TruyenFull.Me

[ĐM - CHƯA BETA] Thi Đại Học Toàn Cầu - Mộc Tô Lý

CHƯƠNG 147: ĐƯỜNG CŨ

NhLinhTrngNgc

Rất nhanh, giữa các giám thị mới và cũ xuất hiện một đường ranh giới vi diệu.

Mật danh của họ khác nhau, quần áo khác nhau, thói quen sinh hoạt khác nhau, thái độ đối với hệ thống càng khác nhau hơn, rất khó hòa nhập với nhau.

Trong thời gian đầu, sự khác biệt này gần như trở thành chủ đề trò chuyện hằng ngày của bọn họ.

Tần Cứu ở hội nghị thường kỳ nghe thấy đồng nghiệp tán gẫu về vụ này, hầu hết thời gian, anh luôn hời hợt, lười nghe mà cũng không tham dự vào. Chỉ có khi bọn họ nói đến giám thị A, anh mới đưa mắt nhìn sang.

Tần Cứu đã nghe rất nhiều về giám thị A.

Nói quan hệ giữa y với hệ thống rất sâu xa, là giám thị có sự tồn tại đặc biệt.

Nói y làm việc luôn tàn nhẫn vô tình, giống một tảng băng vĩnh viễn không thể nào tan chảy.

Nói ngay cả chỗ ở của y so với người khác cũng ít hơn vài phần khói lửa nhân gian, còn bố trí thêm một gian phòng tạm giam, dùng để xử phạt một vài thí sinh có tình huống đặc biệt.

Nói y giống như là hiện thân của hệ thống.

......

Khi nghe thấy miêu tả nào đó, Tần Cứu sẽ lúc ngây người.

Rõ ràng đó là cách hình dung rất bình thường, nhưng anh sẽ lại cảm thấy một sự khó chịu lạ kỳ, nhưng anh không thể nói được lý do của cảm xúc này.

Có một lần, có đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm đến giữ chừng bỗng nhiên dừng lại, đám người kia nhìn về phía anh, cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"

Tay Tần Cứu đang xoay cái ly dừng lại, ngước mắt nói: "Sao vậy cái gì?"

"Vừa rồi cậu luôn cau mày, tôi còn tưởng tôi nói sai lời nào."

"Tôi cau mày?"

Nếu không phải đồng nghiệp nói tới, chính anh thậm chí cũng không ý thức được.

Một bàn người đều đang đợi anh nói tiếp, anh xoa nhẹ mi tâm hai lần, sắc mặt khôi phục như thường.

Anh cười cười, thuận miệng tiếp lời bọn họ, nói: "Tôi chỉ cảm thấy vị trưởng giám thị kia không thích tôi lắm, còn những cái khác thì không rõ lắm."

Có hai chày gỗ thế mà hùa theo luôn: "Có một chút...... tôi cũng thấy thế."

Tần Cứu nghe a dua thế, cũng không thấy vui gì cho cam, nhưng điều này quả thật là sự thật trong mắt nhiều người.

Các giám thị mới lẫn cũ rất ít khi trùng nhau trong lúc phân bố phòng thi, nhưng giao nhau cũng không ít, đặc biệt là trong phạm vi ở khu giám thị.

Tần Cứu đã từng hợp tác với rất nhiều giám thị đời đầu, chỉ duy không có giám thị A.

Một lần hai lần thì thôi, nhưng nhiều lần trong thời gian dài...... vậy không còn là trùng hợp nữa. Thế nên anh sinh ra một ảo giác, như thể giám thị A cố ý tránh né những dịp đó để tránh tiếp xúc và hợp tác sâu sắc với anh.

Anh thật sự không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể đổ lỗi là giám thị A không thích anh.

Không lâu sau, nhóm giám thị mới gia nhập ngày càng nhận thức rõ hơn về sự mất kiểm soát của hệ thống, điều này khiến ranh giới giữa bọn họ cùng với nhóm giám thị đời đầu ngày càng rộng hơn.

Chờ đến khi ý thức được, ranh giới đã chia rõ ràng thành hai phe riêng biệt.

Nhóm giám thị đời đầu chủ trương việc tiến triển dần dần, tiến hành sửa chữa và điều chỉnh hệ thống từng bước một, thuộc phe ôn hòa. Mà nhóm giám thị mới tới này lại chủ trương mấy biện pháp quyết liệt, nếu không được thì xóa bỏ, tiêu hủy toàn bộ hệ thống, thuộc phe chống đối.

Đương nhiên, cái gọi là phe phái đều không đưa ra bên ngoài, sẽ không ai la to về cách xử lý nó thế nào dưới sự theo dõi toàn diện của nó cả, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng rành mạch.

Quan điểm khác nhau, vấn đề cũng ngày càng nhiều giữa hai phe, mở họp liền biến thành chuyện như cơm bữa.

Bọn họ cần một dịp để giải quyết các xung đột và đối lập.

Sự giao nhau giữa Tần Cứu với giám thị A rốt cuộc cũng tăng lên, chỉ là mỗi lần đều kèm theo mâu thuẫn cùng tranh chấp.

Bàn hội nghị rất dài, họ ngồi ở hai đầu bàn, xung quanh là những chiếc miệng đang kịch liệt đấu khẩu.

Thật kỳ lạ, những sự hợp tác trước kia kỳ thật rất thú vị, nếu Tần Cứu với A hòa hợp và làm quen nhau trong hoàn cảnh đó, hẳn sẽ rất vui vẻ, thậm chí có thể trở thành bạn bè.

Nhưng A tránh tất cả.

Mà giờ đây tại những cuộc họp này, bầu không khí luôn căng thẳng còn hỗn loạn, cũng không ngoa khi nói là hoàn cảnh tệ nhất để hòa hợp, A từng buổi đều đến.

Rất nhiều lần, Tần Cứu sẽ đột nhiên cảm giác A đang nhìn anh.

Anh ngước mắt trông qua, đôi khi sẽ thấy giám thị A đang rũ mắt nhìn văn kiện trên bàn, đôi khi sẽ thật sự chạm mắt với A.

Ánh mắt đối phương lướt qua sự hỗn loạn và khắc khẩu, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn về hướng này. Tần Cứu rất khó thấy được thứ gì đang ẩn trong đôi mắt ấy, y đang suy nghĩ điều gì......

Ánh sáng quá chói, bàn lại quá dài.

Trong vài khoảnh khắc cực kỳ ngẫu nhiên nào đấy, Tần Cứu sẽ bỗng nhiên sinh ra một ít ảo giác. Cảm thấy sự xung đột đan xen với đối lập này rất đỗi thân quen, tựa như anh cũng đã từng nhìn ai chăm chú rất lâu như vậy, nhưng anh không nhớ ra, có lẽ cảnh tượng ấy thuộc về giấc chiêm bao.

Không biết tự khi nào, số lần anh nhìn thấy giám thị A ngày càng nhiều.

Có khi bọn họ mỗi người đưa theo một nhóm người, lướt ngang qua tại hành lang dài ngoài phòng họp hoặc ngoài tòa tháp đôi.

Có khi anh sẽ thấy chiếc xe màu đen kia. Qua cửa sổ xe, anh không nhìn thấy gương mặt đối phương, cũng không biết đối phương tại sao lại ngừng bên đường.

Có một lần, bầu trời đã buông sắc đêm đen, đèn đường sáng bừng trong màn đêm.

Tần Cứu cùng vài đồng nghiệp bước ra từ tòa tháp đôi, đang định đi về chỗ ở, lúc sắp vào cửa, như thể cảm nhận được điều gì đó mà nhìn thoáng về nơi xa.

Một chiếc xe quen thuộc xe dừng trong góc đường, kéo thành chiếc bóng thật dài.

Đồng nghiệp thấy anh đột nhiên dừng bước, cũng dừng lại hỏi anh làm sao vậy.

Anh nói: "Không có gì, mọi người về trước đi, tôi có chút việc."

Đồng nghiệp mờ mịt trong chốc lát, nhưng không nghi ngờ gì, họ chào hỏi, rồi cười đùa bước qua cánh cổng vào khu dân cư.

Tiếng người dần xa xăm, xung quanh lại trở nên tĩnh lặng.

Tần Cứu nhìn bóng đen trầm tịch nơi góc đường, đột nhiên một sự thôi thúc dâng trào trong lòng.

Anh muốn chạy qua đó, cùng người trong xe trò chuyện gì đó, gì cũng được.

Bọn họ ở hai phe khác nhau, lúc mở miệng luôn mang theo mùi thuốc súng nhắm vào nhau, những cuộc tán gẫu bên đường như vậy chưa bao giờ xảy ra, mà thật ra cũng chẳng biết nói gì.

Nhưng khi Tần Cứu phản ứng lại, anh đã đứng cạnh cửa xe.

Một tay anh đỡ trần xe, cúi người gõ cửa sổ xe.

Giám thị A ngồi trên ghế lái, mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt y. Tay y dường như khẽ di chuyển, phảng phất muốn hạ cửa sổ xuống.

Bỗng nhiên, đỉnh đèn đường màu trắng nhấp nháy hai tia sáng đỏ, rất nhỏ thôi, như đèn cảnh báo của thiết bị, nhưng cũng giống đôi mắt, hướng thẳng về Tần Cứu.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên dâng lên một sự chán ghét khó diễn tả.

Mà khi anh quay đầu lại, giám thị A dường như cũng vừa thu hồi ánh mắt từ nơi nào đó, đôi môi mím thành một đường thẳng.

Cuối cùng, giám thị A vẫn không mở cửa sổ xe.

Tiếng còi vang lên, Tần Cứu đứng thẳng dậy, thấy giám thị A đang lắc điện thoại. Tiếp theo, chiếc xe phóng đi, không ngoảnh đầu lại.

Anh lấy điện thoại ra, một tin nhắn mới hiện trên màn hình.

Tin nhắn đến từ một số lạ, trong đó chỉ có một câu mang giọng điệu lạnh lùng:

『 Có việc, muốn nói gì thì mai họp rồi nói. 』

Tần Cứu dựa vào cột đèn, ngước mắt nhìn lên.

Ánh đèn đêm rọi xuống từ trên cao, phản chiếu thành ánh sáng vàng đan trắng trước mắt, có chút lóa mắt.

Anh chớp chớp đôi mắt, nheo mắt nhìn về phía cuối con đường dài, chiếc xe đen đã sớm trượt vào màn đêm......

Anh suy nghĩ về cảm giác khó nói thành lời này, bỗng nhiên ý thức được, anh có lẽ đang thích một người.

Anh thích giám thị A, nhưng lại phản đối lập trường của đối phương, cho nên bọn họ vẫn là kẻ thù.

Bọn họ vẫn sẽ ngồi ở hai đầu bàn dài, dẫn dắt đôi bên tranh chấp, giằng co, đấu khẩu......

Nhưng anh muốn lừa kẻ đứng đầu của phe kia qua đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me