Dm Chua Beta Lam Giao Vien Mau Giao Cho Cac Tinh Than The Cap S Sinh Sa
Sư tử nhỏ chính là cố ý đấy, hẹ hẹ, ai bảo thầy Tiểu Bạch vừa rồi không dỗ nó, lại còn chơi chiêu với nó, khiến nó đeo cái kính nặng trịch thế này, sư tử nhỏ không vui!Sư tử nhỏ cũng có cá tính đấy nhé.Bạch Nặc Tư nhìn sư tử nhỏ miệng dính đầy nước trái cây đỏ đỏ vàng vàng, trông như một con mèo hoa đeo kính hài hước vậy.Cậu cười cầm cái chậu nhỏ lên, nhìn những miếng kiwi vàng còn lại bên trong, quả này rõ ràng rất ngọt mà, sao lại không ăn chứ?Cẩn thận một chút, Bạch Nặc Tư lại đếm kỹ, một miếng, hai miếng, ba miếng, hửm? Một quả kiwi được cắt thành năm miếng, vậy là sư tử nhỏ ăn hai miếng, cố tình chừa lại ba miếng?Là định làm gì vậy ta?Bạch Nặc Tư ghé lại gần, nhìn chằm chằm sư tử nhỏ.Sư tử nhỏ bị nhìn chằm chằm thì lập tức chột dạ, ánh mắt lảng tránh, sau đó lại bất chợt phản ứng lại — nó việc gì phải chột dạ chứ?Nó không muốn ăn thì sao nào!Trừ khi thầy Tiểu Bạch dỗ nó!Hừ.Bạch Nặc Tư nhìn chằm chằm sư tử nhỏ, hơi nheo mắt lại: "Tinh Tinh."Sư tử nhỏ: tới rồi tới rồi, thầy Tiểu Bạch sắp chất vấn mình tại sao lại chừa kiwi lại rồi! Hừ, mình không nói đấy, xem thầy ấy làm gì được nào!Bạch Nặc Tư: "Tinh Tinh có phải rất thích ăn thanh long không nhỉ? Còn có xoài nữa, đều ăn sạch sành sanh cả, chắc chắn là rất thích đúng không?"Sư tử nhỏ ngẩn người, hửm?Bạch Nặc Tư cười nhìn nó: "Đúng không? Có phải thích ăn thanh long và xoài không?"Sư tử nhỏ gãi gãi móng, vẻ mặt mơ màng pha chút ngượng ngùng gật gật đầu.Cũng, cũng không phải là rất thích ăn đâu mà.Bạch Nặc Tư cười nói: "Vậy thì tốt, trong bếp còn một ít thanh long, thầy đi lấy cho con nhé, con chờ thầy ở đây một chút."Sư tử nhỏ ngơ ngác gật đầu, trong đầu toàn là: kỳ lạ quá, nó cố ý kén ăn chừa lại đồ ăn, sao thầy Tiểu Bạch không nói gì nhỉ? Sao thầy Tiểu Bạch lại không đi theo lối thông thường chứ?Hoàn toàn không giống những người mà nó từng biết.Bạch Nặc Tư quay lại bếp, cắt chút thanh long, chắt lấy nước, rồi ngâm kiwi vào trong nước đó, nhuộm đỏ chúng lên, sau đó bưng đĩa kiwi ra, đặt trước mặt sư tử nhỏ, khích lệ nó: "Tới rồi nè Tinh Tinh, món thanh long mà con thích nhất tới rồi đây, từng miếng một, ăn thật to nhé! Ăn xong là con sẽ là em bé giỏi nhất giỏi nhất đó."Sư tử nhỏ cúi đầu nhìn vào 'thanh long' trong bát, cái kính trên sống mũi nặng quá, cúi đầu là trượt xuống, nó chỉ liếc nhìn một cái, chẳng phát hiện ra vấn đề gì, chỉ thấy thầy Tiểu Bạch dùng nĩa xiên miếng 'thanh long' dí vào miệng nó, cười nói: "Món thanh long con thích nhất tới rồi đây, nào, a~~ há miệng ra, ngoạm một miếng!"Sư tử nhỏ còn chưa kịp phản ứng, đã há miệng ra, thế là thầy Tiểu Bạch nhét miếng kiwi vào miệng nó rồi.Kiwi mềm mềm ngọt ngọt, vừa vào miệng liền tan, nước quả đầy ắp, sư tử nhỏ ừng ực một miếng, vẻ mặt do dự: Ủa? Sao mùi vị thanh long này lại có chút là lạ ấy nhỉ?Nó chép miệng hai cái, thầy Tiểu Bạch lại nhét thêm một miếng vào miệng nó: "Tới rồi tới rồi, còn một miếng nữa là xong, Tinh Tinh giỏi quá! Tinh Tinh đúng là em bé lợi hại nhất đó nha."Sư tử nhỏ lại ừng ực một miếng, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nó hơi trợn to mắt, nhìn thầy Tiểu Bạch, vừa định mở miệng, thì thầy Tiểu Bạch đã nhét miếng kiwi cuối cùng vào miệng nó rồi.Sư tử nhỏ: "......"Bạch Nặc Tư không cho sư tử nhỏ thời gian phản ứng, nhét xong ba miếng kiwi ngụy trang thành thanh long, cậu lập tức lấy khăn ướt ra, "bốp" một cái dán lên mặt sư tử nhỏ.Bạch Nặc Tư: "Mèo hoa nhỏ à, mặt dính nhớp nháp vậy có khó chịu không? Thầy Tiểu Bạch lau mặt cho con nha, lau cả cổ nữa, kính cũng lau nữa, ái chà chà, móng cũng phải lau luôn nè."Sư tử nhỏ: "......"Đợi thầy Tiểu Bạch lau xong cho nó, kiwi trong miệng nó cũng ăn hết rồi, thầy Tiểu Bạch cười tít mắt cầm cái chậu trống trơn lên, giơ ngón cái về phía nó: "Tinh Tinh giỏi thật đó, sạch bách luôn nè, thầy Tiểu Bạch đi rửa chén nhé, con tự chơi một lúc nha."Sư tử nhỏ: "......"Thành phố nhiều chiêu trò quá, nó muốn về quê khóc hu hu hu QAQ.Bạch Nặc Tư nhìn bóng lưng sư tử nhỏ đầy tủi thân, không nhịn được cười trộm, cậu nói với khán giả trong phòng livestream: "Sư tử nhỏ nghịch ngợm quá đi, hình như vẫn luôn chờ tôi dỗ dành nó đó, nhưng bây giờ..."Cậu ngừng lại suy nghĩ một chút: "Bây giờ vẫn chưa thể dỗ, không thể để nó hình thành thói quen xấu, nhưng cũng không thể cứng rắn với nó, không thể nói 'không', cũng không thể cưỡng ép ngăn cản nó làm gì, nếu không sẽ gây ra phản tác dụng, có thể nó sẽ trở nên càng phản nghịch hơn."Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nặc Tư lừa dỗ bé con trong phòng livestream như vậy, cậu sợ khán giả trong phòng hiểu lầm, cho rằng cậu không đủ tốt với bé con.Nên mới giải thích thêm mấy câu như thế.Nhưng khán giả trong phòng livestream lại tỏ ra rất thích xem cảnh này.【Vợ iu không cần giải thích đâu, em cứ lừa dỗ sư tử nhỏ thật nhiều vào, tụi anh thích xem lắm, hề hề.】【Bé con phản nghịch như sư tử nhỏ, gặp thầy khác chắc là bị lột quần đánh mông rồi đó, thầy Tiểu Bạch chỉ lừa dỗ vài chiêu, đã là rất dịu dàng rồi.】【Mấy trăm người nhà họ Tần đang trong phòng livestream chép bài đấy, chờ sư tử nhỏ về nhà, họ sẽ biết cách chăm sóc thiếu gia nhỏ rồi; hả hê.jpg】. . . . . . .Nguyên liệu thực phẩm Bạch Nặc Tư đặt mua đã đến, bé rắn lại tinh thần không tốt, nên sáng nay cậu không định ra ngoài, mà chuẩn bị sắp xếp lại số nguyên liệu mua được, làm một ít bánh quy, đồ ăn vặt cho bé con, rồi buổi chiều sẽ dẫn sư tử nhỏ và bé rắn ra vườn hoạt động ngoài trời.Bạch Nặc Tư bật trí não chiếu màn hình, mở nhạc thiếu nhi cho sư tử nhỏ nghe: "Tinh Tinh à, con ở đây nghe nhạc một chút nhé, thầy vào bếp làm bánh quy, lát nữa sẽ có đồ ăn ngon cho con."Sư tử nhỏ đeo cái kính nặng trịch trên mặt, vốn dĩ đã không muốn cử động gì vì cái kính thật sự quá nặng, sống mũi nó đau quá trời luôn, hu hu hu.Hơn nữa, thầy Tiểu Bạch cũng không dỗ nó.Những đãi ngộ mà các tinh thần thể bé con khác đều có, nó lại không có!Thầy Tiểu Bạch không hề thích sư tử nhỏ chút nào!Sư tử nhỏ ấm ức nằm bò trên ghế sofa, hai móng vuốt chống lên gọng kính, giữ nguyên tư thế đó nhìn vào màn hình chiếu.Bạch Nặc Tư biết đeo kính như vậy nó rất khó chịu, nhưng chính nó lại cố chấp không chịu tháo xuống, đã vậy còn rất kiên trì, thế nên cậu quyết định quan sát thêm một thời gian, trước mắt không can thiệp.Bạch Nặc Tư: "Tinh Tinh biết nói rồi, vậy chúng ta nghe bài "Cá mập lớn và mười chú cá nhỏ" nhé. Nếu Tinh Tinh lát nữa học được đếm từ một đến mười, thì thầy sẽ thưởng cho con bánh quy hình chữ số nha."Sư tử nhỏ hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ còn một đến mười gì chứ, thiên tài thiếu niên Tần Vu Tinh ba tuổi đã có thể tính nhẩm cộng trừ nhân chia trong phạm vi mười nghìn rồi!Tốc độ tính nhẩm của nó nhanh như AI vậy đó!Sư tử nhỏ lẩm bẩm hừ hừ, hoàn toàn không có hứng học hành gì hết!Sau đó, khi nhạc vang lên, giọng thầy Tiểu Bạch dịu dàng cũng bắt đầu hát theo: "Nào, Tinh Tinh, chúng ta cùng hát nhé, thầy hát mẫu một lần trước, lát nữa con tự hát nhé, bé rắn cũng có thể cùng tham gia, đừng có chỉ lo ngủ nữa nha."Bé rắn nhớ tới sự kiện "quạc quạc quạc" lần trước, giờ đối với nhạc thiếu nhi thật sự có chút bóng ma tâm lý rồi!Nó "vèo" một cái rụt đầu lại, cuộn mình vào trong ghế sofa giả vờ ngủ.Bạch Nặc Tư đứng bên cạnh sư tử nhỏ, cơ thể lắc lư theo nhạc: "Nào, Tinh Tinh, mở — miệng — ra, giơ — tay — lên, chúng ta cùng hát —— 'một hai ba bốn năm, năm con cá nhỏ xếp thành hàng'...""Sáu bảy tám chín mười""Mười con cá nhỏ bơi bơi bơi""Cá mập lớn, bơi nha bơi; thấy cá nhỏ đang chơi đùa""Tiến lại gần, chào một tiếng; há to miệng nói xin chào"Ban đầu sư tử nhỏ chu môi nhìn, một lúc sau, bài hát này thật sự quá dễ thương, nhịp điệu cũng rất mạnh, thầy Tiểu Bạch vừa làm động tác múa tay, vừa dùng ánh mắt khích lệ nó: "Mười chín tám bảy sáu, cá nhỏ mau mau trốn kỹ; năm bốn ba hai một, cá mập đến rồi đó!"Sư tử nhỏ vừa nghe vừa không kìm được gật gù theo nhạc, trong đầu toàn là hình ảnh cá mập lớn tìm cá nhỏ.Bạch Nặc Tư cười rộ lên, đôi mắt đen cong cong, sáng rực như chứa đầy sao trời.Sư tử nhỏ xấu hổ liếm liếm môi, tự dưng thấy hơi ngại.Bạch Nặc Tư ngồi xổm bên cạnh sư tử nhỏ, vừa làm động tác múa tay, vừa nhìn nó: "Cá mập lớn, bơi qua đây, tìm xem cá nhỏ ở đâu? Một con cũng không tìm được, vẫy vẫy đuôi nói tạm biệt."Bạch Nặc Tư: "Nào Tinh Tinh, một, hai, ba, bốn, năm..."Sư tử nhỏ lắc đầu, theo sự dẫn dắt của Bạch Nặc Tư tiếp tục đọc: "Sáu, bảy, tám, chín, mười."Bạch Nặc Tư vui mừng vỗ tay, giơ hai ngón tay cái khen ngợi sư tử nhỏ: "Wow, Tinh Tinh giỏi quá đi mất! Con là em bé giỏi nhất luôn đó! Nào, tiếp theo, Tinh Tinh tự làm lại một lần nữa nhé~"Nhịp điệu vui tươi lại vang lên lần nữa.Sư tử nhỏ: "......"Sư tử nhỏ mặt không cảm xúc nhìn bóng lưng thầy Tiểu Bạch đang bận rộn trong căn bếp mở, phẫn uất nghĩ: Thầy Tiểu Bạch nhất định biết pháp thuật! Nhất định là thầy đã dùng pháp thuật điều khiển nó!Không thì sao mỗi lần rõ ràng trong lòng nó đều không muốn, nhưng hễ thầy Tiểu Bạch xuất hiện, nó lại như bị nhập, bị thầy dắt mũi đi mất rồi!Đáng ghét!A a a a a a a!Sư tử nhỏ tức đến mức dùng cả bốn móng vuốt điên cuồng cào lên ghế sofa.Bạch Nặc Tư quay lại nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu làm bánh quy và kẹo, kết quả là không nghe thấy tiếng sư tử nhỏ hát.Vừa bận rộn, cậu vừa quay đầu nhìn sư tử nhỏ trên ghế sofa, lớn tiếng nói: "Tinh Tinh hát đi nào, thầy đang nghe đây, một, hai, ba, bốn..."Sư tử nhỏ đang cào sofa thì toàn thân giật nảy, lập tức đứng nghiêm, khí thế đầy mình hét to: "Năm!"Đằng Xà: "......"Đằng Xà liếc nhìn sư tử nhỏ đầy chán ghét, lại dịch sang bên cạnh, tránh xa con sư tử ngốc này.Khán giả trong phòng livestream: 【Hahahahaha mọi người ơi, cười chết mất thôi hahahahaha.】【Tiểu Tây Kỷ đứng nghiêm đếm số thật sự đáng yêu quá đi mất, muốn xoa cho trụi cả lông!】【Đoán chừng cậu thiếu gia nhà họ Tần từ nhỏ đã chưa từng nghe mấy bài hát thiếu nhi này đâu nhỉ? Dù sao cũng là thiếu niên thiên tài mà.】. . . . . . .Khi ông cụ nhà họ Tần nhìn đến đoạn này, sắc mặt cũng có chút phức tạp, Tần Vu Tinh lúc nhỏ quá thông minh, biểu hiện quá rõ ràng, người nhà căn bản không thể làm ngơ. Một mầm non xuất sắc như vậy, họ dĩ nhiên không dám chậm trễ, lập tức đưa Tần Vu Tinh chưa đầy ba tuổi đến trung tâm đào tạo thiên tài, nơi đó có trại huấn luyện chuyên biệt.Gia sư trong nhà cũng mời đến hàng chục người, bồi dưỡng Tần Vu Tinh toàn diện từ nhiều phương diện.Những thứ như bài hát thiếu nhi, dĩ nhiên là không có, thiếu niên thiên tài vốn đã chín chắn sớm, trí tuệ vượt trội, làm sao có thể nghe mấy thứ trẻ con ngây thơ này được?Lúc đó mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, nhìn sư tử nhỏ trong livestream lắc đầu lắc tai, vừa chạm vào ánh mắt của thầy Tiểu Bạch liền lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu "đếm số", ông cụ nhà họ Tần thực sự không thể không suy nghĩ nhiều.Ông khẽ thở dài: "Xem ra, Tinh Tinh vẫn rất thích ca hát đấy chứ."Quản gia già đứng phía sau ông trầm mặc hai giây, lặng lẽ lên tiếng: "Lão gia, cậu chủ nhỏ có lẽ, không phải là vì thích ca hát."Ông cụ nhà họ Tần khó hiểu: "Vậy thì là vì sao? Chẳng lẽ là để đếm số à?"Quản gia già: "..."Quản gia già thận trọng mở lời: "Liệu có khả năng nào, cậu chủ nhỏ đang tìm kiếm tuổi thơ đã mất của mình không?"Vì khi còn nhỏ không được trải qua, nên luôn ghen tị với những người cùng tuổi.Bây giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc, cậu ấy bắt đầu đi tìm những thứ mình từng khao khát?Lão gia nhà họ Tần vẫn chưa biết chuyện sư tử nhỏ chơi game giữa đêm, ông im lặng vài phút, bất lực nói: "Vậy thằng bé thiếu thứ gì? Robot? Đồ chơi nhồi bông? Nhạc thiếu nhi?"Quản gia già: "..."Quản gia già cũng im lặng.Câu hỏi này, ai mà biết được?Không đúng, thầy Tiểu Bạch chắc chắn biết!Đầu óc sư tử nhỏ đầy những câu "một hai ba bốn năm, năm con cá nhỏ xếp hàng ngay ngắn..."Một lúc sau, Bạch Nặc Tư thấy nó hát trông cũng ra dáng, đếm từ một đến mười rất dễ dàng, xem ra đã học được rồi.Bạch Nặc Tư liền đẩy khay bánh quy và bánh mì vừa làm vào lò, sau đó lấy ra một lọ bánh quy số học làm từ hôm qua. Cậu chọn những chiếc bánh hình số từ một đến mười, đặt vào một cái bát, rồi đưa đến trước mặt sư tử nhỏ: "Nào, Tinh Tinh, thầy nói sẽ thưởng bánh quy số cho con, tất cả đều là của con nhé."Từ một đến mười, đều được làm từ các loại rau củ và trái cây khác nhau, nên màu sắc cũng đa dạng, có xanh dương, vàng, xanh lá, và đỏ.Màu sắc rất đẹp, mùi thơm, những chiếc bánh quy dễ thương như thế này, sư tử nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy, mắt lập tức sáng rực.Bạch Nặc Tư làm loại bánh quy này, ngoài việc làm đồ ăn vặt cho trẻ, còn để dạy bọn nhỏ về số và màu sắc.Tuy nhiên, giờ cậu tạm thời bận, nên không dạy sư tử nhỏ nhận biết màu sắc, chỉ đưa bánh cho nó, đắp chăn nhỏ cho Đằng Xà, nhạc vẫn đang phát, rồi cậu quay lại bếp tiếp tục làm việc.Sư tử nhỏ cắn một cái, chỉ vài giây sau, đã ăn hết chỗ bánh quy vừa thơm vừa ngọt ngào.Ăn xong, nó liếm mép, quay đầu nhìn lọ bánh quy số mà Bạch Nặc Tư tiện tay đặt trên tủ, mắt sáng rực.Nhân lúc tiếng nhạc đang vang, thầy Bạch bận rộn, nó lén lút đẩy một chiếc ghế nhỏ đến, rồi nhảy lên ghế, vươn móng vuốt thật dài để với bánh quy, nhưng thử mấy lần, móng vuốt không đủ dài, không với tới.Sư tử nhỏ lập tức từ ghế nhảy xuống, tìm một chiếc ghế cao hơn một chút, đẩy tới, lại đứng lên ghế, vươn móng sư tử mạnh mẽ về phía lọ bánh quy số.Lần này với được rồi!Sư tử nhỏ ngậm cả lọ bánh quy trong miệng, mặt đầy hớn hở, bước đi với dáng vẻ ngênh ngang, trốn vào góc sau ghế sofa.Đằng Xà chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."────୨ৎ────Tác giả có lời muốn nói:Bài hát thiếu nhi 《Cá mập lớn và mười chú cá nhỏ》: đến từ BabyBus, lời bài hát lấy từ Baidu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me