[ĐM/DONE] ẢNH ĐẾ TỪ CHỐI TÌNH TAY BA - TRÌ HẢI QUÂN
Chương 31
Edit: Thỏ======Phim trường đã căng dây phong tỏa màu vàng cam, người phụ trách vội vã chạy tới, sắc mặt nặng nề đứng bên ngoài khu vực giới tuyến, nghiêm túc làm theo chức trách, ngăn cản tất cả những ai không liên quan tiếp cận hiện trường.Phía xa, màn hình giám sát lập loè liên tục, ghi lại cảnh hỗn loạn vừa bất ngờ xảy ra, hình ảnh nhấp nháy chói mắt giữa một bầu không khí ồn ào hỗn loạn. Xe cứu thương luôn túc trực bên ngoài đoàn phim nhanh chóng rời khỏi quốc lộ, còi hú chói tai xé ngang màn đêm. Vài phóng viên đang chĩa ống kính về phía đó, ánh mắt giao nhau, ngón tay thì không ngừng gõ phím trên điện thoại, nhanh chóng truyền thông tin lên mạng xã hội.Chưa đến năm phút, từ khóa #Phó Yến Dung#, #tai nạn xe tại phim trường# đã trực tiếp leo lên vị trí số một trên hot search.@Tuần san Showbiz: Tin nóng! Tại hiện trường quay phim 《Ẩn Diện》 đã xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng. Nam diễn viên chính Phó Yến Dung điều khiển siêu xe Pagani mất kiểm soát, va chạm vào hàng rào bảo hộ khiến cả hiện trường náo loạn. Theo lời người chứng kiến, diễn viên Tô Đường ngồi ghế phụ bị thương nặng và đã được đưa đi cấp cứu. Hiện tình trạng của Phó Yến Dung vẫn chưa rõ...Phần bình luận lập tức bùng nổ:"Vcl, nói thử xem công tác an toàn của đoàn phim kiểu gì mà ra nông nỗi này??""Đường Đường của chúng tôi sao rồi... Làm ăn kiểu gì mà mấy cảnh này cũng không dùng đóng thế vậy, thèm khát hình tượng chuyên nghiệp phát điên rồi à?""Đkm mấy con Tốc Nằm muốn chết à?""Thật quá đáng! Gặp chuyện như vậy còn cãi nhau? Nói trắng ra, tự diễn không dùng đóng thế là rất kính nghiệp, mắc mớ gì lôi hình tượng nhân vật vào! Với lại, Phó Yến Dung vốn dĩ nổi tiếng mê đua xe, chuyện đó đâu phải bí mật, chắc chắn là do công tác an toàn có vấn đề hoặc phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Mắc gì đổ thừa diễn viên?""Môi trường thế này tôi không rảnh mà náo loạn với mấy người. Tốt nhất nên tích chút khẩu đức, cầu phúc cho người nhà các người thì hơn.""Cầu mong bình an 🙏🕯️""Bình an thôi..."...Trong khu cấp cứu của bệnh viện trung tâm thành phố, ánh đèn trắng lạnh sáng trưng. Mùi thuốc sát trùng nồng đến mức khó chịu, quyện với mùi mồ hôi và căng thẳng, len lỏi qua từng khe gạch men trắng, âm thầm lan khắp hành lang. Tiếng bước chân dồn dập, lộn xộn vang lên không dứt, đạp lên lòng người đang thấp thỏm trước cửa phòng phẫu thuật."Bệnh nhân tụt huyết áp ——!""Adrenalin đã chuẩn bị xong!"Cáng cấp cứu lao nhanh từ cuối hành lang, bánh xe kim loại nghiến lên mặt đất, để lại một chuỗi âm thanh chói tai rền rĩ.Đèn báo đỏ "Đang phẫu thuật" bất ngờ sáng lên, mấy nhân viên trong đoàn phim lo âu bất an ngồi chờ trên dãy ghế dài. Đạo diễn cầm điện thoại liên tục trả lời, giọng nói cố gắng đè xuống thật thấp nhưng vẫn không giấu nổi run rẩy: "Phải dập tin tức bên phía truyền thông xuống ngay, chờ tình hình ổn định rồi mới lên bài!""Phía nhà đầu tư cũng tạm thời đừng đánh động... tuyệt đối không được thêu dệt thêm bất cứ điều gì, nhất định phải chờ tin tức chính xác từ bên này... Tổng giám đốc Tống... sao? Cứ tạm thời che giấu với tổng giám đốc Tống của bên kia, không thì ——"Ông dùng mu bàn tay lau đầy mồ hôi lạnh trên trán, đang chuẩn bị cúp máy thì một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên từ phía sau."Giấu cái gì?"Động tác quay đầu của ông cứng lại, hẫng mất nửa nhịp, chậm rãi nhìn về phía người vừa đến, ngơ ngác như thể mãi mới nhận ra khuôn mặt kia là Tống Lâm Du. Sắc mặt đối phương trắng bệch đến mức không còn chút huyết sắc. Nếu không biết trước, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng người bị thương nặng chính là hắn.Tóc đen ướt đẫm vì sương đêm và mồ hôi lạnh bết dính vào hai bên má, thấm vào đồng tử sẫm màu lạnh lẽo, khiến cả người trông như vừa được kéo lên từ đáy bùn lầy, phủ đầy rêu xanh lạnh ngắt, yếu ớt đến mức tưởng chừng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào từ đầu ngón tay.Đạo diễn nhìn ra được ban đầu người này hẳn định đi dự một cuộc gặp rất quan trọng. Bộ áo khoác đen trên người rõ ràng là đã được xử lý chỉn chu trước khi ra khỏi cửa, vậy mà lúc này khoác lên cơ thể gầy gò của Tống Lâm Du lại càng khiến hắn trông mệt mỏi, tiều tụy hơn bao giờ hết."Tổng... tổng giám đốc Tống..." Phó đạo diễn cầm chặt điện thoại, dè dặt lên tiếng giải thích. "Chúng tôi định chờ tình hình ổn định rồi mới báo cho ngài, sợ làm ngài lo lắng..."Ánh đèn hồng lạnh lẽo từ cửa phòng phẫu thuật hắt lên, phản chiếu trong mắt người đàn ông một lớp sương đỏ mờ ảo. Tống Lâm Du lặng lẽ nhìn chằm chằm tấm bảng báo hiệu đang sáng lên ấy, không nói một lời. Hắn cứ thế nhìn mãi, rất lâu sau mới như theo bản năng, chậm rãi nhắm đôi mắt khô khốc đau đớn lại.Ngay sau đó, người nọ không chịu đựng được nữa, vịn tay vào bức tường bên cạnh, cúi người thật sâu.Dạ dày là nơi tích tụ cảm xúc. Giây phút ấy, Tống Lâm Du cảm nhận rõ rệt cơn co rút và đau đớn như sóng dữ trào dâng trong bụng, suýt nữa nôn ra tại chỗ. Lòng bàn tay tái nhợt ép lên mặt tường lạnh lẽo, những mạch máu màu xanh lơ trên cổ tay nổi rõ, toàn thân giống như một khối băng mỏng manh chỉ cần chạm nhẹ liền tan vỡ.Chứng kiến cảnh này, ông hoảng hốt đứng bên cạnh, giọng run run hỏi: "Tổng giám đốc Tống, có cần tôi gọi bác sĩ không?"Tống Lâm Du không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng đó, đôi vai gầy gò như không chống đỡ nổi dưới lớp áo khoác. Ánh đèn hành lang phủ lên người hắn một tầng trắng bệch lạnh lẽo, còn âm thanh ồn ào bốn phía như bị chặn lại sau một lớp kính mờ dày nặng, nghe mơ hồ chẳng rõ.Trong khoảnh khắc ấy, thế giới của hắn chỉ còn lại một âm thanh duy nhất. Đó là sự chất vấn lạnh lùng, tàn nhẫn và tuyệt vọng từ chính bản thân mình.— Mọi chuyện thành ra thế này, đều là tại mày.— Lẽ ra mày không nên giữ anh ấy ở bên cạnh, tại sao mày lại ích kỷ như vậy...Cạch.Tiếng cửa mở đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn.Một bác sĩ đội mũ phòng khuẩn màu lam từ phòng phẫu thuật bước ra, cúi đầu lật xem bảng ghi chép trong tay, giọng điệu vững vàng, chuyên nghiệp, thậm chí còn mang theo chút nghi hoặc: "Ca phẫu thuật của bệnh nhân Tô Đường diễn ra rất thuận lợi, điểm xuất huyết đã được khống chế hoàn toàn, hình ảnh CT trong ổ bụng không phát hiện tổn thương rõ rệt, chỉ số bão hòa oxy trong máu luôn duy trì trên 98%. Sau phẫu thuật, các chỉ số hồi phục còn nhanh hơn dự kiến."Bác sĩ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua sắc mặt khác nhau của những người đứng trong hành lang, rồi nói tiếp: "Sau khi hết thuốc gây mê là có thể chuyển về phòng bệnh thường. Gia đình không cần quá lo lắng, thể chất của cậu ấy rất tốt... thật sự rất tốt, tốt đến mức hơi bất thường. Tốt nhất sau khi hồi phục nên tiến hành kiểm tra toàn diện kỹ lưỡng hơn một chút."Không khí trong hành lang khựng lại một giây.Tống Lâm Du đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co rút lại tựa hồ vừa bừng tỉnh sau một cơn ác mộng dài. Hắn như rút được mình ra khỏi cảm xúc rối loạn sắp sụp đổ, giọng khàn đến mức gần như không nghe thấy: "...Tô? Vậy còn Phó Yến Dung?""Phó... Thầy Phó không ở đây." Đạo diễn theo bản năng trả lời, chỉ tay về một hướng khác, "Anh ấy ở phòng 307, tầng 3, chỉ bị thương nhẹ thôi..."Lời còn chưa dứt, ông đã thấy Tống Lâm Du lập tức xoay người rời đi, không hề do dự lấy một giây. Dáng vẻ quyết liệt ấy khiến những lo lắng ban nãy rằng "ai kia sẽ chôn vùi cả thái y viện vì Tô Đường gặp chuyện" bỗng hóa thành trò cười.Hóa ra... vừa rồi Tống Lâm Du như thế là bởi hắn tưởng người đang được phẫu thuật trong kia là Phó Yến Dung sao? Vậy bọn họ...?Đạo diễn ngẩn người một lúc, bỗng nhiên nhận ra có vẻ như mình vừa phát hiện ra điều gì đó không bình thường lắm.***Cùng lúc đó, tại phòng 307 khu VIP tầng 3 phía Bắc.Phó Yến Dung đã thay bộ quần áo dính đầy bụi bẩn, cũng dùng khăn lông lau sạch mặt mũi. Trên người mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng rộng rãi, uể oải dựa vào giường bệnh. Cổ áo cài hờ để lộ hai chiếc cúc áo trên cùng. Để tiện hơn, ai kia còn thuận tay dùng chiếc bút dạ màu đen mà cô y tá bên cạnh nâng niu như báu vật để vấn tạm mái tóc dài của mình thành một búi nhỏ hơi rối.Vì thế, làn da từ sau cổ xuống đến xương quai xanh lộ ra một cách rõ ràng, những đường cơ bắp nhấp nhô săn chắc, đường nét mềm mại mà đẹp mắt, mang theo nét uể oải rất riêng của người đang bệnh.Dù thế, bản thân Phó Yến Dung lại chẳng có chút ý thức nào rằng mình đang nằm trong bệnh viện. Dù cổ tay trái còn đang quấn băng, anh vẫn thong thả dùng cánh tay bị thương chơi game Anipop, dáng vẻ ung dung chẳng khác gì người khỏe mạnh, đến mức người ngoài nhìn vào hoàn toàn không đoán nổi anh vừa gặp tai nạn."Sếp Phó à, chẳng phải bác sĩ đã dặn anh đừng nghịch ngợm nữa sao?" Tiểu Tôn không nhịn được nhắc. "Dù gì cũng là bong dây chằng, sao anh có thể xem nhẹ như vậy được chứ."Phó Yến Dung liếc sang Tiểu Tôn đang ngồi bên cạnh gọt táo, đoạn đáp lại bằng giọng chẳng mấy để tâm: "Rất nhiều lúc khi làm việc trên dây thép còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều... Đừng căng thẳng quá, chỉ là vết thương nhỏ thôi."Vừa nói, ai kia vừa liếc nửa quả táo đã lộ phần ruột trong tay Tiểu Tôn, ám chỉ một cách vô cùng rõ ràng.Tiểu Tôn im lặng, ngay lập tức cảm thấy bản thân vì chen lấn khóc lóc giữa đám đông mà hối hận không để đâu cho hết, chỉ đành tiếp tục tận tụy làm việc, dùng con dao nhỏ gọt sạch vỏ, dâng quả táo ngon lành vừa tước xong lên cho ông chủ.Sau một hồi do dự, cuối cùng ai kia vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Nhưng mà anh Phó này, anh cũng hơi quá đáng rồi... Xe đâm đến mức đó mà anh lại không sao. Nghe nói cậu Tô bên kia còn bị thương không nhẹ, xương sườn gãy mấy cái, chưa kể phải vào phòng mổ."Phó Yến Dung nhận lấy quả táo, cắn một miếng. Vị ngọt thanh mát lập tức lan ra trong miệng, vừa vặn thỏa mãn cơn thèm ngọt lúc này của anh. Tâm trạng anh đang rất tốt, đuôi mắt cũng khẽ cong lên, nơi có nốt ruồi nhỏ kia càng lộ rõ vẻ vui vẻ như thể đang hả hê trước tai họa của người khác: "Thế à? Khổ thân ghê."Tiểu Tôn: ...Phó Yến Dung chậm rãi nuốt miếng táo, trong lòng nghĩ: Đương nhiên anh biết Tô Đường đang giở trò gì. Nếu Tô Đường còn có thể gọi xe cấp cứu, thì rõ ràng sau lần đầu thất bại, tên đó đã dùng một thủ đoạn không thể cưỡng lại được khiến xe đâm mạnh vào hàng rào an toàn.Mà người ngồi trong xe khi đó cũng là chính Tô Đường, nên tất nhiên cậu ta sẽ không để tình trạng của mình trở nên quá nghiêm trọng. Toàn bộ sự việc chắc chắn đều được tính toán kỹ, đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.Tô Đường cho rằng Phó Yến Dung không nắm rõ tình hình, chỉ cần đánh lừa được cảm giác nguy hiểm ban đầu là có thể tạo ra tai nạn. Nhưng trong mắt Phó Yến Dung, chuyện này thật ra rất dễ xử lý. Bất kể là lúc nào, cho dù lần này anh chưa biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra thì cũng chỉ cần nhớ một điều: nếu gặp nguy hiểm, cứ việc kéo Tô Đường lại chắn phía trước làm tấm khiên là xong.Cũng xem như tự làm tự chịu, nếm thử hậu quả một lần cho nhớ đời.Chiếc Pagani Huayra BC Roadster kia là do Tống Lâm Du tặng. Phó Yến Dung không chỉ phải người không hiểu xe, mà ngược lại còn rất rành. Tống Lâm Du đương nhiên không chỉ đơn thuần chọn một chiếc xe đắt tiền để mua mà còn đặc biệt mời chuyên gia độ lại nhiều tính năng an toàn, nhất là phần bảo vệ cho ghế lái vì biết Phó Yến Dung có thói quen chạy tốc độ cao.Huống hồ, tốc độ phản ứng của Phó Yến Dung và Tô Đường hoàn toàn không thể so sánh. Một người từ nhỏ đã quen mạo hiểm với các loại đường đua khắc nghiệt, một người thì đến việc luyện tập diễn xuất nhiều hơn vài ngày cũng thấy ngán. So với Tô Đường, Phó Yến Dung không chỉ phản ứng nhanh hơn, mà còn dễ dàng kéo người kia qua để tận dụng tối đa lớp bảo vệ của xe. Cho nên, kết quả nhận được là gần như chẳng cần tốn chút sức lực nào.Chỉ là, mấy chuyện này anh việc gì phải giải thích với Tiểu Tôn.Phó Yến Dung liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, chợt nhớ mình còn phải tìm Tống Lâm Du nói chuyện, bèn mở khung chat, đồng thời lười nhác dặn trợ lý: "Chút nữa báo với bên đạo diễn một tiếng, bảo họ đăng lên Weibo giúp tôi để trấn an fan, tiện thể xử lý đám chó săn đang sủa linh tinh kia luôn..."Nói đến đây, Phó Yến Dung hơi khựng lại một chút.Tiểu Tôn nghiêng đầu khó hiểu, hỏi: "Còn chuyện gì nữa à sếp?""Không có gì," Phó Yến Dung thuận miệng đáp, "Chắc hắn vẫn chưa thấy đâu."Trên điện thoại chưa nhận được tin nhắn nào từ Tống Lâm Du chứng tỏ đối phương vẫn chưa biết chuyện chiếc xe leo lên hot search, có thể vẫn đang bận làm việc. Đây là chuyện tốt, dù gì mấy tin đồn thất thiệt lan nhanh trên mạng cũng chẳng có lợi cho tình trạng sức khỏe của Tống Lâm Du chút nào.Nghĩ vậy, Phó Yến Dung chuẩn bị gõ tiếp vào khung trò chuyện. Đúng lúc đó, anh chợt có cảm giác bất thường. Bầu không khí bỗng nhiên lạnh lẽo đến mức khó chịu khiến đầu ngón tay khựng lại, rồi anh theo bản năng ngẩng đầu lên.Tiểu Tôn lúc này cũng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.Phó Yến Dung đưa mắt nhìn theo ánh mắt Tiểu Tôn, hơi thở bất giác ngưng lại một nhịp.Tống Lâm Du đang đứng đó.Đôi mắt hắn đỏ hoe, hàng mi dài ướt đẫm dính vào nhau vì nước. Thế nhưng trong ánh mắt ấy lại không hề có nước mắt, so với việc vừa khóc, càng giống như là những tơ máu đỏ nơi đáy mắt bị cảm xúc kìm nén đến mức cực đoan khiến tràn ra ngoài.Có lẽ Tống Lâm Du vừa mới chạy một mạch tới đây, cả người trông vô cùng nhếch nhác, mệt mỏi đến rối bời. Hắn khẽ vịn tay vào khung cửa, ngực phập phồng dữ dội trong chốc lát rồi mới từ từ đứng thẳng dậy, im lặng nhìn người đang nằm trên giường bệnh.Nhưng dù nhìn rất lâu, hắn cũng không tiến vào, chỉ dám đứng xa xa nơi cửa ngoài, trông chẳng khác gì một kẻ lữ hành nghèo túng không dám lại gần báu vật của mình.Một lúc sau, hắn khẽ run lên, cụp mắt chăm chú nhìn nền gạch trắng như tuyết dưới chân thật lâu, cuối cùng mới khẽ mím môi, dùng giọng khàn đặc như bị bóp nghẹt khẽ hỏi: "Bị thương... nặng lắm không?"Nói xong câu đó, Tống Lâm Du lại thì thầm như đang tự lẩm bẩm, giọng rất nhẹ nhưng mang theo sự tủi thân rõ rệt, như đang trách Phó Yến Dung câu nói vừa rồi.Hắn nói: "Em thấy rồi."...Anh bị thương, em thấy rồi.Phó Yến Dung vốn định nói gì đó, nhưng nhất thời lại chẳng tìm được lời nào thích hợp. Một lát sau, anh quay đầu, bình tĩnh nói với Tiểu Tôn: "Tôi không sao, cậu ra ngoài nghỉ một lát đi."Tiểu Tôn vội gật đầu, đi tới cửa còn nhẹ giọng chào Tống Lâm Du một câu, rồi cuối cùng cũng thoát khỏi tình huống kỳ lạ khiến mình chẳng hiểu đầu đuôi ra sao này."Đóng cửa lại." Tiếp theo, người đàn ông lại nói với Tống Lâm Du như vậy.Tống Lâm Du ngẩng mắt nhìn anh, bàn tay theo bản năng nắm lấy chốt cửa lạnh lẽo, thân mình hơi nghiêng ra ngoài một bước, có chút hoảng loạn lên tiếng: "Vậy... em...""Đóng cửa lại, rồi vào đây."Phó Yến Dung lặp lại lời vừa nói một lần nữa. Thấy Tống Lâm Du vì quá tải cảm xúc mà không thể kịp thời xử lý thông tin, anh liền cố ý hạ chậm tốc độ nói, giọng điệu không hề vội vã như thể đang nhẫn nại dỗ dành một con vật nhỏ vừa hoảng sợ.Rồi anh chậm rãi cong mắt, đưa tay ra về phía Tống Lâm Du, dịu dàng ra lệnh bằng tông giọng ấm áp nhất của mình: "Tống Lâm Du, vào đây, để tôi ôm một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me