TruyenFull.Me

[DIỆP BÁCH] TRÚC MÃ THÀNH ĐÔI

Chap 16: Chuyện đầu giường nhà đế vương: Dạo phố

_cwu_na_

Mỗi năm gần đến Giao Thừa, trong cung đều sẽ tổ chức xuân yến linh đình. Diệp Vân không quen biết phi tần nào của Tiêu Nhược Cẩn, Dịch Văn Quân lại vừa đi mất, nên hắn đành phải đích thân ra mặt sắp xếp.

Hôm nay vừa đúng là một ngày trước năm mới.

Đại nạn qua đi, thật sự không thể trông ra dáng vẻ hoang vu tiêu điều của Thiên Khải ngày này một năm về trước nữa, lại thêm khắp nơi giăng đèn kết hoa, từ công tử thiên kim đến dân thường đều đua nhau ập ra đường xem chợ Tết, khắp nơi không chỗ nào vắng bóng người.

Buổi triều sớm chủ yếu là luận công ban thưởng cuối năm, vì thế chưa đầy một canh giờ đã kết thúc. Diệp Vân quay lại phòng, thấy Bách Lý Đông Quân đang nhàm chán ngồi ngắm mấy vò rượu trên bàn, vừa nhìn vừa ngáp lên ngáp xuống.

Bách Lý Đông Quân thấy hắn vào, từ bỏ việc tiếp tục chơi đấu mắt với mấy vò rượu kia, gọi: "Vân ca."

Diệp Vân tiến đến xoa mặt y, cười nói: "Có muốn đi chơi không?"

Bách Lý Đông Quân nhìn hắn, hai mắt sáng lên, gật đầu.

Hoàng đế xuất cung vốn dĩ là chuyện lớn, thông thường chỉ có khi đi thị sát hoặc tế trời, mỗi lần đều mang theo không ít quân thủ vệ hoàng cung. Nhưng Diệp Vân không thích đông người, hắn chỉ thay một bộ thường phúc đơn giản, dặn dò Cẩn Tiên lúc bấy giờ là đại giám trưởng quản trong cung một câu rồi kéo Bách Lý Đông Quân đi mất.

Bên ngoài đường phố tấp nập toàn người là người, hai người dạo khắp tất cả các sạp hàng, mỗi nơi lại ghé vào một chút, mãi đến khi chỗ đồ trên tay Diệp Vân nhiều đến mức không cầm nổi nữa mới dừng chân ở một quán rượu ven đường.

Bên trong quán rượu khá đông đúc, người qua kẻ lại từ công tử thiên kim, quý tộc đến nhân sĩ giang hồ đủ cả, tiếng cười nói vang vọng khắp hai tầng lầu, đủ làm người mới bước vào thấy đinh tai nhức óc.

Hai người lượn chán chê trong quán mới nhận ra không còn bàn trống nào, đang định đổi nơi khác thì được tiểu nhị chạy vặt kéo lại, nhét tạm vào bàn trong góc chỉ có một người ngồi.

Tiểu nhị làm việc trong quán rượu đã lâu, quen thói bỗ bã chợ búa của mấy doanh nhân cứ cách ngày lại ghé qua vài lần, không để ý sắc mặt hai vị kia đang ngày một kỳ lạ. Gã vừa lôi kéo vừa nói: "Thật ngại quá, vừa khéo hết chỗ rồi. Hai vị ngồi tạm bàn này nhé!"

Bách Lý Đông Quân cạn lời. Diệp Vân hất cánh tay tiểu nhị đang chạm vào người y ra, cụp mắt nhìn gã. Mặc dù bây giờ hắn không mặc long bào, cũng không mang cái sắc mặt lạnh như dao lúc cãi cọ trên triều với mấy vị đại thần ra ngoài, nhưng không hiểu sao khi ánh mắt kia nhìn xuống vẫn mang theo một khí chất cao ngạo lẫn với chút sát khí như có như không khiến tiểu nhị bất giác thấy lạnh sống lưng. Gã không dám nói thêm nữa, chỉ cười gượng một tiếng, đột nhiên cảm thấy hối hận sao không mặc kệ hai vị này đổi quán khác luôn đi, đằng nào cũng đông khách như vậy rồi.

Cũng may, Diệp Vân chỉ liếc gã một cái rồi quay người thăm dò sắc mặt người kia. Bách Lý Đông Quân đã đi bộ cả một ngày trời, không muốn đổi quán thêm nữa nên gật đầu lấy lệ rồi ngồi xuống.

Tiểu nhị thở phào, nhanh chóng giới thiệu một hàng thực đơn dài hơn sớ.

Diệp Vân chống cằm xem xét chỗ đồ mới mua hôm nay. Bình thường hai người đi ra ngoài đều là Bách Lý Đông Quân gọi đồ ăn, lâu dần hắn cũng hình thành thói quen ngồi một chỗ chờ đợi, hoặc chỉ đơn giản vì hắn không biết nên gọi cái gì.

Bách Lý Đông Quân hơi day trán, rõ ràng danh sách đồ ăn dài dòng kia của tiểu nhị đã khiến y hơi mất tập trung, đang định hỏi lại thì nghe thấy có tiếng cười vọng ra từ bên cạnh.

Đó là người đã đến bàn này trước hai người. Khi nãy, hắn đều quay người về phía cửa sổ nhìn xuống dưới đường nên không ai thấy rõ mặt, lúc này mới điều chỉnh lại tư thế, quay sang Bách Lý Đông Quân đang ngồi bên cạnh, cười nói: "Hai người có thể thử thứ ta đang ăn đây. Quán này tuy thực đơn dài vậy thôi, nhưng thật ra cũng chẳng có mấy món ngon thật sự, ừm, có mỗi cái này là nổi tiếng khắp nơi, cả Thiên Khải đều thừa nhận. Rượu thì gọi Bách Hoa Hồng, vị ngọt thanh mát, là vị của mỹ nhân."

Diệp Vân: "..."

Sau Lôi Mộng Sát, đây là lần thứ hai hắn gặp một kẻ nói nhảm nói nhiều như thế này.

Có điều, cái kẻ nói nhảm nói nhiều này hình như có chút quen thuộc.

Nhưng cũng chỉ là quen mà thôi, hắn vặn nát óc cũng không bói ra được mình từng gặp khuôn mặt này ở chỗ nào.

Bách Lý Đông Quân lười suy nghĩ nhiều, liền nói: "Vậy cho ta như hắn nói đi."

Tiêu nhị gật đầu ghi lại, chỉ hận không thể chuồn sớm hơn.

Xong xuôi, Diệp Vân mới quay sang người kia, nói: "Cảm ơn vị... huynh đài này đã giúp đỡ, xin hỏi nên xưng hô thế nào?"

Người kia chỉ ngậm cười mà không đáp, gương mặt hào hoa ánh lên vài phần tùy hứng, tuy trên người hắn chỉ mặc một bộ y phục như của dân du mục, mẫu vải sờn cũ, có vài chỗ còn bị rách ra, nhưng khí chất vẫn có chút gì đó tiên phong đạo cốt, vừa giống công tử chốn phồn hoa, vừa tựa như lãng khách nơi chân trời.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, có ai đó vừa la hét vừa liên tục kích động mấy người xung quanh, đám người xem náo nhiệt vây lại bàn tán rôm rả. Hắn cúi người nhìn xuống, chớp mắt đã tung người nhảy xuống khỏi cửa sổ lầu hai.

Diệp Vân: "..."

Hắn nhìn xuống bên dưới, trông thấy có hai tên mập cầm dao đang uy hiếp một đứa trẻ, có lẽ là cướp, vì trên người đứa nhỏ kia đeo đầy vàng bạc trang sức, có vẻ là thiên kim nhà quý tộc nào đó ở Bắc Ly, cả người lớn trẻ nhỏ đều đang la ó om sòm.

Người vừa nhảy xuống kia vung tay một cái, Bất Nhiễm Trần đeo bên hông Bách Lý Đông Quân hơi rung nhẹ, sau đó tuột ra khỏi vỏ, một đường bay xuống dưới. Hắn còn không biết xấu hổ cười lớn: "Mượn kiếm các vị dùng chút."

Khoé mắt Diệp Vân giật giật, mơ hồ có dự cảm không lành. Quả nhiên, thanh kiếm hắn giắt bên hông cũng rung lên, có điều chỉ xao động một lát rồi dừng lại ngay, có lẽ lực kia không chống lại được sức mạnh của chủ thanh kiếm nên đã từ bỏ mà quay về.

Người đứng bên dưới khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn lên trên, như không cam tâm mình lại không lấy được kiếm.

Diệp Vân cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu giễu cợt hắn.

Người bên dưới chỉ nhìn một lúc rồi nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu. Hắn nắm Bất Nhiễm Trần trong tay, nói lớn: "Ngươi vừa hỏi ta là ai?"

"Tại hạ Quân Ngọc, là đại đệ tử của đệ nhất thiên hạ Lý Trường Sinh."

Bách Lý Đông Quân cũng nhìn xuống, kinh ngạc mở to mắt.

Giây phút người kia phóng ra nhát kiếm đầu tiên, Diệp Vân cuối cùng cũng nhớ ra.

Người này chẳng phải chính là kẻ đi cùng Bách Lý Đông Quân khi y đến Bắc Khuyết sao? Còn về lí do hắn không nhớ...

Có thể nhớ được à? Khi đó hắn vốn dĩ đã nhập ma hoàn toàn, ngay cả việc bản thân bò ra khỏi đó như thế nào cũng không có ký ức, sao có thể nhớ được mặt một kẻ đi cùng đến đây.

Lúc hắn đang mải mê lục lại trí nhớ, trận ẩu đả bên dưới cũng đã xong. Quân Ngọc vốn là đại sư huynh của học đường, chỉ đánh vài tên cướp vốn dĩ chẳng phải chuyện gì to tát, hắn dùng hai đường kiếm là có thể giải quyết triệt để, mà đáng lẽ hắn cũng chẳng cần dùng kiếm, chắc chỉ là làm màu vậy thôi.

Bất Nhiễm Trần về lại trong vỏ, Bách Lý Đông Quân cũng tung người nhảy xuống.

Diệp Vân lười nhảy, hắn men theo lối cầu thang cũ đi xuống như thể người không biết võ công, lúc đến nơi đã thấy Quân Ngọc đang xoa đầu an ủi cô bé vừa bị doạ sợ.

Đó vốn chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng nhìn gương mặt và biểu cảm của người này lại khiến hắn thấy hơi ngứa mắt, bất giác nhíu mày.

Đợi đứa nhỏ đi rồi, Bách Lý Đông Quân mới tiến đến, hỏi: "Huynh là..."

Quân Ngọc chớp mắt, biết được lời tiếp theo y định nói là gì. Hắn chen vào: "Sư phụ nói ta đến đây trợ giúp đệ. Có điều..."

Hắn ngập ngừng một hồi như không tìm được từ ngữ phù hợp, một lúc sau mới nói: "Chắc 'giúp' này không phải là chọn đồ ăn đâu nhỉ?"

Bách Lý Đông Quân: "..."

Diệp Vân không nghe nổi giọng điệu của hắn, khó chịu hỏi: "Giúp cái gì?"

Quân Ngọc khó hiểu nói: "Không phải sư phụ nói đầu năm ở kinh thành có tiểu sư đệ cần trợ giúp à? Ta là đến đây giúp các ngươi đấy."

Bách Lý Đông Quân chớp mắt, y cảm thấy hai người này sắp sửa cãi nhau.

Quân Ngọc liếc nhìn biểu cảm khó hiểu của hai người, lấy ra một tờ giấy, vừa đọc xong liền biến sắc.

Hắn đưa tờ giấy cho Bách Lý Đông Quân, cười gượng nói: "Sư đệ, ta... hình như nhầm ngày rồi."

Bách Lý Đông Quân: ?

Diệp Vân: "..."

Quân Ngọc giải thích: "Ta không phải cố ý đâu. Năm ngoái ta bôn ba bên ngoài nhiều quá, không kịp nhận thư của sư phụ, lúc ta đọc được đã là giữa năm nay rồi. Ai mà biết được sư phụ nói lại là một năm trước chứ! Sư đệ... năm ngoái chắc không gặp chuyện gì đâu nhỉ?"

Bách Lý Đông Quân: "..."

Diệp Vân không còn gì để nói.

Lần đầu tiên hắn gặp một người đầu dùng để trưng như thế này, ngay cả thư từ từ năm trước năm sau cũng không phân biệt nổi, lúc này rồi mới thò mặt ra đây thì làm gì còn ý nghĩa gì nữa.

Vì thế, đến lúc về hoàng cung hắn vẫn còn đang thầm cảm phục tinh thần nghĩa hiệp không đúng lúc của người này, cười tới nỗi sắp không thở nổi đến nơi.

---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me