Dm Edit Dung Danh Thuc Ma Vuong Cach Vach
Roher không thể hóa giải ma pháp của chính ông mình.Chuyện này, Chúc Minh Tỉ đã biết ngay từ ngày đầu Roher đến.Tối hôm đó, cậu sắp xếp xong phòng ngủ cho Roher, còn nhắc khéo trời đã khuya, nên nghỉ ngơi đi thì hơn.
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Roher liếc nhìn đống thuốc thử thất bại chất đống ở góc tường, sắc mặt bỗng trở nên hoảng hốt và tuyệt vọng.Cùng lúc ấy, trên mặt gương ma thuật hiện lên một dòng tin nhắn:【Phát hiện năng lượng tiêu cực từ Roher, ngài có muốn vào xem thử không?】—Chúc Minh Tỉ bước vào trong, tận mắt chứng kiến nội tâm méo mó đầy đau khổ của Roher.Thì ra, mặc dù là cháu trai của đại pháp sư thiên tài Joa, nhưng bản thân Roher lại hoàn toàn không học được loại ma pháp này.Ma pháp của Joa thuộc dạng phức tạp nhất, những kẻ tầm thường, ngu ngốc hay lười biếng đều không thể lĩnh hội.
Roher không lười, nhưng lại vừa tầm thường vừa chậm hiểu, không thừa hưởng chút thiên phú nào từ dòng máu pháp sư của gia tộc. Một ma pháp của Joa, ông học suốt ba năm vẫn chẳng học thành.Vì chuyện đó, ông từng đau khổ, tuyệt vọng, oán hận.
Có một thời gian, ông còn căm ghét loại ma pháp ấy, say rượu rồi đốt sạch các điển tịch về ma pháp Joa mà cha ông để lại.Mấy chục năm sau, bốn chữ "ma pháp Joa" đối với ông hoàn toàn là một khoảng trắng.Cho đến khi Ma Vương xuất hiện.Ông nào dám nói mình không biết. Ông sợ bị Ma Vương một đao giết chết, nên chỉ biết run rẩy bịa chuyện, nói rằng cần thời gian để điều chế thuốc giải cho ma pháp Joa.Kết quả, ông nhận được một cái "bùa đòi mạng" có hạn chót là ba ngày.—Sau khi rời khỏi thế giới trong gương, Chúc Minh Tỉ cảm thấy nhẹ nhõm như vừa thoát chết trong gang tấc, ít ra thì tạm thời an toàn.Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn lởn vởn, cậu sợ Roher đột nhiên thông suốt hay nhớ lại được gì, thật sự điều chế thành công thuốc giải hoặc vẽ ra được pháp trận phá giải.Vậy nên, những ngày sau đó, cậu luôn ở lỳ trong phòng thí nghiệm, một mặt điên cuồng đọc sách để bổ sung kiến thức, mặt khác theo dõi sát Roher, cố gắng nắm bắt tiến trình thí nghiệm của ông.Thế nhưng Roher vẫn liên tiếp thất bại.Bản thân ông cũng biết rõ, mình căn bản không thể điều chế được thuốc giải ma pháp Joa.Sắc mặt ông ngày càng trắng bệch, cảm xúc ngày càng căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu... Ông đã ở sát bờ vực của tuyệt vọng.Chúc Minh Tỉ vẫn thường ngồi đọc sách trong phòng thí nghiệm, lặng lẽ quan sát ông ta.Nhưng lần này, cậu không phải vì tò mò muốn biết Roher có phá giải được hay không.
Mà là muốn biết: Roher có định hạ độc hại cậu không.Dù gì thì, con người một khi đã tuyệt vọng, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để sống sót.Nhưng không.Dù tâm trí đã gần như sụp đổ, thân thể Roher vẫn như cái máy, lặp đi lặp lại việc điều chế một loại thuốc đã biết chắc sẽ thất bại.Ông ta bị kẹt trong cái ngõ cụt tuyệt vọng đó, không tìm thấy bất kỳ lối thoát nào.Thế nên, Chúc Minh Tỉ đẩy ông ta một cú."Nếu không phải vì ma pháp Joa sẽ chuyển toàn bộ tổn thương sang Ma Vương đại nhân... thì tôi thật sự muốn tự tát mình hai cái để xin lỗi ngài.""...Nếu không phải vì có ma pháp Joa, tôi thật sự muốn lấy cái chết để chuộc tội rồi!"Không ngoài dự đoán, Roher bắt đầu thở gấp, hai má đỏ ửng, vẻ mặt trở nên kích động, ánh mắt dính chặt lấy khay nguyên liệu nơi có Tử Vũ Lân... Chúc Minh Tỉ lặng lẽ rũ mắt xuống.—【Ngài muốn hợp tác với ông ta, sao không nói thẳng ra? Lại còn bày trò lớn đến mức dụ ông ta hạ độc ngài?】
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Ma gương hỏi Chúc Minh Tỉ.Chúc Minh Tỉ thản nhiên đáp: "Vì ông ta khinh thường tôi."Thế giới trong gương của Ma Vương đúng là sai bét hết cả lên, nhưng thế giới trong gương của người khác thì khá đáng tin.Rời khỏi thế giới trong gương của Roher, Chúc Minh Tỉ đã nắm được đại khái tính cách của ông ta.Roher là kiểu người tự ti mà lại tự phụ.Ông ta xấu hổ, khổ sở vì bản thân không có thiên phú pháp thuật, nhưng lại luôn coi thường những pháp sư có năng lực kém hơn mình.Còn Chúc Minh Tỉ – một nhân loại thuần túy – trong mắt ông ta còn chẳng bằng con kiến.Nếu ngay từ đầu Chúc Minh Tỉ đã thành thật bàn chuyện hợp tác, chắc chắn ông sẽ cho rằng cậu đang mơ mộng hão huyền, thậm chí có thể chạy đi tố giác với Ma Vương để đổi lấy cơ hội sống sót.Nhưng giờ thì khác.Roher định đầu độc Ma Vương nhưng bị Chúc Minh Tỉ phát hiện, rồi chính tay cậu tiêu hủy toàn bộ bằng chứng.Giờ ông ta chỉ có thể đứng về phía Chúc Minh Tỉ mà thôi.—Chiều ngày thứ tư, Ma Vương trở về.Vừa vào cửa, hắn vẫn ôm chậu hoa Trì Vưu, nhưng sắc mặt thì âm u khó coi, rõ ràng chuyện bên ngoài không được như ý.Vừa về đến nơi, hắn đi thẳng tới phòng thí nghiệm.Vừa thấy hắn, Roher run tay làm vỡ ống thuốc, lắp bắp: "Ma... Ma Vương đại nhân...""Thuốc chế xong chưa?" Ma Vương hỏi.Roher định trả lời, ánh mắt lại vô thức liếc về phía Chúc Minh Tỉ.Chỉ thấy Chúc Minh Tỉ đang đứng bên kệ sách, tay ôm một quyển, sắc mặt căng thẳng nhìn cả hai.Ma Vương cau mày, sải bước tới, túm cổ áo sau lưng Chúc Minh Tỉ, xách cậu tới bên cửa sổ.Sau đó, hắn mở cửa sổ – rồi ném thẳng Chúc Minh Tỉ xuống dưới!Chúc Minh Tỉ chết sững – đây là tầng ba đó!Nhưng ngay khi sắp chạm đất, trán cậu bỗng cảm thấy ấm lên, một tấm khiên ánh sáng màu vàng rực bất ngờ hiện ra, bao bọc lấy toàn thân cậu!Toàn bộ lực va chạm bị chắn sạch, Chúc Minh Tỉ chỉ cảm thấy thân thể rung nhẹ một cái, sau đó bình yên đáp đất.Ngay sau đó, tấm khiên biến mất.— Chính là ma pháp bảo vệ mà Ma Vương đã vẽ lên trán cậu trước khi rời đi.Chúc Minh Tỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cửa sổ đã bị "rầm" một tiếng đóng sập lại.—"Thuốc điều chế xong chưa?"Ma Vương lại hỏi, giọng điệu rõ ràng là cực kỳ thiếu kiên nhẫn.Roher run lẩy bẩy: "...Xo...xong rồi ạ.""Xong rồi?" Ma Vương nhướn mày, vẻ âm u trên mặt cũng tan đi chút ít, "Ý ngươi là, bây giờ có thể hóa giải ma pháp Joa?"Nhưng Roher không nói có cũng chẳng nói không.Ông mấp máy môi, rụt rè lên tiếng bằng giọng yếu ớt như thể phải gom hết can đảm mới dám nói: "...Ma Vương đại nhân, nếu... nếu tôi phá giải được ma pháp Joa... ngài có để tôi rời đi không?"Ma Vương cau mày: "Đến lúc đó rồi tính.""Đại nhân..."Roher cắn răng, làm đúng như lời Chúc Minh Tỉ dặn, lần thứ hai cất giọng lắp bắp khó nghe:"...Ma Vương đại nhân, nếu tôi phá giải được ma pháp Joa, xin ngài cho tôi rời đi... tôi đảm bảo... đảm bảo sẽ không kể chuyện ở đây với bất kỳ ai, tôi cầu xin ngài..."Ma Vương nheo mắt: "Ngươi đang uy hiếp ta?"Sắc mặt và giọng điệu hắn đều đầy nguy hiểm, nhưng thân thể thì lại ngồi phịch xuống ghế, cả người toát ra cảm giác lười biếng, thư thái hiếm thấy.Cứ như có điều gì đó đã nằm chắc trong tay, có thứ xiềng xích nào đó sắp được tháo bỏ."Không, không có...""Vậy thì bắt đầu đi." Ma Vương đặt chậu hoa Trì Vưu xuống bàn, lười biếng nói.—Khi Chúc Minh Tỉ thở hổn hển đẩy cửa phòng thí nghiệm xông vào, Roher đã thử thuốc trên người mình, chứng minh nó vô hại, và đang chờ mệnh lệnh tiếp theo từ Ma Vương.Sắc mặt Chúc Minh Tỉ lập tức tái nhợt, lùi lại hai bước, rồi nhanh chóng nín thở.Ma Vương chẳng thèm nhìn cậu, chỉ bật cười khinh khỉnh, rồi đưa tay ra với Roher: "Vẽ đi."Trong vòng vài giây, chất lỏng màu vàng kim đã hiện thành hình pháp trận trên lòng bàn tay Ma Vương.Ngay khi ngòi bút của Roher chạm xuống trong giây cuối cùng — cảm giác nghẹt thở lập tức tan biến.Khóe môi Ma Vương khẽ nhếch lên."Chúc Minh Tỉ," hắn ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt nở nụ cười mãn nguyện, "xem ra, ngày lành của cậu tới rồi—"Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, giọng Ma Vương lập tức ngưng bặt.Hắn cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy lòng bàn tay tái nhợt của mình bất chợt bị rạch một đường, máu tươi chảy ròng ròng, đám dung dịch màu vàng óng kia như được giải thoát khỏi giam cầm, thi nhau chui tọt vào vết thương."Chát!"Một lưỡi dao mỏng tang và sắc lẹm rơi từ tay Chúc Minh Tỉ xuống mặt sàn.Tiếng kim loại va chạm vang lên trong căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở, trong trẻo và chói tai đến rợn người.Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ma Vương."Thưa ngài," cậu mỉm cười, nói, "xem ra ngày lành của tôi vẫn còn nhiều lắm, ngài cứ yên giấc đi thôi."Gương mặt Ma Vương lập tức trở nên tối sầm, méo mó, đôi môi hắn hé mở như muốn nói gì đó, trong mắt ánh lên cơn giận dữ đến cực điểm!Hắn vung tay phải lên, trong chớp mắt Chúc Minh Tỉ đã bị hắn kéo tới trước mặt. Bàn tay siết chặt lấy cổ cậu—Nhưng chỉ một giây sau.Toàn bộ biểu cảm trên gương mặt hắn như bị gió cuốn sạch, chỉ còn trơ lại vẻ mỏi mệt vô hồn.Cánh tay phải của hắn đột ngột mất hết sức lực.Đầu hắn bỗng rũ xuống....Ma Vương – kẻ tàn bạo hung ác, bóng ma u tối khiến toàn đại lục Ánh Sáng căm hận đến tận xương tủy, đến trẻ con cũng bị dọa khóc...Cứ thế, ngủ mất rồi.—"Rầm!" Roher ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run như cầy sấy, giọng ông ta run rẩy hỏi: "Hắn... hắn chết rồi sao? Ma Vương chết thật rồi sao?"Chưa kịp để Chúc Minh Tỉ lên tiếng, ông ta đã lồm cồm bò dậy, lao đến bàn thí nghiệm, dùng thuốc rửa liên tục cọ sạch vết thuốc còn sót lại trên tay.Chúc Minh Tỉ đưa tay sờ cổ mình, rồi liếc nhìn vết bầm rõ mồn một trên cổ Ma Vương, bất giác rùng mình một cái, nói: "Không phải đâu, hắn chỉ là ngủ thôi.""...À, đúng rồi." Roher khựng lại."Hắn ngủ rồi," ông ta thì thào, "...cậu từng nói với ta, mấy giọt thuốc không màu không vị kia là thuốc gây mê.""Vâng." Chúc Minh Tỉ nói, "Tôi từng thử nghiệm trên sâu xanh rồi, lọ thuốc đó chỉ có tác dụng khi uống hoặc tiếp xúc với vết thương, dính ngoài da thì vô hiệu. Ông đừng quá lo.""Chúng ta đã đánh bại Ma Vương, khiến hắn chìm vào giấc ngủ..." Roher lẩm bẩm.Một lúc sau, ông ta lại bỗng hỏi: "Không phải cậu nói cậu sẽ giết hắn triệt để sao? Khi nào cậu định ra tay?""Đợi khi tôi giải trừ được khế ước nô lệ," Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn Roher, mỉm cười, nói dối ngọt lịm, "tôi chỉ còn thiếu mấy đồng vàng nữa là đủ rồi, sắp gom đủ rồi."Cậu nói: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết hắn, xóa sạch mọi hậu họa, ông không cần lo lắng."Câu này thì là thật lòng.Nhưng Roher không đáp lời.Ông ta chống tay lên bàn, từ từ nhích người, bàn tay siết chặt cây gậy ma pháp.Từng chút một, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tối tăm và hiểm độc quét qua thân thể đang bất tỉnh của Ma Vương, rồi dừng lại trên người Chúc Minh Tỉ.Chúc Minh Tỉ hoàn toàn không hay biết, xoay người lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, duỗi lưng một cái."Tốt quá rồi! Vậy là chúng ta cuối cùng cũng tự do rồi!" Cậu mỉm cười, nói, "Chỉ cần tôi không bị thương, không làm phiền tới Ma Vương, hắn sẽ cứ ngủ mãi như thế... Mà ma pháp phòng ngự trên người tôi vẫn còn hiệu lực, chắc cũng chẳng sao đâu!""Cạch."Chúc Minh Tỉ nghe thấy âm thanh cây gậy ma pháp rơi xuống bàn.Khóe môi cậu khẽ cong lên.Cậu quay đầu nhìn Roher, giọng thân thiện, dịu dàng: "Giờ ông muốn rời đi không? Tôi có thể tiễn ông ra khỏi đây."—Con đường Chúc Minh Tỉ chỉ cho Roher đi trùng với lối thoát mà đám người lùn đã rút lui trước đó.Rời khỏi khu rừng gai khô cằn, quay lại hướng vào trong lâu đài, Chúc Minh Tỉ bắt đầu suy tính bước tiếp theo của mình.Thứ nhất, dù Ma Vương đã ngủ say, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nguy hiểm đã biến mất.Không tính đến khế ước nô lệ vẫn chưa được hóa giải, lọ "Trường Miên Bất Tỉnh" lần này cậu dùng cũng chỉ còn lại chút xíu ở đáy lọ... nên rốt cuộc Ma Vương có thể ngủ bao lâu, cậu thật sự không dám chắc.Thứ hai...Chúc Minh Tỉ khẽ chạm tay lên ngực mình, nơi hiện diện ấn chú "Ước định năm ngày".Cậu thở dài một hơi thật dài.Giải quyết xong Ma Vương này, vẫn còn một Ma Vương khác đang đợi kia mà."Ầm!"Vừa bước qua cánh cửa bên hông lâu đài, một tiếng nổ cực lớn vang lên từ phía cổng chính! Mặt đất cũng rung chuyển theo!Tim Chúc Minh Tỉ thót lại, cậu lập tức lao vào một căn phòng gần đó, khóa cửa thật nhanh rồi hạ thấp giọng, gấp gáp gọi: "Gương Nhỏ!"Ma gương lập tức xuất hiện, đồng thời hiển thị hình ảnh hiện trường trước mắt.Chỉ thấy trước cổng lâu đài, bên cạnh đài phun nước, khu vực đặt ma trận dịch chuyển duy nhất dẫn đến khu rừng ma pháp đã bị một đám đông bao vây.Có một gã khổng lồ vác theo pháp khí cỡ đại trông như súng thần công, đang điên cuồng nã pháo vào mọi ngóc ngách!Người lùn, tinh linh, khổng lồ, thợ săn... từng nhóm, từng nhóm, đủ mọi chủng tộc, khuôn mặt xa lạ nối tiếp nhau bước ra từ ma trận dịch chuyển, ai nấy đều mang vẻ mặt phấn khích, hưng phấn không che giấu.Tiếng ồn ào, náo nhiệt, hò hét vang lên từ ma gương:"Thì ra đây là lâu đài của Ma Vương...""...Ma Vương thật sự bị đánh úp rồi rơi vào giấc ngủ à?""Pháp thuật nhìn trộm còn có thể giả được sao?""Mấy bức thư Andre gửi cho Thánh đình trước khi chết hóa ra là thật... Cái ma trận này tốt ghê!""Nên truy tặng huân chương vinh danh tử trận cho ngài Andre!""...Bây giờ có được giết Ma Vương luôn không? Chư thần chứng giám, hôm nay nhất định là ngày vinh quang của ta!""......""Tộc tinh linh chúng ta phải đâm nhát đầu tiên!""Giết Ma Vương! Giết Ma Vương!""Giết chết Ma Vương!""Xông lên——""......"Mặt Chúc Minh Tỉ ngay lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Roher liếc nhìn đống thuốc thử thất bại chất đống ở góc tường, sắc mặt bỗng trở nên hoảng hốt và tuyệt vọng.Cùng lúc ấy, trên mặt gương ma thuật hiện lên một dòng tin nhắn:【Phát hiện năng lượng tiêu cực từ Roher, ngài có muốn vào xem thử không?】—Chúc Minh Tỉ bước vào trong, tận mắt chứng kiến nội tâm méo mó đầy đau khổ của Roher.Thì ra, mặc dù là cháu trai của đại pháp sư thiên tài Joa, nhưng bản thân Roher lại hoàn toàn không học được loại ma pháp này.Ma pháp của Joa thuộc dạng phức tạp nhất, những kẻ tầm thường, ngu ngốc hay lười biếng đều không thể lĩnh hội.
Roher không lười, nhưng lại vừa tầm thường vừa chậm hiểu, không thừa hưởng chút thiên phú nào từ dòng máu pháp sư của gia tộc. Một ma pháp của Joa, ông học suốt ba năm vẫn chẳng học thành.Vì chuyện đó, ông từng đau khổ, tuyệt vọng, oán hận.
Có một thời gian, ông còn căm ghét loại ma pháp ấy, say rượu rồi đốt sạch các điển tịch về ma pháp Joa mà cha ông để lại.Mấy chục năm sau, bốn chữ "ma pháp Joa" đối với ông hoàn toàn là một khoảng trắng.Cho đến khi Ma Vương xuất hiện.Ông nào dám nói mình không biết. Ông sợ bị Ma Vương một đao giết chết, nên chỉ biết run rẩy bịa chuyện, nói rằng cần thời gian để điều chế thuốc giải cho ma pháp Joa.Kết quả, ông nhận được một cái "bùa đòi mạng" có hạn chót là ba ngày.—Sau khi rời khỏi thế giới trong gương, Chúc Minh Tỉ cảm thấy nhẹ nhõm như vừa thoát chết trong gang tấc, ít ra thì tạm thời an toàn.Thế nhưng, cảm giác bất an vẫn lởn vởn, cậu sợ Roher đột nhiên thông suốt hay nhớ lại được gì, thật sự điều chế thành công thuốc giải hoặc vẽ ra được pháp trận phá giải.Vậy nên, những ngày sau đó, cậu luôn ở lỳ trong phòng thí nghiệm, một mặt điên cuồng đọc sách để bổ sung kiến thức, mặt khác theo dõi sát Roher, cố gắng nắm bắt tiến trình thí nghiệm của ông.Thế nhưng Roher vẫn liên tiếp thất bại.Bản thân ông cũng biết rõ, mình căn bản không thể điều chế được thuốc giải ma pháp Joa.Sắc mặt ông ngày càng trắng bệch, cảm xúc ngày càng căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu... Ông đã ở sát bờ vực của tuyệt vọng.Chúc Minh Tỉ vẫn thường ngồi đọc sách trong phòng thí nghiệm, lặng lẽ quan sát ông ta.Nhưng lần này, cậu không phải vì tò mò muốn biết Roher có phá giải được hay không.
Mà là muốn biết: Roher có định hạ độc hại cậu không.Dù gì thì, con người một khi đã tuyệt vọng, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để sống sót.Nhưng không.Dù tâm trí đã gần như sụp đổ, thân thể Roher vẫn như cái máy, lặp đi lặp lại việc điều chế một loại thuốc đã biết chắc sẽ thất bại.Ông ta bị kẹt trong cái ngõ cụt tuyệt vọng đó, không tìm thấy bất kỳ lối thoát nào.Thế nên, Chúc Minh Tỉ đẩy ông ta một cú."Nếu không phải vì ma pháp Joa sẽ chuyển toàn bộ tổn thương sang Ma Vương đại nhân... thì tôi thật sự muốn tự tát mình hai cái để xin lỗi ngài.""...Nếu không phải vì có ma pháp Joa, tôi thật sự muốn lấy cái chết để chuộc tội rồi!"Không ngoài dự đoán, Roher bắt đầu thở gấp, hai má đỏ ửng, vẻ mặt trở nên kích động, ánh mắt dính chặt lấy khay nguyên liệu nơi có Tử Vũ Lân... Chúc Minh Tỉ lặng lẽ rũ mắt xuống.—【Ngài muốn hợp tác với ông ta, sao không nói thẳng ra? Lại còn bày trò lớn đến mức dụ ông ta hạ độc ngài?】
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Ma gương hỏi Chúc Minh Tỉ.Chúc Minh Tỉ thản nhiên đáp: "Vì ông ta khinh thường tôi."Thế giới trong gương của Ma Vương đúng là sai bét hết cả lên, nhưng thế giới trong gương của người khác thì khá đáng tin.Rời khỏi thế giới trong gương của Roher, Chúc Minh Tỉ đã nắm được đại khái tính cách của ông ta.Roher là kiểu người tự ti mà lại tự phụ.Ông ta xấu hổ, khổ sở vì bản thân không có thiên phú pháp thuật, nhưng lại luôn coi thường những pháp sư có năng lực kém hơn mình.Còn Chúc Minh Tỉ – một nhân loại thuần túy – trong mắt ông ta còn chẳng bằng con kiến.Nếu ngay từ đầu Chúc Minh Tỉ đã thành thật bàn chuyện hợp tác, chắc chắn ông sẽ cho rằng cậu đang mơ mộng hão huyền, thậm chí có thể chạy đi tố giác với Ma Vương để đổi lấy cơ hội sống sót.Nhưng giờ thì khác.Roher định đầu độc Ma Vương nhưng bị Chúc Minh Tỉ phát hiện, rồi chính tay cậu tiêu hủy toàn bộ bằng chứng.Giờ ông ta chỉ có thể đứng về phía Chúc Minh Tỉ mà thôi.—Chiều ngày thứ tư, Ma Vương trở về.Vừa vào cửa, hắn vẫn ôm chậu hoa Trì Vưu, nhưng sắc mặt thì âm u khó coi, rõ ràng chuyện bên ngoài không được như ý.Vừa về đến nơi, hắn đi thẳng tới phòng thí nghiệm.Vừa thấy hắn, Roher run tay làm vỡ ống thuốc, lắp bắp: "Ma... Ma Vương đại nhân...""Thuốc chế xong chưa?" Ma Vương hỏi.Roher định trả lời, ánh mắt lại vô thức liếc về phía Chúc Minh Tỉ.Chỉ thấy Chúc Minh Tỉ đang đứng bên kệ sách, tay ôm một quyển, sắc mặt căng thẳng nhìn cả hai.Ma Vương cau mày, sải bước tới, túm cổ áo sau lưng Chúc Minh Tỉ, xách cậu tới bên cửa sổ.Sau đó, hắn mở cửa sổ – rồi ném thẳng Chúc Minh Tỉ xuống dưới!Chúc Minh Tỉ chết sững – đây là tầng ba đó!Nhưng ngay khi sắp chạm đất, trán cậu bỗng cảm thấy ấm lên, một tấm khiên ánh sáng màu vàng rực bất ngờ hiện ra, bao bọc lấy toàn thân cậu!Toàn bộ lực va chạm bị chắn sạch, Chúc Minh Tỉ chỉ cảm thấy thân thể rung nhẹ một cái, sau đó bình yên đáp đất.Ngay sau đó, tấm khiên biến mất.— Chính là ma pháp bảo vệ mà Ma Vương đã vẽ lên trán cậu trước khi rời đi.Chúc Minh Tỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cửa sổ đã bị "rầm" một tiếng đóng sập lại.—"Thuốc điều chế xong chưa?"Ma Vương lại hỏi, giọng điệu rõ ràng là cực kỳ thiếu kiên nhẫn.Roher run lẩy bẩy: "...Xo...xong rồi ạ.""Xong rồi?" Ma Vương nhướn mày, vẻ âm u trên mặt cũng tan đi chút ít, "Ý ngươi là, bây giờ có thể hóa giải ma pháp Joa?"Nhưng Roher không nói có cũng chẳng nói không.Ông mấp máy môi, rụt rè lên tiếng bằng giọng yếu ớt như thể phải gom hết can đảm mới dám nói: "...Ma Vương đại nhân, nếu... nếu tôi phá giải được ma pháp Joa... ngài có để tôi rời đi không?"Ma Vương cau mày: "Đến lúc đó rồi tính.""Đại nhân..."Roher cắn răng, làm đúng như lời Chúc Minh Tỉ dặn, lần thứ hai cất giọng lắp bắp khó nghe:"...Ma Vương đại nhân, nếu tôi phá giải được ma pháp Joa, xin ngài cho tôi rời đi... tôi đảm bảo... đảm bảo sẽ không kể chuyện ở đây với bất kỳ ai, tôi cầu xin ngài..."Ma Vương nheo mắt: "Ngươi đang uy hiếp ta?"Sắc mặt và giọng điệu hắn đều đầy nguy hiểm, nhưng thân thể thì lại ngồi phịch xuống ghế, cả người toát ra cảm giác lười biếng, thư thái hiếm thấy.Cứ như có điều gì đó đã nằm chắc trong tay, có thứ xiềng xích nào đó sắp được tháo bỏ."Không, không có...""Vậy thì bắt đầu đi." Ma Vương đặt chậu hoa Trì Vưu xuống bàn, lười biếng nói.—Khi Chúc Minh Tỉ thở hổn hển đẩy cửa phòng thí nghiệm xông vào, Roher đã thử thuốc trên người mình, chứng minh nó vô hại, và đang chờ mệnh lệnh tiếp theo từ Ma Vương.Sắc mặt Chúc Minh Tỉ lập tức tái nhợt, lùi lại hai bước, rồi nhanh chóng nín thở.Ma Vương chẳng thèm nhìn cậu, chỉ bật cười khinh khỉnh, rồi đưa tay ra với Roher: "Vẽ đi."Trong vòng vài giây, chất lỏng màu vàng kim đã hiện thành hình pháp trận trên lòng bàn tay Ma Vương.Ngay khi ngòi bút của Roher chạm xuống trong giây cuối cùng — cảm giác nghẹt thở lập tức tan biến.Khóe môi Ma Vương khẽ nhếch lên."Chúc Minh Tỉ," hắn ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt nở nụ cười mãn nguyện, "xem ra, ngày lành của cậu tới rồi—"Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, giọng Ma Vương lập tức ngưng bặt.Hắn cúi đầu nhìn xuống.Chỉ thấy lòng bàn tay tái nhợt của mình bất chợt bị rạch một đường, máu tươi chảy ròng ròng, đám dung dịch màu vàng óng kia như được giải thoát khỏi giam cầm, thi nhau chui tọt vào vết thương."Chát!"Một lưỡi dao mỏng tang và sắc lẹm rơi từ tay Chúc Minh Tỉ xuống mặt sàn.Tiếng kim loại va chạm vang lên trong căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở, trong trẻo và chói tai đến rợn người.Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ma Vương."Thưa ngài," cậu mỉm cười, nói, "xem ra ngày lành của tôi vẫn còn nhiều lắm, ngài cứ yên giấc đi thôi."Gương mặt Ma Vương lập tức trở nên tối sầm, méo mó, đôi môi hắn hé mở như muốn nói gì đó, trong mắt ánh lên cơn giận dữ đến cực điểm!Hắn vung tay phải lên, trong chớp mắt Chúc Minh Tỉ đã bị hắn kéo tới trước mặt. Bàn tay siết chặt lấy cổ cậu—Nhưng chỉ một giây sau.Toàn bộ biểu cảm trên gương mặt hắn như bị gió cuốn sạch, chỉ còn trơ lại vẻ mỏi mệt vô hồn.Cánh tay phải của hắn đột ngột mất hết sức lực.Đầu hắn bỗng rũ xuống....Ma Vương – kẻ tàn bạo hung ác, bóng ma u tối khiến toàn đại lục Ánh Sáng căm hận đến tận xương tủy, đến trẻ con cũng bị dọa khóc...Cứ thế, ngủ mất rồi.—"Rầm!" Roher ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run như cầy sấy, giọng ông ta run rẩy hỏi: "Hắn... hắn chết rồi sao? Ma Vương chết thật rồi sao?"Chưa kịp để Chúc Minh Tỉ lên tiếng, ông ta đã lồm cồm bò dậy, lao đến bàn thí nghiệm, dùng thuốc rửa liên tục cọ sạch vết thuốc còn sót lại trên tay.Chúc Minh Tỉ đưa tay sờ cổ mình, rồi liếc nhìn vết bầm rõ mồn một trên cổ Ma Vương, bất giác rùng mình một cái, nói: "Không phải đâu, hắn chỉ là ngủ thôi.""...À, đúng rồi." Roher khựng lại."Hắn ngủ rồi," ông ta thì thào, "...cậu từng nói với ta, mấy giọt thuốc không màu không vị kia là thuốc gây mê.""Vâng." Chúc Minh Tỉ nói, "Tôi từng thử nghiệm trên sâu xanh rồi, lọ thuốc đó chỉ có tác dụng khi uống hoặc tiếp xúc với vết thương, dính ngoài da thì vô hiệu. Ông đừng quá lo.""Chúng ta đã đánh bại Ma Vương, khiến hắn chìm vào giấc ngủ..." Roher lẩm bẩm.Một lúc sau, ông ta lại bỗng hỏi: "Không phải cậu nói cậu sẽ giết hắn triệt để sao? Khi nào cậu định ra tay?""Đợi khi tôi giải trừ được khế ước nô lệ," Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn Roher, mỉm cười, nói dối ngọt lịm, "tôi chỉ còn thiếu mấy đồng vàng nữa là đủ rồi, sắp gom đủ rồi."Cậu nói: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết hắn, xóa sạch mọi hậu họa, ông không cần lo lắng."Câu này thì là thật lòng.Nhưng Roher không đáp lời.Ông ta chống tay lên bàn, từ từ nhích người, bàn tay siết chặt cây gậy ma pháp.Từng chút một, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tối tăm và hiểm độc quét qua thân thể đang bất tỉnh của Ma Vương, rồi dừng lại trên người Chúc Minh Tỉ.Chúc Minh Tỉ hoàn toàn không hay biết, xoay người lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, duỗi lưng một cái."Tốt quá rồi! Vậy là chúng ta cuối cùng cũng tự do rồi!" Cậu mỉm cười, nói, "Chỉ cần tôi không bị thương, không làm phiền tới Ma Vương, hắn sẽ cứ ngủ mãi như thế... Mà ma pháp phòng ngự trên người tôi vẫn còn hiệu lực, chắc cũng chẳng sao đâu!""Cạch."Chúc Minh Tỉ nghe thấy âm thanh cây gậy ma pháp rơi xuống bàn.Khóe môi cậu khẽ cong lên.Cậu quay đầu nhìn Roher, giọng thân thiện, dịu dàng: "Giờ ông muốn rời đi không? Tôi có thể tiễn ông ra khỏi đây."—Con đường Chúc Minh Tỉ chỉ cho Roher đi trùng với lối thoát mà đám người lùn đã rút lui trước đó.Rời khỏi khu rừng gai khô cằn, quay lại hướng vào trong lâu đài, Chúc Minh Tỉ bắt đầu suy tính bước tiếp theo của mình.Thứ nhất, dù Ma Vương đã ngủ say, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nguy hiểm đã biến mất.Không tính đến khế ước nô lệ vẫn chưa được hóa giải, lọ "Trường Miên Bất Tỉnh" lần này cậu dùng cũng chỉ còn lại chút xíu ở đáy lọ... nên rốt cuộc Ma Vương có thể ngủ bao lâu, cậu thật sự không dám chắc.Thứ hai...Chúc Minh Tỉ khẽ chạm tay lên ngực mình, nơi hiện diện ấn chú "Ước định năm ngày".Cậu thở dài một hơi thật dài.Giải quyết xong Ma Vương này, vẫn còn một Ma Vương khác đang đợi kia mà."Ầm!"Vừa bước qua cánh cửa bên hông lâu đài, một tiếng nổ cực lớn vang lên từ phía cổng chính! Mặt đất cũng rung chuyển theo!Tim Chúc Minh Tỉ thót lại, cậu lập tức lao vào một căn phòng gần đó, khóa cửa thật nhanh rồi hạ thấp giọng, gấp gáp gọi: "Gương Nhỏ!"Ma gương lập tức xuất hiện, đồng thời hiển thị hình ảnh hiện trường trước mắt.Chỉ thấy trước cổng lâu đài, bên cạnh đài phun nước, khu vực đặt ma trận dịch chuyển duy nhất dẫn đến khu rừng ma pháp đã bị một đám đông bao vây.Có một gã khổng lồ vác theo pháp khí cỡ đại trông như súng thần công, đang điên cuồng nã pháo vào mọi ngóc ngách!Người lùn, tinh linh, khổng lồ, thợ săn... từng nhóm, từng nhóm, đủ mọi chủng tộc, khuôn mặt xa lạ nối tiếp nhau bước ra từ ma trận dịch chuyển, ai nấy đều mang vẻ mặt phấn khích, hưng phấn không che giấu.Tiếng ồn ào, náo nhiệt, hò hét vang lên từ ma gương:"Thì ra đây là lâu đài của Ma Vương...""...Ma Vương thật sự bị đánh úp rồi rơi vào giấc ngủ à?""Pháp thuật nhìn trộm còn có thể giả được sao?""Mấy bức thư Andre gửi cho Thánh đình trước khi chết hóa ra là thật... Cái ma trận này tốt ghê!""Nên truy tặng huân chương vinh danh tử trận cho ngài Andre!""...Bây giờ có được giết Ma Vương luôn không? Chư thần chứng giám, hôm nay nhất định là ngày vinh quang của ta!""......""Tộc tinh linh chúng ta phải đâm nhát đầu tiên!""Giết Ma Vương! Giết Ma Vương!""Giết chết Ma Vương!""Xông lên——""......"Mặt Chúc Minh Tỉ ngay lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me