TruyenFull.Me

Diep Bach Truc Ma Thanh Doi

"Phu nhân, Cảnh Ngọc Vương phủ đưa thiệp mời đến."

Diệp Đỉnh Chi đang nằm vắt chân ngủ nướng trong phủ thì giật mình tỉnh giấc vì tiếng bước chân của tên thái giám đang chạy vào.

Diệp phu nhân ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu đọc tiếp trang sách còn dang dở, không ngẩng mặt lên nói: "Thay ta gửi lời chúc phúc đến vương gia."

Thái giám được phái đến cũng là một người biết điều, thấy bà không tỏ vẻ gì cũng khiêm tốn nói vài câu xã giao rồi nhanh chóng rời đi.

Diệp Đỉnh Chi ngẩn người.

Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi hắn đến với thế giới này. Ở đây không khác kiếp trước là mấy, hắn vẫn sinh ra là tiểu công tử nhà Diệp Vũ Tướng quân uy phong lừng lẫy, chỉ là Diệp gia chưa từng bị diệt môn, hắn vẫn chỉ là một tiểu công tử được lớn lên trong phủ tướng quân, trưởng thành trong sự bảo bọc chở che của gia đình chứ không còn là lãng khách lang bạt khắp nơi như trước kia nữa.

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy đây cứ như một giấc mơ vậy.

Hắn chìm đắm trong tâm ma không thể thoát ra, nằm mơ thấy cuộc sống mà bản thân vẫn hằng khao khát.

Hoặc có thể nói những chuyện xảy ra giống như một giấc mơ vậy.

Tất cả đều là ác mộng đã qua rồi, hắn vừa tỉnh lại liền tiếp tục sống tiếp cuộc sống vốn có của mình.

Nhưng như nào cũng được.

Mộng cũng được, thực cũng vậy.

Nhân sinh như mộng mà...

Có điều, nhìn những gì đang diễn ra, có lẽ chỉ vài ngày nữa trong thành Thiên Khải sẽ có hỷ sử của Dịch Văn Quân và Tiêu Nhược Cẩn rồi.

Diệp Đỉnh Chi cười khổ, trong lòng tự giễu một tiếng.

Kiếp trước hắn một lòng chấp mê bất ngộ, dù có chết cũng quyết phải cướp lại được nữ nhân kia, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm nhất, cũng không biết là do bản thân quá cố chấp hay do nàng ta khi ấy đã bỏ hắn mà trở lại bên người nọ nữa.

Nhưng tất cả cũng đều không còn quan trọng nữa rồi.

Giây phút tất cả tâm ma đời trước tan biến, hắn cuối cùng cũng dứt bỏ được đoạn tình cảm không biết là tình duyên hay nghiệt duyên kia.

Có điều Diệp Đỉnh Chi nghĩ, hôn lễ này, có lẽ không đến vẫn tốt hơn.

Đến rồi lại tốn công nhớ lại màn cướp dâu oanh liệt năm đó thì không biết phải giấu mặt đi đâu.

Hắn đang mải mê nghĩ thì nghe thấy Diệp phu nhân nói: "Cảnh Ngọc Vương đó đúng là ép người quá đáng."

Diệp Đỉnh Chi ngồi dậy, ngước mắt nhìn người mẹ mà mình đã sớm quên từ lâu.

Hắn mơ màng đoán được lí do vì sao bà nói như vậy.

Từ nhỏ Dịch Văn Quân đã được đính ước với hắn. Hắn cũng không rõ cái gọi là hôn thư thực chất có tồn tại không, hay chỉ là do người lớn trong nhà quyết định qua loa vậy thôi, nhưng ít nhất trên dưới các nhà có qua lại với hai bên đều biết Dịch tiểu thư là hôn thê của Diệp Đỉnh Chi hắn. Nay Tiêu Nhược Cẩn lại ỷ vào thân phận hoàng tử mà ngang nhiên cướp người, Diệp gia đương nhiên sẽ cảm thấy vài phần khó chịu.

Diệp Đỉnh Chi vốn dĩ đã không thích Tiêu Nhược Cẩn, chuyện này nếu là hắn của kiếp trước thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng bây giờ hắn cũng không còn là chàng thiếu niên hai mươi tuổi háo thắng nữa rồi.

Hơn nữa, người đó sau này sẽ làm Hoàng đế đấy, không nhịn được thì cũng phải nhịn thôi.

Vì thế, hắn cười nói: "Dù sao con cũng không thích muội ấy, gả vào vương phủ cũng xem như là một chốn tốt."

Diệp phu nhân ngạc nhiên: "Không thích? Ta còn tưởng hai đứa đã lưỡng tình tương duyệt từ lâu rồi."

Diệp Đỉnh Chi: "..."

Hắn cố gắng cứu vãn: "Trước giờ con chỉ coi muội ấy là muội muội thôi, làm gì có lưỡng tình tương duyệt nào ở đấy chứ."

Diệp phu nhân tưởng hắn đau lòng nên không muốn thừa nhận, liền gật đầu cho qua, cũng bảo hắn không cần đến tham dự đại hôn nữa.

Diệp Đỉnh Chi biết mình không giải thích rõ ràng ngay được, nhưng dù sao cũng không cần đến, hắn cũng lười không muốn nhiều lời thêm, vì thế chuyện này xem như qua.

Chỉ có một điều ngoài dự tính là hôm đó Bách Lý Đông Quân từ thành Tuyết Nguyệt đến.

Vì vậy, cái người vốn dĩ không muốn tham gia hôn yến hôm nay lại phải mò dậy từ sớm để đến Cảnh Ngọc Vương phủ gặp ai đó.

Đúng như dự đoán, hắn vừa đến đã thấy Bách Lý Đông Quân và Tiêu Nhược Phong đang xảy ra tranh cãi ngay trước cổng vương phủ.

Cũng như khi trước, Tiêu Nhược Phong một mực khẳng định sẽ bảo vệ hôn lễ này đến cùng, còn Bách Lý Đông Quân trách hắn vì anh trai mà bỏ quên cả đại nghĩa trước sau.

Diệp Đỉnh Chi lắc mình bước đến. Chỉ khác là kiếp này hắn không hùng hổ đi cướp dâu nữa, nếu không Cảnh Ngọc Vương phủ suýt chút nữa thì ngay cả cái cổng cũng không còn.

Lang Gia Vương trước giờ luôn được người đời xưng tụng là vì đại nghĩa diệt thân. Người này, tâm hắn vốn dĩ chưa bao giờ đặt trong triều đường, nhưng khổ nỗi lại sinh ra mang trong mình dòng máu hoàng tộc Tiêu thị, nếu không có lẽ cũng là một kiếm khách nổi danh chốn giang hồ. Mọi việc hắn làm gần như đều vì người khác nhưng luôn giữ nguyên tắc cho riêng bản thân, ví dụ như việc hôm nay.

Hắn là vì Tiêu Nhược Cẩn, nhưng vẫn sẽ không lạm sát người vô tội, giống như khi xưa nhất quyết muốn giữ lại mạng của Diệp Đỉnh Chi.

Có điều, như Bách Lý Đông Quân nói, những việc hắn làm, có thể hiểu được, nhưng chung quy vẫn khó có thể thông cảm.

Diệp Đỉnh Chi lơ đãng bước đến, gặp hoàng tử vẫn không có ý định hành lễ, chỉ vẫy tay chào Tiêu Nhược Phong: "Tiểu tiên sinh, lại gặp mặt rồi."

Sở dĩ nói là "lại", bởi vì mấy hôm trước sau khi tỉnh dậy hắn cũng từng đến học đường một chuyến, vốn dĩ muốn gặp Bách Lý Đông Quân, kết quả chỉ gặp được vị Lang Gia Vương này, còn nghe nói y đã cùng sư phụ đi ngao du từ lâu rồi.

Tiêu Nhược Phong cười: "Diệp công tử hôm nay cũng đến tham dự hôn lễ sao?"

Diệp Đỉnh Chi: "Đến gặp một cố nhân."

Tiêu Nhược Phong vẫn giữ phong thái điềm đạm, ngoài cười trong không cười đáp: "Diệp công tử, ta nhất định phải bảo vệ hôn lễ này. Hi vọng hai người không làm gì quá phận. Nếu không đừng trách ta không nể mặt lão tướng quân."

Diệp Đỉnh Chi cũng cười: "Tiểu tiên sinh hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn đến chung vui với vương phủ mà thôi, không tính cướp dâu cướp rể gì đó đâu."

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc: "Vân ca, huynh đừng sợ. Có ta ở đây rồi, chúng ta cùng nhau đi cướp Văn Quân về."

Diệp Đỉnh Chi: "..."

Hắn cạn lời, xoay người đi thẳng vào phủ, không muốn nghe hai người nãy tranh cãi nữa.

Bách Lý Đông Quân chạy theo gọi: "Vân ca."

Hôn yến trong vương phủ được chuẩn bị rất chu đáo. Mới bước vào đã thấy xung quanh ngập trần màu đỏ tươi vui cùng chữ "hỷ" khắp nơi, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng nói cười, chúc rượu vang lên không ngớt. Diệp Đỉnh Chi chọn đại một bàn không nhiều người lắm, nhưng vừa ngồi xuống liền nhận ra là bàn của các đệ tử trong học đường, tiếc là đã muộn, muốn đứng lên cũng không được nữa rồi.

Bách Lý Đông Quân theo sau rất nhanh, cũng chọn luôn chỗ ngồi ngay bên cạnh hắn.

Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn, giả vờ không để ý.

Vốn dĩ tưởng gặp lại được người sẽ sung sướng xúc động lắm, ai ngờ vừa đến đã va phải tình huống thế này, đúng là không biết nên khóc hay nên cười!

Bách Lý Đông Quân vẫn đang ù ù cạc cạc: "Vân ca, thật sự không cướp dâu à?"

Diệp Đỉnh Chi: "Không cướp. Ta..."

Hắn còn đang nói dở đã thấy tiếng nhạc xập xình vang lên.

Giờ lành đã điểm.

Tân lang dắt theo tân nương trong y phục đỏ thắm tiến vào.

Diệp Đỉnh Chi nhìn hai bóng người từ xa đang hiện ra ngày một rõ dần, trong lòng thấy không thoải mái, khẽ thở dài một tiếng.

Chung quy vẫn là không thay đổi được gì.

Kiếp trước chấp niệm một đời, khổ sở một đời, cuối cùng không những không thay đổi được gì, còn rơi vào hoàn cảnh người người đòi đánh đòi giết, đến chết cũng không yên.

Bách Lý Đông Quân tưởng hắn đau lòng, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của hắn, vỗ nhẹ mấy cái.

Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc, quay sang nói nhỏ: "Đông Quân, ta không sao. Chỉ là..."

Chỉ là cảm thấy rất chán ghét bản thân của quá khứ mà thôi.

Nhưng hắn không nói hết được, vì tân lang tân nương đã bắt đầu bái đường rồi.

Diệp Đỉnh Chi khó chịu trong lòng, đột nhiên nói: "Ta muốn uống rượu."

Bách Lý Đông Quân tưởng mình nghe không rõ: "Gì cơ?"

Diệp Đỉnh Chi lặp lại: "Ta muốn uống rượu. Tốt nhất là Thu Lộ Bạch ấy, có không?"

Nghĩ lại thì, hình như kiếp trước hắn chưa có cơ hội được thưởng thức Thu Lộ Bạch của thành Thiên Khải danh chấn thiên hạ này.

Bách Lý Đông Quân ngẩn ra: "Ta cũng không biết. Huynh..."

Diệp Đỉnh Chi ngắt lời: "Không có thì thôi."

Hắn đột nhiên giơ tay vớ đại hai vò rượu đặt trên bàn, kéo Bách Lý Đông Quân rời đi, lúc ra khỏi cổng còn trở tay ném cho Tiêu Nhược Phong một gói kẹo hỷ, xem như không đến tay không. Tiêu Nhược Phong kinh ngạc nhìn gói kẹo trong tay, một lúc sau khẽ cười một tiếng.

Bách Lý Đông Quân ngơ ngác không hiểu gì, trong đầu chỉ nghĩ có khi nào người này thương tâm quá độ nên không được bình thường không.

Tâm trạng Diệp Đỉnh Chi không tốt lắm, càng đi càng nhanh, chỗ rượu cầm trên tay cơ hồ sắp rơi hết ra ngoài. Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, giơ tay đoạt lấy hai vò rượu, ôm trong lòng như nâng trứng hứng hoa.

Hắn đi quá nhanh, Bách Lý Đông Quân vừa cầm rượu vừa đuổi theo, chẳng mấy chốc hai người đã đến phủ tướng quân.

Diệp Đỉnh Chi đi thẳng vào hậu viện. Trong trí nhớ ít ỏi của hắn, đây là nơi hồi bé hắn từng theo cha luyện kiếm luyện võ, tuy rằng chỉ được vài năm.

Bách Lý Đông Quân đi theo vào sân, chưa kịp hỏi chuyện gì đã thấy Diệp Đỉnh Chi đột nhiên xoay người ôm lấy mình.

Hắn như dùng gần hết sức lực còn lại của bản thân để ôm người này, càng siết càng chặt đến nỗi Bách Lý Đông Quân suýt không thở nổi, khó khăn vòng tay đáp lấy, lại vỗ nhẹ vài lần lên lưng người kia.

Ngày hôm đó, Diệp Đỉnh Chi lục hết số rượu cất giữ trong phòng ra uống cạn, xem như nói lời tạm biệt với tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Từ nay, trên đời này không còn Diệp Đỉnh Chi, hắn sẽ mãi chỉ là Diệp Vân, là tiểu công tử của phủ tướng quân nằm ngay dưới chân thiên tử uy danh lừng lẫy.

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me