Diep Bach Truc Ma Thanh Doi
"Huynh đệ, ngươi nói xem, Hoàng đế còn nhỏ tuổi như thế mà đã nhổ được tận hai gốc thế gia rồi, đỉnh thật đấy!""Chứ còn gì nữa, nghe nói bây giờ mấy tên quan lớn lên triều sắp không đứng nổi nữa, chỉ biết quỳ thôi.""Đáng đời thật, hahaha..."...Bách Lý Đông Quân yên lặng ngồi một góc trong tửu lâu, tiếp nhận vô số âm thanh ồn ào xung quanh.Mấy người này cả ngày chỉ biết chôn chân ở đây uống rượu tán phét, không ngờ hôm nay còn dám nghị luận cả việc của Hoàng đế.Tiểu nhị đi qua, thấy y ngồi một mình một bàn lớn, lại chỉ gọi đúng một vò rượu thì lấy làm lạ, hỏi: "Khách quan, đang chờ người à?"Bách Lý Đông Quân uống nốt nửa chỗ rượu còn lại trong bình, đứng dậy nói: "Xin lỗi, chiếm dụng chỗ ngồi của các ngươi rồi, ừm, cho ta thêm 2 vò nữa đi."Tiểu nhị cũng là người rộng lượng, hoàn toàn không quan tâm y ngồi thế nào, nhưng nghe vậy vẫn vui mừng nói: "Được, khách quan xin đợi một chút, có ngay đây!"Bách Lý Đông Quân gật đầu, đưa tay phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên áo rồi trả tiền, cầm theo hai vò rượu ra ngoài.Bây giờ là buổi chiều, trời đã bắt đầu tối đi, có lẽ vì đang mùa hè, hoàng hôn đến để lại một màu cam đỏ đặc trưng trên nền trời rộng lớn, nhìn lên không những không chói mắt mà trông rất đẹp.Bách Lý Đông Quân đi dạo phố một vòng, không có người cầm đồ hộ nên cũng không có hứng mua gì nữa, vì thế đành quay lại, không biết cái người đi biệt tăm biệt tích từ sáng nay đến giờ đã về chưa.Bây giờ hai người đang ở thành Tuyết Nguyệt. Tuy Bách Lý Đông Quân luôn miệng nói muốn trao lại chức thành chủ cho đệ tử, nhưng thật ra đại đệ tử Đường Liên của y chỉ mới hơn mười ba tuổi, tuy nói trưởng thành hơn mấy đứa khác một chút, nhưng kỳ thực vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa thể thật sự quản lý được việc của cả một thành to lớn. Vì thế mọi việc lại một lần nữa đặt lên vai Tư Không Trường Phong, gần đây hình như hắn bị áp bức không chịu nổi, lén trốn ra ngoài đưa vợ con đi chơi, mấy bô lão trong thành sắp phát điên đến nơi, đành phải cử người về Càn Đông ép Bách Lý Đông Quân quay lại.Lúc y mới đến, công văn trong thư phòng chất đầy như núi, hai người làm mà mất mấy ngày mới giải quyết xong xuôi.Gần đây khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy mà từ sáng sớm đã không thấy người nọ đâu, cũng không biết đang bận rộn cái gì.Bách Lý Đông Quân vẫy tay chào mấy đệ tử gác cổng, sau đó ngả lưng lên ghế dài trong sân nhìn trời.Tính đến nay, hai người đã rời Thiên Khải được hơn một năm rồi. Lúc này, trời đã gần tối hẳn. Bách Lý Đông Quân nhìn một hồi, thấy hai đám mây hình chim uyên ương đang từ từ trôi dạt về phía nhau, y bất giác ngẩn người.Chỉ một thoáng đó thôi, trong sân đã có thêm một người. Hắn mặc thường phục đơn giản, bên người còn không thèm đeo trường kiếm, hình như vừa xuống khỏi ngựa, trên tà áo vương chút bụi như người vừa đi đường dài.Bách Lý Đông Quân không để ý, mãi đến khi thấy một chiếc túi thơm rơi xuống ngực mình y mới hoàn hồn lại, gọi: "Vân ca."Diệp Vân ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: "Nhìn gì thế?"Bách Lý Đông Quân nhìn lên trời, đột nhiên không thấy hai đám mây uyên ương khi nãy đâu nữa, không hiểu vì sao lại hơi thất vọng, nhưng y cầm chiếc túi thơm người kia đưa lên, lại trông thấy hai con chim uyên ương nọ được thêu dính sát bên nhau, giống như mãi mãi không chia lìa, tâm trạng liền vui vẻ trở lại.Diệp Vân quan sát từng biểu cảm thay đổi liên tục trên gương mặt y, đột nhiên gọi: "Đông Quân."Bách Lý Đông Quân đã đeo xong túi thơm bên người, nghe hắn gọi thì quay lại hỏi: "Gì vậy?"Diệp Vân: "Có cái này muốn tặng cho đệ."Hắn vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên người.Hộp làm bằng sứ, bên ngoài sơn màu trắng như bạch ngọc, có khắc một chữ "Diệp" bên trên. Bách Lý Đông Quân ngồi thẳng dậy, Diệp Vân lại vòng qua ngồi lên cùng một chiếc ghế với y, lúc này y mới để ý, mặc dù trên người hắn dính bụi, nhưng hộp sứ được bảo vệ trong tay vẫn sạch sẽ vẹn nguyên, không hề vương một hạt bụi nào.Dù vậy, Diệp Vân vẫn vươn tay lau qua lau lại mấy lần, sau đó nhẹ nhàng mở ra.Bên trong là một chiếc vòng lưu ly màu xanh lục sáng chói.Bách Lý Đông Quân chớp mắt, ngẩn người một hồi mới nhận ra không phải do lưu ly sáng, mà là vì vòng này được đặt trong hộp sứ trắng nên mới trông nổi bật hơn.Diệp Vân nắm lấy một bên tay đang đưa ra của y, tự tay đeo vòng vào.Bách Lý Đông Quân mãi mới hoàn hồn, hỏi: "Huynh vừa về nhà à?"Diệp Vân gật đầu.Bách Lý Đông Quân bất ngờ vươn tay kéo hắn xuống.Ghế dài được đặt trong sân để thường ngày nằm thư giãn ngắm cảnh, vốn dĩ không chịu được sức nặng của hai người, kêu kẽo kẹt một tiếng.Bách Lý Đông Quân hỏi: "Ta chỉ nói đùa vậy thôi mà huynh cũng về lấy thật à? Tại sao không nói trước với ta?"Hôm qua, sau khi xong việc Bách Lý Đông Quân nhặt được một cuốn thoại bản trong góc thư phòng, không biết ai lại để đồ như này ở đây, y rảnh rỗi mở ra đọc một lúc, đến đoạn nhân vật chính trao nhẫn cho nhau thì đột nhiên nói: "Trao nhẫn? Tín vật định tình à?"Y nằm trên đùi Diệp Vân, hắn không nhìn rõ nội dung trong thoại bản, nhưng nghe đến đây lại hỏi: "Tín vật định tình? Quan trọng lắm sao?"Bách Lý Đông Quân: "Đúng thế, nếu không có tín vật này làm sao ta biết được khi nào thì huynh không yêu ta nữa, có nó rồi thì cả đời này huynh cũng không chạy được nữa rồi."Y vốn chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ hôm sau hắn thật sự mang ra một chiếc vòng.Diệp Vân xoa mặt y, nói: "Đây là, trước kia khi thành thân ông ta đã tặng cho bà, rồi cha lại tặng lại cho mẹ, bây giờ ta tặng đệ, xem như, ừm, tín vật đình tình?"Lời này có ý nghĩa gì, khỏi cần nghĩ cũng biết.Bách Lý Đông Quân vòng tay qua cổ hắn, cười hỏi: "Vân ca à, không sợ sau này ta làm phiền huynh đến hết đời à?"Diệp Vân nhướn mày nhìn y, Bách Lý Đông Quân lại nói: "Lỡ sau này huynh hối hận thì sao?"Diệp Vân hôn y, cười nói: "Không hối hận.""Vĩnh viễn không hối hận."Sắc trời bây giờ đã tối hẳn, vầng trăng lên cao trên tận đỉnh đầu, trong sân vẫn tối om, Diệp Vân chống tay, đang định đứng dậy thắp đèn thì bị một cánh tay khác giữ lấy.Bách Lý Đông Quân dùng sức kéo mặt hắn lại gần mình, nhỏ giọng nói: "Chúng ta thành thân đi.""Phu quân."Trong lòng Diệp Vân gợn lên một tầng sóng cuộn, đột nhiên không muốn thắp đèn nữa. Hắn ôm lấy người trong lòng, như nâng niu hi vọng suốt hai kiếp của mình, cúi người hôn nhẹ lên vành tai y."Được."Chim uyên ương đậu xuống mái nhà rồi lại bay đi, hai vò rượu mới mua vẫn còn chưa kịp mở, sân nhà tối om không thấy rõ đường.Uớc hẹn một đời, vĩnh viễn không hối hận.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me