.

Cô đã chết một lần trong lòng hắn - chết trong sự ngây thơ, trong ảo vọng rằng tình yêu có thể cứu chuộc mọi thứ.

Giờ đây trở lại, cô không chắc mình còn đủ sức chịu thêm một lần gục ngã.

...

Tin Carol trở về lọt vào điện Giza khi mặt trời vừa ngả bóng. Isis chỉ "ừ" một tiếng rồi phẩy tay cho Ari lui ra. Tới cái chớp mắt cũng không ban cho ai.

Bước ra hiên, trời vẫn như cũ, nắng vẫn rót xuống mái ngói vàng như mật, mà sao trong lòng nàng toàn vị muối.

Gió Nile chiều đó thổi lộng như khạc vào mặt nàng câu nói của Memphis:

"Carol là người duy nhất em muốn lập làm hoàng hậu."

Người ta cứ tưởng Memphis - Isis là định mệnh của nhau. Vì từ nhỏ hai đứa đã ngồi chung bàn tiệc, cùng sinh ra với huyết thống cao quý của tiên vương, cưỡi chung lạc đà, được cả triều đình chăm bẵm như đôi vua hậu tương lai.

Không cần sắc chỉ, không cần di chúc. Triều thần thì mặc định, dân chúng cũng không thắc mắc. Chính nàng cũng đã quen với cái ý nghĩ đó, rằng chỉ cần đủ lớn, đủ chín chắn, Memphis sẽ lấy nàng, như cách bình minh luôn trở lại với sông Nile. Không cần đòi hỏi, nó phải tới.

Rồi Carol xuất hiện.

Và tất cả những gì nàng tin đã sụp xuống, không tiếng động. Một cú vỡ không có cơ hội để đau, vì khi trái tim còn tin thì nó chưa bao giờ biết sợ.

Nàng vẫn nghĩ chỉ cần kiên nhẫn. Chỉ cần ở lại, dịu dàng, ngoan ngoãn, giữ nguyên dáng ngồi thẳng lưng trong mỗi buổi tiệc hoàng gia, học thuộc từng nghi lễ như học cách tự bóp nghẹt chính mình để vừa vặn với cái khuôn làm vợ đế vương.

Chỉ cần cười vừa phải, cúi đầu đúng độ, biết khi nào nên lặng thinh và lúc nào phải rút lui... thì tới cuối cùng, hắn sẽ chọn nàng.

Nhưng không.

Hắn chưa từng thấy. Hoặc thấy rồi, mà không cần.

Lúc Carol trầm mình, ai cũng nghĩ nàng sẽ mừng. Sẽ thở phào, sẽ uống rượu cười khẩy một cái cho hả dạ.

Nhưng thật ra... nàng không rảnh. Vì đang bận xoa lại trái tim rạn nứt cho nó đập tiếp, bận thở từng hơi cho qua ngày không ai cần đến mình.

Bây giờ con nhỏ tóc vàng đó về lại, Memphis chắc chắn cưới liền.

Chuyện này, nàng chẳng lạ. Hồi đó hắn từ chối nàng gọn lắm, không do dự, chẳng nể nang một câu xin lỗi cho người đã ở bên từ nhỏ đến lớn.

Người ta nói đau nhất là bị bỏ rơi.

Đúng, nhưng với nàng, đau nhất chưa phải là sự ra đi, mà là cảm giác chưa từng được đứng trong kế hoạch của đời ai, chưa kịp là gì đã bị vứt bỏ không cần đến nữa.

Isis, dù vẫn khoác lên người chiếc áo hoàng gia, đứng nơi cao nhất của Hạ Ai Cập, lại chẳng biết mình nên làm gì với trái tim còn đau dai dẳng từng ngày - trái tim từng tin vào một tương lai mà người ta chưa từng hứa.

___

Một tuần qua bên Ai Cập ăn mừng tưng bừng vì Carol trở lại.

Còn bên Hittite - xin mời quý vị nhìn sang màn hình nhỏ, có một sinh vật tên Ashley, đang nằm phơi xác trên giường đếm từng tế bào hồi phục mà lòng chỉ cầu... hoại tử.

Lý do thì đơn giản thôi: vì càng lành thì càng gần cái ngày Izmir hăm hở lên giường "xác minh giới tính" bằng hành vi trực tiếp, không thông qua kiểm tra y tế.

Trời đất chẳng thương nổi phận người xui xẻo, các vết thương liền nhanh hơn cả kế hoạch đào tẩu của cô.

Đã vậy, vì tội cô bị thương, Mitamun cũng rút lui, không còn bám như sam, cho phép "người đẹp dưỡng thương" một cách nghiêm túc.

Kết quả là căn phòng này biến thành hội sở tư duy toàn diện, một mình Ashley vật vã với cái kế sách "Trinh Tâm Bất Dục."

Cô lật tới lật lui, lưng dính ga, mặt dán trần, mắt trợn tới nỗi tưởng đâu trên đó có khắc toạ độ thoát hiểm.

Não thì không nghĩ ra được kế gì hay ho ngoài một loạt từ ngữ vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng.

Giữa lúc đang nghĩ đến việc thủ tiêu luôn Izmir lần thứ 77 thì một bóng người thập thò bước vô.

Thị nữ.

Giọng cô ta nhỏ y chang tiếng muỗi nằm thoi thóp:

"Tiểu thư có muốn dùng gì nhẹ cho dễ chịu không ạ?"

Ashley hất mắt nhìn.

Một cô gái độ 17 18 gì đấy, không có vẻ gì là gà mới vào nghề, cũng chưa tới độ cáo già từng trải. Nhưng ánh mắt có vẻ biết chuyện hơn cái tuổi, mặt nhìn cũng sạch sẽ không gian dối.

Ashley vặn miệng cố nặn một câu cho đỡ gây thù chuốc oán:

"Không cần đâu, cảm ơn."

Rồi gác tay trán, mắt trừng lên như đang gọi hồn IQ từ kiếp trước về gánh thân này một bữa.

Tưởng đâu vậy là cắt cảnh được rồi, ai dè cô kia vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Tay khép trước bụng, ngón tay quặp nhẹ lại, hai mắt đảo qua đảo lại vòng vòng trên mặt Ashley.

Mặt có cái gì đó... hơi chùn xuống. Không hẳn tội lỗi, cũng chẳng phải xấu hổ. Này đoán đại chắc là kiểu người có chuyện giấu trong bụng, mãi chưa biết mở lời sao cho đừng gây hiểu lầm.

Ashley liếc mắt qua lần nữa, thấy cái điệu rụt rè kia thì chịu không nổi mới nhổm dậy, ngán ngẩm hỏi:

"Cô có chuyện gì à?"

Cô thị nữ ngập ngừng như đang lựa từ, rồi sau vài giây vò lòng, cuối cùng cúi rạp người:

"Nô tì... xin lỗi tiểu thư."

Ashley ngớ người.

"Cô làm đổ bể gì à?"

Thị nữ ngẩng lên, lắc đầu nguầy nguậy trong khi mắt sắp khóc nhè tới nơi:

"Không phải... Nô tì xin lỗi vì đã khiến tiểu thư bị thương đến mức này."

Lần này thì Ashley thật sự bật ra một dấu chấm hỏi to bằng cái bồ.

Cô té ngựa thì liên quan gì đến cô thị nữ này?

Thấy Ashley còn chưa hiểu, cô ta mang hết tội lỗi ra kể:

"Tiểu thư quên rồi sao... Nô tì chính là người gánh nước hôm đó, bị con hổ nhắm vào... chính tiểu thư đã thúc ngựa đến cứu nô tì."

Nghe tới đây, Ashley mới bật tiếng "à" dài. À, ra là nhân vật đã khiến cô tự thúc ngựa từ mép vực lao xuống để làm anh hùng trong một khắc bốc đồng.

Thị nữ không kịp cho cô mở miệng đã cuống quýt tuôn hết gánh nợ trong lòng:

"Sau đó nô tì lên doanh trại hỏi thăm, biết tiểu thư bị thương... nên đã xin tướng lính tâu với điện hạ để được vào cung làm thị nữ, mong được đền ơn và chăm sóc cho tiểu thư. Nô tì... không biết nói sao, nhưng xin hãy nhận một lời tạ lỗi."

"..."

Nghe thị nữ thì thào câu "mong được đền ơn...", Ashley bỗng sáng mắt ra.

À há...

Nếu đây là loại người tự coi mình mang ơn tức là... có khả năng trung thành.

Mà trung thành với ai? Với Ashley.

Quý vị ơi, nghe mùi gì chưa?
Mùi... đồng minh.

Bấy lâu nay... à, cũng chẳng lâu lắm đâu, ở trong cái cung điện toàn người của thế lực "hắc ám" kia, giờ lại có một đứa sống chết muốn chăm sóc mình, lại có vẻ thỏ con chứ không rắn độc.

He he he... kèo này bổn cung ta thắng đời 1-0~

Cô hơi đổi giọng, vờ dịu lại:

"Em tên gì?"

Cô kia giật mình một phát, rồi nhỏng giọng đáp:

"Dạ... Arzu ạ."

"Mười mấy?"

"Dạ... 17."

Ashley gật nhẹ.

Vị thành niên xém hết date. Được.

"Có chồng chưa?"

"Dạ... chưa ạ... Có người hỏi, nhưng thần không muốn lấy ai. Thần chỉ dành tiền và sức để tìm em trai."

Ashley hơi khựng.

Ừ, nghe cũng đắng đấy.

Một đứa mất gốc, thiếu người thân, sống bằng niềm tin là dạng người dễ kẹt cảm xúc nhất.

Đặc biệt khi có ai đó quan tâm, ai đó nhìn thấu rồi đối xử đàng hoàng. Dạng này mà dính tình cảm, là trung thành dốc lòng dốc ruột, lấy đầu ra cũng không buông chứ đùa.

Lại không phải có nhan sắc hay mơ chuyện mặc đẹp chồng giàu, mà đầu vẫn đeo khư khư một đứa em trai thất lạc.

Nghĩa là còn biết nhớ, biết thương, còn biết sống vì ai đó ngoài bản thân.

Nói trắng ra: lý tưởng để nuôi cảm xúc, dễ nhồi tư tưởng, dễ đắp mộng chung.

Da sáng hơn dân lao động thông thường. Mặt mày rõ nét, mũi không bị tẹt, môi không thâm, mắt có đuôi. Vòng một không khiêm tốn, vòng hai không phá sản, vòng ba có tương lai phát triển. Duyệt.

Cô gật đầu ra vẻ hài lòng.

"Vậy giờ em muốn ở lại bên ta đúng không? Không hối hận?"

Arzu ngoan ngoãn cúi đầu.

"Dạ không ạ! Ý thần là... không hối hận..."

"Chưa từng yêu ai, đúng chứ?"

"Dạ chưa từng ạ..."

"Tốt. Vậy là còn mới. À quên, còn độc thân."

Arzu lúng túng:

"Dạ... tiểu thư hỏi vậy... là có mục đích gì ạ?"

Ashley nghiêm mặt, mắt không rời Arzu, giọng rất nghiêm túc:

"Mục đích thì ta chưa tiện nói. Nhưng ta sẽ... giữ em. Theo điều luật bất thành văn nhưng rất thiêng liêng của cuộc đời:
Phát hiện sớm - giữ độc quyền."

Arzu ngơ ngác.

"Từ giờ, ta tạm quản lý nhân sự cấp cơ bản là em. Nghĩa là em không được tự ý chuyển tổ, không tự ý thay đổi phân công, không tự ý mặc đồ quá bó khi chưa được duyệt."

Arzu gật như gà mổ thóc, không biết gật vì hiểu hay vì sợ mất slot thân tín.

"Tốt. Nhưng ta hỏi kỹ lần nữa: mai mốt có ai tới dụ em qua cung khác, em theo không?"

"Dạ không..."

"Có vương tử gọi em lên hầu, em hầu không?"

"Dạ không, thần chỉ hầu tiểu thư."

Arzu nói rất dứt khoát.

"Hay... hay lắm. Vậy ta cho em biết trước: ta không có quyền, không có chức, không có chỗ dựa. Nhưng ta có một thứ... là con mắt nhìn người. Và con mắt đó... đang đặt vào em."

Cô dứt lời, vén chăn lên một khúc cho có hiệu ứng, vuốt lại tóc tai ra vẻ trịch thượng:

"Em đẹp, em thông minh, em độc thân.
Ba thứ đó ở cung này không phải báu vật, mà là đồ dễ trộm nhất."

Ashley ngừng vài giây, tay gõ gõ nhẹ lên đầu gối đếm nhịp:

"Từ nay, em là người của ta. Ta không cho ai đụng. Ai hỏi, nói ta cấm. Ai mời, nói ta giận. Ai ép, nói em thuộc quyền quản lý đặc biệt."

Arzu tròn mắt, lí nhí hỏi lại:

"Nhưng... tiểu thư lấy tư cách gì ạ?"

Ashley nhoẻn miệng cười rất tươi:

"Lấy tư cách... là người đầu tiên phát hiện ra em đẹp mà còn dại dột khi muốn theo hầu ta."

Nói xong cô ngửa mặt cười hố hố, rồi phẩy tay chốt lại:

"Ta đùa đấy."

Arzu chưa kịp thở phào, thì Ashley bất thình lình đứng dậy. Khổ nỗi, chân vẫn chưa lành, nên đứng lên xong... cà thọt.

Nhưng vẫn phải ráng, vì là lúc thiêng liêng - khoảnh khắc "kiểm kê tài sản mới."

Cô chống nạnh, lết một vòng quanh Arzu với vẻ mặt nghiêm túc một cách rất... khả nghi. Đoạn dừng lại, chỉ vô từng chỗ quan trọng: ngực, eo, mông.

Cực kỳ không tinh tế, cực kỳ vô duyên, mà cũng cực kỳ... Ashley.

"Ở đây... ở đây... và ở đây."

Mỗi lần chỉ tay, Arzu muốn đội nón trùm kín đầu để bốc hơi cho lẹ.

"Có ai... đụng vô chưa? Nói thật!"

Arzu mặt đỏ ửng, cảm giác nóng hừng hực từ tai đến gáy.

"Dạ... chưa ạ."

Ashley gật gù, ngồi phịch xuống giường vì chân còn đau ê ẩm.

"Tốt. Vậy từ nay cơ thể em... là của ta."

Nói tới đó, tự thấy hơi bậy, cô sửa liền:

"À nhầm, không phải theo nghĩa đó... đừng có suy nghĩ bẩn."

Cô nghiêm mặt vội vã thanh minh:

"Ý là... không ai được chạm vào em hết. Em phải giữ cho kỹ. Vì sao? Vì ta bảo vậy."

Arzu gật đầu ngoan ngoãn hứa.

Ashley im lặng vài giây.

Chỉ ngồi đó, nhìn đứa trước mặt mà lòng chợt dội lên một thứ cảm giác kỳ cục lắm.

Ở cái chốn này, công lý là trò đùa, ai có thế thì sống, ai yếu thì chìm. Cô còn cái mác "người của vương tử" để lôi ra hù doạ, còn biết đánh lạc hướng mà chạy.

Chứ còn con nhỏ này, nếu lỡ bị ai dòm ngó, giở trò thì có hét rát cổ cũng chẳng có ma nào tới.

Ừ, thì mình đâu phải chủ nhân gì. Nhưng nếu nó đã chọn theo mình, tự nguyện bước vô cái chuồng thú này...

Coi như của mình đi.

Của tao, tao giữ. Đứa nào đụng vô, tao cạp chết mẹ liền.

Nghĩ xong, Ashley thấy nhẹ người hẳn. Thứ cảm giác sở hữu đầy tính trẻ con, đầy bản năng, đầy vô lý... nhưng quái lạ thay, lại thấy hợp lý dễ sợ.

Cô không nói gì, chỉ khều khều ngón tay ra hiệu cho Arzu lại gần. Rồi đổi giọng đanh lại, gằng từng chữ:

"Nghe nhé, ta chuẩn bị đọc nội quy. Ghi vô não cho rõ. Từ giờ em là người của ta."

Ashley hít một hơi sâu, bắt đầu ban hành bản nội quy khét lẹt. Nhịp câu chuẩn chỉnh tới từng dấu chấm:

"Một.
Em không được cho bất cứ ai đụng vô người. Dù là vô tình hay cố ý, dù là đụng nhẹ hay đụng sâu. Không có chuyện 'ngã vô lòng ai đó' hay 'vấp trúng tay ai đó'. Mọi hình thức va chạm thân xác đều bị nghiêm cấm. Gái, trai, già, trẻ, thánh thần, phàm phu - không ai được quyền rớ tới em. Trừ ta."

Mí mắt Arzu hơi giật giật. Không rõ vì cảm động hay vì sợ.

"Hai.
Ai mà tán tỉnh em, kể cả nói chơi, khen vu vơ kiểu 'em dễ thương', 'em dễ mến' hay 'gặp em là tim anh lộn mèo' - chạy liền. Không cần nể mặt ai hết. Cứ chạy."

Ashley liếc qua, búng tay cái tách.

"Ba.
Nếu có ai giở trò, cụ thể là chạm vào em, kể cả tai to mặt lớn - cứ hét lên.
Ta đang ở đâu cũng bay về cứu. Còn nếu ta không tới kịp thì em... cắn. Cắn cho ta. Có 32 cái răng để làm gì? Không phải để cười dạ thảo đâu.
Để cắn, để phòng thân, để sinh tồn. Nhắm đúng chỗ hiểm mà cắn, cắn xong về súc miệng đi ngủ.
Một là nó phế, hai là em vô tù.
Ta bảo lãnh ra. Có bán hết đồ cũng sẽ cứu em."

"Bốn.
Em không phải nô lệ của ta. Em là người của ta. Ta không cần em cứ phải rót trà, bưng nước, trải nệm. Ta cần em đứng sau lưng ta, nếu ta ngã thì em đỡ. Còn nếu em ngã, thì ta không đỡ được. Ta sẽ kéo hết tụi nó ngã theo."

Nói tới đây, Ashley thở phào, giọng hạ xuống một tông:

"Năm...
Em còn nhỏ, em đẹp. Trong cái chốn này, mấy đứa đẹp mà không có ai chống lưng là bị nuốt nhanh lắm. Ta tuy không có chức, không có quân, nhưng nếu em tin ta, thì ta sẽ là cái ô. Ô này không có danh phận gì hết, nhưng ta có cái miệng. Đứa nào đụng tới em, ta chửi không lại thì ta cắn chung cho. Yên tâm."

Arzu im re.

Ashley hỏi nửa đùa nửa thật:

"Rồi, nội quy đã ban. Có thắc mắc gì không?"

Arzu lắc đầu.

Ashley hài lòng lắm, vỗ vỗ giường:

"Vậy ngồi xuống đi. Từ nay, đây là địa phận của hai đứa mình. Cứ coi như cung điện này chia làm hai phe - phe tụi nó và phe tụi mình."

...

Ashley nằm co chân, chăn đắp tới rốn như đang cố che đậy cái đạo đức nửa mùa của mình.

Cô ngó trần một lúc, rồi lại liếc sang Arzu, tự hỏi trong đầu một câu triết học cấp tốc:

Sao mình dễ nói chuyện với con bé này vậy trời?

Hỏi thì hỏi vậy, chứ thường thấy gái đẹp cũng có cảnh giác đâu mà bày đặc màu mè.

Gái đẹp mà vô hại thì chỉ có trong truyền thuyết, hoặc trong quảng cáo nước súc miệng.

Nhưng không hiểu sao, riêng đứa này - tóc rối, má lúm, mặt như bánh bông lan chưa nở, vừa thấy là lòng muốn... rải phấn, quăng nơ, trùm mền, ủ ấm, đóng dấu sở hữu.

Gái đẹp đúng là thuốc bổ kháng sinh cực mạnh. Không cần kê đơn. Không cần bảo hiểm y tế.

Chỉ cần ánh mắt ươn ướt và cái miệng lúng búng là toàn bộ lý trí bỗng nghỉ phép không báo trước.

Arzu, con nhỏ đang ngồi thu lu trên mép giường, dáng ngồi y như mèo con bị mắng oan, vẫn ráng ngoan ngoãn vì sợ quậy một cái là bị trả về nơi sản xuất.

Mà khoan, nhìn lâu tự nhiên tim Ashley hơi... quẹo. Không phải vì xúc động gì đâu. Tại cái eo nhỏ gọn thiệt, da cũng chẳng phải trắng tinh, nhưng cái màu ngà ngà giống bánh tổ yến nướng sơ, lại thêm vẻ mềm mềm nhìn vô là muốn cạp một phát cho đỡ bực.

Cô thẫn thờ ba giây.

Ba giây rưỡi sau, não cô tự phang một bạt tai tư tưởng:

Ê má, tỉnh giùm cái! Mày không phải đầu bếp mà cứ như người ta như miếng sashimi chưa chấm mù tạt là sao?

Nhưng trái tim lại phản biện cực kì mất nết:

Ai biểu nó ngon?

Ashley gồng cứng người, lấy tay vỗ trán cái bép để thức tỉnh.

Không được cạp! Không được nghĩ bậy! Mày mà đụng vô nó là mất đạo đức nghề nghiệp!

Nhưng lòng cô lại phản bội:

Nghề gì? Có nghề đâu mà đạo đức? Mày cũng đang thất nghiệp mà!

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ mắt vẫn liếc. Còn miệng cô ngọt xớt:

"Nè, chứ... em ăn nhiều không? Ngủ có ngáy không? Có sợ gián không?"

Arzu chớp mắt, lắp bắp hỏi lại:

"Dạ... sao tiểu thư hỏi... lạ vậy ạ?"

Ashley ngả lưng ra gối, miệng cười nhưng tim thì... vặn ga:

"À, không có gì. Chỉ là... ta tính lâu dài nên cần biết để tránh mâu thuẫn nội bộ. Lỡ về sau ở chung phòng mà em hét lên khi thấy gián, ta nhảy dựng tại chỗ, hai đứa giành nhau cửa thoát hiểm thì phiền lắm."

Arzu chết trong lòng một chút.

Nhìn thì vui vậy chứ cái đầu Ashley vẫn đang làm việc full-time không lương. Cô đâu phải loại mới sinh ra hôm qua.

Xuyên về cổ đại rồi, từ lúc nào cô đã luyện được tuyệt kỹ sống bằng linh cảm và tật nghi ngờ.

Ashley biết rõ: đứa nào càng nhìn đáng thương càng nên cảnh giác, vì chính mấy đứa đó mới là loại bẻ lái không xi nhan.

Trong đầu cô lúc này là một cuộc họp Liên minh chủ trì bởi Thiên Thần Ban Bảo Vệ Gái Đẹp và Ác Quỷ Tổng Cục Gài Hàng Nằm Vùng.

Còn Ashley? Là Chủ tịch Lâm thời của Hội đồng Liên minh Não Bộ.

Vừa giữ vai trò điều hành, kiêm luôn phần treo đèn, dọn sân khấu, chỉnh mic và trấn an đám suy nghĩ nhốn nháo trong đầu mình rằng: "Bình tĩnh đi mấy cưng, để tao lo."

Nhưng phút sau, sự tử tế lai tạp lòng đen tối trong cô bắt đầu bước vào màn đối thoại đỉnh cao:

Thiên Thần Nội Tâm đeo vòng hoa, mặc váy trắng lung linh, hào quang chiếu sau lưng ngời ngợi xuất hiện trước:

"Ashley à, con bé đó thật lòng mà. Em nó vừa mồ côi, vừa đi tìm em trai, chân thành muốn theo mình... Tội nghiệp vậy mà cũng nghi sao? Tin người chút đi, đừng sống hoài trong phòng thủ, cô đơn chết không ai hay đó. Mình nên giúp nó, dìu nó, bảo vệ nó. Tin người cũng là một dạng lòng tin vào chính mình đó Ashley..."

Ác Quỷ Nội Tạng nằm bẹp trên võng, rít một điếu rồi phun khói phì phèo:

"Mày tỉnh chưa? Gái đẹp, nói chuyện dịu dàng, ánh mắt long lanh, nghe quá xịn luôn. Nhưng mày nghĩ mấy đứa đóng vai gián điệp lâu năm không biết cười ngọt à? Đẹp mà khờ, dễ dụ là cái profile nguy hiểm nhất đó cưng. 80% là gài, 15% là dại, còn lại 5% là chân thành. Mày có cái quái gì để người ta thật lòng hả? Nghĩ người ta bu vô vì nhân cách sáng chói như gương toilet trung tâm thương mại hả? Thôi đi con ngu!"

Nghĩ tới đó, Ashley vuốt cằm, lòng nổi trận cuồng phong:

Giờ làm sao? Tin thì ngu, nghi thì độc. Nhưng không tin thì mất cơ hội có một Arzu xinh đẹp để ngắm mỗi ngày. Mà tin thì có ngày ngủ dậy thấy tóc bị trọc mà không hiểu vì sao...

Cuối cùng, cô ra kết luận:

Hoặc là nắm một bí mật động trời nào đó về Arzu để giữ làm bùa trấn yểm. Hoặc là dùng chính tấm lòng vàng - cái loại vàng hơi pha kẽm, để cảm hoá em gái nhỏ cho tới khi nó tin mình hơn cả tin bản thân nó.

Để rồi một ngày đẹp trời em tự nguyện xưng "thần thuộc về tiểu thư" nghe cho sướng tai.

Mà hai đường này nghe quen lắm, giống kiểu ép người ta chọn giữa đi tù và quy y.

Thiên thần Nội Tâm rưng rưng:

"Ashley ơi, vậy là lợi dụng người ra rồi..."

Ác quỷ Nội Tạng phì cười thích chí:

"Ơ kìa, yêu thương cũng là một dạng quyền lực, miễn không đánh, không bán, là đạo đức sáng ngời rồi cưng ơi..."

Sau một hồi nội chiến tư tưởng, trong đó tiếng khóc gào của lương tâm bị bóp cổ bởi cái đầu có máu liều, Ashley lịch sự giơ tay... chọn cả hai.

Chọn một là chuyện tuổi lên ba, chọn hết là phong cách của người từng rớt đạo đức nhưng chưa từng trượt thủ đoạn.

Xin lỗi, tao là dân đa nhiệm.

Cô hít hà cái mùi trời sắp có biến.

Bản năng sinh tồn bật xanh, Ashley biết: bo đang thu. Chiến trường quen thuộc Ruins, Georgopol, Pochinki, Rozhok... đã dẹp. Giờ không còn map Erangel, Livik, Nusa, Sanhok hay Miramar nữa.

Map hiện tại là Hattusa Royale - đầy mìn bẫy và kho báu rải rác.

Arzu, cô thị nữ này, không phải món skin bình dân trong shop, không thể bấm "mua ngay" bằng xu, không đổi bằng UC.

Đây là Limited Edition cực hiếm, chỉ mở bán một mùa, qua mùa là hết, không nhanh tay là nuốt nước bọt nhìn người ta diện lộng lẫy.

Muốn rước em Arzu về tủ đồ?

Phải chấp nhận solo quét sạch map Hattusa Royale. Đủ 500 "xu cung cấm", xâm nhập từng hầm, luồn qua nghi lễ, thậm chí giả ngu nếu cần. Không ngại bày trò, nhắm đòn tâm lý mà đánh, dựng cả kịch bản chỉ để test lòng trung thành.

Ashley biết, muốn có được em thị nữ đẹp gái trung thành bất khả kháng này, cô phải vận hết skill dân cày chay, cắm đầu cắm cổ vô từng event, bao lược mở hòm, tích từng xu, random từng thẻ chỉ để ráp đủ bộ skin trong 6 năm qua.

Giờ, cô mang hết kinh nghiệm sinh tồn đó vào cung cấm. Không súng, không đồng minh, không hack game. Chỉ có cái não tạm sài được với chi chít mưu hèn kế bẩn.

Và Arzu, lọt vào mắt Ashley như một bộ trang phục giới hạn tiếp theo trong tủ skin cung cấm, mà cô nhất định sẽ hốt trước khi mùa này kết thúc.

Đáng không? Quá đáng chứ đùa.

Nghe ác không? Kệ.

Game sinh tồn là vậy. Trong game không cày là nghèo. Còn đời cung cấm mà hiền quá là hôm sau người ta tìm thấy xác trong chum nước mắm đấy.

___

Ngày hôm sau, Mitamun mới vừa ghé qua phòng, Ashley đã bày ra vẻ mặt nhợt nhạt đầy phong trần:

"Công chúa ơi, thần khát không khí quá, người cho thần đi dạo vườn hít sương sớm được không ạ?"

Mitamun hiếm khi thấy Ashley chủ động mở miệng xin cái gì, nên gật đầu cái rụp, bảo nhũ mẫu Mugla thông báo cho anh trai rồi đưa Ashley ra vườn riêng trong cung của Izmir.

Vậy là chiến dịch quét sạch map Hattusa Royale chính thức bắt đầu.

Vừa bước ra vườn, Ashley vươn vai ngửa mặt hít lấy hít để, làm như đang hứng linh khí đất trời để khai mở luân xa.

Diễn sâu đến mức người ngoài nhìn vô tưởng đâu công chúa xứ nào vừa mới tái sinh sau tám kiếp trầm luân.

Thật ra đang liếc xéo bốn phương tám hướng, coi có mục tiêu nào ló đầu ra chưa.

Không khí ngoài vườn mát rười rượi, không lạnh cắt da cũng chẳng nóng lòi phổi. Quá lý tưởng để ra tay làm chuyện khuất tất mà không lo đổ mồ hôi.

Vì hôm nay, món trang bị chủ đạo của map Hattusa Royale là... ẾCH.

Ừ, nghe thôi đã thấy mắc ói rồi.

Mỗi chữ 'ếch' thôi là nguyên nội tạng trong người Ashley nổi dậy đình công.

Ruột non chơi kéo co với ruột già. Gan nhảy samba trên nóc dạ dày. Tim đánh trống làm xiếc lộn mèo quanh phổi. Thận giơ bảng biểu tình vì môi trường làm việc độc hại.

Gớm thì gớm, sợ thì sợ, vẫn phải lết cái thân ra vườn mò đạo cụ vàng.

Vì con yêu nghiệt nhớp nhớp, đùi dài trơn trơn kia... chính là món đạo cụ duy nhất đủ sức giúp cô dựng lên một cú diễn lớn trong chiến dịch cày skin Arzu.

Trong lúc Mitamun đang ngồi nhâm nhi tách trà thơm phức, Ashley đã vờ vịt kiếm cớ:

"Công chúa ngồi nghỉ nhé, thần đi bộ vài vòng cho chân nó quen ạ."

Arzu lật đật nhào lại tính đỡ thì Ashley giơ tay chặn lại:

"Thôi, để ta tự đi. Với lại lỡ công chúa cần gì, em ở xa quá thì hỏng đấy."

Giọng cô vẫn dịu vậy à, nhưng tay lúc này đang siết nhẹ mép váy, kiểm tra lại "đồ nghề": một chiếc khăn tay dúi trong lớp vải lót, với một cái túi da cột chắc ngay bắp chân.

Sẽ không ai thấy, nếu gió không hùa vô phá hoại.

Cô thủng thẳng lượn vài vòng cho đủ thủ tục dưỡng sinh, rồi quẹo thẳng ra phía sau gốc cây to, chỗ có đám cỏ dại mọc lôm côm tới đầu gối, nhìn vô là biết nơi trú ẩn của mấy loài chuyên chơi trò nhảy xổ mặt người ta.

Khỏi cần đảo nhiều vòng, chỉ cần nhìn nửa con mắt đã thấy một em béo ú, đang ngồi phơi mông thiền định với vẻ mặt đầy thách thức.

Vl ếch đ*o gì to vậy trời?!!!!

Một cú nhảy của nó là đủ cho cô chích ba mũi uốn ván, hai mũi ho gà và một đơn thuốc an thần trọn đời.

Cô nuốt nước miếng một phát nghe rõ tiếng "ực", dội từ cổ họng xuống tới lồng xương chậu.

Thôi kệ đi... nhìn gớm vậy thôi chứ tối nay thiếu nó là có chuyện thật đấy má. Bình tĩnh nào, mày sợ đ*o gì cái loài nhớp nháp này chứ, Ashley?!

Nói thì nói vậy, chứ đứng thêm năm giây nữa là cô ói tại chỗ. Không phải vì mùi, mà vì áp lực từ đôi mắt của con yêu nghiệt kia.

Nó nhìn như thể có bằng cử nhân tâm lý, từng trải qua ba mối tình toxic và một khoá học "Ánh mắt quyền lực" do loài lưỡng cư cấp bằng.

Nó nhìn thẳng vào mắt cô như đang khinh bỉ:

"Đồ rác rưởi. Tới đây rồi mà còn run? Bắt đi, ngon thì nhào vào. Tao nhảy một phát coi mày sống được mấy giây."

Cô nhìn con ếch.
Nó nhìn lại cô.

Một bên là động vật bậc cao đang chấn thương tâm lý cấp cứu.
Một bên là sinh vật bậc thấp nhưng sở hữu thần thái của CEO phòng pháp lý.

Đây không phải trận đối đầu.
Đây là... bi kịch sinh học giữa nữ phụ xấu số và một cục ghê tởm có khả năng cản đường số phận.

Ashley lục váy lấy mảnh vải mà phải rón rén y như lúc cô lấy trộm bánh cúng trên bàn thờ. Mồ hôi vã nhiều tới mức tưởng có vòi sen gắn dưới nách, đang rò rỉ nội tâm qua lỗ chân lông khắp người.

Mắt con ếch lồ lộ ra sự tự tin quái đản của kẻ sống dưới đáy ao mà vẫn thượng đẳng:

"Bắt đi. Coi ngươi làm gì được ta?"

Cô giơ miếng vải lên, chực chờ.
Nhưng tay không nhấc nổi.

Đấu tranh chừng năm kiếp luân hồi, cuối cùng cô mới cúi xuống. Hít một hơi.

Bắt đầu cú chụp.
Đếm.

Một.
Hai.
Hai rưỡi.
Hai rưỡi rưỡi.
Hai rưỡi rưỡi rưỡi.

Vì sự nghiệp đá đổ đàn ông!!!

Bẹp!

Miếng vải ụp xuống, trùm trọn số phận hai đứa. Ashley nín thở.

Tưởng đâu bắt xong rồi là trời yên biển lặng.
Ai ngờ...

Con ếch nó ngọ nguậy.

Một nhịp.
Hai nhịp.
Rồi xoè chân đạp nhẹ một cái y như chào hỏi:

"Ê chị, đã thân chưa mà giỡn kiểu đó? Muốn em phóng lên mặt luôn không?"

Cô không hét được, chỉ có thể rống thầm bằng sống não:

Áaaaa nó còn sống! Nó đang thở! Mơi cứu!!!

Cảm giác lúc đó hả?
Nó tuyệt vọng còn hơn lúc cô nghe tin mình chuẩn bị ủ tờ nữa đấy.

Thật. Kinh khủng lắm.

Không khí căng thẳng đến mức... cô có linh cảm nếu mình hắt xì một cái thôi là con ếch sẽ bật dậy múa lân ngay giữa vườn.

"Bắt cóc mày chứ có phải mời đi đám cưới đâu mà giãy như sắp lên sân khấu vậy ba?!!!"

Cái mùi tanh nhớt của nó xộc lên não, mà cô không dám nhăn mặt, sợ nó hiểu lầm là khiêu khích rồi nhảy thẳng lên mũi cô cho biết mùi nhân sinh thì chết.

Vừa nhét được con yêu nghiệt vô túi, Ashley đứng thở hồng hộc như vừa chạy cự ly 100 mét với đống máu dồn lên não.

Chưa kịp điều hoà nhịp tim, trong đầu cô đã bật chế độ tự huỷ với danh sách các tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra:

• Ếch nhảy ra?
• Ếch sổng vào váy?
• Ếch kêu?

Ếch kêu là cô kêu theo. À không, cô sẽ hoá thú. Đích thực là hoá thú theo đúng nghĩa đen.

Cô rón rén bước đi, tốc độ di chuyển phải chính xác đến từng con số thập phân, chỉ để cái túi không đong đưa, không cọ quẹt, không khiêu khích cái sinh vật nhớp nháp đang nằm trong đó như quả bom nổ chậm.

Tới bước thứ ba...

Con ếch cựa một phát.

Ashley suýt ngồi bệt ra đất, miệng sẵn sàng đọc cáo phó chính mình. Lòng cầu nguyện đủ mọi ngôn ngữ:

"Jesus, I swear I'll be a better person, just don't let it jump, please!"

"Mon Dieu, fais que cette saleté reste tranquille!"

Chưa yên tâm, cô bồi thêm tiếng Đức cho chắc ăn:

"Gott, ich hasse Amphibien, hilf mir bitte!"

Chèn thêm tiếng Tây Ban Nha mà chẳng biết có đúng ngữ pháp không:

"Dios mío, si brinca, yo muero aquí mismo!"

À còn thêm tiếng Thái bữa cô lụm được khi coi phim:

"Đừng nói nữa Gobi, đủ lắm rồi!"

Hít lấy hít để khí trời cho đầy phổi, Ashley mới bình tâm lết về bàn trà.

Cô ngồi xuống, chỉnh váy như chưa từng có màn chụp ếch phía sau bụi. Nhưng cái mông vẫn hơi nhếch một bên, đề phòng tình huống khẩn cấp.

___

Chiều Hattusa hôm đó, hoàng hôn không trôi qua cho có lệ. Đẹp đến mức người ta chỉ muốn hất đổ hết ưu phiền ra ngoài cửa sổ để ngồi nhìn trời ngả màu.

Trời không đỏ rực, cũng chẳng vàng hoe - nó là một gam màu gì đó rất lặng, rất dị. Cứ như cam, hồng và tím ngồi lại với nhau mà chẳng đứa nào chịu lên tiếng, kết quả là một dải màu im ru, đẹp quái đản.

Và thế là, trong cái nền trời đẹp tới nỗi chỉ cần đưa tay cũng sợ làm trầy, Ashley bắt đầu vận hành bộ não của một kẻ đang rắp tâm làm chuyện không mấy sáng sủa.

Arzu và một thị nữ khác đã lo xong công đoạn tắm táp cho Ashley, cô ngồi yên để họ thay băng rất nghiêm chỉnh.

Cổ, lưng, bụng, chân tay - nơi nào cũng trắng hếu, lớp băng chồng lớp băng, nhìn xa dễ bị hiểu lầm là bánh giò đang hấp dở.

Công bằng mà nói, băng để che là chính, để lành thì... thôi khỏi.

Vì sao? Vì Ashley có thèm để nó lành đâu.

Vết nào bắt đầu đóng mài đẹp đẽ là chủ nó lên cơn, cạy ra cho bằng hết, nào chảy máu ướt nhem lại từ đầu thì mới ngừng.

Thật chứ, cũng tại da thịt cô lành nhanh như có bảo hiểm sức khoẻ hậu kiếp. Giờ muốn kéo dài thời gian nằm ổ thì phải... chủ động phá hoại.

Tới lúc chọn đồ mặc, thay vì chọn mấy bộ kín bưng thường ngày, Ashley lại xài lý do đậm mùi logic:

"Nóng quá, bí lắm, lấy cái váy nào trống nách, hở lưng cho mát để ta tròng đầu vô cho lẹ."

Arzu và thị nữ kia gật đầu răm rắp, đâu hay biết cô đang dọn đường cho vở kịch tối nay.

Cái váy này mà người bình thường mặc vào thể nào cũng thành nữ thần mùa hè.

Còn Ashley?

Tròng vô phát, hoá thân xuất sắc thành... bọ ngựa phục hồi chức năng sau tai nạn giao thông.

Mặc vô là mất hết cái vibe gợi cảm người ta vốn gán cho kiểu váy này.

Tưởng tượng nha, một người quấn băng từ cổ đến gót chân như xác xướp vượt ngục. Thay vì quyến rũ, người ta chỉ muốn dúi cho cô vài liều thuốc an thần và gọi bác sĩ cấp cứu liền.

Hở hẳn hoi, nhưng hở ra toàn là băng gạc, trắng tinh, chỗ thấm tí máu đỏ au, chỗ loang loáng mủ vàng vàng.

Nhưng vấn đề là, gợi cảm không nằm ở độ hở. Gợi cảm nằm ở việc khéo giấu, để bộ não nó tự tung tự tác, chạy loạn hết cỡ.

Phần lưng tuy băng quấn chằng chịt, nhưng cái váy vẫn tinh tế chừa đúng khoảng trống cho trí tưởng tượng trượt chân lộn mèo.

Vòng một đủ đầy mà không ngồn ngộn, chỉ cần thở là đủ cho người đối diện biết nên... tập trung.

Còn vòng ba đúng nghĩa dắt theo hậu phương vững chắc, nhìn phát biết ngay đứa này té có điểm tựa.

Tổng thể lại thì đúng chuẩn con bọ ngựa quyến rũ nhất khu chợ đêm, vừa ngầu vừa "nội dung phong phú."

Nhưng Ashley đâu có chọn bừa.

Bộ đồ đó là một món khai vị tinh tế cho cái màn kịch phía sau. Đủ cho người ta thấy đường thoáng mà lao đầu vào, nhưng thực chất chỉ lạc trong mê cung ngàn lối.

Tuyệt kỹ này gọi nôm na là "treo đồ ăn mà khoá tủ lạnh."

Ai là con mồi? Ai là kẻ săn? Câu trả lời chưa cần vội tiết lộ, bởi vì vở diễn chỉ mới bắt đầu mở màn.

Kịch bản đã viết xong, diễn viên đã chỉnh trang. Chỉ chờ nhân vật chính bước lên sâu khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me