Dm Edit Choc Gheo Oan Gia Trong Tro Choi Tron Thoat Lam Thuoc
Edit: T (Anya)Rất nhiều mắt ư?Kỷ Vô Hoan vô thức tưởng tượng ra cảnh tượng ấy trong đầu, một căn phòng với tường, sàn và trần nhà đầy mắt, mới nghĩ tới thôi mà da gà da vịt trên người cậu đã nổi hết cả lên, cả người cứ rùng mình mãi không thôi."Ê ——"Chứng sợ lỗ của cậu lại sắp tái phát rồi nè!May mà Chư Tuyết kịp bổ sung, nói: "Không phải mắt người, hình như là mắt của mấy con thú nhồi bông ấy."Thực ra, quá trình hai người lẻn vào trong lúc nãy cũng không có được thuận lợi lắm, đầu tiên là Thú Gà Bông dường như chỉ có hứng thú với người, máy bay điều khiển từ xa chỉ thu hút được sự chú ý của nó chưa tới hai mươi giây.Mạnh Huyên vốn dĩ định dừng lại, nhưng Tần Tử Kiệt và Chư Tuyết thì không muốn từ bỏ, nên đành cắn răng liều mạng xông vào.Vừa nhìn thấy người sống, Thú Gà Bông vốn di chuyển cực kỳ chậm chạp trong trò chơi liền đột nhiên tăng tốc lao tới như được tiêm máu gà, cả hai suýt chút nữa là không tránh kịp, vội vã chạy sang căn phòng tiếp theo.May mà Chó Nhồi Bông dường như không có ý định tấn công con người, nó nằm im tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có đôi môi là run rẩy, liên tục phát ra tiếng rên rỉ ghê rợn, thỉnh thoảng lại nói vài câu mà chả ai nghe hiểu, đôi mắt người to bất thường của nó gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm, khiến hai người họ sởn hết cả gai ốc.Dĩ nhiên, hai người cũng không dám tuỳ tiện mở cửa xông thẳng vào căn phòng thứ ba ngay, mà trước khi mở cửa thì thử nhìn bên trong thông qua lỗ khoá trước.Khác với hai căn phòng sáng sủa đầu tiên, căn phòng thứ ba không có đèn, hoàn toàn tối thui, không thấy gì, cũng không nghe thấy tiếng gì cả.Tần Tử Kiệt cẩn thận đẩy cửa vào, mới vừa hé ra một khe hở thì đã nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt vang lên như có thứ gì đó đang bò dưới sàn.Ngay lúc cậu ta đang định bật đèn pin lên để xem thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn chói tai, ngay sau đó một vật mềm mụp bất ngờ vọt tới, nhảy chồm lên cái tay đang cầm đèn pin của cậu ta, cắn mạnh một phát!Đau thấu xương luôn!Bị cắn bất ngờ, Tần Tử Kiệt run tay, vô tình ấn bật công tắc nhưng đồng thời đèn pin cũng rớt xuống đất.Khi ánh sáng lóe lên quét qua sàn nhà, bọn họ nhìn thấy vô số đôi mắt sáng lấp lánh!Chúng tròn xoe, phỏng chừng chỉ to bằng hạt đậu nành, thế nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều, chen chúc khắp nơi, gần như chiếm hết nửa cái phòng!Sau đó, không hiểu sao đèn pin lại đột nhiên tắt ngúm, trong bóng tối vang lên những tiếng kêu kỳ lạ chói tai, âm thanh đó càng lúc càng gần, chúng đang tới!May mà Chư Tuyết phản ứng nhanh, vội vàng đóng cửa lại, kéo Tần Tử Kiệt chạy thục mạng trở về.Tần Tử Kiệt vừa kể vừa chìa tay ra cho mọi người xem vết thương, ngay giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu ta có một lỗ máu nhỏ cỡ hạt đậu xanh, vết thương nhìn qua trông rất sâu, máu chảy ròng ròng.Kỷ Vô Hoan nhìn kỹ vết thương, cảm thấy rất giống như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào.Kia sẽ là thú nhồi bông nào đây?Dựa vào hai đặc điểm: số lượng nhiều và mắt rất nhỏ, Kỷ Vô Hoan thử đối chiếu với bảy con thú bông một chút, nhanh chóng tìm ra được mục tiêu.Có thể loại trừ Thỏ, Gà và Chó ra, còn dư lại Gấu, Cáo, Mèo đều là những loài động vật tương đối lớn, không phù hợp với đặc điểm "mắt nhỏ cỡ hạt đậu nành", vậy thì chỉ còn lại Chuột mà thôi."Phải chuột không?""Chắc không phải đâu." Chư Tuyết khẽ nhíu mày: "Tuy tôi không nhìn rõ hình dạng của chúng nhưng tiếng kêu của chúng rất kỳ quặc, tôi chưa từng nghe thấy tiếng kêu như thế bao giờ, chắc chắn không phải là chuột."Có ai mà chưa từng thấy qua chuột chứ? Nếu là chuột thật thì bọn họ đã nhận ra từ lâu rồi."Chúng kêu sao?"Tần Tử Kiệt thử bắt chước, nhưng làm thế nào cũng không giống được, đành nói: "Nghe như kiểu ah —— ah —— ah —— ah.""Hả?" Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhớ tới một con vật nổi tiếng trên mạng với tiếng hét chói tai: "...... Sóc đất Marmot à?""Đó là do cư dân mạng lồng tiếng thôi." Mạnh Huyên bật cười giải thích: "Tôi từng xem phim tài liệu về loài này rồi, sóc đất Marmot không có kêu như vậy.""Cũng đúng ha." Kỷ Vô Hoan đương nhiên biết đó là lồng tiếng chứ, chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.Nhưng, nhờ nói như vậy mà mọi người lại có thêm hướng suy nghĩ mới.Ngẫm kỹ lại thì, tuy thứ xuất hiện trên màn hình là chú Chuột Nhồi Bông hoạt hình cực kỳ đáng yêu, nhưng sau hai màn chơi, ít nhiều gì người chơi cũng đã hiểu ra một thứ.Đây cũng giống như quảng cáo mì ăn liền vậy, hình ảnh hoạt hình chỉ mang tính chất minh họa, sản phẩm thực tế có thể sẽ khác xa.Vả lại, chuột bông hoạt hình trên máy tính có màu nâu nên có khi nó không phải là chuột thật, tuy nhiên, khả năng cao vẫn là một loài nào đó thuộc loài gặm nhấm."Vậy nó là con gì đây?""Chẳng lẽ là Hamster?" Tần Tử Kiệt đoán: "Chẳng phải Hamster hay thích chơi mấy cái trò chạy vòng tròn hoặc thoát khỏi mê cung sao? Trên mạng có nhiều người chế lại mấy cái trò đó lắm, có khi nào giờ quăng chúng ta vô đây thi chạy với tụi nó không?""Nghe có lý nha." Kỷ Vô Hoan cảm thấy anh chàng này không tệ chút nào, trí tưởng tượng phong phú phết."Không phải, Hamster không có kêu kiểu đó." Mạnh Huyên có chút dở khóc dở cười hỏi: "Mọi người không có ai nuôi thú cưng hết à?""Có chứ." Kỷ Vô Hoan khoa tay múa chân diễn tả: "Tôi có nuôi một con chó to cỡ vầy nè, nhặt được trên đường á, nuôi cũng được mấy năm rồi......"Con Husky mà cậu nuôi là vào một ngày nọ, khi đang đi bộ trên đường thì tự nhiên nó ở đâu nhảy ra, bám theo cậu sủa inh ỏi như thể gặp được người quen vậy, đôi mắt xanh biếc của nó đầy trong mong mà nhìn Kỷ Vô Hoan chằm chằm, trông cực kỳ kích động, nó vẫy đuôi đi lon ton theo cậu suốt cả quãng đường, về tới tận nhà, nhất quyết không chịu rời đi.Người nó rất dơ, chỉ đeo một tấm thẻ kim loại cũ kỹ ở trên cổ, nhưng trên đó không hề ghi bất cứ thông tin liên lạc gì của chủ nhân mà chỉ khắc một đống ký tự khó hiểu.Trợ lý cũ từng đề nghị nên tìm một người chủ mới cho nó, thế nhưng Kỷ Thuỷ Tiên lại khăng khăng cho rằng em chó này đã bị vẻ ngoài điển trai của cậu thu hút rồi!Hiếm thấy có con vật nào có mắt nhìn người như nó, đúng là anh hùng tương ngộ, chí lớn gặp nhau mà! Thế là cậu quyết định giữ nó lại nuôi luôn.Không ngờ sau khi được đưa đến cửa hàng thú cưng tắm rửa sạch sẽ và tỉa tót xong xuôi, hoá ra nó là một chú chó Husky cực kỳ xinh đẹp, thân hình nó còn to lớn hơn nhiều so với những con cùng loại khác, bộ lông nó dày và mềm mượt, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nhìn chả giống chó hoang chút nào, mà giống một con sói hơn.Tuy nhiên, giờ nhắc đến chó là Kỷ Vô Hoan lại không nhịn được nhớ tới con Chó Nhồi Bông mặt người đầy kinh dị kia, lập tức không nói tiếp nổi nữa......Không được, lát nữa cậu phải mở ảnh chó cưng nhà mình ra xem để rửa mắt mới được.Quay lại chủ đề chính, con vật ở căn phòng thứ ba khả năng cao là con Chuột Nhồi Bông hoạt hình kia, nhưng trò chơi lần này sẽ là trò gì đây?"Hai người có nhìn thấy cái gì khác nữa không?" Kỷ Vô Hoan dò hỏi.Mặc dù, trong trò chơi Thú Gà Bông, phải sau khi bắt đầu, hộp giấy trắng mới được lấy ra, thế nhưng cái bàn đen của Chó Nhồi Bông thì vẫn luôn để sẵn trong phòng, biết đâu những phòng khác cũng vậy thì sao.Chư Tuyết cẩn thận nhớ lại: "Thật ra, tôi còn thấy một cái hộp lớn hình chữ nhật, cao khoảng hơn một mét, bên trên hình như có vẽ cái gì đó nữa." Cô không dám khẳng định, vì lúc đó đèn pin quét qua quá nhanh.Một cái hộp lớn hình chữ nhật? Động vật nhà Chuột?Khi hai chi tiết này kết hợp với nhau, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ đến một thứ: "Chuột chũi...... Khoan đã, không lẽ là máy đập chuột!?"Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên tiếng cười khúc khích của con thỏ lớn: "Hì hì hì ~ Mọi người đang bàn cái gì vậy? Cho Thỏ Thỏ nghe chung với ~"Nó đột nhiên ở đâu xuất hiện, lên tiếng ngay sau lưng bọn họ khiến cả đám giật bắn mình, Nhiếp Uyên nhanh chóng kéo Kỷ Vô Hoan ra sau lưng, tay nắm chặt Ba Lần, lạnh lùng nhìn nó."Ê ê, Tiểu Lộ Lộ, sao anh lại phòng bị Thỏ Thỏ như thế? Thỏ Thỏ chỉ muốn biết mọi người đang nói gì thôi mà! Đừng hung dữ như vậy chứ!" Thỏ lớn làm bộ tủi thân, giả vờ lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt đi.Thấy nó không có ý định tấn công ai, năm người ngay lập tức không chút do dự quay người bỏ đi, ai thèm quan tâm tới nó chứ?"Oa!" Con thỏ lớn càng thêm tủi thân, khóc hu hu: "Hu hu hu, Thỏ Thỏ vốn đang định mở cửa sau cho mấy người mà! Vậy mà chẳng ai thèm nghe Thỏ Thỏ nói hết! Mấy người đừng có mà hối hận đó nha!"Nhiếp Uyên nghe thấy vậy liền dừng lại liếc nó một cái, dưới ánh mắt đầy mong đợi của nó, hắn lạnh lùng thốt ra một câu: "Không muốn nghe, cút.""Cút? Anh cư nhiên dám bảo Thỏ Thỏ cút!? Tiểu Lộ Lộ, anh quả là càng ngày càng đáng ghét rồi đó nha!" Thỏ lớn bĩu môi, tức đến mức ria mép dựng ngược hết cả lên, nó hùng hổ chống nạnh nói: "Hừ, cho dù mấy người có đoán được nội dung của vòng chơi tiếp theo thì đã sao chứ? Không biết luật chơi thì cũng vô ích thôi!""Ồ, hoá ra tụi này đoán đúng rồi hả?" Kỷ Vô Hoan chợt hiểu ra: "Xem ra trò chơi tiếp theo là đập chuột chũi thật rồi."Con thỏ lớn vừa nghe xong liền vội vã giơ tay lên che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ: "Hoá ra, hoá ra mấy người cố tình gài bẫy Thỏ Thỏ! Đồ xấu xa! Đồ nham hiểm!"Tần Tử Kiệt cạn lời: "Làm ơn đi! Tự mày lỡ miệng nói ra chứ ai gài mày."Dù không biết luật chơi, nhưng có thể biết trước được nội dung trò chơi tiếp theo cũng đỡ hơn là mù tịt không biết gì rồi.Trước khi trò chơi bắt đầu, ba người Chư Tuyết lại túm tụm lại, nhỏ giọng bàn bạc đối sách.Kỷ Vô Hoan cũng đang âm thầm suy đoán luật chơi của vòng tiếp theo.Trước mắt xem ra, khác với mấy trò chơi ma quái gắn liền với những câu chuyện kinh dị trong Công Viên Ma Quái lúc trước, các minigame trong trò chơi Rubik lần này có vẻ đều là những trò chơi quen thuộc với tất cả mọi người.Luật chơi hầu như cũng không khác gì so với các trò chơi thông thường là mấy, chỉ có điều độ khó sẽ tăng lên, và cách phá giải cũng không thể suy luận dựa theo logic thông thường được.Nếu cậu đoán không sai thì trò chơi đập chuột tiếp theo vẫn sẽ giữ nguyên quy tắc cơ bản của trò chơi đập chuột thông thường, chỉ là độ khó chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.Và cách phá đảo tuyệt đối không chỉ đơn giản là đập chuột đạt tới một số điểm nhất định là xong.Manh mối rất có thể nằm ngay trên những con chuột chũi đó.......Rất nhanh đã hết thời gian nghỉ ngơi.Con thỏ lớn hồi nãy còn khóc bù la bù loa nói ghét bọn họ dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nó lại bắt đầu làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu, thúc giục bọn họ nhanh chóng bắt đầu trò chơi mới."Tiểu Mạnh Mạnh ~ nhanh lên đi ~ hì hì hì ~"Trình độ diễn sâu này ngay cả ảnh đế Kỷ cũng phải chào thua.Mạnh Huyên siết chặt tay, dưới sự cổ vũ của Tần Tử Kiệt và Chư Tuyết, thận trọng ngồi xuống trước máy tính, tay cầm lấy con chuột.Chó Nhồi Bông đang vẫy vẫy cờ trắng trên màn hình chớp sáng hai lần rồi biến mất.Ngay giây phút màn hình tối đen, họ lại nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ vang lên, còn chưa kịp quay đầu lại xem thì trước mắt bỗng trở nên tối sầm, cả căn phòng chìm vào bóng tối!Trong nhà gỗ vốn dĩ không có đèn, từ đầu đến giờ toàn dựa vào ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính và đèn pin trong tay các người chơi để soi sáng.Nhưng lúc này đây, đèn pin cứ như là bị hỏng hàng loạt, bấm cách nào cũng không sáng lên được, duỗi tay ra cũng chả thấy năm ngón!Trong bóng tối, Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp hồi thần thì đã bị ai đó nắm lấy cổ tay, kéo vào trong lòng, tựa vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, chẳng hiểu sao cậu lại thấy an tâm hơn vài phần.Cùng lúc đó, trong hành lang tối om phía sau truyền đến tiếng sột soạt sột soạt như có vô số con chuột đang bò tới gần.Khi âm thanh đó tới gần cửa phòng, nơi đó bỗng nhiên sáng lên vô số đôi mắt tròn xoe nhỏ xíu, tản ra ánh sáng xanh nhạt nhẽo, trông vừa âm u vừa quỷ dị!Miệng chúng phát ra những tiếng kêu quái lạ chói tai, rồi trong chớp mắt ào ào tràn vào phòng, ngay khoảnh khắc đó, Kỷ Vô Hoan cảm nhận rất rõ có thứ gì đó đang bò lên chân mình! Móng vuốt sắc nhọn bám vào quần tất, chỉ trong tích tắc đã leo lên tới bắp chân cậu!Cậu vén váy nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân, trên chân toàn là những đôi mắt sáng lấp lánh! Trong đó, con gần nhất đã leo lên tới đầu gối.Đó là một con chuột chũi nhồi bông toàn thân đẫm máu, không, nói chính xác hơn, nếu không biết trước đây là chuột chũi thì còn lâu mới nhận ra nổi nó là con gì!Tuy hình thể giống chuột, nhưng mặt nó lại hoàn toàn khác! Nó làm Kỷ Vô Hoan nhớ đến lũ tang thi biến dị mà cậu gặp phải trong phó bản trước, hình như mấy con chuột này cũng bị biến dị hết rồi!Mặt nó vừa nhọn lại vừa dài, chuột bình thường đều có mũi nhọn, cổ to, còn nó thì không, đầu nó như bị lộn ngược lại, cổ nhỏ, mặt tròn.Cái chỗ đáng lẽ ra phải là mũi và miệng thì nứt toạc ra như một đóa hoa nở toang hoác, chính giữa là một cái lỗ đen ngòm, bên trong không có răng, nhưng lại vươn ra một cái lưỡi đỏ tươi dài ngoằn nhọn hoắt! Hai con mắt nhỏ nằm lệch hai bên mặt của nó tản ra ánh sáng xanh kỳ quặc, miệng nó thì liên tục phát ra những tiếng kêu quái lạ.Lông trên người nó vón cục lại vì máu, giờ nó đã leo lên tới trên đùi rồi!Cậu đang mặc váy đấy!Đáng sợ hơn nữa chính là, cậu cảm thấy có một con khác đã bò dọc theo eo lên tới ngực trên cậu rồi!"Má!" Kỷ Vô Hoan cả kinh, theo bản năng ôm lấy cổ Nhiếp Uyên, nhảy cẫng lên, hai chân co lại được người kia ôm chặt lấy, chờ đến khi cậu cúi đầu nhìn xuống thì đã không thấy chúng đâu nữa.Chúng rơi xuống hết rồi sao?"ĐM! Thứ gì vậy!""Cái quái gì thế này!?""Cẩn thận!""A!!" Trong tiếng la hét thất thanh của tất cả người chơi, màn hình máy tính đột nhiên sáng lên, đèn pin trong tay người chơi cũng trở lại bình thường.Lại nhìn ra ngoài cửa và dưới sàn, sạch sẽ, chẳng có thứ gì cả.Chẳng lẽ là ảo giác nữa ư?Không, men theo mùi máu tanh nồng nặc nhìn qua, bọn họ kinh hãi phát hiện ra trên sàn bỗng nhiên xuất hiện thêm một thi thể đẫm máu!Sao nói là đập chuột chũi mà?!Kỷ Vô Hoan ngơ ngác quay đầu về thì thấy bản thân đang bị Nhiếp Uyên bế công chúa.Tác giả có lời muốn nói:Tròn Tròn: Cuối cùng cũng trả được mối thù bị bế công chúa ở Công Viên Ma Quái lúc trước rồi!Lầy Lầy: Bị "em gái nhỏ" bế, hức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me