TruyenFull.Me

Dm Chua Beta Thi Dai Hoc Toan Cau Moc To Ly

Bởi vì bốn chữ "Mục tiêu nhiệm vụ" này, thí sinh Tần Cứu đã theo dõi giám thị A. Có điều rất nhanh anh phát hiện, đối phương cũng không phải dạng dễ nhắm đến.

Tại cái phòng thi hệ thống này, một vị thí sinh nếu muốn gặp giám thị, thì có thể bằng cách đặt câu hỏi, cũng có thể bằng cách vi phạm quy định. Người có đầu óc bình thường đều sẽ ưu tiên cái trước, bởi vì nó đơn giản hơn nhiều.

Lúc ban đầu, Tần Cứu cũng thử như vậy. Chỉ cần tùy tiện bịa đại một câu hỏi chẳng mấy quan trọng gì, rồi viết chữ "A" trong phòng thi là xong.

Chỗ giám thị luôn phản hồi lại rất nhanh. Chỉ trong vài phút, người phụ trách giải đáp nghi vấn sẽ xuất hiện ngay trước mặt Tần Cứu, nhưng lại không phải người anh muốn tìm.

"Chữ tôi viết hình như đâu giống chữ F đâu nhỉ." Lúc đó Tần Cứu đang khoanh tay dựa người cạnh cửa, ánh mắt đảo qua huy hiệu trên cánh tay đối phương.

Giám thị F nhìn thấy anh cũng rất đau đầu: "Tôi biết, cậu viết trưởng giám thị, cậu ấy hiện tại có việc, nên tôi tới đây. Cậu gặp vấn đề gì?"

Tần Cứu hỏi một câu tùy tiện bịa ra, giám khảo F cảm giác mình đang tự tìm rắc rối vậy.

Có điều thí sinh kiếm chuyện cũng không phải chỉ có mỗi anh.

Số người bị đề bài làm cho nổi điên rất nhiều, trút giận cũng là bình thường thôi. Giám thị F thấy nhiều rồi cũng không trách, đáp xong liền chạy ngay.

Thấy "Giám thị A có việc", Tần Cứu ngày đó đã đợi rất lâu, cho đến khi vầng thái dương  trong phòng thi từ đông lặn về tây, ngày chuyển sang đêm tối, anh mới lại bịa tiếp một vấn đề, lại lần nữa viết xuống cái tên "A".

Kết quả vài phút sau, anh lại chạm mặt F.

Khó để nói được giữa anh với F ai khó chịu hơn, dù sao anh cũng rõ cái gọi là "A hiện tại có việc" chỉ là đánh rắm, vị trưởng giám thị kia chỉ là lười quan tâm đến việc giải đáp nghi vấn nhỏ nhặt này mà thôi.

Từ đó về sau, thí sinh Tần Cứu liền bước lên con đường vi phạm quy định đầy chuyên nghiệp.

Điều này với thí nghiệm kiểm tra điểm giới hạn của quy tắc y chang nhau, coi như một mũi tên trúng hai đích, cũng không làm lãng phí thời gian.

Thời điểm đó vẫn chưa có quy định "Vi phạm quy định ba lần, giám thị sẽ giám sát toàn bộ quá trình thi", bởi suy cho cùng trước Tần Cứu, chưa từng có một ai vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung đến thế.

Cho nên nghiêm túc mà nói, số lần anh vi phạm quy định so với bất kỳ thí sinh nào sau đó đều nhiều hơn.

Mới đầu, là xuất phát từ mục đích hoàn thành nhiệm vụ nên anh tự mình tìm rắc rối, nhưng giám thị A luôn đều có thể không chút nương tay mà giải quyết những rắc rối đó.

Gặp được một người là kỳ phùng địch thủ với mình, kỳ thật là một chuyện cực kỳ sảng khoái, có thể khiến cuộc sống không còn nhàm chán như thế. Thời gian dài trôi đi, thậm chí sẽ có chút nghiện nó nữa.

Từ khi nào sự đối chọi gay gắt giữa bọn họ đã bắt đầu trở nên vi diệu, rất khó để nói được. Điều duy nhất có thể nói, chỉ e là có lẽ đã có bước ngoặt giữa họ.

Đó là bài kiểm tra thứ ba của Tần Cứu, môn thi chính là Toán học, trong bài thi ấy anh đã gặp Triệu Văn Đồ.

Có điều đối với anh lúc đó, Triệu Văn Đồ chỉ là một thí sinh có nhân phẩm tốt mà thôi, so với vô số người qua đường khác chẳng khác là bao.

Trong bài thi đó, Tần Cứu thường ngồi góc bàn bên cửa sổ, trong tay nghịch một lát cắt rất nhỏ, cân nhắc làm sao mới có thể tiếp xúc được trung tâm hệ thống —— khu giám thị.

Là thí sinh, trong tình huống bình thường anh vốn không có cơ hội để tiến vào đó, cũng không có thí sinh nào khác có thể cho cung cấp thông tin tham khảo cho mình.

Trong phòng thi đó có cô bé khoảng bốn năm tuổi, vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ cọ vào người anh, dùng giọng nói ngọt như sữa của trẻ con hỏi anh vài câu.

Cô bé chỉ vào lát cắt hỏi anh: "Cái trong suốt này, là vẩy cá sao?"

Tần Cứu nói: "Là con mắt."

Cô bé vốn định sờ thử tí, nghe thế xong liền mất hứng luôn.

Lát cắt kia không thực sự trong suốt, chỉ là lớp phủ bên ngoài tương đối đặc biệt, sẽ căn cứ vào cảnh vật xung quanh mà biến đổi màu sắc, thoạt nhìn nó tựa như trong suốt, dù dán ở bất kỳ cũng rất khó phát hiện ra

Trước bài kiểm tra toán, ở chỗ nghỉ ngơi anh đã gặp Văn Viễn của đội cảm tử, lát cắt này là do cậu ta đưa cho anh.

Chàng trai trẻ này thân thủ so với những đội viên khác đều yếu hơn, so với Tần Cứu phải gọi là bị bỏ xa ngút khói, tính cách lại có chút thẳng thắn. Nhưng có thể vào được đội cảm tử, ắt hẳn phải có chỗ hơn người.

Cậu ta là người phụ trách kỹ thuật trong đội.

Đương nhiên, Tần Cứu tiếp xúc rất ít với cậu ta, chỉ biết cậu ta trông có vẻ hấp tấp bộp chộp, nhưng thật ra rất tỉ mỉ tinh tế, toàn bộ những thứ cần phải làm bằng thủ công cậu ta đều cực kỳ am hiểu, trông có chút nhất thông bách thông*.

*Là thành TQ, có nghĩa là thông suốt mọi điều, nghĩa khác có thể hiểu nữa là biết một chuyện là sẽ biết trăm chuyện, hơi giống "trên thông thiên văn dưới tường địa lý" bên nước mình, nhưng nghĩa này rộng quá nên để nguyên văn vậy nha.

Văn Viễn nói: "Thứ này tôi đã cải tiến, còn thêm một lớp phủ, tính năng có thể gần như là một camera lỗ kim*."

*Camera lỗ kim là một loại máy ảnh đơn giản nhất, được thiết kế dựa trên nguyên lý hoạt động của hiện tượng quang học camera tối hay lỗ kim. Máy ảnh này được cấu tạo gồm một hộp kín, một lỗ nhỏ ở phía trước và một màn chắn ánh sáng ở phía sau. Ánh sáng đi vào lỗ nhỏ tạo ra ảnh ngược của cảnh được chụp trên màn chắn. (Nguồn: Google)

Tần Cứu hỏi cậu ta: "Tính năng kém hơn bao nhiêu?"

Văn Viễn: "Ừm, những vật cách xa hơn 10m sẽ bị mờ."

Tần Cứu nhướng mày, cậu ta lại bổ sung thêm: "Thông tin có hạn, hiểu cho chút đi! Hơn nữa nó có chỗ tốt, mặt sau nó có cơ chế tự tan, dán ở chỗ nào đó hơn một tuần, thì nó sẽ tự biến mất, nguy cơ bị phát hiện sẽ thấp hơn đôi chút."

"Cơ chế tự tan này là sao? Có tính ăn mòn à?" Tần Cứu hỏi.

"Có thể nói thế."

"Vậy cái chỗ bị dán kia chẳng phải sẽ có cái đốm sao?"

"Ờm...... Không ngoại trừ khả năng này ha."

Thấu tình đạt lý câu "hiểu biết muôn năm*", Tần Cứu nhận thứ này.

*Raw là /理解万岁/, tra baidu thì hiểu nôm na là hai bên mà có một bên có sự tổn hại, thay vì sẽ xảy ra xung đột thì nhờ sự bao dung và độ lượng mà sự xung đột ấy không diễn ra. (Hơi khó hiểu nhở :")))) Nói tóm gọn thì ý câu này là Tần Cứu hiểu sự nỗ lực của Văn Viễn nên động lòng và nhận đồ của Văn Viễn á.

Anh vốn không tính dùng nó, nhưng giữa chừng lại đổi ý.

Đó là ngày thứ ba kiểm tra toán, bọn họ chạm trán phải một quái vật khá phiền phức. Nếu nhất định phải miêu tả, thì nó giống như một đĩa cát nóng chảy, nhưng là chất lỏng linh hoạt, di chuyển đến đâu cũng không ai phát giác ra nó.

Nó sẽ tụ lại thành người, tùy ý bắt chước thành một thí sinh nào đó, thoạt nhìn rất khó phân biệt thật giả, tính mê hoặc cực kỳ cao.

Ngày đó, quái vật biến thành cô bé kia, lừa lấy sự đồng cảm của một thí sinh, suýt nữa đã thiêu sống thí sinh đó luôn.

Tần Cứu tuy đuổi nó đến tận khu rừng ngoại ô, lật ngược được thế cờ và thiêu chết nó.

Chỗ giám thị đương nhiên nhận được thông báo, giám thị A cùng với giám thị Q trực thuộc đến đó ngay.

Lúc bọn họ bước vào khu rừng, con quái vật bị thiêu chết vừa khéo tan ra thành đống cát.

Gió trong rừng không biết cố ý hay vô tình thổi thốc qua, cát lập tức ập thẳng vào mặt.

Giám thị A nhắm hai mắt quay đầu, giơ tay lên chắn. Thì nghe thấy Q bên cạnh "phi phi" hai tiếng.

Bước chân Q hơi loạng choạng, dẫm lên mấy cành cây khô kêu răng rắc, át đi mất những tiếng động khác.

Chờ đến khi A phản ứng lại, một trận gió thổi qua cổ y, có người dùng khuỷu tay móc lấy y.

Chỉ trong chớp mắt, y đã bị đè trên đám lá khô đầy đất, kẻ tạo phản ấy còn ai khác ngoài thí sinh vi phạm quy định y tính bắt đây.

"Anh làm gì thế?" Giám khảo A hơi ngẩng đầu, lạnh mặt hỏi.

Đầu gối Tần Cứu kiềm chân y, một bàn tay thì ấn cổ, ngón cái ấn ngay chỗ trọng yếu.

Anh nhân lúc hỗn loạn dán miếng lắt cắt của Văn Viễn đưa cho lên thắt lưng quần lính của giám thị A, trong lúc dán đó, ngón tay không cẩn thận chạm phải vòng eo thon chắc của đối phương cách một lớp sơmi.

Trong nháy mắt đó, anh rõ ràng có thể cảm nhận được eo bụng của đối phương hơi căng chặt lại.

Tần Cứu hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về phía đôi mắt của giám thị A.

Giám khảo Q bên cạnh trợn tròn mắt khi thấy cảnh tượng đó, hít ngược một hơi khí lạnh: "Cậu điên rồi à?"

Triệu Văn Đồ cùng một thí sinh khác đuổi tới đây hỗ trợ, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ ngây người, đến thở mạnh cũng không dám.

Tần Cứu thu hồi sức lại, buông hai tay nói: "Ngại quá, tôi nhầm ngài giám thị của chúng ta đây thành quái vật mất rồi."

Giám thị A cau mày, lật anh xuống đất, hai người gần như đổi vị trí cho nhau: "Lừa quỷ chắc?"

Tần Cứu để y đè mình xuống, chỉ chỉ đám cát cách đó không xa nói: "Không lừa cậu, trận này đề bài có năng lực bắt chước quá mạnh, muốn biến thành ai thì sẽ biến thành người đó, tôi phải tốn rất nhiều sức mới thiêu được nó đấy."

Anh lại lần nữa nhìn về phía đôi mắt nhạt màu của giám thị A, trong chất giọng trầm thấp lại chứa đầy ý lười nhác cùng trêu đùa: "Cảnh tượng vừa rồi giống con quái vật sống lại quá, cậu tới không khéo thật đấy."

Triệu Văn Đồ ở bên cạnh giúp giải thích, luống cuống tay chân nói tận nửa ngày.

Giám thị A dùng khuỷu tay đè mạnh Tần Cứu, lúc này mới đứng lên, lạnh lùng phủi lá khô trên người đi.

"Cần giúp không?" Tần Cứu chỉ vào sống lưng với sau eo y.

"Không cần." Giám thị A nghiêng người tránh đi, chỉ về hướng chéo một bên đầu anh: "Đi tới chỗ giám thị, anh đi trước."

"Được thôi."

Lần đó toàn bộ quá trình giam giữ đều do giám thị Q phụ trách, sau khi A vào chỗ giám thị liền lạnh mặt vào khu nghỉ ngơi, không để ý tới ai, chắc là đi thay quần áo.

Tần Cứu dán lát cắt trên thắt lưng chính là vì nguyên nhân này, quần áo mỗi ngày đều phải đổi, nhưng thắt lưng thì không.

Giám thị A là nhân viên trung tâm, ra vào khu trung tâm hệ thống chắc là chuyện thường ở huyện, tuy rằng cái thứ Văn Viễn làm kia có chút "bẩm sinh thiếu hụt", nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn thấy được một số thông tin hữu ích.

Có điều cái lát cắt "bẩm sinh thiếu hụt" này cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.

Bởi vì khi bài kiểm tra này kết thúc, anh vi phạm quy định do đi do thám, đánh bậy đánh bạ bị đưa tới khu giám thị.

Đó là lần đầu tiên Tần Cứu tới tòa tháp đôi.

Không biết nên nói là trùng hợp hay là sắp đặt, lúc anh đang đợi thang máy, thang máy bên cạnh vừa đến tầng một thì có hai người từ bên trong đi ra. Trong đó có một người nửa bên áo sơmi đều là máu, một người khác thì giữ anh ta.

Nhìn qua, hai người kia chắc đều là giám thị.

Giám thị A liếc nhìn thoáng qua hai bóng người kia, một lát sau lại thu về.

Tần Cứu nhìn thấy y cụp mắt xuống, giữa mày khẽ nhíu lại một cái cực nhẹ, rồi giây lát sau liền khôi phục thành dáng vẻ uể oải thường ngày.

"Vừa rồi người kia sao thế?" Tần Cứu hỏi.

Sắc mặt giám khảo Q cũng có chút tái nhợt: "Cậu ta ấy à, vi phạm quy định, có hơi thất trách, cho nên bị phạt."

Tần Cứu hơi bất ngờ, anh liếc nhìn giám thị A một cái, dù cho anh lúc ấy không biết vì sao trong khoảnh khắc đó lại muốn nhìn về phía A.

"Các anh cũng sẽ vi phạm quy định à?" Anh hỏi.

"Đương nhiên, các cậu có quy định của các cậu, chúng tôi có của chúng tôi." Giám thị Q nói.

Tần Cứu ngửi thấy mùi máu còn sót lại ám trong không khí, nói: "Sao hình phạt của các anh còn nặng hơn của thí sinh thế?"

Giám thị Q nói: "Tùy mức độ vi phạm, việc nhỏ thì phạt nhẹ, việc lớn thì phạt nặng."

Lần đó, Tần Cứu không gây thêm rắc rối nào nữa, chỉ biết một chút tình huống ở tòa tháp đôi. Bởi vì anh hơi thất thần.

Anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới vị giám thị bị xử phạt đến máu chảy đầm đìa kia, lại đột nhiên nghĩ đến giám khảo A cùng miếng lát cắt trên thắt lưng y.

Ngày hôm đó khi kết thúc buổi dọn dẹp phòng thi, giám thị Q vốn định sẵn sẽ đưa anh đi lại không xuất hiện, mà người tới chính là giám thị A.

Y lái một chiếc xe màu đen chờ trước tòa tháp đôi, hạ cửa xe xuống, lạnh lùng nói: "Lên xe, đưa anh về chỗ nghỉ ngơi." Nhìn qua cũng không mấy tình nguyện cho lắm.

Ngày đó bầu không khí trong xe thực vi diệu, vi diệu đến mức nhiều năm sau nhớ lại lúc ấy, vẫn như cũ nhớ rõ cảm giác trong xe.

Hai con người đầy sắc sảo và gai góc lại ở trong môi trường đầy khép kín, còn cố tình ở thật gần nhau. Đó là một bầu không khí hạ giương cung bạt kiếm trong tĩnh lặng, đồng thời lại ẩn chứa một điều gì đó khác.

Xe cuối cùng ngừng ở góc đường nào đó ở chỗ nghỉ ngơi, Tần Cứu bước từ trên xe xuống, mà khiến anh bất ngờ đó là, giám thị A cũng từ xuống xe.

Ngày đó thời tiết ở phòng thi rất đẹp, gió cuối thu vẫn còn vương chút se lạnh.

Tần Cứu đứng bên sạp báo, nhìn giám thị A. Cứ trong chốc lát thế, anh cảm thấy A hình như có chuyện muốn nói.

Anh đợi vài giây, nhưng đối phương lại không cất lời.

Vì thế anh ma xui quỷ khiến mà nói một câu, anh nói: "Trong bài kiểm tra tiếp theo, tôi sẽ cố ngoan ngoãn một chút, cố không để trưởng giám thị đây phải nhọc công đại giá tới nữa."

Vì anh đột nhiên không muốn mượn tay giám thị A để đi tiếp cận trung tâm hệ thống nữa, anh muốn đổi phương pháp khác.

Giám thị A rũ mắt nghe, trước sau vẫn không có biểu cảm gì.

Hắn xoa Tần Cứu bả vai đi trở về bên cạnh xe, mở cửa xe thời điểm ngừng một chút, đỡ xe đỉnh quay đầu đối Tần Cứu nói: "Mượn lời nói tốt đẹp của anh, tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau nữa."

Nhưng nghe giọng nói đó, y hẳn là không tính tin vào xíu nào.

Tần Cứu ở bài kiểm tra thứ tư cực kỳ an phận, giám thị cũng không phải A, anh chỉ cực kỳ trùng hợp ngay phút cuối cùng mà cấp bậc rớt xuống thành "C", bị đưa tới khu giám thị để làm lại.

Lần thứ hai làm lại bài, giám thị A nhiều ngày không thấy đột nhiên lại xuất hiện.

Lần đó bài kiểm tra làm lại Tần Cứu rút trúng là một phòng thi trên biển, cần phải ngồi thuyền đi đến đó.

Anh mới vừa ngồi xuống trong khoang thuyền, liền nghe thấy cửa sập trên đầu mình lại bị người ta kéo ra.

Anh tưởng là người chèo thuyền lại cằn nhằn, kết quả vừa ngẩng đầu lại thấy được khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc kia, đối phương mang ủng quân đội, cầm theo một móc câu dài để nạy cửa sập, dáng người cao ráo đứng trên boong tàu.

Anh đang nghịch hộp thuốc lá trên bàn của người chèo thuyền, ngẩng đầu cười hỏi: "Tôi lại làm sai chuyện gì sao, sao phiền tổng giám thị tự mình tới bắt người rồi?"

Giám thị A trên cao nhìn xuống, nói: "Trước mắt thì không có, sau này khó nói."

"Vậy sao cậu lại tới đây?"

"Hệ thống điều chỉnh quy tắc, thí sinh vi phạm quy định hơn ba lần trong một kỳ thi, giám thị cần phải theo dõi toàn bộ hành trình. Anh tự đếm số lần mình vi phạm trong ba bài thi đầu tiên đi."

"Nhưng hai bài thi này tôi rất ngoan mà." Giọng Tần Cứu vẫn mang ý cười như cũ: "Hình phạt còn tính lôi chuyện cũ ra nói luôn à?"

Giám thị A nói: "Cái này anh đi mà hỏi hệ thống."

Y nói, dọc theo cầu thang dài bước xuống.

Phía trên cửa sập hình vuông ấy, là màn trời đêm đen lẫn sắc thẫm xanh, trên bàn đặt chiếc đèn măng-sông sáng ngời, ánh đèn đầu chiếu vào con ngươi nâu nhạt của giám thị A......

Tần Cứu đột nhiên phát hiện, bản thân thế mà có chút nhớ nhung vị giám thị này.

-------------------

Editor: Chương này dài quá trời quá đất, làm xong muốn rụng rời tay :")))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me