TruyenFull.Me

Dieu Lang Quen O Ai Cap

Akisu sau khi hiểu rõ được tình hình liền lao đi ra khỏi lều, cùng lúc đó đụng trúng đám quân lính đang ráo riết tìm Pharaoh đang mất tích. Vốn dĩ đội quân tinh nhuệ ai cũng biết tính tình thích đi đánh lẻ của Pharaoh nhưng tự nhiên thấy cột khói từ phía dưới cánh rừng như báo hiệu điều gì đó khiến cho quân đội không thể bình tĩnh mà phải đưa quân nhanh chóng đi xuống bìa rừng tìm kiếm nơi phát ra luồng khói đó. Dẫn đầu không ai hết chính là Doiri Ansy đang chỉ huy binh lính chia ra các hướng khác nhau xuống bìa rừng để tìm kiếm.

Akisu cũng trà trộn vào đám người đó mà đi xuống bìa rừng. Rất nhanh đã tìm thấy được vách đá nơi có ngọn lửa sâu bên trong. Cả đoàn người đi vào thì cảnh tượng vị Pharaoh của họ đang được quấn một tấm vải ở phía bên vai một cách tạm bợ, cả người thì dựa hẳn vào vách đá, trán thì lấm tấm mồ hôi đang được người bên cạnh thấm đi.

Nàng vừa nhìn thấy đoàn người liền vô cùng mừng rỡ, không dài dòng mà đi vào chủ đề chính.

"Điện hạ bị thương ở bả vai sau lưng vết thương có độc lại bị rơi xuống nơi đây nên đã chìm trong hôn mê."

Sau khi nàng kể lại tình trạng của Pharaoh cho đám lính nghe, dường như vẫn còn thiếu sót mà dặn dò.

"Mấy người mau đưa điện hạ về doanh trại, cử vài người nhanh nhẹn trở về tìm thái y chuẩn bị vài thứ chờ điện hạ tới nơi liền chữa trị, chất độc ấy nếu thấm vào tim hậu quả sẽ khôn lường."

Nghe lời chỉ thị của nàng mọi người đều ngơ ra, từ trước tới giờ họ rất khi tiếp xúc với vị Vương phi này, mặt khác nàng không có quyền lực gì trong tay nên không có ai là kính trọng nàng. Nên khi nghe lời chỉ thị của nàng mọi người không biết phải làm gì. Nhưng Doiri Ansy sau khi nghe xong những chỉ thị đó tuân thủ thực hiện nhanh chóng. Một đoàn quân hoạt động nhanh nhẹn theo đường tắt trở về doanh trại tìm thái y chuẩn bị thuốc. Còn những người khỏe mạnh sẽ đưa Pharaoh trở về, những người còn lại hộ tống Vương phi về trại.

Lúc nàng trở về doanh trại thì Pharaoh đang chữa trị, nàng không suy nghĩ gì nhiều liền đi tới lều của Pharaoh nhưng lại bị chặn lại người của Vương hậu đã túc trực xung quanh nơi chữa trị, vừa thấy nàng Vương hậu ở đâu cũng đi tới.

Ánh mắt đầy sát khí như những đốm lửa nổ bùm bụp, nàng ta lao nhanh về phía nàng bàn tay ấy giơ lên không trung chỉ muốn tát nàng một bạt tai liền ngưng lại giữa không trung. Đây không phải là giây phút nàng ta nên tức giận, tính mạng của Pharaoh còn đang rất nguy kịch, nàng ta không thể làm mất uy quyền của người phụ nữ quyền lực nhất của Ai Cập trong hoàn cảnh này.

Nhưng thay vào đó là một dải băng ngôn từ không cánh mà bay thẳng vào trái tim nàng.

"Vương phi điện hạ đã có ta lo rồi người cũng nên trở về lều của mình thì hơn." Nhưng trước khi buông tha cho nàng thì Vương hậu còn để lại lời đe dọa. "Nhưng nếu tính mạng của Pharaoh có gì ta e rằng có vài mạng người không thể giữ được."

Lời nói của Vương hậu như xoáy sâu vào tim nàng, chẳng lẽ họ nghĩ nàng là người ra tay sát hại Ramesses. Nhưng nàng lại suy nghĩ vốn dĩ là những việc vừa xảy ra đang nhắm vào ai nàng hay là Ramesses.

Một khoảng thời gian trước Akisu có nói nàng nên cẩn thận với Vương hậu chẳng lẽ là nàng ta ra tay với nàng nhưng tại sao Ramesses lại biết mà bảo vệ cho nàng kịp lúc như vậy. Chẳng lẽ ngoài Vương hậu ra còn có ai khác.

Cả đoàn người trở về thành Thebes sớm hơn dự định, tính trạng tình mạng của Pharaoh vẫn như một dấu chấm lửng không biết kết quả rõ ràng chỉ có thể cầu cho thần phù hộ tình mạng cho đứa con của mình. Đồng thời lúc đó đền Karnak cũng ồn ào không kém, tại chánh điện có vô số quan quân được tụ lại bên dưới của Vương hậu. Ở Ai Cập Vương hậu có vai trò rất quan trọng không chỉ là thay Pharaoh trông coi hậu cung mà Vương hậu còn là người có quyền lực chính trị cao nhất chỉ sau Pharaoh. Không chỉ vậy Nefertari trước khi lên ngôi Vương hậu đã có thế lực ở đền Karnak lời nói của nàng như chỉ thị gián tiếp của thần.

Không chỉ có quan quân tới chánh điện, ngay cả Vương phi cũng được kêu tới, thật sự các vị quan vẫn còn rất hoang mang không hiểu tại sao tính mạng của Pharaoh lại rơi vào nguy hiểm.

"Chắc mọi người rất thắc mắc tại sao tình trạng của Pharaoh như vậy, ta nghĩ người biết rõ nhất phải là Vương phi Lotus."

Vương hậu đứng trước chánh điện đầy uy quyền dõng dạc nói xuống bên dưới, đôi mắt vẫn không lay động chăm chăm vào dáng người của nàng. Lời nói của Vương hậu như mang một làn sóng khiến cho mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía nàng. Nàng vô cùng không hiểu ý của Vương hậu nhắm tới mình là gì.

"Vương hậu người nói vậy là có ý gì."

"Ý gì. Vương phi người thật sự không hiểu những gì ta nói sao. Vốn dĩ đêm hôm đó người đã viết thư nhờ tỳ nữ của mình đưa thư tới cho Pharaoh, ta thấy nàng ta rất loay hoay nên đã giúp đỡ sẽ đưa bức thư ấy dùm người tới Pharaoh. Trên tay ta vẫn còn giữ bức thư có dấu ấn của Vương phi. Chính người đã bày ra những trò này để hãm hại Pharaoh."

Khi nghe những lời nói đầy mũi tên chĩa vào nàng bản thân vô thức lắc đầu chống đối.

"Không phải ta, ta không hề biết có bức thư nào cả ta tới nơi đó là do Pharaoh cử tướng quân Doiri Ansy thông báo cho ta."

"Vương phi tội ác của người, người không nhận lại còn đổ trách nhiệm lên tướng quân Doiri Ansy cả hoàng thành Thebes này ai mà không biết tướng quân đi theo Pharaoh từ nhỏ trở thành về tôi trung thành."

Lúc này nàng hướng ánh nhìn về phía Doiri Ansy không mong mỏi hắn đứng về phía của nàng chỉ muốn hắn nói sự thật.

"Vương phi quả thật ta có tới gặp người nhưng là truyền lệnh Pharaoh đã đồng ý nguyện vọng trong bức thư là gặp người."

Lời nói của hắn thốt ra thật vô tình ánh mắt không dám nhìn thẳng vào bất kì ai. Không ai có thể thấu được tâm tư ấy bằng bản thân hắn, từng lời nói đều là những nước đi một khi ra quân không thể rút lại được.

Trái ngược với sự bình thản của Doiri Ansy đôi mắt đen thẫm như đang đóng băng lại một bức tường lạnh đều đang ngăn tầm nhìn của nàng với cảnh vật xung quanh. Cuối cùng thì nàng cũng có thể hiểu được tại sao Memphis lại là nơi tự do nhất của Khaback và ở nơi đó sự thật sẽ không bị quyền lực che đi.

Nàng tuyệt vọng bởi những ánh nhìn đang săm soi lấy mình, cảm thấy lời nói của mình thật sự rất vô nghĩa còn thấp hèn hơn hơi thở của mọi người nơi đây. Nàng thấy bản thân không nên thốt một câu dư thừa nào nữa, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một không thể thay đổi. Nàng nhớ tới khoảnh khắc Ramesses cắn vào bả vai của mình sự đau đớn của người chìm vào trong người nàng không biết giờ phút này người có thấy tâm trạng như cánh hoa chưa nở đã tàn của nàng không.

"Vậy khi nào mọi người sẽ giết ta."

Có lẽ đây là câu nói mà một người muốn nghe nhất, cái cảm giác Nefertari đã muốn giết nàng nhưng lại hụt mất, giờ đây không có ai bảo vệ cho nàng ý nguyện của Nefertari sẽ không còn ai cản đường.

"Rạng sáng ngày mai sẽ hành lễ. Máu của nàng ta sẽ là thứ để rửa tội cho những hành vi dám đụng tới đứa con của thần – Pharaoh của Ai Cập."

Lời của Vương hậu vừa dứt đã có người giải nàng vào nhà lao. Trong khung cảnh tối tăm đầy ẩm mốc đó nàng thức trắng đêm nay để nhìn những ánh sáng cuối cùng của ánh trăng. Liệu rằng ngày mai nàng có thể chết được không, như bao lần trước nàng đều có thể dễ dàng thoát khỏi tay tử thần trong gang tất. Mọi thứ như là định mệnh được sắp đặt chỉ cần nàng bước vào, liệu rằng ngày mai nàng có thể thấy được vị thần bảo vệ cho riêng mình nàng không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me