Dieu Lang Quen O Ai Cap
Trước khi Khaback rời khỏi phòng của nàng, có đặt một bức thư lên giường."Không biết tại sao nhưng cận thần của nàng đích thân nhờ ta chuyển bức thư này tới tận tay nàng."Nàng nhìn bề ngoài của bức thư, nét chữ kì lạ của Akisu được viết ở ngoài. Bức thư được dán rất tỉ mỉ nhưng bên ngoài lại có phần hơi cũ mèm."Chủ nhân của bức thư này đâu.""Tin tức chưa rõ nhưng có lẽ sẽ là tin xấu."Đó có lẽ là một lời cân nhắc nàng có nên đọc nội dung bên trong hay không. Suốt mấy tháng ròng rã những thứ mà nàng chờ mong chỉ nằm trong bức thư ngắn ngủi ấy. Như chuẩn bị trước tinh thần nàng mới cẩn thận mở lá thư ra đọc nội dung bên trong."Nymphaea LotusChắc khi nàng đọc được bức thư này ta đang ở trên chiến trường mà không hề biết kết quả của cuộc chiến này ra sao. Có thể sẽ trở về gặp nàng hoặc ra đi mãi mãi.Nhưng dẫu như thế nào ta vẫn nợ nàng một lời từ biệt.Đôi cánh của con chim ấy vẫn sẽ cô độc, bầu trời đó mong rằng vẫn sẽ quang đãng. Mỗi người sinh ra đều có vận mệnh riêng của mình, khi ta rời khỏi bầu trời ấy cũng là lúc ta hoàn thành xong nhiệm vụ.Ta vẫn luôn tự hỏi mình thích Nymphaea Lotus của lúc trước hay là của bây giờ. Sẽ thật áy náy bao nhiêu khi nàng nhìn ra được tình cảm của ta. Nhưng đến cuối cùng dù vẫn chưa tìm được câu trả lời cho chính bản thân ta vẫn mãn nguyện vì được nhìn thấy bầu trời đó, được bảo vệ nơi mà ta chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới."Đến những câu cuối cùng của Akisu vẫn luôn luôn nhớ về bầu trời mà y từng ao ước. Không còn những giọt nước chảy ra không còn là những cảm xúc chi phối lý trí. Nhưng dù gồng mình tới bao nhiêu khi đọc xong bức thư, trái tim nàng cảm thấy như đã mất mát điều gì đó. Một cảm giác khó thở truyền lên não nàng những sợi dây thần kinh phải căng ra chỉ để bản thân không ngã quỵ.Để bầu trời năm ấy vẫn quang đãng chỉ có thể dừng lại thời gian. Chúng ta sẽ chỉ sống với những điều tốt đẹp mà bản thân muốn.Có lẽ nàng cần phải đi một bước đi lớn để băng qua quãng đường tăm tối này. Dẫu biết hy sinh là điều không thể tránh khỏi có thể hai mạng người để đặt mọi thứ trở về như lúc ban đầu.Cũng vào thời điểm khi nàng cầm trên tay bức thư của Akisu cũng là lúc ở ranh giới giữa hai nước Hittite và Assyria đang diễn ra một cuộc chiến căng thẳng.Vì sự ra đi của hoàng tử YoMaye, Assyria cảm thấy vô cùng mất mát đã bắt công chúa của Hittite giam vào trong ngục của Assyria. Quân tình báo từ ranh giới nhanh chóng nắm bắt thông tin đưa về thủ đô Hattusa của Hittite. Đức vua sau khi nghe tin liền ngã quỵ, đứa con gái được nuôi dưỡng như một hoàng tử để kế thừa ngôi vị ở Hittite, Bialyn sẽ là nữ hoàng của nơi đây. Tin tốt chưa đi được nơi đâu tin xấu cứ như ngọn lửa bừng bực lan rộng ra mọi nơi. Đức vua tuổi cũng đã cao không thể chỉ huy được quân đội lại thêm nhiều tin xấu khiến đầu óc già nua càng thêm kiệt quệ.Lúc Kima Akisu trở về Hittite quỳ gối trước đức vua già yếu cũng là lúc người trao hết quyền chỉ huy vào tay cho y.Quân đội của Hittite tới lãnh thổ của hai nước ban đầu chỉ là thương lượng muốn Assyria thả công chúa Bialyn và điều tra thêm về cái chết của hoàng tử YoMaye.Mọi thứ nghĩ cứ có thể dùng hòa bình để giải quyết vấn đề nhưng tới giây cuối thế trận không muốn vẫn xảy ra.Khi công chúa Bialyn được trả về dưới lãnh thổ của Hittite, quân lính cả hai đều lùi một dặm để hai bên không gây bất cứ cuộc chiến nào.Lúc quân đội Hittite đang chạy về phía công chúa một mũi tên như chặt đứt hết tất cả những lời tuyên bố của hai nước. Mũi tên từ trên cao lực bắn rất nhanh rất chuẩn xác về phía mục tiêu.Mái tóc đen xoăn lại của Bialyn có hơi rối và xơ do bị giam nhiều ngày trong ngục. Nhưng đôi mắt đỏ như lửa vẫn ánh lên sự mạnh mẽ từ trước tới giờ, đó chính là khí chất riêng biệt của nàng. Đến cả giây phút khi bản thân cận kề nguy hiểm. Khí chất mạnh mẽ lẫn kiêu ngạo từ nàng ấy chỉ thêm rừng rực chứ không bị thiêu cháy.Mũi tên ấy sẽ cắm vào phía sau lưng nàng nhưng vì chính sự tự tôn của bản thân đích đến của mũi tên chĩa về phía trước ngực. Với những kinh nghiệm chiến đấu của bản thân Bialyn có thể né được mũi tên đó nhưng trong tích tắc sắc đỏ trong mắt nàng ấy lại chập chùng nỗi niềm. Chính nàng đã tự tay nắm lấy mũi tên đâm xuyên qua ngực như một cách kết liễu bản thân.Cái giá của việc bắt đầu một mối quan hệ mới chính là kết thúc những thứ ràng buộc bản thân.Ánh mắt của Bialyn nhòa dần về phía trước, trong tầm mắt của nàng không còn vạn binh đang dõi theo mà là bầu trời xanh đầy mây trôi theo những hướng khác nhau.Nên dùng từ ngữ gì để biểu trưng cho tình yêu Bialyn lục tung đầu óc để tìm một từ thích hợp nhưng không có từ ngữ nào bao hàm được tình yêu cả. Chỉ có từ ngữ để diễn tả tâm trạng của nàng lúc này. Bầu trời trong xanh ấy thật đẹp nhưng hiện tại thật bi thương. Thôi thì hẹn gặp lại người vô cùng đặc biệt YoMaye.Thân ảnh của Bialyn dù lúc ngã xuống cũng rất dứt khoát như chính những điều xảy ra đều đã được suy nghĩ kỹ lưỡng trong đầu. Máu tươi từ trong lòng ngực tuôn ra nền đất đầy cát, đôi mắt trước khi nhắm lại còn nở một nụ cười bình tâm.Có người từ khi sinh ra tới lớn chỉ để học cách khôn ngoan nhưng lại chỉ cần một giây để làm ra điều ngu ngốc.Điều ngu ngốc mà công chúa Bialyn là vứt bỏ di danh phận của mình chỉ muốn là một người phụ nữ được người mình yêu chăm sóc. Nhưng không phải ai cũng thấu hiểu được sự ngu ngốc ấy của Bialyn.Sau cuộc chiến đó chỉ còn vài người sống sót trở về, lời của họ kể lại với người dân. Nơi giao tranh của hai nước tràn đầy xác chết và máu, thi thể la liệt đổ xuống. Cũng trong đêm đó màn đêm đổ cơn mưa lớn như để thanh trừng tẩy rửa đi sự tàn khốc ấy.Đó chỉ là một trong những cuộc chiến mà Hittite phải hứng chịu. Đến tận phút cuối thủ đô Hattusa, đế quốc Hittite cũng đã tới tàn cuộc, người dân sau này không ai còn nhớ về những cuộc chiến lẫn quốc gia đó nữa. Dấu vết của Hittite bị xóa sạch trong dòng chảy của lịch sử, đến tận bây giờ nhắc lại vẫn sẽ có vài người hối tiếc về đế quốc Hittite từng là đối thủ Ai Cập.
----------------------------------------
Không biết nàng tính toán đều gì sau khi đọc bức thư ấy xong tâm trạng của nàng thay đổi khác hẳn. Bình thường những món để tẩm bổ Paul mang cho nàng đều sẽ đụng vài ba miếng rồi bỏ ngang. Nhưng những lần gần đây nàng rất quan tâm đến sức khỏe của mình, nàng còn cẩn trọng dặn dò Paul."Paul quần áo của ta có hơi chật người có thể đổi loại mới được không, rộng và dày một chút."Paul vẫn nghe theo lời dặn dò của Vương phi nhưng bản thân nàng tính tò mò nên hay suy nghĩ. Xâu chuỗi hết thời gian qua nàng ta chăm sóc cho Vương phi bỗng nhận ra được điểm khác thường, nàng ta tủm tỉm cười với những suy nghĩ của mình."Vương phi nô tì mang quần áo mới cho người.""Cảm ơn Paul ngươi cất vào chỗ đựng đồ đi."Nàng ở trong phòng nhìn ra hướng cửa sổ, nơi đây là nơi mà Akisu thích ngồi nói chuyện với nàng nhất. Không biết từ đây nhìn vào khung cảnh xung quanh có điều gì đặc biệt khiến y có cảm tình với chỗ ngồi này như vậy. Nàng đang nhớ lại những kí ức của lúc trước thì lại bị giọng của Paul để tâm tới."Vương phi thứ lỗi cho nô tì nhiều chuyện có phải người có tin vui hay không, những hành động của người dạo gần đây khiến cho nô tì suy nghĩ rất nhiều."Nàng nghe lời nói của Paul bước lại gần với nàng ấy. Nàng lúc nào cũng đinh ninh suy nghĩ Paul chỉ là một cô gái hơn mười sáu tuổi hay thích nói chuyện, ồn ào nhất trong hậu cung những cũng quên mất nàng ấy cũng rất để tâm với những hành động của nàng."Paul ngươi trưởng thành hơn rồi đó. E rằng thời gian tiếp theo phải phiền ngươi chăm sóc cho ta rồi."Nàng vuốt nhẹ làn tóc của Paul, nàng thấy dạo này tâm trạng của mình không ổn cũng đã gây phiền phức ít nhiều cho Paul."Vậy là người đúng là đang mang thai. Tin tốt như vậy nô tì sẽ nhanh chóng bẩm báo với Pharaoh."Nàng gật đầu đồng ý cho suy nghĩ là bản thân nàng đang mang thai nhưng lại ngăn cản hành động vội vàng của Paul."Tin tốt như vậy ta muốn tự nói với Pharaoh. Ta nhờ ngươi việc này hãy ra khỏi cung theo địa chỉ ta đưa tới gặp người này bảo ta có chuyện muốn nói."Paul nàng ấy mới được Vương phi của mình khen là trưởng thành tự dưng lại suy nghĩ ngu ngốc. Tin tốt như vậy nên để chủ nhân của nàng đích thân nói với Pharaoh còn việc của nàng là theo lời của Vương phi tới tìm gặp người kia.Trong đêm hôm đó ở góc khuất của hậu cung phía Đông có sự gặp gỡ đầy lén lút giữa hai người. Nàng tự một mình di chuyển tới nơi đây trên người chỉ mặc thêm một lớp áo khoác tránh gió lạnh về đêm. Người còn lại thấy thân ảnh yếu ớt của nàng giọng vô cùng lo lắng."Tại sao lại gặp vào lúc đêm khuya gió lạnh như vậy. Nếu như nàng muốn gặp ta thì chỉ cần một tiếng ta sẽ tới hậu cung của nàng.""Ngài không tò mò lí do ta gọi ngài tới đây sao."Nàng mặc kệ những lời nói quan tâm của đối phương, lạnh lùng bàn về vấn đề chính."Ta cũng đang suy nghĩ lý do đó đây.""Vậy thì hãy thực hiện lời nói của mình đi, ta muốn ngài trả món nợ cho ta."Sắc mặt bình tĩnh của đối phương sau khi nghe những điều mà nàng nói dần biến sắc trong màn đêm. Người đó ôm chặt lấy nàng nhưng bị nàng giằng ra, lời nàng muốn nói đã nói ra hết chỉ còn chờ vào người đối diện có thực hiện hay không.Bàn tay của người đối diện đầy những gân xanh nổi cộm lên, quyết định của nàng đưa ra bắt buộc hắn phải thực hiện. Dù trong lòng không muốn cũng phải gật đầu chấp nhận chỉ cần việc này thuận lợi thành công có lẽ nàng sẽ có thể trút bỏ được gánh nặng của mình sống một cuộc đời mới."Ta trăm sự tin tưởng vào ngài."
----------------------------------------
Không biết nàng tính toán đều gì sau khi đọc bức thư ấy xong tâm trạng của nàng thay đổi khác hẳn. Bình thường những món để tẩm bổ Paul mang cho nàng đều sẽ đụng vài ba miếng rồi bỏ ngang. Nhưng những lần gần đây nàng rất quan tâm đến sức khỏe của mình, nàng còn cẩn trọng dặn dò Paul."Paul quần áo của ta có hơi chật người có thể đổi loại mới được không, rộng và dày một chút."Paul vẫn nghe theo lời dặn dò của Vương phi nhưng bản thân nàng tính tò mò nên hay suy nghĩ. Xâu chuỗi hết thời gian qua nàng ta chăm sóc cho Vương phi bỗng nhận ra được điểm khác thường, nàng ta tủm tỉm cười với những suy nghĩ của mình."Vương phi nô tì mang quần áo mới cho người.""Cảm ơn Paul ngươi cất vào chỗ đựng đồ đi."Nàng ở trong phòng nhìn ra hướng cửa sổ, nơi đây là nơi mà Akisu thích ngồi nói chuyện với nàng nhất. Không biết từ đây nhìn vào khung cảnh xung quanh có điều gì đặc biệt khiến y có cảm tình với chỗ ngồi này như vậy. Nàng đang nhớ lại những kí ức của lúc trước thì lại bị giọng của Paul để tâm tới."Vương phi thứ lỗi cho nô tì nhiều chuyện có phải người có tin vui hay không, những hành động của người dạo gần đây khiến cho nô tì suy nghĩ rất nhiều."Nàng nghe lời nói của Paul bước lại gần với nàng ấy. Nàng lúc nào cũng đinh ninh suy nghĩ Paul chỉ là một cô gái hơn mười sáu tuổi hay thích nói chuyện, ồn ào nhất trong hậu cung những cũng quên mất nàng ấy cũng rất để tâm với những hành động của nàng."Paul ngươi trưởng thành hơn rồi đó. E rằng thời gian tiếp theo phải phiền ngươi chăm sóc cho ta rồi."Nàng vuốt nhẹ làn tóc của Paul, nàng thấy dạo này tâm trạng của mình không ổn cũng đã gây phiền phức ít nhiều cho Paul."Vậy là người đúng là đang mang thai. Tin tốt như vậy nô tì sẽ nhanh chóng bẩm báo với Pharaoh."Nàng gật đầu đồng ý cho suy nghĩ là bản thân nàng đang mang thai nhưng lại ngăn cản hành động vội vàng của Paul."Tin tốt như vậy ta muốn tự nói với Pharaoh. Ta nhờ ngươi việc này hãy ra khỏi cung theo địa chỉ ta đưa tới gặp người này bảo ta có chuyện muốn nói."Paul nàng ấy mới được Vương phi của mình khen là trưởng thành tự dưng lại suy nghĩ ngu ngốc. Tin tốt như vậy nên để chủ nhân của nàng đích thân nói với Pharaoh còn việc của nàng là theo lời của Vương phi tới tìm gặp người kia.Trong đêm hôm đó ở góc khuất của hậu cung phía Đông có sự gặp gỡ đầy lén lút giữa hai người. Nàng tự một mình di chuyển tới nơi đây trên người chỉ mặc thêm một lớp áo khoác tránh gió lạnh về đêm. Người còn lại thấy thân ảnh yếu ớt của nàng giọng vô cùng lo lắng."Tại sao lại gặp vào lúc đêm khuya gió lạnh như vậy. Nếu như nàng muốn gặp ta thì chỉ cần một tiếng ta sẽ tới hậu cung của nàng.""Ngài không tò mò lí do ta gọi ngài tới đây sao."Nàng mặc kệ những lời nói quan tâm của đối phương, lạnh lùng bàn về vấn đề chính."Ta cũng đang suy nghĩ lý do đó đây.""Vậy thì hãy thực hiện lời nói của mình đi, ta muốn ngài trả món nợ cho ta."Sắc mặt bình tĩnh của đối phương sau khi nghe những điều mà nàng nói dần biến sắc trong màn đêm. Người đó ôm chặt lấy nàng nhưng bị nàng giằng ra, lời nàng muốn nói đã nói ra hết chỉ còn chờ vào người đối diện có thực hiện hay không.Bàn tay của người đối diện đầy những gân xanh nổi cộm lên, quyết định của nàng đưa ra bắt buộc hắn phải thực hiện. Dù trong lòng không muốn cũng phải gật đầu chấp nhận chỉ cần việc này thuận lợi thành công có lẽ nàng sẽ có thể trút bỏ được gánh nặng của mình sống một cuộc đời mới."Ta trăm sự tin tưởng vào ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me