[ĐM] Đóa hồng kiều diễm của đại gia
Chương 75
"Rồi sao nữa?"Lục Đình nghe thấy mình hỏi."Sau đó em chụp lại mấy người kia rồi đến từng nhà để hỏi.""Đám lưu manh kia là dân thất nghiệp ở , hầu hết đang đi làm xa hoặc ngồi tù, tạm thời chỉ mới tìm được một người.""Người này tên Lý Dũng, ba mươi bốn tuổi, đã lấy vợ và có một đứa con ba tuổi, mở tiệm sửa xe hơi, mọi người đều khen anh ta thật thà chất phác, thương yêu vợ con, cuối năm nay định mua nhà ở thành phố.""Em đã dùng biện pháp mạnh để bắt anh ta khai ra chuyện hôm đó. Anh ta nói một người đàn ông tên Tạ Kiến Quốc đến tìm bọn họ rồi trả năm trăm tệ để thuê bọn họ chặn đường một người tên Thẩm Kiều, sau đó dạy cho cậu ấy một bài học."Phòng bệnh bên cạnh có họ hàng tới thăm, tiếng người lớn trò chuyện và tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ vọng ra hành lang.Hai người đứng cách đó chưa đầy năm mét, giữa họ như có một bức tường vô hình chặn lại mọi sự náo nhiệt bên ngoài.Lục Cửu nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: "Thật ra Tạ Kiến Quốc chỉ định thuê bọn họ đánh cậu ấy một trận thôi, nhưng khi thấy ảnh Thẩm Kiều thì bọn họ lập tức nảy ra ý đồ đen tối."Thiếu niên trong ảnh thật sự rất đẹp, đám người chui rúc ở làng đô thị hai mươi mấy tuổi vẫn chưa có bạn gái vừa thấy cậu đã lập tức sáng mắt.Mười lăm mười sáu là độ tuổi đẹp nhất. Mặc dù thiếu niên trong ảnh mặc đồng phục nhưng vẫn không giấu được vẻ thanh tú động lòng người, tựa như nụ hoa chớm nở, gương mặt xinh đẹp và mái tóc dài làm lu mờ giới tính của cậu, khiến người ta không kìm được những ý nghĩ xấu xa.Lục Cửu nhắm mắt lại, vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt nhăn nhúm vì đau của Lý Dũng, khuôn mặt được hàng xóm khen là thật thà chất phác kia lại lộ ra vẻ biến thái quái đản.Hắn đã nói thế nào nhỉ?"Ngoại hình nó không ra nam cũng chẳng ra nữ, còn để tóc dài nữa, có thằng con trai nào như thế đâu? Ai mà không biết đám học sinh trường đó thuộc thành phần gì? Gái đứng đường ban đêm toàn học ở trường đó, nó như vậy chẳng phải là muốn gạ gẫm đàn ông sao? Ông đây chỉ chiều lòng nó thôi......"Nhưng Lục Cửu không kể chuyện này với Lục Đình mà nói cho anh biết một tin chấn động hơn."Tạ Kiến Quốc là cha Tạ Lộ Diễn đấy ạ."Thân hình Lục Đình cứng đờ.Lục Cửu nói tiếp: "Vừa điều tra xong thì Thẩm tiên sinh bị sốt nên em không nói ngay với anh mà đến trại giam gặp Tạ Kiến Quốc.""Mới đầu lão không chịu nói, nhưng em có cách bắt lão mở miệng.""Lão nói có một nữ sinh đến tìm mình, ngoại hình khá giống Thẩm Kiều, có lẽ là em gái Thẩm Ngọc của cậu ấy. Cô ta đưa cho lão năm ngàn rồi nhờ lão đánh Thẩm Kiều một trận cho hả dạ.""Lúc đó Tạ Kiến Quốc nghiện cờ bạc nặng, buổi chiều có hẹn chơi mạt chược với bạn nên thuê mấy tên côn đồ với giá năm trăm tệ để làm việc này."Khách ở phòng bệnh bên cạnh lục tục ra về, Lục Đình nhắm hờ mắt, nhìn theo đám người đi xa."Vậy còn Tạ Lộ Diễn?""Cậu ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tạ Kiến Quốc và đám lưu manh kia, bốn ngàn rưỡi đủ để Tạ Kiến Quốc tiêu xài một thời gian mà không đòi tiền hai mẹ con họ. Cậu ta không yên tâm nên sau khi tan học đã bám theo đám lưu manh.""Cậu ta chỉ định xem bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ thế nào, không ngờ bắt gặp bọn chúng làm...... làm chuyện kia với Thẩm tiên sinh, còn nghe Thẩm tiên sinh dù bị ức hiếp vẫn cố tìm cách moi ra manh mối từ miệng bọn chúng.""Thấy đám lưu manh kia sắp khai ra Tạ Kiến Quốc, cậu ta mới giả vờ báo cảnh sát để đuổi bọn chúng đi và cứu Thẩm tiên sinh.""Chuyện sau đó anh cũng biết rồi đấy.""Tôi biết......" Lục Đình lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết câu thì lông mày anh nhíu lại. Dường như cảm nhận được gì đó nên trong mắt anh lộ vẻ hốt hoảng, đột ngột quay lại mở cửa ra.Chẳng biết thanh niên đã ngồi trên xe lăn sau cánh cửa từ lúc nào. Ánh mắt cậu rất bình thản, đáy mắt tĩnh mịch, không biết đã nghe được bao nhiêu."Kiều Kiều......"Lục Đình bước nhanh tới, ngồi xuống trước mặt cậu rồi đưa tay nắm vai cậu, giọng nói khẽ run: "Sao em dậy sớm thế?"Thẩm Kiều nép vào lòng anh, từ đầu đến cuối rất yên tĩnh, nhìn ngoan cực kỳ, "Tiếng ồn từ phòng bên cạnh làm em thức giấc, mở mắt ra không thấy anh đâu nên em định đi tìm anh."Người đàn ông nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Xin lỗi Kiều Kiều vì không ở cạnh em khi em ngủ dậy."Thẩm Kiều chợt nói: "Lục tiên sinh, em nghe hết rồi."Bàn tay trên đầu cậu khựng lại.Lần này đến lượt Thẩm Kiều an ủi anh: "Không sao, thật ra em cũng lờ mờ đoán được rồi, nhưng vì lúc đó chẳng ai tốt với em nên em không muốn nghĩ kỹ."Nói xong cậu cười tự giễu: "Kể ra cũng buồn cười, lúc đó họ rất tốt với em, luôn miệng kể khổ rồi nói bóng gió sau này em phải giúp đỡ họ. Em còn ngây thơ nghĩ họ là người tốt nhất trên đời nữa."Cậu không để ý mùi thuốc lá trên người Lục Đình mà rúc vào ngực anh, tựa như làm vậy sẽ có thêm can đảm."Kiều Kiều......" Lục Đình đưa tay ôm cậu. Thân hình thanh niên gầy rộc, vừa bóp nhẹ lòng bàn tay đã bị xương bả vai cấn đau, tim anh cũng nhói theo.Anh hiểu cảm giác bị người mình yêu thương nhất phản bội.Nhưng chính vì biết rõ nên anh không cách nào hỏi cậu có buồn không? Cũng chẳng biết nên nói gì để an ủi cậu, bởi vì giờ phút này vốn từ của anh cực kỳ nghèo nàn.Cuối cùng Lục Đình chỉ cúi đầu hôn lên tai cậu: "Mọi chuyện đều qua hết rồi."Vết thương lòng sẽ qua đi, còn vết thương trên người thì sao?-Sau lần ăn cơm với Thẩm Kiều, cuộc sống của Tạ Lộ Diễn trở nên dễ thở hơn.Hắn liên tục gọi điện đòi tiền Quý Thành Miên, lão đưa cho hắn hai mươi ngàn, nhưng chỉ mấy ngày sau hắn đã tiêu sạch.Hết tiền hắn cũng không lo mà gọi điện cho Quý Thành Miên đòi tiếp, Quý Thành Miên suýt bị hắn chọc điên, "Chẳng phải tao mới đưa cho mày hai ngày trước à? Mới hai ngày đã đòi tiếp là sao? Tao biết kiếm đâu ra hả?""Không có tiền à?" Tạ Lộ Diễn cười, "Không có thì hỏi xin Thẩm Kiều đi."Quý Thành Miên sững sờ, "Thẩm Kiều?""Đúng vậy......" Hắn ung dung nói, "Chắc ông chưa biết đâu nhỉ? Con trai yêu quý của ông đang cặp kè với chủ tịch, giờ sống sướng hơn ông nhiều, một bữa ăn của người ta đã mấy chục ngàn, đi xe hơi cả triệu bạc, năm trăm ngàn còn không bằng một cái nút áo của đại gia bao nuôi cậu ta nữa."Quý Thành Miên nhíu chặt mày: "Sao mày biết? Mày gặp nó à?""Đâu chỉ gặp, tụi tôi còn đi ăn chung nữa.""Nhưng điều tôi tò mò nhất là...... các người đối xử với cậu ta như vậy, sau này cậu ta sẽ trả thù các người thế nào đây?"Quý Thành Miên im lặng hồi lâu, cuối cùng chẳng biết đang nói cho mình hay cho Tạ Lộ Diễn ở đầu dây bên kia nghe, "Tao tốt với nó lắm, trong nhà chỉ có tao tốt với nó thôi......""Vậy sao?" Tạ Lộ Diễn hỏi: "Tốt đến nỗi lấy năm trăm ngàn của cậu ta nuôi bồ nhí đúng không?""Nín!"Quý Thành Miên mất bình tĩnh hét toáng trong điện thoại: "Mày câm mồm đi, tại tao hết cách rồi! Với lại nó toàn ru rú trong nhà thì cần tiền làm gì, tao chỉ giữ giùm nó thôi!"Tạ Lộ Diễn cười khẩy, cũng lười lá mặt lá trái với lão, "Tôi cho ông số điện thoại của Thẩm Kiều, những gì cần nói tôi đã nói với ông rồi, làm thế nào là tùy ông, nếu ông quỵt tiền thì không chỉ có chuyện ông nuôi bồ nhí mà ngay cả chuyện năm trăm ngàn tôi cũng chẳng giấu được đâu."Cúp máy xong, Tạ Lộ Diễn nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài rồi lại nhìn đồ đạc cũ kỹ trong nhà, một nỗi bực bội dâng lên từ đáy lòng.Hắn mở điện thoại rồi lại tắt, lặp đi lặp lại mấy lần mới tìm số Thẩm Kiều gọi cho cậu.Điện thoại reo hồi lâu mới có người trả lời, điều bất ngờ là đầu dây bên kia không phải giọng Thẩm Kiều mà là một giọng nam trầm thấp.Vừa nghe hắn đã biết là ai.Lục tiên sinh trong miệng Thẩm Kiều.Giọng người đàn ông vẫn ôn hòa như trước, nhưng không hiểu sao sự ôn hòa này lại khiến Tạ Lộ Diễn sởn tóc gáy."Xin chào, có chuyện gì không?"Tạ Lộ Diễn ngập ngừng: "Chào...... chào anh, Thẩm Kiều đâu rồi ạ?"Trong điện thoại vang lên tiếng kéo ghế, sau đó là tiếng bước chân, hình như người kia đã ra khỏi phòng."Cậu ấy ra ngoài quên đem điện thoại nên tôi nghe giùm."Nỗi ái ngại ban đầu dần biến mất, Tạ Lộ Diễn cảm thấy người đàn ông vẫn thân thiện như lần đầu gặp mặt, tốt tính như các nhà hảo tâm trên TV.Hắn vội vàng nói ra ý định soạn sẵn trong đầu: "Là thế này, lần trước Thẩm Kiều đã mời em ăn cơm. Em không có gì đền đáp nên muốn mời cậu ấy đến nhà chơi, hồi xưa cậu ấy thích đồ ăn mẹ em nấu lắm......"Lục Đình ngắt lời hắn: "Cậu ấy không tới đâu."Trên mặt Tạ Lộ Diễn lộ vẻ ngượng ngùng: "Cũng...... Cũng đúng, nhà em nghèo quá, giờ cậu ấy đã có anh nên khinh thường người nghèo như em là phải."Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe vậy cũng không giận mà chỉ nói: "Hai ngày nữa chúng tôi có việc phải đi xa, bù lại tôi sẽ bảo trợ lý gửi thiệp mời dự tiệc cho cậu, nếu cậu có hứng thú thì đến xem thử đi."Anh ung dung nói thêm: "À phải, quên nói với cậu buổi tiệc này khá thác loạn. Họ cứ giục tôi dẫn theo Kiều Kiều, nhưng cậu ấy không dám đi nên tôi đành thôi. Tạ tiên sinh phải nghĩ cho kỹ đấy, dù gì sinh viên như cậu cũng được ưa chuộng lắm.""Không đi cũng không sao. Chỉ là thư mời này phải tốn gần trăm ngàn mới mua được, nghe nói có một diễn viên vô danh đến đó, giờ đã thành ngôi sao hàng đầu rồi, hợp đồng quảng cáo toàn mấy chục triệu trở lên, nhưng tôi thấy ngoại hình cậu ta còn thua Tạ tiên sinh nữa, chẳng biết gặp được vận may gì......"Tạ Lộ Diễn quyết định thật nhanh: "Em sẽ đi!""Thế à......" Lục Đình cười nói: "Đến lúc đó tôi sẽ cử người tới đón cậu, nhớ ăn mặc đẹp vào nhé."Nghe tiếng "tút tút" ở đầu dây bên kia, hồi lâu sau Tạ Lộ Diễn vẫn chưa định thần lại.Hắn đứng dậy khỏi sofa rồi đến cạnh kệ TV, ở đó có một tấm gương soi toàn thân.Thanh niên trong gương gầy gò, mặc áo trắng quần đen, chân dài, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hẹp dài cụp xuống thấp thoáng nét u buồn.Lâm Hà bưng trái cây ra khỏi bếp.Bà thấy Tạ Lộ Diễn đưa tay vuốt ngược tóc mái ra sau, nhìn người trong gương rồi lại quay đầu nhìn bà, trong mắt ẩn chứa một cảm xúc mà Lâm Hà nhất thời không hiểu."Mẹ thấy con có đẹp không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me