Dm Co Chong Chet Thuong Xuyen Deu Biet Tuc Tinh Xuyen
Chương 22: Giảm xóc"Mây mưa dày đặc bao phủ thành phố Hắc Cảng suốt mười ngày cuối cùng cũng tan biến. Dự báo rằng, tuần tới sẽ là một tuần có thời tiết tốt...""Công ty Hóa học và Công nghệ vừa công bố kế hoạch tăng cường đầu tư sau giờ giao dịch...""Được biết, hung thủ đã rời khỏi thành phố Hắc Cảng và đang trên đường lẩn trốn.""Đinh."Lư Sâm xoay đài radio trong xe, chuyển sang kênh nhạc cổ điển êm dịu. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu thấy Bạch Duy ở ghế sau đã ngồi dậy: "Em yêu, em tỉnh ngủ rồi sao?"Bạch Duy không chút biểu cảm nhìn hắn.A, dáng vẻ mơ màng nhìn mình khi mới tỉnh ngủ của cục cưng thật đáng yêu. Lư Sâm thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Duy hẳn là do ngũ quan chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu Bạch Duy nhìn hắn, chắc chắn hắn sẽ không để ánh mắt ấy trống rỗng.Chính hắn cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi trong cảm xúc của mình đối với Bạch Duy. Từ khi cả hai gắn kết da thịt, chưa bao giờ hắn cảm thấy họ gần gũi đến vậy, như thể lớp ngăn cách cuối cùng đã bị phá bỏ. Bạch Duy không chỉ là một vật sưu tầm, một bạn đời, một người vợ của hắn, mà đã trở thành một phần của chính hắn, chia sẻ với hắn những khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời và những cảm giác vui vẻ mãi mãi.Cho dù vật đổi sao dời, mỗi ngày một khác thì những đoạn thời gian và cảm xúc ấy sẽ mãi khắc sâu trong cuộc đời của cả hai. Chỉ cần nghĩ đến niềm hạnh phúc đó, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí hắn sẽ luôn là Bạch Duy.Nói ngắn gọn, hắn cảm thấy Bạch Duy thuộc về hắn hơn bao giờ hết, hai người vốn dĩ phải là một thể. Ngoài điều đó ra còn có những cảm giác mà Lư Sâm không thể diễn tả thành lời, hắn nghĩ mình nên đọc thêm sách của loài người để học cách diễn đạt cảm xúc hiện tại.Lư Sâm nói: "Chúng ta đã rời khỏi thành phố Hắc Cảng rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà. Trên đường về anh có mua một ít sô cô la và bánh quy để ở ghế sau. Nếu em đói thì lấy ăn bổ sung sức lực. Em có thích bản nhạc trong xe không? Hay chứ? À, em thấy trong người thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?"Bạch Duy: …Cậu ngả người vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng, uể oải, không nói một lời. Lư Sâm tiếp tục: "Em yêu, em không khỏe hay bị say xe, hay tâm trạng không tốt? Em có muốn nghe nhạc rock không?"Muốn ói, Bạch Duy nghĩ thầm.Thực ra cậu không muốn ói lắm, chỉ là cảm giác bất ngờ kết nối với Lư Sâm khiến cậu thấy hoảng loạn.Gia đình cậu không nên như thế này, cậu và ông nội ngồi ở hai đầu bàn ăn dài làm từ gỗ hồ đào, không tiếp xúc với nhau, lặng lẽ dùng bữa. Chỉ sau bữa ăn, ánh mắt họ mới giao nhau trong chốc lát. Ông sẽ để quản gia đưa cậu giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Đô, cậu sẽ ngồi trên chiếc ghế đệm đỏ sậm, hai tay đặt trên cây gậy của mình. Họ sẽ đưa ra nhu cầu của mình bằng phương thức đề án có lý có căn cứ nhất.Ví dụ, trước tiên cậu sẽ thông báo lý do sự việc với quản gia, rồi theo ông bước vào thư phòng như thời gian đã hẹn. Cậu cần phải đứng trước bàn, hoặc ngồi trên chiếc ghế mà ông nội ra hiệu cho cậu ngồi, rồi cậu sẽ nói: "Vâng, thưa ông nội, cháu có một đề xuất. Cháu tin điều này sẽ phát triển kỹ năng của cháu, cũng như có lợi cho ông. Cháu mong ông phê chuẩn…”Đó mới là cách duy trì gia đình hài hòa, lý trí.Họ có thể đứng cạnh nhau trong ảnh tốt nghiệp, cùng ngồi xe trên đường thăm nhà người quen, nhưng sẽ không ôm nhau, không vỗ vai nhau. Ông nội có thể vào phòng cậu bất cứ lúc nào, nhưng cậu không được phép bước vào phòng ông. Đó mới là gia đình.Không phải như với Lư Sâm...Hắn có thể hôn cậu bất cứ lúc nào, hoặc không hôn. Hắn không chút lịch sự khi nhìn cơ thể cậu, làm giường bừa bộn, thậm chí có thể cả tuần quấn lấy cậu không rời giường...Chiếc xe chậm dần, Lư Sâm lại nhìn cậu qua gương chiếu hậu: "Sao thế em yêu?”Lần đầu tiên Bạch Duy nhận ra đôi mắt của Lư Sâm không phải màu xám, dưới ánh nắng, chúng có màu xanh lam trong vắt."Không sao, chỉ là em còn hơi ngái ngủ." Bạch Duy nói. "Anh lái tiếp đi."Cậu cố nhịn, tự nhủ rằng mục tiêu của mình chưa thay đổi. Trước mục tiêu thì mọi điều ngoài ý muốn đều không quan trọng. Nếu sự thân mật là điểm yếu của cậu, cậu sẽ phải cố gắng khắc phục.Dù cậu không hiểu tại sao... một gia đình lại như thế này.Lư Sâm vui vẻ nói:"Vậy thì chúng ta nghe chút nhạc nhẹ nhé.”Hắn xoay núm radio: "...Các chuyên gia cảnh báo, tội phạm đào tẩu cực kỳ nguy hiểm có thể đột nhập vào nhà dân. Mong mọi người khóa chặt cửa sổ..."Lư Sâm:"Nghe có vẻ nguy hiểm ghê... Để anh chuyển kênh khác."Ngoài cửa xe, mưa phùn rả rích. Bạch Duy bất giác nhíu mày, cảm thấy tối nay không lành.Trong bóng tối, một bóng người cười dữ tợn.Đúng lúc này Lư Sâm chợt nói: "Em yêu, em có thấy thân xe hơi rung lắc không? Cảm giác cũng hay phết."Bạch Duy: ?……
Bóng người giấu ở trong cốp xe, nghe hai người phía trước nói chuyện. Gã cảm thấy có chút không thể tin, còn có chút khiếp sợ.Gã thực sự đã lên xe của một cặp vợ chồng trẻ ở trấn Tuyết Sơn, nhưng sao cặp này lại là hai gã đàn ông?Cảm giác khiếp sợ chỉ kéo dài một lát. Là một sát thủ kinh nghiệm đầy mình, gã cảm thấy điều này cũng chẳng kỳ lạ là bao.Dù sao, gã cũng phải thừa nhận đôi chân mà gã thoáng thấy từ dưới tấm chăn quả thực rất đẹp, thon dài, cân đối, trắng mịn. Dù là chân đàn ông cũng không hề kém cạnh, hơn nữa, giọng nói của người trên ghế sau cũng rất êm tai... Người như vậy làm "vợ" cũng không phải chuyện lạ, chắc chắn sẽ rất được ngưỡng mộ.Cặp vợ chồng trẻ này cứ trò chuyện những chuyện vụn vặt không mấy thú vị, người chồng thì nói liên tục, còn người vợ ít lời, lạnh nhạt, làm bóng người cảm thấy người chồng lái xe này đúng kiểu “u mê cố chấp” điển hình.May mắn là họ không có con cái hay người già trong nhà, hơn nữa lại là dân ngoại lai của trấn. Nếu muốn ra tay diệt họ chiếm nhà, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.Đây chính là một đôi vợ chồng bình thường! Trừ việc chồng là một kẻ u mê cố chấp, còn vợ thì lạnh nhạt ra thì cuộc sống của họ chỉ xoay quanh những chuyện nhạt nhẽo như "ngày mai ăn gì". Có lẽ ngay cả khi bị giết, họ cũng sẽ ngã gục trong vũng máu một cách vô vị như những người qua đường khác.Chiếc xe đậu trong sân trước, một bóng người lặng lẽ trườn ra từ cốp xe, lăn một vòng rồi chui vào bụi cây rậm rạp có thể dễ dàng che giấu gã. Tay gã nắm chặt vũ khí kiên nhẫn mai phục trong đó.Bắn một phát vào đầu người chồng, một phát vào đầu gối người vợ, kéo xác xuống hầm, trói người vợ dưới tầng hầm, chiếm lấy căn nhà. Những việc này, bóng người đã thực hiện vô cùng thành thục.Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua… Không đúng, sao đôi chồng chồng kia vẫn chưa xuống xe?Bóng người đang hoang mang khẽ vén lá cây để quan sát, liền thấy chiếc xe khẽ lắc lư...Rồi gã nghe thấy tiếng khóc nức nở của người ngồi ghế sau, cùng hơi thở hổn hển của người từ ghế lái. Một bàn tay trắng nõn từ cửa sổ xe đưa ra, sau đó bị kéo ngược trở vào.Đệt, đúng là có động tĩnh thật!Không đúng, hai người này có lịch sự không đấy? Có hợp lý không? Bóng người cảm thấy sốc nặng khi phát hiện mình vừa xông nhầm vào cảnh tình thú của một đôi vợ chồng... Chờ đã, không phải chứ? Vừa lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, làm sao mà họ còn sức để mà làm chuyện đó trên xe vậy?!Ngay lúc này, một câu nói từ khe cửa xe truyền ra: “Em yêu à, chịu thêm chút nữa đi... Lúc nãy trên xe anh đã nghĩ lâu lắm rồi…”Bóng người: …Gã cảm thấy vô cùng nhục nhã, hơn mười năm hành nghề, lần đầu tiên gặp phải cặp đôi không sợ chết như thế này. Nhưng đã đến rồi, đã rình rồi, chẳng lẽ bỏ cuộc giữa chừng? Thôi thì cố thêm chút nữa, tìm thời cơ ra tay. Mười phút nữa, không thể trì hoãn thêm được nữa.Khi đang định khép lá cây lại, bóng người đột nhiên nhớ đến giọng nói của người ngồi ghế sau – lạnh lùng, tao nhã, chắc chắn khi khóc sẽ rất cuốn hút… Không biết trên giường cậu ta sẽ gọi chồng hay gọi bố đây? Nghĩ đến đây, bóng người lại vén lá cây to thêm một chút, vểnh tai nghe.Và rồi, gã thực sự nghe rõ tiếng kêu của Bạch Duy: “Đừng... đừng thế, em sắp, em sắp…”“Giẫm phải..”“Chân ga rồi!”“Ầm!”Tiếng động cơ xe nổ vang như chiếc Hummer lao về phía trước, bóng người cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hóa ra lên thiên đường là cảm giác như thế này... Trong tiếng hét thất thanh của Bạch Duy, bóng người bị ánh đèn pha sáng chói hất bay qua bụi cây, nhẹ nhàng như một chú én.Bạch Duy cũng co rụt chân lại, nhấc chân khỏi chân ga. Lu Sâm kéo phanh tay kịp thời, cả hai không đâm vào tường.Khoảnh khắc xe dừng lại, cả ba người đều cảm nhận được cảm giác "lên thiên đường". Nếu lúc này có nhạc nền, chắc chắn phải là "Ode to Joy" của Beethoven.Ở phía bên kia bức tường, tiếng la hét lớn vang lên: “Bà mẹ nó?! Tiếng động gì vậy?!”Giọng nói đó phát ra từ ông chủ siêu thị sống cạnh nhà Bạch Duy, ông đang vật lộn với chiếc điều hòa bị hỏng. Là một người tiết kiệm, ông đã ly hôn với vợ từ hai năm trước nhưng vẫn mơ tưởng rằng giá trị căn nhà sẽ giúp ông nối lại tình xưa. Vì thế, ông đặc biệt quan tâm đến tốc độ tăng giá nhà trong khu. Bởi vậy mà sau khi nhà Bạch Duy tu sửa ông rất vui.Giờ phút này ông ném hộp sửa chữa trong tay xuống, vì cứu rỗi giá nhà mà từ lầu hai bình bịch chạy xuống.
Bóng người nằm dưới mặt đất, mắt nổ đom đóm. Mười năm hoành hành ở thành phố Hắc Cảng, gã đã giết hàng trăm mạng người, nhưng chưa từng thấy cảnh nào như hôm nay, để cho gã nhìn thấy Thượng Đế làm mì Ý…Tuy viên đạn bắn theo phản xạ đã cứu mạng gã, nhưng xương chân trái của gã đã gãy.“Tôi chưa từng thấy….”Chưa từng thấy… chuyện hoang đường thế này.Trong tầm nhìn mờ mịt, gã thấy hai người đàn ông lần lượt bước xuống từ xe. Người gầy gò bực bội gấp gáp cài lại cúc áo, phần eo trắng muốt lộ ra làm lóa mắt, rõ ràng là người vừa nằm ở ghế sau. Người kia cao to, quần áo mặc không chỉnh tề lo lắng với tay muốn kéo người gầy lại, có vẻ muốn an ủi hay giải thích."Em yêu, chỉ là tai nạn thôi mà—" Gã nghe thấy người đàn ông mạnh mẽ nói.Sân trước có một chiếc máy cắt cỏ chạy bằng điện, bóng người đã để ý đến thứ này từ lâu. Khi nằm ngửa trong bụi cỏ, gã nghe thấy người đàn ông to lớn nói: "Em xem, xe không sao, đúng là bụi cây đã làm giảm xóc lúc va chạm..."Tôi mới là giảm xóc đây!Nhưng trước khi kịp thốt lên lời phản bác, gã đã trơ mắt nhìn người đàn ông gầy gò khởi động chiếc máy cắt cỏ. Trong tiếng ầm ầm của cỗ máy khổng lồ, người gầy gò ấy đằng đằng sát khí đẩy chiếc máy cắt cỏ lao đi như điên. Những lưỡi dao xoay tròn "rầm!" một tiếng, hất văng người chồng đang kiểm tra chiếc xe không hề ngoảnh lại, cũng chẳng hay biết chuyện gì vừa xảy ra sau lưng vào bức tường bên kia."Aaaa—!”Bóng người như nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, nhưng không rõ là từ người chồng, từ chính bản thân gã hay từ ông chủ siêu thị ở phía bên kia nghe thấy tiếng động lớn và đang chạy thình thịch về phía này. Dù sao thì, cả ba đều có lý do để gào lên vào lúc này.Người mỹ nhân gầy gò sau khi nghe thấy tiếng động bên cạnh bèn buông chiếc máy cắt cỏ. Cậu quay người, sải bước nhanh chóng chạy thẳng vào trong nhà.___Edit: Hong biết phải bản nhạc Ode to Joy này honghttps://youtu.be/-kcOpyM9cBg?si=xb2Usfb4qY8hAFOo
Bóng người giấu ở trong cốp xe, nghe hai người phía trước nói chuyện. Gã cảm thấy có chút không thể tin, còn có chút khiếp sợ.Gã thực sự đã lên xe của một cặp vợ chồng trẻ ở trấn Tuyết Sơn, nhưng sao cặp này lại là hai gã đàn ông?Cảm giác khiếp sợ chỉ kéo dài một lát. Là một sát thủ kinh nghiệm đầy mình, gã cảm thấy điều này cũng chẳng kỳ lạ là bao.Dù sao, gã cũng phải thừa nhận đôi chân mà gã thoáng thấy từ dưới tấm chăn quả thực rất đẹp, thon dài, cân đối, trắng mịn. Dù là chân đàn ông cũng không hề kém cạnh, hơn nữa, giọng nói của người trên ghế sau cũng rất êm tai... Người như vậy làm "vợ" cũng không phải chuyện lạ, chắc chắn sẽ rất được ngưỡng mộ.Cặp vợ chồng trẻ này cứ trò chuyện những chuyện vụn vặt không mấy thú vị, người chồng thì nói liên tục, còn người vợ ít lời, lạnh nhạt, làm bóng người cảm thấy người chồng lái xe này đúng kiểu “u mê cố chấp” điển hình.May mắn là họ không có con cái hay người già trong nhà, hơn nữa lại là dân ngoại lai của trấn. Nếu muốn ra tay diệt họ chiếm nhà, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.Đây chính là một đôi vợ chồng bình thường! Trừ việc chồng là một kẻ u mê cố chấp, còn vợ thì lạnh nhạt ra thì cuộc sống của họ chỉ xoay quanh những chuyện nhạt nhẽo như "ngày mai ăn gì". Có lẽ ngay cả khi bị giết, họ cũng sẽ ngã gục trong vũng máu một cách vô vị như những người qua đường khác.Chiếc xe đậu trong sân trước, một bóng người lặng lẽ trườn ra từ cốp xe, lăn một vòng rồi chui vào bụi cây rậm rạp có thể dễ dàng che giấu gã. Tay gã nắm chặt vũ khí kiên nhẫn mai phục trong đó.Bắn một phát vào đầu người chồng, một phát vào đầu gối người vợ, kéo xác xuống hầm, trói người vợ dưới tầng hầm, chiếm lấy căn nhà. Những việc này, bóng người đã thực hiện vô cùng thành thục.Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua… Không đúng, sao đôi chồng chồng kia vẫn chưa xuống xe?Bóng người đang hoang mang khẽ vén lá cây để quan sát, liền thấy chiếc xe khẽ lắc lư...Rồi gã nghe thấy tiếng khóc nức nở của người ngồi ghế sau, cùng hơi thở hổn hển của người từ ghế lái. Một bàn tay trắng nõn từ cửa sổ xe đưa ra, sau đó bị kéo ngược trở vào.Đệt, đúng là có động tĩnh thật!Không đúng, hai người này có lịch sự không đấy? Có hợp lý không? Bóng người cảm thấy sốc nặng khi phát hiện mình vừa xông nhầm vào cảnh tình thú của một đôi vợ chồng... Chờ đã, không phải chứ? Vừa lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, làm sao mà họ còn sức để mà làm chuyện đó trên xe vậy?!Ngay lúc này, một câu nói từ khe cửa xe truyền ra: “Em yêu à, chịu thêm chút nữa đi... Lúc nãy trên xe anh đã nghĩ lâu lắm rồi…”Bóng người: …Gã cảm thấy vô cùng nhục nhã, hơn mười năm hành nghề, lần đầu tiên gặp phải cặp đôi không sợ chết như thế này. Nhưng đã đến rồi, đã rình rồi, chẳng lẽ bỏ cuộc giữa chừng? Thôi thì cố thêm chút nữa, tìm thời cơ ra tay. Mười phút nữa, không thể trì hoãn thêm được nữa.Khi đang định khép lá cây lại, bóng người đột nhiên nhớ đến giọng nói của người ngồi ghế sau – lạnh lùng, tao nhã, chắc chắn khi khóc sẽ rất cuốn hút… Không biết trên giường cậu ta sẽ gọi chồng hay gọi bố đây? Nghĩ đến đây, bóng người lại vén lá cây to thêm một chút, vểnh tai nghe.Và rồi, gã thực sự nghe rõ tiếng kêu của Bạch Duy: “Đừng... đừng thế, em sắp, em sắp…”“Giẫm phải..”“Chân ga rồi!”“Ầm!”Tiếng động cơ xe nổ vang như chiếc Hummer lao về phía trước, bóng người cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hóa ra lên thiên đường là cảm giác như thế này... Trong tiếng hét thất thanh của Bạch Duy, bóng người bị ánh đèn pha sáng chói hất bay qua bụi cây, nhẹ nhàng như một chú én.Bạch Duy cũng co rụt chân lại, nhấc chân khỏi chân ga. Lu Sâm kéo phanh tay kịp thời, cả hai không đâm vào tường.Khoảnh khắc xe dừng lại, cả ba người đều cảm nhận được cảm giác "lên thiên đường". Nếu lúc này có nhạc nền, chắc chắn phải là "Ode to Joy" của Beethoven.Ở phía bên kia bức tường, tiếng la hét lớn vang lên: “Bà mẹ nó?! Tiếng động gì vậy?!”Giọng nói đó phát ra từ ông chủ siêu thị sống cạnh nhà Bạch Duy, ông đang vật lộn với chiếc điều hòa bị hỏng. Là một người tiết kiệm, ông đã ly hôn với vợ từ hai năm trước nhưng vẫn mơ tưởng rằng giá trị căn nhà sẽ giúp ông nối lại tình xưa. Vì thế, ông đặc biệt quan tâm đến tốc độ tăng giá nhà trong khu. Bởi vậy mà sau khi nhà Bạch Duy tu sửa ông rất vui.Giờ phút này ông ném hộp sửa chữa trong tay xuống, vì cứu rỗi giá nhà mà từ lầu hai bình bịch chạy xuống.
Bóng người nằm dưới mặt đất, mắt nổ đom đóm. Mười năm hoành hành ở thành phố Hắc Cảng, gã đã giết hàng trăm mạng người, nhưng chưa từng thấy cảnh nào như hôm nay, để cho gã nhìn thấy Thượng Đế làm mì Ý…Tuy viên đạn bắn theo phản xạ đã cứu mạng gã, nhưng xương chân trái của gã đã gãy.“Tôi chưa từng thấy….”Chưa từng thấy… chuyện hoang đường thế này.Trong tầm nhìn mờ mịt, gã thấy hai người đàn ông lần lượt bước xuống từ xe. Người gầy gò bực bội gấp gáp cài lại cúc áo, phần eo trắng muốt lộ ra làm lóa mắt, rõ ràng là người vừa nằm ở ghế sau. Người kia cao to, quần áo mặc không chỉnh tề lo lắng với tay muốn kéo người gầy lại, có vẻ muốn an ủi hay giải thích."Em yêu, chỉ là tai nạn thôi mà—" Gã nghe thấy người đàn ông mạnh mẽ nói.Sân trước có một chiếc máy cắt cỏ chạy bằng điện, bóng người đã để ý đến thứ này từ lâu. Khi nằm ngửa trong bụi cỏ, gã nghe thấy người đàn ông to lớn nói: "Em xem, xe không sao, đúng là bụi cây đã làm giảm xóc lúc va chạm..."Tôi mới là giảm xóc đây!Nhưng trước khi kịp thốt lên lời phản bác, gã đã trơ mắt nhìn người đàn ông gầy gò khởi động chiếc máy cắt cỏ. Trong tiếng ầm ầm của cỗ máy khổng lồ, người gầy gò ấy đằng đằng sát khí đẩy chiếc máy cắt cỏ lao đi như điên. Những lưỡi dao xoay tròn "rầm!" một tiếng, hất văng người chồng đang kiểm tra chiếc xe không hề ngoảnh lại, cũng chẳng hay biết chuyện gì vừa xảy ra sau lưng vào bức tường bên kia."Aaaa—!”Bóng người như nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, nhưng không rõ là từ người chồng, từ chính bản thân gã hay từ ông chủ siêu thị ở phía bên kia nghe thấy tiếng động lớn và đang chạy thình thịch về phía này. Dù sao thì, cả ba đều có lý do để gào lên vào lúc này.Người mỹ nhân gầy gò sau khi nghe thấy tiếng động bên cạnh bèn buông chiếc máy cắt cỏ. Cậu quay người, sải bước nhanh chóng chạy thẳng vào trong nhà.___Edit: Hong biết phải bản nhạc Ode to Joy này honghttps://youtu.be/-kcOpyM9cBg?si=xb2Usfb4qY8hAFOo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me