TruyenFull.Me

Diet Than Thu Yulsic

Bên ngoài Thừa Thiên cung, đám yêu thú ma vật đang tác loạn mà trong đại điện tuy rằng tạm thời có yên tĩnh, nhưng tình huống rất không bình thường.

Lẽ ra đang là thời điểm náo nhiệt chúc mừng đại thọ cho Ngọc Hoàng nhưng lúc này không khí lại rất căng thẳng, người nào cũng tràn đầy vẻ lo lắng, hoảng sợ đối lập với những dải băng đỏ và đèn lồng được trang trí chung quanh.

"Tú Anh, vì sao ngươi lại để cho sự tình diễn biến đến mức này? Võ Tinh đại nhân đâu? Ngươi lại lần nữa cường điệu cho rằng nàng có thể đối phó với Quyền Vương, kết quả thế nào? nàng chẳng những bị bắt, hiện tại cũng không thấy bóng dáng, cứ tưởng rằng năm đó nàng có năng lực làm cho Quyền Vương bị thương nặng, vì trẫm trừ bỏ bạch long kia, thế nhưng sự tình lại hoàn toán biến đổi...".

Ngọc Hoàng nhướng mi, vẻ mặt buồn bực, giận giữ ngồi trên long ngai lớn tiếng quát.

"Ngọc hoàng đừng nóng lòng, hết thảy vẫn đang được vi thần khống chế", Tú Anh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trấn tĩnh mọi người.

"Ngươi nắm trong tay cái gì? Mấy ngàn năm trước giết nàng ta, chẳng những nàng ta không bị giết mà còn sống đến bây giờ, còn thoát khỏi rủa hình, thống lĩnh một đoàn yêu ma quái thú tiến công thiên giới. Ngươi nói là ngươi đã khống chế như thế sao?",

Ngọc Hoàng vẫn đem toàn bộ lo âu mà trút lên Tú Anh.

Tiếng đánh nhau từ bên ngoài lại vọng đến ngày càng gần, tỏ vẻ thiên binh thiên tướng cùng cấm vệ quân đã không giữ được nữa, Tú Anh ở trong này vẫn ung dung, bình tĩnh, vừa không hành động lại cũng chẳng có sự chuẩn bị, phòng ngừa.

"Năm đó Quyền Vương tránh được tử kiếp, thật là vi thần tính sai......"

Tú Anh thở dài, nhớ tới rạng sáng của mấy ngàn năm trước kia kia, khi nàng ta chạy đến cửa đông đã chứng kiến phải cảnh tượng thật đáng sợ.

Khi đó, Tú Anh thật sự quá xem thường mãnh lực của tình yêu, cũng xem nhẹ tính tình cương liệt của Tú Nghiên mới có thể bỏ qua thời cơ giết được Quyền Vương.

Thân mật thuật! Tú Anh như thế nào cũng không dự đoán được, Tú Nghiên lại biết được tuyệt thế bí kĩ này, lại còn dùng chính tim của nàng để cứu sống Quyền Vương, càng làm cho Tú Anh khiếp sợ hơn là có được tim của Tú Nghiên, Quyền Vương cư nhiên có thể bất tử.

Y như có được sự bảo hộ của Tú Nghiên, dù đang hôn mê cũng không có cách nào giết được Du Lợi.

Trong nháy mắt, Tú Anh liền hiểu để đối phó được Quyền Vương chỉ có một mình Tú Nghiên.

Nàng không thể chết được, nàng chết sẽ không còn ai có thể khống chế được Quyền Vương.

Bởi vậy Tú Anh mới cứu Tú Nghiên một mạng, tạo ra Đoạt Hồn thần kiếm, vì Tú Nghiên tục mệnh.

"Ngươi không chỉ tính sai mà Tứ Thần quan ngươi thực sự làm trẫm rất thất vọng, Đông Hải, Trạch Diễn, một đám phản bội, nói không chừng ngay cả Tú Nghiên bây giờ cũng đi theo tạo phản, Quan tinh ngươi nếu thực sự có năng lực hẳn là đã sớm biết trước được chuyện này, có đúng không?"

Ngọc Hoàng càng nói càng giận, nói xong hai câu sau thì tức đến mức đứng dậy rống to.

"Vi thần biết tội, bất quá, cho dù vi thần biết rõ chuyện của Đông Hải và Trạch Diễn cũng không thay đổi được kết quả, điều duy nhất thần có thể làm là dùng hết khả năng để bảo hộ Ngọc Hoàng mà thôi"

Tú Anh cung kính nói.

"Hừ! Ngươi thật sự bảo hộ trẫm sao? Ngươi đã làm được cái gì? Giống như tình trạng khẩn cấp hiện giờ, ngươi lại kêu trẫm ở chỗ này chờ Quyền Vương, cái gì cũng không làm...",

Ngọc Hoàng lao xuống bậc thang, chỉ vào Tú Anh mắng to.

"Nếu vi thần cái gì cũng không có làm, giờ phút này ngồi trên vương vị kia sẽ không phải là người",

Tú Anh ngẩng lên, khẩu khí cũng vì đạm mạc mà lạnh như băng.

Ngọc hoàng ngẩn ra, trong khoảnh khắc bị khí thế của Tú Anh đè xuống, nhớ lại lời tiên hoàng khi truyền ngôi đã nói.

"Chỉ cần có Tú Anh bên cạnh, ngươi liền tuyệt đối bình an vô sự, người này, trăm ngàn lần không thể đắc tội, nàng ta do thiếu ta một phần nhân tình nên mới nguyện ý tiến cung làm quan, Tú Anh nếu phục tùng ngươi thì là phúc khí của ngươi, nhớ rõ nên hợp tác tốt với hắn, như vậy thì ngươi không cần lo..."

Lời của tiên hoàng, hắn vốn không để trong lòng nhưng hiện tại hắn lại rất quan tâm, hắn không hề nghĩ Quan Tinh đại nhân lại là nhân vật cực kỳ lợi hại.

"Trẫm...... ý trẫm là chúng ta không thể cứ ngồi trong này chờ chết..", hắn ngượng ngùng thu tay lại, đi trở về long ỷ ngồi xuống, thái độ cùng giọng nói cũng mềm mại hơn.

"Không cần lo lắng, ngài chỉ cần ở một bên nhìn, chỉ điêu kia..à không, Quyền Vương sẽ chết trước mặt ngài", Tú Anh chắc chắn nở nụ cười.

"Thực...... sao?" Ngọc Hoàng cùng những người khác đều bán tín bán nghi.

"Ta nghĩ, nàng ta cũng sắp đến đây......" Tú Anh đột nhiên nói.

Thanh âm hắn chưa dứt, một cỗ khí thế cường đại đã ấp vào như một cơn lốc, làm cho bàn chấn động, các cột trụ đều run run, mọi người đều kinh hoàng biến sắc.

"Ha ha a...... Ha ha ha......"

Theo tiếng cười hiện ra một đạo bóng đen thế như chẻ tre một đường theo ngoài điện đánh tiến đại điện, cấm vệ quân trong cung không kẻ nào ngăn cản được chỉ có thể trơ mắt nhìn người kiêu ngạo xông thẳng vào.

Tóc đen dài, hắc bào phiêu dật, Quyền Du Lợi cuồng vọng đứng trong điện, một tay gác sau lưng, một tay nắm Tú Nghiên, mỉm cười nhìn bốn phía chung quanh, tư thái đó như muốn chứng tỏ nàng ta mới là chủ nhân ở đây.

"Là Võ Tinh đại nhân, nàng như thế nào...... Cùng Quyền Vương cùng một chỗ......"

Mọi người vừa thấy Tú Nghiên đều ngạc nhiên kinh hô.

Tú Nghiên mặc kệ những người khác nói như thế nào, tầm mắt của nàng từ khi vào đại điện đều nhìn Tú Anh chằm chằm, mà Tú Anh cũng yên lặng nhìn nàng, không nhìn ra là vui hay giận.

Tú Anh ngươi đang suy nghĩ cái gì? Đang muốn làm cái gì?

Tú Nghiên sốt ruột suy đoán.

"Thật có lỗi, hoàng huynh, ta đến chậm", Quyền Du Lợi nhìn chằm chằm Ngọc Hoàng, khóe miệng hơi mỉm cười.

"Ngươi...... Lớn mật! Ngươi là tội nhân còn dám xông vào Thừa Thiên cung...",

Ngọc Hoàng nắm tay thành quyền, lớn tiếng trách mắng.

"Ngươi sao lại khẩn trương như vậy? ta chỉ là cố tình đến chúc thọ ngươi a!"

Quyền Du Lợi cười nhạo nói.

"Chúc thọ? Ngươi căn bản là tới đại náo cung đình......"

"Nói đại nào sẽ làm tổn thương cảm tình, hoàng huynh, ta cố tình mời những kẻ bị rủa hình đến để góp vui, sao ngươi lại không chút cảm kích chứ?"

Quyền Du Lợi vẫn dửng dưng.

"Câm mồm! Trẫm thấy ngươi làm súc sinh lâu ngày đã nghiện nên mới cùng bầy yêu thú ở chung một chỗ, ngươi cho là mang chúng đến quấy rối thì có thể đoạt được ngôi vị hoàng đến sao? Đừng nằm mơ! Chỉ cần trẫm còn tại vị một ngày, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới"

Ngọc Hoàng xanh mặt, tức giận mắng.

Quyền Du Lợi nhăn mi, trong mắt hiện lên lửa giận.

"Ngươi có vẻ vẫn không thay đổi! Hoàng huynh, trước kia vẫn luôn lo lắng ta sẽ soán vị, luôn đề phòng, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, thật đáng thương a..."

Du Lợi cười khẩy nói.

"Ngươi nói cái gì?" Ngọc Hoàng sắc mặt đại biến.

"Không quan hệ, ngươi đã làm thống khổ như vậy chi bằng ta sẽ giúp ngươi giải thoát, ngươi làm Ngọc Hoàng tới hôm nay thôi, nên nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già, giang sơn này hãy giao lại cho ta"

Quyền Du Lợi làm càn vẫy tay nói

"Tên chết tiệt này. Tú Nghiên, ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau tiến lên bắt lấy nàng ta"

Ngọc Hoàng tức giận đến không nhịn được nữa, quát bảo Tú Nghiên nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh Quyền Du Lợi.

"Đừng kêu, Võ Tinh đại nhân của ngươi, mấy ngàn năm trước đã là người của ta"

Quyền Du Lợi cười, lại kéo Tú Nghiên vào lòng.

"Cái gì?"

Chẳng những Ngọc hoàng kinh lăng, những người khác cũng ồ lên.

"Trước kia, chúng ta thường thường hẹn hò ở hành cung của a, tình cảm lưu luyến vô cùng"

Quyền Du Lợi dùng sức nắm bả vai của Tú Nghiên, cố ý nói.

Tú Nghiên kinh ngạc nhìn phía trước, lồng ngực trống rỗng lại cảm thấy đau, đau vì hận ý trong lời nói của Du Lợi.

"Không có khả năng! Tú Nghiên nếu cùng ngươi mến nhau, năm đó lại làm sao có thể dốc hết toàn lực để bắt ngươi"

Ngọc Hoàng cảm thấy khó hiểu.

"Khi đó nàng là bị bất đắc dĩ, nay ta trở lại hình người, nàng liền khẩn cấp tìm tới vòng tay ôm ấp của ta"

Quyền Du Lợi nói

"Tú Anh, thật là như vậy sao?" Ngọc hoàng căm tức nhìn Tú Anh.

"Đừng nghe nàng ta bịa chuyện, Ngọc hoàng, Tú Nghiên là bị trúng pháp thuật của nàng ta, nên mới bị khống chế, không thể nói cũng không thể hành động", Tú Anh lập tức nói.

Quyền Du Lợi trừng mắt nhìn Tú Anh, nhớ tới năm đó Tú Anh cùng Tú Nghiên liên thủ đối phó mình, lửa giận lập tức bùng nổ.

"Quan Tinh đại nhân đúng là nhìn rõ mọi việc a. Nói vậy ngươi cùng Võ Tinh đại nhân hẳn cũng có quan hệ không tầm thường..."

Mọi người lại cả kinh, Ngọc Hoàng rốt cuộc là không nhịn được nữa lớn tiếng ra lệnh cho các đại thần

"Các ngươi làm gì vậy? mau bắt lấy ác đồ này"

Nhưng Lợi Đặc cùng hơn hai mươi vị đại thần khác lại giống như tượng đá, ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

"Các ngươi......"

Ngọc Hoàng kinh ngạc trừng mắt nhìn bọn họ, lúc này mới phát hiện hơn mười đại thần trung thành với mình đã bị hạ rủa pháp, còn hơn mười người còn lại do Lợi Đặc cầm đầu đã đi đến phía sau Quyền Du Lợi, thể hiện lập trường của bọn họ.

Ngọc Hoàng kinh sợ không thôi, quát lớn:

"Lợi Đặc, các ngươi là phản đồ, năm đó trẫm tha không giết các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại lấy oán báo ân"

Lợi Đặc cúi đầu, không dám hé răng.

"Ngọc Hoàng, bọn họ đều bị hạ sinh tử phù, mệnh của bọn họ bị Quyền Du Lợi nắm trong tay cho nên mới bị ép làm phản"

Tú Anh lên tiếng giải thích thay Lợi Đặc.

Sinh tử phù? Tú Nghiên trong lòng vừa động, tầm mắt dời về phía Lợi Đặc, trong lòng nghi hoặc, năm đó Lợi Đặc thấy nàng ám sát Quyền Vương, nhưng gặp lại, hắn lại tựa hồ không nhớ rõ hết thảy......

Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ, là Tú Anh xóa bỏ trí nhớ của Lợi Đặc? Nàng ta vì sao phải làm vậy?

Sau khi ta ngất đi, tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không rõ, Quyền Du Lợi bị bắt vào ngục như thế nào, bị rủa thành điêu như thế nào, tất cả đều là sau khi ta tỉnh lại, Tú Anh nói cho ta biết.

Cảm giác biết được mọi việc từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tú Anh.

Đột nhiên, Tú Nghiên trong lòng kinh hãi, có cảm giác toàn bộ thiên giới đều giống như bàn cờ của Tú Anh, mỗi người đều là quân cờ của hắn tùy nàng ta bố cục, từng bước bị nàng ta thao túng sinh tử.

"Sinh tử phù?"

Ngọc Hoàng thở dốc vì kinh ngạc, Quyền Du Lợi thế nhưng học được phù chú đáng sợ nhất của ma đạo?

"Ha ha a...... Đúng vậy, tất cả bọn họ đều bị ta hạ sinh tử phù, ta sống, tánh mạng bọn họ mới được đảm bảo cho nên mấy ngàn năm trước cho dù ta bị biến thành bạch long, bọn họ cũng không dám có dị tâm", Quyền Du Lợi đắc ý cười to tiếng.

"Nữ yêu nghiệt này. Đúng là tai họa trời sinh. Phụ hoàng chính vì như thế mới truyền ngôi vị cho ta, ngươi căn bản không xứng được sinh ra trên thiên giới".

Ngọc Hoàng lớn tiếng lên án, trong quan niệm của hắn sử dụng pháp thuật tà ma là một tội ác.

Khuôn mặt tươi cười của Quyền Du Lợi như bị đông lại, vị huynh trưởng này của nàng ta ngồi trên ngôi vị cao cao tại thượng nên luôn tự cho mình là thanh cao, sắc mặt kia thật sự làm cho người ta chán ghét.

"Chờ ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ hiểu được ai không xứng đáng được sinh ra trên thiên giới"

Du Lợi âm hiểm cười một tiếng, thân hình chợt lóe đã vung chưởng đánh về phía Ngọc Hoàng.

Nhưng Tú Anh sớm có phòng bị, nhanh chóng chặn trước người Ngọc Hoàng, nghênh đón một chưởng kia của Quyền Du Lợi.

"Hừ, quả nhiên là nô tài trung thành, vì chủ tử cúc cung tận tụy, đến tột cùng thì được gì?" Du Lợi giễu cợt

"Ngươi không cần quan tâm đến ta, mà tốt nên lo lắng cho sinh tử của mình đi", Tú Anh phản kích.

"Sinh tử của ta không cần ngươi lo, trận chiến này, ta thắng chắc rồi", Du Lợi tràn đầy tự tin.

"Ngươi sai lầm rồi, ngươi sẽ thất bại, hơn nữa thua thực thảm." Tú Anh chắc chắn nói.

"Hừ, ngươi là xem thiên tượng hay là bặc quẻ? Trước kia ngươi luôn lấy thiên cơ để luận mệnh, luôn tự cho là đoán đúng mọi việc, lần này ta muốn cá xem ngươi có tính ra được ngày chết của mình?"

Du Lợi nói xong, lại phóng ra một chưởng.

Lòng bàn tay như hỏa, lôi đình vạn quân, Du Lợi ở trong lòng cười lạnh, Tú Anh nếu né tránh.

Ngọc Hoàng phía sau Tú Anh nhất định sẽ bị thương, nếu Tú Anh vẫn đứng chắn thì bản thân nàng ta sẽ khó bảo toàn.

Nhưng Tú Anh cũng không phải là đèn cạn dầu, tay áo hắn vung lên đã xuất ra Thái Cực mượn lực mà chuyển hướng hỏa lực cường đại của Quyền Du Lợi đánh vào cột trụ trong điện, chỉ nghe ầm ầm rồi cột trụ đã bị cắt thành hai đoạn, vụn gỗ thi nhau rơi xuống.

"A" Mọi người sợ tới mức đều chạy trốn.

"Quả nhiên thâm tàng bất lộ, có chút bản lãnh, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta",

Quyền Du Lợi nhăn mi, lại phóng chưởng.

Tú Anh biết rõ pháp lực của Quyền Du Lợi lúc này rất mạnh nên dốc hết toàn lực ứng chiến.

Chỉ thấy hai người chợt cao chợt thấp, bôn tiền dược sau, đánh cho mãn tràng bay lên, chưởng phong bắn ra bốn phía.

Rất nhiều người lần đầu tiên chứng kiến thân thủ của Tú Anh đều kinh ngạc không thôi, bọn họ dù thế nao cũng không nghĩ tới vị Quan Tinh đại nhân luôn ẩn thân trong Vân Tiên động thiên lại có một thân võ nghệ cùng pháp lực cao cường như vậy.

Nhưng pháp lực của Quyền Du Lợi càng làm cho bọn họ sợ hãi hơn, nàng mỗi lần xuất chưởng đều bao gồm một cỗ nhiệt khí làm người ta hít thở không thông, chỉ đứng ở một bên cũng bị chưởng phong làm cho rát mặt, nếu thật sự bị đánh trúng nói không chừng lập tức hóa thành tro.

Giao thủ được một lúc, Tú Anh bắt đầu suy yếu dần, Quyền Du Lợi cười lạnh, Du Lợi cũng không còn nhẫn nại để đùa giỡn nữa, vì thế nhiệt khí hóa thành một thanh đao đột nhiên chuyển hướng, chém thẳng vào Ngọc Hoàng.

Ngọc Hoàng tức giận khiêu khích của Du Lợi liền chủ động nghênh chiến.

"Ngọc Hoàng, không thể", Tú Anh lớn tiếng cảnh cáo.

Nhưng Ngọc Hoàng làm sao nghe lọt tai, hắn tự tin là pháp lực tinh tiến không nhỏ, có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Quyền Du Lợi. Vì thế hai tay cũng vung lên tạo thành tấm chắn trước mặt, ngăn cản kiếm của Quyền Du Lợi.

Không ngờ, lực đạo của kiếm so với Ngọc Hoàng nghĩ lớn hơn rất nhiều, trong nháy mắt va chạm hắn đã cảm thấy hai tay đau nhức vô cùng, cả người bị hất bay lên, đụng vào long ỷ rồi ngã luôn trên đó.

"Ngọc hoàng!" Tú Anh vội chạy đến bên Ngọc Hoàng, nâng hắn lên.

"Hừ, bằng ngươi cũng muốn đấu với ta", Quyền Du Lợi ngạo nghễ đứng thẳng, lấy ngón tay vuốt ve hỏa kiếm, cười khinh miệt.

Ngọc hoàng sắc mặt trắng bệch, vạn vạn không nghĩ tới chính mình không chịu được một kích của Du Lợi, vừa thẹn lại vừa tức liền hướng Tú Anh cuồng nộ rống to

"Ngươi không phải nói nàng ta sẽ chết trước mặt trẫm sao? Vì sao còn chưa chết? vì sao?"

"Ta sẽ chết trước mặt ngươi? ngươi quả thực là đang nằm mơ", kiếm trong tay Quyền Du Lợi đột nhiên không báo động mà lại tập kích Ngọc Hoàng lần nữa.

Tú Anh vội vàng vươn hữu chưởng, lấy khí bức trụ hỏa kiếm, kiếm bởi vậy đứng ở giữa không trung, bất quá, pháp lực của Tú Anh không đủ để giằng co với Quyền Du Lợi, kiếm vẫn rục rịch mà tay đã bị nhiệt khí đốt làm bị thương.

"Ngươi cho là ngươi thắng được ta sao?"

Quyền Du Lợi cuồng tiếu một tiếng, lại lần nữa tăng thêm lực, kiếm lại hóa thành ba con hồng xà, tấn công cùng lúc bào cánh tay, ngực và đùi của Tú Anh.

"Ngô......"

Tú Anh mi tâm vừa nhíu, thối lui ra sau, quần áo trắng như tuyết của nàng lần đầu tiên nhuốm đầy máu.

"Ha ha ha...... Tú Anh đã nhìn rõ chưa? Đây là pháp lực hiện tại của ta, không có bất kỳ kẻ nào trên thiên giới có thể ngăn cản được ta"

Quyền Du Lợi đắc ý cười to.

Tú Nghiên nhìn toàn bộ sự tình chẳng những không có chút vui sướng mà còn âm thầm lo lắng thay Quyền Du Lợi, năng lực của Tú Anh tuyệt đối không chỉ có như vậy, nàng nhất định còn có mưu kế gì khác, nhất định còn có...

"Không, còn có một người ngăn cản được ngươi."

Tú Anh nhìn chằm chằm Quyền Du Lợi, chậm rãi mỉm cười.

"Nga? Là ai?" Quyền Du Lợi nhăn mi.

Tú Anh không nói, giơ tay ra, Đoạt Hồn thần kiếm vẫn được đeo bên hông của Quyền Du Lợi đột nhiên ra khỏi vỏ, bay đến trên tay nàng.

Quyền Du Lợi ngẩn ra, lập tức cười khẩy nói:

"Như thế nào, ngươi cho là ngươi dùng thanh kiếm kia có thể đối phó ta?"

"Đúng vậy! Thanh kiếm này được đúc để hôm nay đối phó với ngươi", Tú Anh nhìn Du Lợi.

"Thực buồn cười! đó chẳng qua là do ngươi giúp Tú Nghiên tục mệnh..." Du Lợi khinh miệt nói.

"Ngươi nói đúng, cho nên kiếm này cũng chính là mệnh của Tú Nghiên, nếu kiếm bị hủy, ngươi nghĩ nàng sẽ thế nào?" Tú Anh cắt đứt lời Du Lợi.

"Cái gì?" Du Lợi ngây ngẩn cả người.

"Ngươi hẳn là biết, Tú Nghiên không có tâm, nàng có thể sống toàn dựa vào thanh kiếm này, nếu kiếm bị hủy......"

Tú Anh nói xong nhìn Tú Nghiên một cái, tay hơi sử dụng lực làm thần kiếm liền run rẩy.

Tú Nghiên vẻ mặt khôn chút huyết sắc, nhìn chằm chằm Tú Anh, nàng rốt cuộc hiểu được nguyên nhân năm đó nàng ta cứu nàng.

Tú Anh muốn Quyền Du Lợi tự tay kết thúc sinh mệnh của mình!

"Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?" Quyền Du Lợi trong lòng lo lắng.

"Nàng vốn nhờ vào kiếm khí để duy trì hình người mấy ngàn năm nay, nếu kiếm bị hủy, nàng sẽ hội phi yên diệt, hóa thành không khí"

Tú Anh lạnh lùng cười, xoay mình dùng toàn lực.

"Không! Dừng tay -"

Quyền Du Lợi hoảng sợ nhằm về phía Tú Anh, nhưng Du Lợi còn không kịp ngăn cản, thần kiếm trong tay Tú Anh đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, lả tả rơi xuống.

Du Lợi như ngừng thở, trố mắt nhìn Tú Anh, không hiểu vì sao nàng ta lại làm vậy.

"Ngươi tựa hồ thực kinh ngạc, bất quá, ngươi lại ngốc lăng, Tú Nghiên sẽ chết."

Tú Anh mặt không chút thay đổi nói.

Du Lợi vội xoay người liền thấy Tú Nghiên giống như bị rút hết tinh khí, mềm mại ngã xuống.

"Tú Nghiên!" Du Lợi quá sợ hãi, vội vàng chạy đến, ôm lấy nàng.

Tú Nghiên suy yếu nhìn Du Lợi, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không ra lời.

Không cần trúng kế...... Không cần trúng Tú Anh kế......

Quyền Du Lợi mở to hăm mắt, ngực đau đến không thở nổi, giờ khắc này Du LỢi mới hiểu được miệng tuy nói hận nàng nhưng cũng là yêu, hận càng nhiều, yêu càng sâu đậm, cho dù nàng đã làm chuyện gì, Du Lợi đều không nỡ giết nàng, cho nên mới dùng đủ các lý do, các phương pháp để giữ nàng bên mình.

Chỉ cần có thể lưu lại Tú Nghiên, Du Lợi không thèm để ý nàng từng tổn thương mình hay có thật sự yêu mình hay không...

"Tú Anh, nhanh đem tâm của nàng giao ra đây"

Du Lợi ngẩng đầu, lo lắng, phẫn nộ la to.

"Ngươi muốn lấy tâm của nàng?" Tú Anh cười khó hiểu.

"Đúng, mau lấy ra đây. Nàng là đồng bạn của ngươi, ngươi thực sự muốn nàng biến thành tro bụi sao?"

"Ta xác thực không muốn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn như vậy, nhưng ta không thể giúp được gì, bở vì tâm của nàng không ở trong tay ta"

"Cái gì? vậy tâm của nàng đâu? Tâm của nàng ở nơi nào", Quyền Du Lợi vội vã hỏi.

"Tâm của nàng ở ngay trong cơ thể ngươi, mấy ngàn năm qua luôn tồn tại trong ngực ngươi, trái tim đang đập trong ngực ngươi kia chính là của nàng cho ngươi"

Tú Anh mặt lạnh, gằn giọng nói từng tiếng.

Quyền Du Lợi sắc mặt kinh biến, cả người chấn động.

Đang đập tron lồng ngực của hắn chính là tim của Tú Nghiên?

Này...... Điều này sao có thể?

"Năm đó nàng bị ta lợi dụng, ngộ sát ngươi, sau khi hiểu ra thương tâm muốn chết nên mới liều mình lấy tim của mình cho ngươi, giúp cho ngươi tiếp tục sống sót"

giọng của Tú Anh vừa châm chọc lại vừa bất đắc dĩ.

"Nàng...... Đem tim cho...... Ta?"

Du Lợi vẫn nghĩ vì mình pháp lực cường đại nên mới chống được một đao kia mà còn sống...

"Nếu không có nàng, ngươi đã sớm chết từ lâu"

Quyền Du Lợi không tin nổi, cúi đầu vẫy tay, cởi bỏ rủa thuật trên người Tú Nghiên vội hỏi

"Đúng vậy sao? Là ngươi đem tim của ngươi cho ta?"

Tú Nghiên rốt cục có thể nói được, nước mắt rưng rưng, vô lực thở dài

"Đó là...ta nợ ngươi"

Ngực Du Lợi co rút nhanh, có kinh hãi, có đau, có cảm kích còn có sự hổ thẹn và hối hận càng nhiều hơn.

Thì ra là Tú Nghiên cứu ta, nàng đâm ta một đao nhưng lại trả cho ta một mạng, một trái tim.

Ta lại không hay không biết, vẫn ghi hận trong lòng, thậm chí còn dùng các loại phương pháp để nhục nhã, khi dễ nàng...

"Ngươi...đứa ngốc này, sao lại không nói cho ta biết chuyện này? Vì sao vẫn để ta tiếp tục hiểu lầm ngươi? Vì sao?"

Du Lợi ôm sát Tú Nghiên, đau lòng la to.

"Ta...... Cũng đã quên....khi tưởng đã chết đi, tình yêu cùng phần trí nhớ về ngươi đều bị phong ấn. Bất quá, hiện tại ngươi đã biết chân tướng, không còn.. hận ta. Ta liền...an tâm"

Tú Nghiên vùi đầu trong lòng Du Lợi.

Có thể giải trừ những khúc mắt giữa bọn họ, chỉ cần Du Lợi biết Tú Nghiên thật sự yêu thương nàng ta, Tú Nghiên cũng không còn gì nuối tiếc nữa.

Tinh thần được thả lỏng, tinh khí của nàng liền nhanh chóng tan rã, ý thức bắt đầu mơ hồ, thanh âm cũng dần suy yếu.

"Tú Nghiên! Tú Nghiên!"

Quyền Du Lợi phát hiện thân thể của Tú Nghiên dường như sắp biến mất, sợ tới mức lớn tiếng la.

"Muốn cứu Tú Nghiên, phương pháp duy nhất là giết ngươi, đem tim của nàng trả lại cho nàng"

giọng của Tú Anh đột nhiên lạnh lùng vang lên.

Quyền Du Lợi trong lòng rùng mình, trừng mắt Tú Anh.

"Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cứu nàng, dù sao, vương vị thiên giới cũng đã sắp tới tay, nếu ngươi trả lại tim cho nàng thì chết là cái chắc, như vậy thì giấc mộng đế vương bấy lâu nay của ngươi sẽ không thể đạt thành", Tú Anh lại cười lạnh, mỉa mai.

"Ta đã hiểu nguyên nhân vì sao ngươi cứu Tú Nghiên, ngươi muốn lợi dụng nàng để lấy mệnh của ta"

Quyền Du Lợi cắn răng căm tức, rốt cuộc hiểu vì sao Tú Anh cam nguyện tổn hao nguyên khí giúp Tú Nghiên tục mệnh, thật âm hiểm, từ mấy ngàn năm trước đã sắp đặt mưu kế.

"Đúng vậy." Tú Anh thản nhiên thừa nhận.

"Ngươi cho là ngươi có thể được như ý?"

"Đương nhiên, ta lấy sinh mệnh của tất cả mọi người ở đây làm tiền đặt cược, cá rằng ngươi nhất định sẽ cứu nàng", Tú Anh nói chắc như đinh đóng cột.

"Ngươi......" Du Lợi trừng mắt, đúng là không thể phản bác......

"Quyết định nhanh một chút đi, của nàng thời hạn đã đến." Tú Anh nhắc nhở.

Du Lợi hoảng sợ nhìn Tú Nghiên trong lòng, trong đầu xẹt qua những ký ức xa xưa.

Bao nhiêu năm tháng trôi qua, Du Lợi trước sau chỉ để ý đến mưu quyền đoạt lợi, một lòng muốn hạ bệ huynh trưởng để ngồi lên long ỷ cao cao tại thượng, chứng minh năng lực và giá trị của mình. Cho dù bị nguyền rủa thành rồng, Du Lợi vẫn không từ bỏ được dục vọng và dã tâm của mình, luôn cảm thấy khao khát, luôn cảm thấy không đủ, luôn tịch mịch...

Chỉ có thời gian ở cùng Tú Nghiên, Du Lợi mới cảm thấy yên ổn.

Nếu không có nàng bên cạnh, Du Lợi trở thành Ngọc Hoàng cũng không còn ý nghĩa.

"Không cần......" Tú Nghiên bỗng nhiên mở to mắt, mỏng manh hô.

"Tú Nghiên?" Du Lợi cúi đầu nhìn chằm chằm nàng.

"Không cần chết...hảo hảo...bảo tồn...tâm....ta yêu ngươi...... Dù sao...... Ta đã sống lâu lâu lắm...... Đủ......"

Tú Nghiên thâm tình nhìn Du Lợi, nhưng ánh mắt đã trở nên mơ hồ

Ngực của Du Lợi nóng lên, bị tình yêu sâu đậm của nàng lay động.

Tâm của Tú Nghiên đã ở bên cạnh ta mấy ngàn năm, bây giờ ta nên đem tâm trả lại cho nàng, lúc trước ta vì nàng mà sống, sau này nàng sẽ vì ta mà sống...

Du Lợi không chờ, đứng dậy, ngạo nghễ nhìn Ngọc Hoàng một cái, sau đó mới quay sang Tú Anh, nở nụ cười không hối hận.

"Ngươi thắng, Tú Anh, nhưng ta cũng không có thua, bởi vì, ta đã có được cái mà ta muốn có nhất, mà ngươi lại vĩnh viễn không bao giờ chiếm được"

Dứt lời, Du Lợi dùng pháp lực xé ngực của mình ra, đem trái tim nóng hổi, đỏ chói mắt.

"A", mọi người bị cảnh tượng này hoảng sợ đến mức la lên, ngay cả Ngọc Hoàng mặt cũng biến sắc.

Quyền Du Lợi đem tâm ấn vào ngực trái của Tú Nghiên, sau lại gắt gao ôm lấy nàng, ngực của hai người dán chặt vào nhau, cùng nhau cảm thụ nhịp đập của trái tim.

"Ha ha ha...... Không còn ai có thể chia cắt chúng ta ra, ta vĩnh viễn sống trong lòng Tú Nghiên, trong tim nàng ta là vương..ha ha..."

Quyền Du Lợi cao giọng cười to, quanh thân nổi lên một trận gió xoáy mãnh liệt, làm cho mọi người trong điện đều lắc lư, ngả xuống, các băng vải cùng đèn lồng bị rách tan nát. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, hắc bào của Du Lợi vung lên, bao lấy nàng ta cùng Tú Nghiên, cả hai rời đi, không thấy tung tích.

Một lúc sau, mọi thứ mới an tĩnh trở lại, mọi người trong lòng vẫn còn sợ hãi lóp ngóp bò dậy, Ngọc Hoàng tim vẫn còn đập loạn nhịp, ngạc nhiên không tin nổi muội muội mà hắn e ngại nhất đã biến mất.

Chỉ có Tú Anh chậm rãi đi đến chỗ Tú Nghiên vừa nằm, nhặt lên một sợi tóc đen bóng, mềm mại, nắm chặt trong tay.

"Ngươi sai lầm rồi, Quyền Vương. Kỳ thật, ta cũng không có thắng, bởi vì từ lúc nàng đem tâm đưa cho ngươi, ta cũng đã thua, đã mất nữ nhân ta yêu nhất..."

Tú Anh nhìn ra ngoài điện, buồn bãi lẩm bẩm.

"Chúng ta muốn đi đâu?" Nàng hỏi.

"Đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa thiên giới", Du Lợi nói.

"Vậy đi Nhân Gian Giới đi! Ta nghĩ lại cùng ngươi trải qua cuộc sống ở đó một lần nữa", Tú Nghiên ôn nhu nói.

"Nhân Gian Giới thực náo nhiệt, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, một mình ngươi có thể chứ?", Du Lợi lo lắng.

"Ta có ngươi! Ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta, phải không?"

"Ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi...Cho nên, không cần khổ sở cũng không cần bi thương..."

"Được", Tú Nghiên đáp sảng khoái nhưng mắt đã sớm rơi lệ.

"Nhớ kỹ, đây không phải ly biệt, ta yêu ngươi, bất luận ngươi ở nơi nào, ta cũng sẽ ở đó."

"Ta biết......" Tú Nghiên nghẹn ngào nói.

"Đi thôi, ta đi cùng ngươi đoạn đường cuối"

Du Lợi ôm chặt nàng, hôn lên môi nàng.

Bọn họ dựa sát vào nhau, xuyên qua tầng mây, không ngừng rơi xuống, dần dần hai thân ảnh hóa thành một, Du Lợi biến thành gió, hóa thành trần, hóa thành không khí, hóa thành vô hình, hóa thành quyến luyến sâu sắc nhất của Tú Nghiên, thật dài lâu, thật vĩnh viễn...

Chương kết

==

Jessica vội vã chạy đến bệnh viện.

Sáu lần đi trễ trong một tuần đúng là thành tích đáng nể mà không ai có thể đạt được ngoài Sica.

Quan trọng hơn, đây lại là tuần đầu tiên cô nàng được nhận vào làm nữa chứ.

Sica luôn cảm thấy thắc mắc là vì sao đến giờ mình vẫn chưa bị đuổi... Ơn trời phù hộ chăng ?? Nhưng thôi dẹp chuyện đó qua một bên đi... Trước mắt cô phải chạy nước rút về đích đã, Sica thật không muốn đến muộn giờ làm thêm lần nào nữa.

"JESSICA"

Tiếng của trưởng khoa nghiêm nghị vang lên khi cô nàng đang đứng thập thò ở cửa phòng khoa tim mạch. Sica tinh ranh muốn lén lút chờ thời cơ mà lẻn vào chôm lấy đồng phục, dốc toàn tâm chăm chú rình mò nên khi nghe tiếng gọi vọng lại từ phía sau, cô hoảng hốt giật bắn người.

"Dạ~~~ có em"

Sica ủ rủ quay lại đằng sau, đứng thẳng dậy trưng ra bộ mặt đáng thương tỏ vẻ hối lỗi. Hai tay nàng chắp lên trước cúi đầu nhận tội.

"Cô còn tiếp tục như thế này đến bao giờ hả?? Sẽ ra sao nếu bệnh nhân bất ngờ lên cơn đau tim trong khi cô bác sĩ còn đang cuộn mình trong chăn mà ngáy ngủ??"

Sica mếu mặt, thấp giọng đáp

"Vâng... em xin lỗi. Sẽ không có lần nào nữa.. e hứa..

Cơ mà trưởng khoa à... Em... không có hay ngáy trong lúc ngủ T^T"

Trưởng khoa làm mặt ngầu liếc nhìn Sica, xong tiếp tục lớn tiếng

"Đây là lần thứ mấy cô nói câu này rồi?? Nếu biết bản thân khó thức dậy thì hãy đặt báo thức thật to... Cô nên nhớ mình là một bác sĩ... Cô có trách nhiệm với mạng sống của bệnh nhân... Đừng để bản thân gây ra lỗi lầm vì những điều nhỏ nhặt đó."

"Vâng... em có đặt rồi... volume maximum lớn đến nỗi cô hàng xóm cuối ngõ còn bị đánh thức nha"

Sica ngẩng đầu, miệng cười hớn hở kể lại với vẻ vẻ mặt tự hào.

"Thế còn cô??"

"Dạ... em... em có nghe chứ... nhưng vừa tỉnh táo đứng dậy tắt báo thức... xong vào chà răng thì lại không chịu được, ngã xuống bồn tắm mà ngủ tiếp ạ :"( "

Trưởng khoa nhíu mày nói tiếp

"Vậy thì thêm một cái báo thức ở phòng tắm nữa... đặt ở mọi nơi mà cô hay ngã xuống rồi thiếp đi luôn không thèm tỉnh dậy ấy..."

Jessica cuối đầu lần nữa, thỏ thẻ đáp lời

"Để xem... phòng ngủ... phòng tắm... phòng ăn... phòng khách... kho chứa đồ... hành lang!!??... sân vườn !!?? ... tủ áo!!??... em nghĩ là nhà mình không còn chỗ nào để đặt đồng hồ báo thức nữa rồi.. *-* "

"Yah... nếu thế thì cô dọn hẳn vào đây đi...Vậy thì không sợ ngủ luộn vì chắc chắn mọi người qua lại sẽ không để yên cho con sâu ngủ nằm ngáy o o trong phòng làm việc như cô đâu."

Sica lập tức lên tiếng thanh minh

"Trưởng khoa à... em không có ngáy a~... Cơ mà em cũng đã thử ngủ lại phòng làm việc một lần rồi."

"Kết quả??"

"Vẫn muộn...(!!=.=) ... Bác sĩ Hwang bắt gặp em cuộn tròn dưới bàn làm việc luôn..."

Trưởng khoa lắc đầu ngao ngán, thiệt hết cách với cô gái này rồi... haizzz

Sica tiếng lại gần cầm lấy vạt áo người đó mà đung đưa mấy cái, dáng bộ ngây thơ nhỏ nhẹ cất lời

"Em nghĩ nó là một tổn thương tâm lý đó ạ... Lúc còn nhỏ mỗi lần em dậy sớm thì mẹ lại làm món bánh mì thịt kẹp dưa leo bắt em ăn hết ..T^T.. Trưởng khoa biết dưa leo là loại thực phẩm kinh khủng như thế nào mà (!!??) Từ đó em quyết tâm ngủ thật muộn để không bị ép ăn cái món ấy... Nhớ lại vị của nó thôi là đã muốn buồn nôn rồi"

Làm vẻ mặt khó chịu như muốn nôn, Sica tiếp tục van nài

"Trưởng khoa hãy thông cảm cho những di chứng tâm lý mà em phải gánh chịu đến giờ đi nha..."

"Thiệt là... Để chuyện đó qua một bên đi... Giờ thì bắt tay vào việc nào... Có một bệnh nhân vừa trãi qua ca phẫu thuật thay tim chuyển đến từ viện khác. Em sẽ phụ trách theo dõi ca này. Yên tâm. Vì em mới vào làm nên sẽ có bác sĩ nhiều kinh nghiệm chỉ dẫn. Cố mà hoàn thành tốt ấy cô bé."

"Yes... Sir..."

Nở một nụ cười tươi như hoa, Sica nhanh nhảu nhận lệnh. Thế là lần này cũng qua ải trót lọt. Cô nàng chạy bén đi chuẩn bị để bắt đầu một ngày làm việc... À không ba phần tư ngày thôi vì bây giờ đã quá chính giờ rồi.

Trưởng khoa nhìn theo dáng bộ lóc chóc của cô bé ấy, phì cười

"Hai mươi sáu tuổi rồi nhưng em vẫn không chịu lớn à... Jessica"

--

Nhanh chóng nhận lấy hồ sơ của bệnh nhân mình vừa nhận, Sica đọc lướt qua một lượt.

"Xem nào... Nữ... Hai mươi tám tuổi... Được chẩn đoán bị mắc chứng cơ tim hạn chế khiến cho các cơ trên thành tim trở nên xơ cứng và không thể chứa được lượng máu như bình thường.


Trái tim bắt đầu gặp vấn đề với sự tăng trưởng quá mức làm kích thước tim to gấp đôi trái tim bình thường khác sau một cú sốc tâm lý ??.


Đã được điều trị bằng cách sử dụng máy điều hòa nhịp tim nhưng không hiệu quả.

Biến chứng: bệnh nhân không thể thở sâu, cảm thấy mệt mỏi và tim luôn đập nhanh như đang hồi hộp với 240 nhịp một phút.??

Kết luận: Phẫu thuật thay tim để bảo toàn mạng sống."

Sica khó hiểu lầm bầm

"Kì lạ, người bình thường đều có nhịp đập trung bình là 68 và 90 lần một phút. Huống hồ ở đây lại ghi chép rằng tim đột ngột phát triển nhanh qua một cú sốc tâm lý. Thật là một trường hợp vô cùng hiếm gặp."

Với một bác sĩ ít kinh nghiệm như Sica thì đây là một cơ hội tốt để học hỏi. Người đặc biệt như vậy, phải đi gặp ngay mới được.

Nghĩ thế, cô nàng đóng vội tập hồ sơ trên tay lại, tiến thẳng đến phòng bệnh. Với chiếc áo blouse trắng cùng ống nghe trên cổ, Sica rất ra dáng bác sĩ lành nghề, khác hẳn bộ dạng luộm thuộm khi nãy,

-

Người đó đang nằm tại phòng bệnh hạng nhất. Khi Sica đẩy cửa bước vào thì thấy một cô gái gầy yếu đang ngồi trên giường bệnh, hướng nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi từ cửa sổ làm cho người ta không thể nhìn rõ mặt.

"Thật có lỗi... tôi đã tới trễ... chúc mừng cô đã thay tim thành công... Từ giờ tôi sẽ phụ trách theo dõi bệnh tình đến khi cô hoàn toàn hồi phục."

Sica nở nụ cười tươi trên khuôn mặt xinh xắn.

"Ngươi chính là Jessica Jung.??" Người nọ yếu ớt hỏi.

Sica cả người chấn động, chợt đứng yên, vẻ tươi cười trên mặt cũng khựng lại.

Thanh âm của người kia đã làm tâm cô xao xuyến dữ dội.

"Ta vẫn rất muốn trông thấy ngươi......" giọng cô gái có vẻ chờ mong.

Dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, Sica mới dần nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó.

Hai cặp mi cong vuốt mà Sica thích nhất... ánh mắt câu hồn làm cho người ta mê muội... sống mũi thẳng thanh thoát vô cùng cuốn hút... và cuối cùng là đôi môi căng mọng hấp dẫn mà Sica vốn không thể chối từ...

Người đó là ai vậy?

Vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc như thế?

Đau lòng như thế?

Sica giật mình ngạc nhiên, đi đến bên cô gái ấy, tâm bắt đầu hoảng loạn, hô hấp trở nên gấp gáp, máu trong cơ thể cô như đang sôi trào...

Nước mắt... Đột nhiên tràn mi...

"Xin chào, tôi là Yuri... Kwon Yuri..."

Yuri mỉm cười nhẹ, đưa tay về phía Sica, ánh mắt đượm buồn chợt léo lên tia nhìn rạng rỡ.

Sica không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào con người ấy, sau đó đột nhiên tiến lên, ôm chặt lấy Yuri.

Không nhớ ra cái gì...

không nghĩ được lý do...

Mọi thứ thật mơ hồ...

Nhưng Sica biết rõ...

Cô yêu con người này... rất yêu cái người tên là Kwon Yuri đang ở trước mặt cô.

Đã từ rất lâu... rất lâu rồi...yêu người ấy.

Yuri không một chút kinh ngạc, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm lấy Sica, nở nụ cười hạnh phúc.

"Có lẽ đó là trực giác...

Nhưng mọi chuyện chắc em không cần phải hỏi rõ...

Trong chính đôi mắt em tôi nhìn thấy cả tương lai... Nơi khoảnh khắc chúng ta nhìn nhau...

Dù nó chợt biến mất nhưng tôi nghĩ tôi đã tìm thấy người tri kỉ...

Tôi biết điều này có thể hơi khó tin... nhưng tôi khẳng định nó là thật...

Rằng...

Tôi đã yêu em từ trước khi chúng ta gặp gỡ...

Tôi nghĩ tôi đã mơ về em trong suốt cuộc đời mình...

Tôi biết tôi vẫn yêu em ngay giây phút chúng ta nhìn thấy nhau...

Và rồi... Tôi vẫn sẽ chờ em đến hết cuộc đời này...

Chẳng cần lý do nào cả... Chỉ là cảm xúc trọn vẹn mà tôi cảm nhận được...

Trong đôi mắt em... tôi nhìn thấy tất cả..."

Những câu hát cất lên... chất giọng yếu ớt... rung rung nhưng đủ làm cả bầu trời của Sica lay động...

Nước mắt cô cứ thế tuôn tràn ướt đẫm cả đôi vai gầy của Yuri, đôi tay cô ôm chặt lấy người con gái trước mặt như thể nếu cô nới lỏng dù chỉ một chút thôi, người đó sẽ lại biến mất.

"Nó không hay nhĩ?? Lạc giọng một tí...hì..."

Tách Sica ra một chút, hai bàn tay Yuri áp vào gương mặt xinh đẹp của người cô yêu, ánh nhìn trìu mến

" Yul đã tập rất lâu rồi... Yul muốn hát nó cho người con gái Yul yêu khi chúng ta gặp lại.."

"Không... rất hay mà... "

Sica nức nở, nói trong tiếng nất.

"Yul yêu em"

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má Yuri... Lần đầu tiên nước mắt cô rơi... nó rơi vì hạnh phúc dâng trào.

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở cạnh nhau đúng không... mãi mãi không xa lìa?"

"Uhm... mãi mãi ở cạnh nhau... mãi mãi không xa lìa... Từ giờ sẽ không còn khổ sở... không còn bi thương... Chỉ có nụ cười và hạnh phúc thôi... được chứ??"

"Được"

Sica ôm chầm lấy Yuri lần nữa, cảm giác ở trong vòng tay này thật dễ chịu, thật an toàn.

Sica biết từ giờ, không gì ngăn cách được họ.

À không... mỗi chúng ta đều biết được một điều... chỉ cần hai con tim mãi hướng về nhau... dù là không gian xa cách muôn trùng hay thời gian biệt ly bất tận cũng không thể chia cắt được ...

Thứ gọi là tình yêu...

Bờ môi họ cuốn lấy nhau... hơi thở quyện thành một... trao cho nhau sự ngọt ngào cùng thõa lắp nỗi nhớ nhung khôn nguôi...

"Em yêu Yul"

"Yul biết......"

-

*Khụ Khụ*

Tiếng người ho khan phía cửa phòng như đánh động hai con người đang say đắm trong thế giới riêng của họ.

"Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi, không nên vận động nhiều ha"

Nữ bác sĩ nhìn hai người họ rồi cất giọng như trêu đùa.

Jessica ngẩng đầu, thì ra là vị tiền bối đầy uy danh mới chuyển về khoa tim mạch trước cô ba tháng, nhưng cho đến giờ này cô vẫn chưa có lần nào chạm mặt. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hơi ngượng ngùng, Sica rời khỏi vòng tay Yuri, toan bước xuống giường. Yuri nhanh chóng nắm lấy tay người con gái của mình kéo lại khiến Sica ngã vào lòng cô.

"Người quen cả thôi... Sica không cần lo lắng."

Yuri ôn tồn nói nới cô ấy rồi hướng về vị bác sĩ kia mà mỉm cười.

Bác sĩ cũng đáp lại nụ cười đó rồi chậm rãi quay đi, đóng lại cánh cửa phòng bệnh.

Sica chau mày

"Uhm.. Đúng rồi... Người này nhìn rất quen...hình như đã từng gặp qua..."

Yuri vùi mặt hít hà hương thơm trên tóc Sica, mỉm cười nói khẽ

"Nhất định là vậy rồi."

.

.

.

Nhân gian giới ...

Hạnh phúc bên nhau...

Quyền - Trịnh không cần phân tranh...

Lợi - Nghiên mãi không chia lìa...

Hoàn

====

Cáo lỗi vì chậm trễ... Chỉ là mình muốn đợi đến khi có một cái kết vừa ý thôi...

Cuối cùng cũng xong rồi a~...

Đọc fic vui nhá :D

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me