[ĐM/EDIT/ABO] LÀ BETA,TÔI CƯỚI ĐƯỢC NGUYÊN SOÁI ALPHA TUYỆT VỜI NHẤT
Chương 87
Hành tinh Lam Hải nổi tiếng khắp Liên Bang vì vẻ đẹp tựa thiên đường của nó.Bề mặt hành tinh được bao phủ bởi hơn 80% đại dương. Nơi đây quanh năm cảnh sắc làm say đắm lòng người cũng là điểm đến lý tưởng cho tuần trăng mật.Để bảo vệ môi trường, chính phủ quy định hai tháng mỗi năm không được phép mở các chuyến du hành vũ trụ cấp lớp đến Lam Hải Tinh.Hai tháng này vừa đúng vào thời gian tạm ngừng hoạt động du lịch vũ trụ, cũng là lý do Tháp Liệt Nhân chọn Lam Hải Tinh.Một chiếc phi thuyền trắng sáng xé toạc tầng khí quyển, đuôi phi thuyền xuất hiện vầng hào quang tuyệt đẹp. Ngay sau đó chiếc phi thuyền lớn dần thu nhỏ lại chuyển thành dạng phi cơ tầm thấp đáp xuống một nhà chứa máy bay khổng lồ trên hòn đảo.Thẩm Việt biết người Hẹ tộc Khắc Lai Khách giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này, ngay cả trên hòn đảo Lam Hải Tinh tấc đất tấc vàng cũng có một hòn đảo tư nhân lớn như vậy.Khi bước vào phòng, có thể thấy cảnh sắc bên ngoài đang xoay tròn với tốc độ cực chậm.Cả biệt thự đều tự động xoay tròn, cả ngày có thể ngắm nhìn sự thay đổi của cảnh vật bên ngoài, bình minh và hoàng hôn, biển cả và đất liền có thể xuất hiện trước cùng một khung cửa sổ.Hai người ngồi bên cửa sổ lồi, Thẩm Việt ôm anh vào lòng, tự nhiên hôn lên môi. Ánh hoàng hôn xuyên qua khe hở giữa hai khuôn mặt nghiêng nghiêng, đường nét gương mặt đẹp như gần như xa, ngọt ngào như mật. Trên sàn nhà in bóng hình cong tuyệt đẹp đến cả hàng mi của hai người cũng rõ ràng.Tháp Liệt Nhân đột nhiên hơi nhíu mày, Thẩm Việt vội vàng dừng lại hỏi: "Sao vậy? Bụng lại khó chịu hả?"Dạo này Tháp Liệt Nhân thỉnh thoảng như vậy. Thẩm Việt đã tra tài liệu, nghe nói bụng đột nhiên khó chịu là hiện tượng bình thường khi mang thai.Tháp Liệt Nhân tựa trán vào trán cậu trên môi vẫn còn vương chút ánh sáng ẩm ướt: "Không, không có."Sự khó chịu nhỏ nhặt này đối với anh mà nói căn bản không đáng gì. Chỉ có thể nói từ khi anh mang thai Thẩm Việt trở nên cẩn thận hơn trước rất nhiều mọi thay đổi của anh đều được quan sát tỉ mỉ phảng phất như anh là một cây kem muốn tan chảy vậy.Tháp Liệt Nhân tuy rằng rất thích cảm giác được Thẩm Việt nâng niu trong lòng nhưng hiện tại anh càng chỉ muốn tiếp tục nụ hôn này.Thẩm Việt biết anh còn thèm, cố ý giả vờ không hiểu chỉ nới lỏng dây lưng trên eo anh: "Bụng càng ngày càng lớn mặc loại quần áo này không tiện.""Anh mặc không quen loại khác." Tháp Liệt Nhân thuận miệng đáp gần như từ khi tòng quân anh chưa từng mặc quần áo ngoài quân phục, ngay cả kết hôn cũng là lễ phục Nguyên soái.Hiện tại bụng càng ngày càng lớn, mặc quân phục quả thật không thích hợp.Bất quá hiện tại trọng điểm không phải cái này, trán Tháp Liệt Nhân khó nhịn mà cọ xát lên mặt cậu, độ ấm nóng rực.Thẩm Việt hưởng thụ sự làm nũng dụi đầu của con mèo lớn, chỉ dịu dàng ôm lấy anh đôi mắt đen như mực còn thu hút hơn cả ánh hoàng hôn.Cậu rõ ràng biết anh muốn gì. Tháp Liệt Nhân tâm trí rối loạn, hận không thể rèn sắt thành thép tự cởi dây lưng của mình nâng khuôn mặt Thẩm Việt lên, trực tiếp hôn tới.Đến lượt anh mở màn thì lại thô lỗ và táo bạo như vậy, dây lưng rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.Tháp Liệt Nhân thẳng lưng, đôi tay đeo găng trắng nâng cằm cậu lên. Thẩm Việt bị buộc phải ngửa đầu phảng phất như dựa lưng vào biển rộng đang nhấp nhô ngoài cửa sổ. Tháp Liệt Nhân từ trên cao chiếm đoạt lấy trong miệng Thẩm Việt Gió biển xuyên qua một khe hở nhỏ mang theo hơi thở ẩm ướt.Nụ hôn nóng bỏng dần dần di chuyển xuống dưới, hàm răng anh mạnh mẽ kéo đứt nút áo trên cổ Thẩm Việt giống như dã thú xé rách da thịt con mồi nút kim loại kêu leng keng rơi xuống đất.Thẩm Việt đỡ lấy Tháp Liệt Nhân phòng ngừa anh ngã xuống.Sắc mặt Tháp Liệt Nhân khó có được ửng hồng giống như hoàng hôn giữa biển trời.Anh đè lên vai Thẩm Việt hơi thở dồn dập.Tháp Liệt Nhân bỗng nhiên có chút xấu hổ, quay đầu đi: "Em có phải cảm thấy anh muốn nhiều quá không? Anh cũng không muốn như vậy, nhưng anh lại không khống chế được..."Vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại tủi thân, giọng nói cuối câu run rẩy.Anh thậm chí không biết vì sao cho dù Thẩm Việt không cố ý thả ra loại pheromone đó, anh vẫn sẽ vô thức bị hấp dẫn. Từ khi bị đánh dấu, cơ thể trở nên rất mẫn cảm có đôi khi còn tự mình ghét bỏ nhưng chỉ cần nhìn thấy Thẩm Việt, anh hoàn toàn không thể khống chế được bản thân.Thẩm Việt vội vàng ôm lấy anh: "Đương nhiên không phải, em thích anh như vậy, em thích vô cùng."Tháp Liệt Nhân bướng bỉnh nghiêng người tới, nhưng không chịu quay đầu lại nhìn cậu, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trống không.Thẩm Việt dở khóc dở cười, khóe môi khẽ vuốt ve vành tai anh.Tim Tháp Liệt Nhân đập nhanh hơn, nhưng không chịu nhận thua, anh chỉ muốn Thẩm Việt dỗ dành mình mãi thôi.Thẩm Việt nhẹ nhàng bế Tháp Liệt Nhân lên, giọng nói kề sát bên má mang theo ý cười: "Để em dịu dàng chăm sóc anh nhé, Nguyên soái đại nhân."Tháp Liệt Nhân nhanh chóng không chịu nổi, vành tai mềm mại cọ vào vai Thẩm Việt, khẽ nói: "Đừng cố ý lấy lòng anh, rõ ràng là pheromone của em đang quấy phá, căn bản không phải anh muốn!""Vâng, đều là do em." Thẩm Việt ôm Tháp Liệt Nhân đặt lên giường khẽ hôn lên mu bàn tay anh.Nói ra cũng đúng thật, tất cả đều là do pheromone gây ra, so với Tháp Liệt Nhân chính Thẩm Việt mới là người phải nhẫn nhịn đến khó chịu nhất.Trời tối dần, rèm cửa phòng tự động khép lại. Ở Hải Lam Tinh, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn ban đêm bắt đầu trở nên lạnh lẽo.Một chiếc lò sưởi treo ở giữa phòng khách tỏa ra vẻ đẹp nghệ thuật trừu tượng. Bên trong lò, ngọn lửa cháy bừng bừng, phát ra tiếng lách tách nhỏ xíu của củi khô mang theo một mùi hương gỗ nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian ấm áp nóng hầm hập, khiến người ta chìm vào sự lười biếng và quyến rũ.Những cánh hoa tuyệt đẹp bám bên ngoài cửa sổ, khẽ run rẩy theo làn gió.Chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng được kéo xuống, người yêu khẽ thì thầm bên tai Thẩm Việt.Tiếng sóng biển ào ạt vỗ bờ trong bóng đêm tạo nên âm thanh ru ngủ, Tháp Liệt Nhân khép đôi mắt lười biếng.Sắt Mễ Tư nằm trên giường bệnh trong khoang điều trị của bệnh viện bên cạnh là chuyên gia đang điều chỉnh thử nghiệm cơ thể nhân bản mới nhất cho hắn.Bởi vì cơ thể gốc bị tổn thương quá nặng biện pháp tốt nhất hiện tại là tái sinh trên cơ thể nhân bản."Rốt cuộc khi nào thì cơ thể nhân bản mới hoàn thành?" Sắt Mễ Tư lạnh lùng phun ra một chuỗi băng giá, khiến chuyên gia sợ đến tê cả da đầu."Ngài biết đấy, muốn duy trì sức mạnh tinh thần hiện tại của ngài trên cơ thể nhân bản, e rằng... không dễ dàng."Nếu Sắt Mễ Tư không phải vẫn còn bất động, hắn chắc chắn đã bóp chết tên chuyên gia vô dụng này."Kẻ đáng thương, nghe nói ngươi bị người Hẹ tộc bỏ rơi?" Một giọng nói khác đột nhiên vang lên trong khoang điều trị.Sắt Mễ Tư liếc mắt ra hiệu cho chuyên gia nhân bản đi ra ngoài, con ngươi giật giật, nhìn bóng đen bất thình lình xuất hiện trên màn hình quang não, cười lạnh: "Không! Là ta vứt bỏ bọn chúng!""Đừng phí công, dù có tiêm bao nhiêu dược tề đi nữa, chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần của một mình ngươi cũng không thể địch lại Thẩm Việt, anh trai ngươi cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái.""Hừ, cái trò khích tướng này quá non nớt rồi." Sắt Mễ Tư khinh miệt cười."Nhưng ta nói thật, chỉ có liên thủ với quân đoàn bóng tối, thừa dịp Thẩm Việt đang mang thai, mới có khả năng đánh bại bọn chúng."Sắt Mễ Tư đột nhiên cười lớn: "Ồ, mang thai? Ta phát hiện một chuyện buồn cười, ngươi muốn nghe không?"Bóng đen cũng cười: "Đương nhiên.""Nếu ta đoán không sai, Thẩm Việt là một Enigma."Trước đây, khi Thẩm Việt bị thương hôn mê, hắn đã ngửi thấy loại pheromone đó trong khoang điều trị. Hiện tại Tháp Liệt Nhân lại mang thai, Sắt Mễ Tư có thể khẳng định đó chính là pheromone thuộc về Enigma đã tuyệt chủng."Anh trai à, em sẽ giúp hai người gửi một món quà tân hôn nhé..." Sắt Mễ Tư lộ ra một nụ cười quỷ dị.Cùng lúc đó.Một cảnh tượng kỳ diệu tuyệt đẹp đã xảy ra ở Hải Lam Tinh. Ngay trên hòn đảo nhỏ của họ, một trận cực quang màu tím kinh diễm bùng nổ.Con sông màu tím xé toạc bầu trời từ vũ trụ trên đỉnh đầu họ đúng vào lúc Tháp Liệt Nhân mang thai tháng thứ tư.Lúc ấy, cả hai đang ngồi trên bờ biển, Tháp Liệt Nhân đã ngủ thiếp đi trong vòng tay Thẩm Việt. Dường như vì mang thai, mấy ngày nay Tháp Liệt Nhân trở nên rất thích ngủ.Thẩm Việt ngẩng đầu, vầng cực quang tuyệt đẹp trong đêm tối với ánh sáng kinh tâm động phách gần như ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của anh."Tháp Liệt Nhân!"Người trong ngực bị đánh thức bất ngờ, tròn mắt nhìn vầng cực quang với vẻ mặt lạnh nhạt. Dù sao cũng đã chinh chiến bắc nam trong vũ trụ, dạng kỳ quan nào anh cũng từng thấy qua.Thẩm Việt thấy vẻ mặt lười biếng chưa tỉnh ngủ của anh, liền cúi xuống hôn một cái thật sâu.Một vật thể không rõ tên suýt chút nữa rơi trúng đầu Thẩm Việt. Cậu theo bản năng đỡ lấy vật đó, tránh cho một tai nạn chảy máu đầu.Thẩm Việt còn chưa kịp nhìn rõ, thì càng có nhiều vật thể khác rơi xuống.Thẩm Việt kéo Tháp Liệt Nhân nhanh chân vọt vào hiên trước cửa biệt thự.Vừa bước chân vào hiên nhà, những vật thể giống như mưa đá kia lập tức từ trên không trung ào ào rơi xuống.Thẩm Việt nhìn những cái hố nhỏ li ti bị tạo ra trên mặt đất, đây chẳng lẽ là mưa thiên thạch sao?Cậu nhìn vật thể trong tay giống như những mảnh kim loại vụn vặt.Trận mưa mảnh vụn chỉ diễn ra trong chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất bầu trời đêm khôi phục vẻ sáng sủa chỉ còn vầng cực quang màu tím vẫn rực rỡ.Thẩm Việt nhặt những mảnh vụn đó lên.Tháp Liệt Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra manh mối: "Hình như là mảnh vỡ của một chiếc chiến hạm cổ xưa nào đó."Thẩm Việt đột nhiên nhíu mày, trên mảnh vỡ còn mang theo một vài hoa văn kỳ lạ. Cậu khom lưng nhặt mười mấy hai mươi mảnh vụn đặt trong tay lại nặng trịch khác thường.Thẩm Việt vội vã chạy vào phòng cố gắng ghép những mảnh vỡ trên mặt đất lại nhưng chúng quá lộn xộn và vỡ vụn số lượng này hoàn toàn không đủ.Cậu lại chạy ra phòng thu nhặt những mảnh vỡ còn sót lại, cứ thế đi tới đi lui vài lần, quỳ xuống đất cẩn thận ghép từng mảnh vỡ lại với nhau sắc mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, diện tích mảnh vỡ trên mặt đất ngày càng lớn hơn.Tháp Liệt Nhân đứng một bên nhìn cậu . Thẩm Việt là một người điềm tĩnh, cũng là một người dịu dàng nhưng hiện tại cậu kích động khác hẳn bình thường, ánh mắt sắc bén lạ thường.Thật lòng mà nói, Thẩm Việt như vậy khiến anh cảm thấy bất an khó tả.Khi ngày càng nhiều mảnh vỡ được ghép lại, dù chúng rời rạc thiếu chỗ này một mảng hụt chỗ kia một góc nhưng một hình huy hiệu mơ hồ đã dần hiện ra hình dáng.Thẩm Việt đặt xuống mảnh vỡ cuối cùng, giống như vừa hoàn thành một ván cờ thái cổ đầy thương tích. Huy hiệu khổng lồ trên mặt đất vượt qua mười vạn năm thời gian đâm sâu vào tầm mắt anh.Trong lòng anh bỗng nhiên run lên, trong khoảnh khắc quên cả hô hấp, quên cả động tác. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt ngang dòng sông thời gian, rơi xuống mặt đất, khiến cả linh hồn cậu cũng phải giật mình hồi lâu.Cho đến khi giọng nói của Tháp Liệt Nhân vang lên: "Thẩm Việt... em làm sao vậy?"Giọng nói mang theo vẻ bất an kéo tâm trí Thẩm Việt đang chìm sâu vào ký ức trở về thực tại.Cậu hướng về phía Tháp Liệt Nhân cố gắng nở một nụ cười trấn an: "Không có gì đâu."Sao có thể không có gì! Phản ứng có điều kiện theo bản năng này càng khiến Tháp Liệt Nhân thêm sợ hãi cảm giác lo được lo mất dường như lại ùa về.Thẩm Việt vẫn chưa nhận ra hành vi vừa rồi của mình bất thường đến mức đã gieo vào lòng Tháp Liệt Nhân một nỗi bất an.Cú sốc này đối với cậu mà nói quá lớn, dòng suy nghĩ của Thẩm Việt quay cuồng, gần như quỵ xuống đất."Thẩm Việt... Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân vẫn gọi tên anh.Ba sợi dây đàn, một ngọn đuốc, đuôi cá bay, cậu vĩnh viễn không quên biểu tượng này, đó là huy chương của chiến hạm Ca Nhã mà...Giờ đây dây đàn đã đứt, ngọn đuốc đã tắt, đuôi cá bay tàn khuyết, Ca Nhã ở nơi nào?Từ trường của Hải Lam Tinh có lẽ xuất hiện vết nứt mới có thể sinh ra vầng cực quang màu tím cuồn cuộn này.Mang theo mảnh vỡ từ một nơi nào đó trong vũ trụ đến Hải Lam Tinh, vừa đúng lúc rơi xuống trước mặt mình.Là đang nhắc nhở sứ mệnh của mình sao? Hay là nói... Ca Nhã đã biến mất?Ca Nhã biến mất sao? Nơi gắn liền với huyết mạch của cậu tan rã rồi sao?Không, không thể nào...Tháp Liệt Nhân đột nhiên ôm chầm lấy cậu : "Thẩm Việt! Anh cầu xin em!"Thẩm Việt bị anh ôm chặt, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Nếu có thể, cậu muốn lôi cả linh hồn cứng đờ của mình ra ngoài."Sao vậy?" Thẩm Việt cuối cùng cũng hoàn hồn, lo lắng nhìn anh.Tháp Liệt Nhân gần như phát điên vì cậu : "em hỏi anh sao vậy?"Thẩm Việt giơ tay ôm lấy anh: "Xin lỗi, vừa rồi em quá kích động làm anh sợ rồi phải không?"Tháp Liệt Nhân chỉ có thể trách cứ: "Đúng!"Thẩm Việt chỉ biết cười khổ, cậu biết giải thích thế nào đây hiện tại cả người cậu đều rối bời.Thẩm Việt nhẹ nhàng vuốt tóc Tháp Liệt Nhân, chân thành nói: "Thực xin lỗi.""Thẩm Việt, dáng vẻ vừa rồi của em còn đáng sợ hơn cả lúc anh trúng độc." Vành mắt Tháp Liệt Nhân bất ngờ đỏ hoe.Xem ra anh thật sự bị dọa sợ rồi, Thẩm Việt cố gắng kìm nén nỗi đau dày vò trong lòng, trấn an anh: "Không có gì đâu, chỉ là nhất thời thất thần thôi.""Thẩm Việt, anh không phải trẻ con không cần lúc nào cũng dỗ dành. Anh không cần em cố nén đau khổ để dỗ anh, không cần em lúc nào cũng tỏ ra không có một chút cảm xúc tiêu cực nào trước mặt."Tháp Liệt Nhân nắm chặt tay Thẩm Việt, đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào cậu : "Anh cũng muốn trở thành chỗ dựa của em,hiểu không?"Thẩm Việt ngẩn người, dịu dàng ôm lấy anh: "Ngốc ạ..."Vành mắt Tháp Liệt Nhân càng đỏ hơn: "Vậy... em sẽ đi sao?"Ánh mắt Thẩm Việt sâu thẳm và buồn bã: "Tháp Liệt Nhân... em có thể đi đâu? Em...không tìm thấy... Ngoài bản thân, em chỉ có một mình anh thôi."Lòng Tháp Liệt Nhân rung động: "Thẩm Việt, anh mặc kệ em có bí mật gì, xin em hãy để anh trở thành nhà của em được không? Anh có thể cho em rất nhiều rất nhiều thứ, em muốn gì anh cũng cho, dù anh không có, anh cũng muốn giúp em đoạt lấy!"Tình yêu của Tháp Liệt Nhân tuyệt đối, khí thế kinh người, ánh mắt vô cùng kiên định.Thẩm Việt khẽ cười: "Được, vậy bây giờ ôm em đi, để em ngủ một giấc trong lòng anh."Đêm đó, Tháp Liệt Nhân ôm chặt Thẩm Việt trên giường, không rời một giây phút nào.Cả hai đều không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me