TruyenFull.Me

Dieu Lang Quen O Ai Cap

Đêm hôm khuya khoắt gió thổi lồng lộng ánh trăng trải dài, đền Karnak bình thường luôn thanh tĩnh lúc về đêm lại càng thêm tịch mịch. Nơi đây tôn nghiêm nên rất ít có binh lính lui tới quả là một nơi rất tốt để hàn huyên. Pharaoh từ bên ngoài tiến vào trong, trên đoạn đường chỉ có tiếng bước chân của bản thân vọng lại. Ngài đứng trước bức tượng của Meretseger – nữ thần rắn – cặp mắt được đúc bằng hồng ngọc sắc đỏ nổi bật trong màn đêm. Ở dưới bức tượng cao chục thước là một người đã đứng ở nơi đó từ khi nào.

"Ngươi đến đây chỉ một mình còn nàng ấy đâu." Người lên tiếng trước vẫn là Pharaoh.

"Ta dẫn nàng ấy tới đây làm gì."

Lúc này cả vầng trán của Pharaoh như căng lại, từng nếp nhăn trên trán nổi lên hình thù quái dị.

"Ngươi đừng nghĩ ta không thể làm gì được ngươi. Nàng ấy dù có như thế nào cũng sẽ chết sau ngươi."

Vương hậu nghe câu nói hăm dọa của Pharaoh như những là lời ong bướm mà cười khúc khích không ngừng.

"Từ khi nào mà điện hạ lại gấp gáp như vậy, ta chỉ không đưa nàng ấy tới đây thôi chứ có nói là sẽ không thả nàng ấy ra đâu. Nhưng trước đó ngài nên thực hiện điều kiện đã hứa đi đã."

"Ngươi muốn ta rút lại quyết định truyền ngôi vị Pharaoh cho Khaback."

Vương hậu nghe tới đây trầm tư một hồi rồi mới tiến lại gần, đưa ngón tay của mình sờ lên trên khuôn mặt của Pharaoh nhưng ngài đã nhanh chóng né sự đụng chạm ấy. Hành động nhẹ nhàng của nàng nhưng lại rất quả quyết cố giữ chắc những đường nét ấy mà vuốt ve.

"Quả thật Pharaoh rất hiểu ý ta." Ánh mắt của Vương hậu nhìn ngài rất ưng thuận nhưng một giây sau lại hoàn toàn đảo ngược. "Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy điện hạ nên chết đi thì có lẽ sẽ không cản đường ta nữa."

Một lưỡi dao sắc nhọn được giấu kín sau lớp áo bên ngoài được màn đêm che phủ khỏi tầm nhìn của đối phương. Nefertari áp sát ngài ấy như đang tính toán góc độ ra tay như thế nào cho chính xác. Bàn tay mảnh khảnh của nàng ta gồng lên lấy lực đâm một nhát chí mạng vào phía ngực trái của Pharaoh. Lưỡi dao tuy nhỏ nhưng lại dài xoáy sâu vào nơi đầy máu nhất đâm thủng nó ra. Máu tươi chảy ào ào ra bờ ngực thấm đẫm cả y phục. Lòng bàn tay của Pharaoh trắng bệch nắm lấy bàn tay đang dí chặt cán dao vào ngực mình. Một nổi đau gỉ sét réo rắt vào tai người nghe, Pharaoh dùm lực rút lưỡi dao ra mạnh tới mức xô ngã cả Vương hậu. Máu của ngài ấy bắn tung ra người của Nefertari, mất máu quá nhiều khiến Pharaoh sau đó ngã quỵ xuống đất, ánh mắt đầy sắc nhọn nhìn về nàng ta.

Ánh mắt của Nefertari đục ngầu cảm xúc được nàng ta thể hiện lẫn lộn khiến quỷ nhìn thì sợ, thần nhìn thì chỉ biết thở dài. Trong sự đục ngầu ấy là những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của chính bản thân. Nhưng điều khiến quỷ dị lại là lại là bờ môi đỏ mọng như máu cười sang sảng như thỏa nỗi niềm của chính bản thân. Nước mắt rơi xuống làm nhòe cả màu đỏ trên môi, hai màu sắc trộn lẫn vào nhau tại thành thứ gì đó vốn không hòa hợp nhưng cũng phải gượng gạo bỏ qua.

Trong đôi mắt ấy còn ánh lên sự điên dại tới rùng người, thèm khát sự máu tanh, miệng của nàng ta vẫn cứ lảm nhảm.

"Ramesses nếu như giết người và ả đàn bà kia cả đất nước Ai Cập này sẽ thuộc về ta sẽ thuộc về đứa con trong bụng của ta. Doiri Ansy sẽ hạnh phúc như thế nào khi con đường lạnh lẽo mà người ấy đi qua giờ đã có người theo sau. Chính người đã giết Doiri Ansy chính người là kẻ đã ép ta tới bước đường này."

Âm quãng trong giọng của Nefertari như không còn thuộc về nàng ta. Câu nói của nàng ta được dệt bằng những đợt cao trào rồi hụt hẫng rơi xuống vực thẳm. Nàng ta ham muốn quyền lực bất chấp mọi thứ để đạt được, cho dù không có được tình yêu của Pharaoh nàng ta cũng không mảy may bận tâm nhưng Doiri Ansy như một hòn đá gồ ghề nhưng luôn luôn làm điểm tựa cho Nefertari. Nàng ta đã từng tự tin rằng chỉ cần nàng bước về phía trước dù ngoảnh mặt lại bất kỳ lúc nào ở phía sau luôn là người đó quan sát nàng.

Tay chân nàng ta điên loạn mà dày vò chính bản thân mình. Tại sao sau khi nàng giết Pharaoh lại không cảm thấy thỏa mãn như lúc đã nghĩ mà hiện giờ trong đầu óc nàng lại là lời nói chập chờn của Doiri Ansy.

"Nếu người không dừng lại sẽ bị chính tham vọng của mình nuốt chửng."

Bởi vì không có ngươi ở phía sau kéo ta lại khiến ta càng ngày càng lún sâu, chính bản thân đã bán linh hồn cho quỷ từ khi nào. Ta thật sự rất nhớ ngươi muốn được nhìn thấy người Doiri Ansy.

Tất cả những tuyệt vọng ấy như xa mà gần trải dài trong tiềm thức của Nefertari. Bước chân của nàng mạnh mẽ như những đợt sóng bước ra khỏi khung cảnh. Những thứ xảy ra ngày hôm nay nàng chưa hề chứng kiến cũng không có hẹn gặp ai. Nefertari như một cơn gió đông lạnh lẽo cô độc đi về trong màn đêm.

Đoạn đường từ đền Karnak về tới hậu cung của nàng quá dài khiến cho nàng ta nhớ tới một cố nhân mới gặp vào hôm trước.
------------------------------------------

Đối với Thebes đang trải qua tĩnh lặng thì tin Vương hậu có thai khiến cho trên dưới triều ai cũng vui vẻ chúc mừng. Cuối cùng hậu cung to lớn của Pharaoh cũng đã có thêm một tiểu hoàng tử hay công chúa suốt một khoảng thời gian dài. Cũng vì tin ấy mà Nữ đế của vương triều Assyria tới Ai Cập để chúc mừng.

Trước khi có một cuộc hàn huyên với Pharaoh thì hậu cung của Vương hậu cũng đang có một cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Nefertari so với Pharaoh thì ta lại tin tưởng người hơn. Ta thật sự không hiểu đứa cháu này nghĩ gì mà lại có suy nghĩ hồ đồ như vậy."

"Chính là do ả ta ả đã quay về Thebes."

"Ả ta người đang nhắc tới vị Vương phi đã chết kia sao."

"Chết ư, nàng ta khôn ngoan tới nổi lấy cả tính mạng của mình để kéo ta xuống."

Tuy miệng của Nefertari tung ra những lời rắn độc nhưng khuôn mặt lại như cây lặng trước gió không có mấy phần kích động.

"Hamegi nếu như Nữ đế đã tin tưởng ta vậy thì hãy cứ giao mọi việc cho ta giải quyết."

"Vương hậu người đang định ra tay với nàng ta sao."

"Không người ta muốn ra tay là Pharaoh."

Hamegi ngạc nhiên khi nghe quyết định rất quả quyết của Nefertari.

"Ta đang mang thai chắc chắn đứa trẻ ấy sẽ là con trai, nó sẽ trở thành Pharaoh của Ai Cập ta cũng sẽ trở thành người phụ nữ quyền lực nhất."

Hamegi như đang suy tư trong lời nói của Vương hậu. Nàng ta nhận ra được bên trong người này vô cùng rất giống bản thân mình. Nhưng thay vì ủng hộ Hamegi lại nói ra những suy nghĩ của mình.

"Nhưng nếu như chắc chắn của người không thành sự thật thì chẳng phải Ai Cập không có người thừa kế ngôi vị sao."

"Nữ đế không cần bận tâm chỉ cần đứa trẻ ra đời bình yên, vị trí Pharaoh sớm muộn cũng sẽ định sẵn cho đứa trẻ này."

"Nếu vậy thì người hãy cố gắng để đứa trẻ ấy ra đời bình yên."

Nói vội Hamegi cũng cảm thấy mình không còn lý do gì ở lại đây nữa liền rời khỏi hậu cung của Vương hậu.
-------------------------------------------

Dưới ánh trăng thanh tao có phần hơi khuyết lẫn màu sắc đỏ kì lạ. Vương hậu từ đền Karnak trở về hậu cung của mình nhưng vừa định bước vào nàng ta lại thay đổi chủ kiến đi tới một nơi mà không hề ai biết.

Ở trong lòng cung điện đầy xa hoa không ngờ vẫn có một con đường mòn đầy đá. Phía cuối con đường lại là một hang động sâu hun hút, một âm thanh của tiếng đá nhỏ thẩy vào trong đó tiếng vọng lại rất vang. Nefertari đi theo con đường ấy tiến sâu vào trong, càng bước đi hang động này càng trũng xuống chẳng khác nào đường đi tới cõi chết.

Nhìn ở phía bề ngoài cứ nghĩ là bị ai vô tình đào lên mà thành nhưng không ngờ nơi đây lại sâu và sự tồn tại của nó ngang ngửa với cung điện này.

Đi sâu vào bên trong hơi nước ẩm mốc càng bốc lên nồng nặc, có một ngọn đèn dầu được thắp trong hang động như một điểm chú ý của nơi đây.

Nàng nằm bệch xuống nền đất ẩm, xung quanh là những tảng đá lớn không được mài dũa kì càng, cả thân thể của nàng đầy rẫy những vết bầm tím nhìn nhức mắt. Trên khuôn mặt đầy hốc hác của nàng, một dải băng quấn tạm xung quanh mắt vì chỉ là tạm bợ nên vết thương ở mắt vẫn chưa phục hồi đâu đó máu vẫn ứa ra thấm vào dải băng nhìn vô cùng kinh dị. Rất may con ngươi còn lại chưa bị tháo bỏ xuống nhưng môi trường khắc nghiệt nơi đây một người như nàng sao mà có thể chịu được.

Ở trong bóng tối quen nên dù con mắt còn lại có thể nhìn thấy nhưng cũng không có đất dụng võ trong nơi tăm tối này. Nàng dựa vào âm thanh để phát hiện ra sự hiện diện của Nefertari.

"Nếu người đã nhốt ta nơi này sao không móc luôn con mắt còn lại."

Giọng của nàng vô cùng bi phẫn thốt lên, nó kéo theo nỗi đau vẫn đang day dứt của nàng. Nefertari từ trên cao hướng tầm nhìn vào trong ngục đá về người phụ nữ đang nằm sõng soài trên đất không lạnh không nóng đáp lại.

"Ta muốn người phải nhìn thấy phải tận mắt chứng kiến thứ gì được gọi là tuyệt vọng nhất."

Những âm thanh cót két như đang mở cửa ngục được làm từ nguyên liệu cứng nhất. Nàng hướng mắt cố nhìn cho rõ hành động của Nefertari quả thật nàng ta đang mở cửa ra.

"Coi như đây là một chút thành ý của ta. Nếu như người không rời khỏi nơi đây chắc có lẽ sẽ không thể nhìn thấy được Pharaoh đang trò chuyện với các vị thần lần cuối cùng."

Lời nói của Nefertari như một thanh kiếm được đúc từ băng không cần rút kiếm ra hơi lạnh của nó cũng đã khiến cho trái tim của nàng đóng băng mà đau đớn. Chẳng lẽ nàng ta đã ra tay với Pharaoh, không thể được người ấy không phải là một người có thể dễ dàng nghe theo lời của ai. Nhưng con ngươi đã mất của nàng liệu Nefertari đã làm gì, chắc chắn việc mà nàng ta làm không mấy tốt đối với Pharaoh. Nếu như không phải người ấy có vận mệnh gì thì sao Nefertari có thể bình thản mà thả nàng ra được. Dù có bất cứ việc gì xảy ra thì nàng cũng phải rời khỏi nơi đây. Dù bản thân có bao nhiêu vết bầm tím nàng vẫn cố đứng dậy, dù không đi được dẫu là bò thì nàng cũng phải rời khỏi nơi đây. Nàng phải gặp người ấy dẫu chỉ là lần cuối cùng thì nàng cũng phải đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me