Dm Edit Hoan Am Hon Voi Ke Thu Khong Doi Troi Chung
Sáng hôm sau, Liễu Tương Nghi vừa tỉnh dậy, đã phát hiện trên cổ tay mình... có thêm một thứ.Một sợi chỉ đỏ mảnh khảnh, mơ hồ hiện rõ, nhưng vẫn luôn quấn chặt nơi cổ tay cậu.Liễu Tương Nghi: "?"Trong đầu nhanh chóng tua lại toàn bộ chuyện xảy ra trong linh đường tối qua.Âm hôn này... là thành rồi?Đảo mắt nhìn xung quanh, linh đường nhìn qua chẳng khác gì linh đường bình thường, chỉ có lan can gãy ngoài ban công là bằng chứng rõ ràng — những gì xảy ra tối qua không phải mơ.Giờ là sáng sớm, ánh mặt trời rọi xuyên qua tầng mây, chiếu xuống mặt hồ bơi phía dưới lấp lánh gợn sóng.Linh đường này không đặt trong nhà tang lễ, mà nằm ngay tầng thượng của Tòa nhà Liễu Thị — tầng 24.Trước tối qua, nơi này vốn là văn phòng tổng giám đốc, chính là chỗ Liễu Tương Nghi làm việc mỗi ngày.Anh hai cậu, Liễu Yến Trì nói, toà nhà này là nơi có phong thủy tốt nhất cả thành phố Liễu, mà tầng 24 lại là vị trí tốt nhất trong toà nhà, nếu muốn âm hôn thành công thì nhất định phải làm ở đây.May mà bên trong văn phòng còn có phòng nghỉ, những hôm làm việc quá khuya, Liễu Tương Nghi thường ở lại ngủ luôn tại đó.Tối qua cũng vậy.Trong phòng có sẵn bánh mì, cậu vệ sinh cá nhân xong thì giải quyết bữa sáng trong năm phút. Đúng 9 giờ, nhân viên bắt đầu lục đục vào công ty.Liễu Tương Nghi tranh thủ mở một cuộc họp ngắn đầu giờ. Hôm nay có một bản hợp đồng cần ký, đáng lẽ hẹn là 10 giờ, nhưng khi cậu liếc đồng hồ...10 giờ 01 rồi.Không đợi nữa.Cậu bước ra khỏi phòng họp, đi thang máy xuống sảnh tầng trệt. Vừa ra khỏi thang, đã thấy một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa chạy vào:"Xin lỗi Tổng Giám đốc Liễu, tôi đến muộn!"Vừa nói, ông ta vừa chạy bước nhỏ lại gần, nhưng lập tức bị vệ sĩ chặn lại. Ông ta vừa cố gắng chen qua, vừa lớn tiếng kêu:"Tổng Giám đốc Liễu! Ký cái hợp đồng cũng chỉ mất vài phút thôi, tôi chỉ xin vài phút của cậu!"Liễu Tương Nghi nghe vậy thì dừng chân, khóe môi cong lên, nở một nụ cười lịch thiệp.Người đàn ông kia thấy vậy, mắt sáng rỡ như được cứu rỗi, nhưng ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói nhã nhặn của Liễu Tương Nghi:"Xin lỗi, thời gian của tôi rất quý, ông không có tư cách để lãng phí."Nói xong, cậu xoay người tiếp tục đi về phía cửa lớn.Có lẽ vì nụ cười lịch sự ấy khiến đối phương lầm tưởng vẫn còn cơ hội, ông ta liền "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, hướng về bóng lưng cậu mà bắt đầu than thở:"Tổng Giám đốc Liễu! Bản hợp đồng này vô cùng quan trọng với công ty tôi, tôi còn cha mẹ già, con nhỏ phải nuôi..."Nhưng Liễu Tương Nghi không ngoái đầu lại lấy một cái.Thân hình thẳng tắp, bước đi dứt khoát, sải chân không chút do dự.Tổng giám đốc họ Trương kia ngay lập tức vỡ trận!Ông ta lồm cồm đứng bật dậy, chỉ vào bóng lưng cậu mà mắng toáng lên:"Mẹ nó, cậu còn vênh váo cái gì? Giàu thì sao, chẳng phải cũng là cái loại yểu mệnh à?!"Đám nhân viên ra vào sảnh tầng trệt nghe được câu này đều biến sắc, biểu cảm có chút vi diệu — có lẽ ai nấy đều nghĩ đến cùng một lời đồn.Rằng nhà họ Liễu bị nguyền rủa.Dù giàu tới mức có thể đổi tên cả thành phố thành "Liễu Thành", nhưng con cháu đời sau không ai sống qua tuổi 25.Gia tộc hào môn đỉnh cấp này, nắm trong tay núi vàng, lại không có phúc hưởng — đúng là một gia tộc bi thương.Nghĩ tới đây, trong lòng Trương tổng bỗng thấy cân bằng trở lại, còn cố tình lớn tiếng nói với mọi người:"Chẳng phải phải tranh thủ thời gian sao? Dù gì cũng chẳng sống được bao lâu nữa mà..."Giọng ông ta lớn đến mức đi được một đoạn xa rồi thư ký vẫn còn nghe thấy, quay đầu lại nhìn, rồi vội đuổi theo bước chân của Liễu Tương Nghi:"Tổng Giám đốc, người này đúng là quá đáng! Hợp đồng quan trọng đến vậy mà dám đi trễ, đã đi trễ còn đổ lỗi cho bên mình. Có cần gọi bảo vệ đuổi ông ta đi không?""Không cần."Liễu Tương Nghi giơ tay cắt lời thư ký:"Loại người đó không đáng để tôi phí thời gian."Nói xong, bước chân vẫn không hề ngừng lại.Mà thật ra, lời Trương tổng kia nói cũng đúng phần nào — cậu thực sự đang chạy đua với thời gian, nên không thể lãng phí dù chỉ một phút.Thậm chí trên đường thư ký lái xe đưa cậu đến Thanh Phong quán, cậu còn tranh thủ xem tài liệu công ty.Cho đến khi thư ký lên tiếng:"Tổng Giám đốc Liễu, đến Thanh Phong quán rồi."Thanh Phong quán — nơi linh thiêng nổi tiếng nhất thành phố Liễu, hương khói chưa bao giờ ngớt. Anh hai cậu, Liễu Yến Trì làm đạo sĩ ở đó.Cậu đã quá quen thuộc đường đi nước bước, vừa bước đến trước cửa đan phòng, bên trong đã vang lên một tiếng "bụp!".Cậu đẩy cửa nhìn vào — lò luyện đan nổ tung rồi.May mà chàng trai bên cạnh phản ứng nhanh, lập tức nhảy bật ra xa. Khi quay đầu thấy Liễu Tương Nghi đứng ngoài cửa, anh ta liền ngồi xổm xuống, moi móc trong đống tàn tro và mảnh vụn ra mấy viên đan dược màu xanh lá:"Tam đệ tới đúng lúc lắm! Nhị ca mày đây khổ công vắt óc, bốn chín ngày trời mới luyện ra được mấy viên 'đan dược kéo dài tuổi thọ' nè!"Liễu Yến Trì vẫy vẫy tay:"Lại đây ăn thử đi! Mỗi ngày một viên, biết đâu lại sống qua được tuổi 25 đấy!"Liễu Tương Nghi: "......"Liếc nhìn mấy viên thuốc hình vuông màu xanh lá ghê rợn trong lòng bàn tay anh hai, cậu nhếch môi:"Xin miễn."Liễu Tương Nghi mỉm cười bước vào, ngồi xuống ghế bên cạnh, giơ cổ tay ra cho anh hai xem sợi chỉ đỏ:"Như vậy là âm hôn thành công rồi hả?"Liễu Yến Trì gật đầu: "Thành rồi!"Liễu Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vậy có thể sống qua tuổi 25 không?"Liễu Yến Trì lắc đầu: "Chưa đâu.""Đám cưới tối qua chỉ là bước đầu, giúp hai đứa ràng buộc với nhau, từ giờ có thể chuyển hoán âm dương khí giữa hai người.""Sư phụ nói tổ tiên nhà ta có thể đã làm việc thất đức gì đó, nên bị nguyền rủa. Con cháu sinh ra đều mang dương khí cực mạnh, mà cơ thể con người nếu dương khí quá thịnh thì dễ xảy ra chuyện..."Liễu Tương Nghi nghe vậy thì nhớ đến ông nội mình.Cậu chưa từng gặp, nhưng nghe bà kể lại — ông cũng mắc chứng mất ngủ, có lần nửa đêm ba bốn giờ còn ra bờ sông đi dạo, không cẩn thận rơi xuống sông mà chết đuối."Thế nên mới cần hấp thụ âm khí từ con quỷ đó. Nếu cuối cùng đạt được âm dương cân bằng, lời nguyền của nhà họ Liễu cũng sẽ được hóa giải, tụi mình mới có thể sống quá 25."Nghe thì có vẻ không quá khó.Vấn đề là...Liễu Tương Nghi hỏi: "Hấp thụ âm khí kiểu gì?"Liễu Yến Trì chỉ tay về phía TV.Trong đan phòng ngoài cái lò luyện đan, còn có một chiếc tivi màn hình phẳng — để anh hai cậu giải trí mỗi khi luyện đan nhàm chán. Lúc này, trên màn hình đang chiếu cảnh nam nữ chính trong một bộ phim tình cảm đang hôn nhau say đắm.Liễu Tương Nghi: "!"Ý là phải làm vậy với Chung Tần Hoài?Cậu lặng lẽ liếc nhìn mấy viên đan dược màu xanh lá trong tay anh hai lần nữa.Thuốc kỳ quái của anh hai tuy đáng sợ, nhưng hôn Chung Tần Hoài còn khủng khiếp hơn.Không nói thêm lời nào, cậu giật lấy mấy viên thuốc từ tay Liễu Yến Trì:"Thôi thì em ăn đan dược của anh vậy, biết đâu lại sống qua được tuổi 25."Nói xong làm bộ định nuốt luôn, bị anh hai nhào tới cản lại:"Tam đệ! Tuy đan dược này đúng là thành tựu kinh thiên động địa của giới huyền học, nhưng dù sao ta cũng đạo hạnh nông cạn, ăn vào có hiệu quả hay không còn chưa chắc. Còn âm hôn của đệ thì khác!"Anh giành lại mấy viên thuốc từ tay cậu:"Âm hôn này với bát tự kia là do chính tay sư phụ chúng ta tính ra! Phương pháp của người nhất định hiệu nghiệm."Liễu Tương Nghi: "......"Vị sư phụ mà anh hai nhắc tới là đại cao nhân trong giới huyền học, từng khẳng định — âm hôn này là hy vọng duy nhất để phá giải lời nguyền của dòng họ.Trước đây cậu còn cho là mê tín dị đoan, nhưng từ sau khi tận mắt nhìn thấy Chung Tần Hoài "hồn về", chỉ có thể thừa nhận rằng — trên đời chuyện quái lạ gì cũng có thể xảy ra.Liễu Yến Trì lại nhắc nhở:"Tam đệ, còn ba tháng nữa là đại ca tròn 25. Tức là..."Nghe tới đây, sắc mặt Liễu Tương Nghi trầm xuống.Tức là theo lời nguyền kia, đại ca cũng chỉ còn sống được nhiều nhất ba tháng.Giống như cha cậu, đã chết ngay ngày trước sinh nhật 25 tuổi.Liễu Tương Nghi nheo mắt, nhưng rất nhanh đã giơ tay lên, để lộ sợi chỉ đỏ nơi cổ tay, khóe môi nhếch lên:"Yên tâm, chỉ là hấp thụ âm khí thôi mà? Một tháng là đủ."Tuy rằng một tháng để "xử lý" một con quỷ, mà còn là kẻ đối đầu lâu năm của mình — nghe thế nào cũng thấy bất khả thi.Nhưng cậu em này — nói là làm.Chuyện gì cậu đã hứa thì tuyệt đối đúng hẹn, kiểm soát thời gian chính xác đến từng giây.Liễu Yến Trì vỗ vỗ vai cậu:"Không sao, nhị ca cũng đang cố luyện đan, hai ta song kiếm hợp bích, nhất định giúp đại ca vượt ải tuổi 25!"Liễu Tương Nghi nhìn lại mấy viên đan dược trong tay anh hai — cậu từng ăn thử vài lần, kết quả là chảy máu cam, nóng hầm hập cả người... Tóm lại, không đáng tin.Vẫn là hấp thụ âm khí đi.Ít ra còn an toàn hơn thuốc của anh hai.Mà vấn đề là: làm sao để vừa hấp thụ được âm khí, lại không để tên nhóc kia phát hiện?Liễu Tương Nghi vừa suy nghĩ vừa xử lý công việc. Mãi đến 10 giờ tối, sau khi bàn xong hợp đồng với khách hàng, cậu tự lái xe rời khỏi công ty đối tác.Khi xe chạy vào đoạn đường vắng ven sông, cậu bỗng phát hiện tay lái... không nghe lời nữa.Liễu Tương Nghi: "?"Cậu cố gắng xoay vô-lăng, nhưng mặc cho cậu vặn thế nào cũng không nhúc nhích.Phản ứng cực nhanh, cậu lập tức đạp phanh.Không ngờ phanh cũng mất tác dụng!Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe như bị thế lực vô hình nào đó điều khiển, lao thẳng về phía trước.Phía trước không xa chính là lòng sông rộng lớn.Xe ngày càng gần mặt nước, Liễu Tương Nghi quyết định nhảy khỏi xe. Cậu quay đầu, điên cuồng ấn nút hạ kính cửa, nhưng cửa xe... vẫn không động đậy.Thật sự là gặp quỷ rồi!Ngay lúc xe vừa lao khỏi mặt đường, Liễu Tương Nghi tưởng mình sắp cùng xe bay thẳng xuống sông, thì — két! — xe đột ngột dừng lại!Liễu Tương Nghi: "?"Bên bờ sông trong đêm khuya vắng lặng, một cảnh tượng kinh hồn hiện ra — chiếc Bentley màu vàng, phần đầu xe đã lơ lửng trên không, bên dưới là dòng sông chảy siết, gió âm thổi tới, cả chiếc xe lắc lư dữ dội...Cậu không dám động đậy.Hoàn toàn không dám.Liễu Tương Nghi thậm chí còn có ảo giác — chỉ cần mình nghiêng đầu một chút thôi, e là chiếc xe này sẽ lao thẳng xuống sông."Liễu Tổng hài lòng với kiểu chết này chứ?"Một giọng nói âm u bỗng vang lên.Từ hàng ghế sau!Nhưng Liễu Tương Nghi không dám quay đầu, chỉ sợ cổ vừa xoay lại, chiếc xe đang treo lơ lửng sẽ mất thăng bằng rồi rơi thẳng xuống sông. Cậu chỉ dám từ từ ngẩng đầu, liếc vào gương chiếu hậu.Trong xe không bật đèn, chỉ có thể lờ mờ thấy một bóng người đen sì ngồi ở ghế sau.Khuỷu tay hắn tựa lên mép cửa kính, lòng bàn tay nâng cằm, vì thế tay áo màu đen trượt xuống, để lộ một đoạn cổ tay trắng bệch.Trên cổ tay ấy... cũng có một vật.Là sợi chỉ đỏ.Giống hệt của cậu.Liễu Tương Nghi: "......"Trong lòng bỗng có chút chột dạ.Chung Tần Hoài đang ngồi ở hàng ghế sau, khẽ nghiêng đầu, chậm rãi ngắm nhìn Liễu Tương Nghi:"Tôi xưa nay rất biết điều. Nếu Liễu Tổng không thích chết đuối, cũng có thể tự chọn một nơi vừa ý hơn..."Liễu Tương Nghi khẽ ho một tiếng.Chuyện tối qua cậu đơn phương thực hiện âm hôn với hắn, chắc tên nhóc này đã phát giác ra rồi.Tức giận là chuyện bình thường.Cậu rất thông cảm. Nhưng đứng trước mặt Chung Tần Hoài thì tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi! Cậu cố làm ra vẻ bình tĩnh:"Tôi biết Chung Tổng có thể dễ dàng tiễn tôi về chầu trời. Nhưng cho dù lợi hại đến mấy, quỷ cũng không phải toàn năng. Biết đâu tôi vẫn có chỗ hữu dụng với Chung Tổng, ví dụ như... giúp chọn mộ phần chẳng hạn?"Liễu Tương Nghi vừa dứt lời, đã thấy Chung Tần Hoài cười nhàn nhạt trong gương chiếu hậu:"Vậy thì tốt quá. Đến lúc đó, Liễu Tổng tiện thể chọn luôn cho mình một chỗ chôn nhé."Ý là: hắn có xuống mồ cũng sẽ không tha cho cậu.Liễu Tương Nghi: "......"Nhưng câu giờ được lúc nào hay lúc ấy.Sáng hôm sau, Liễu Tương Nghi liền lái xe đến một nơi tên là Vụ Sơn theo yêu cầu của Chung Tần Hoài.Trước khi đến, cậu đã tra cứu — Vụ Sơn nằm ở ngoại ô thành phố Liễu, dưới chân núi có một ngôi làng gọi là thôn họ Chung.Liễu Tương Nghi tìm đến trưởng thôn để bàn chuyện mai táng, ai ngờ vừa nghe đến tên "Chung Tần Hoài", sắc mặt ông trưởng thôn lập tức biến đổi:"Không được không được! Thằng nhóc đó âm khí nặng lắm, chôn ở núi Vụ không tốt đâu! Sau này dân làng còn ai dám lên núi trồng rau đào măng nữa?"Liễu Tương Nghi khẽ cười:"Trưởng thôn cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền mới cho phép chôn cậu ta ở Vụ Sơn?"Trưởng thôn xua tay liên tục:"Không phải chuyện tiền nong đâu! Cậu chắc không biết đấy, mẹ thằng nhóc đó năm xưa khó sinh, còn chưa sinh được nó thì đã tắt thở rồi! Nó là tự mình... bò ra ngoài đấy! Mấy cụ già trong làng bảo nó là quỷ thai..."Liễu Tương Nghi vẫn mỉm cười:"Một trăm vạn được chứ?"Trưởng thôn do dự, ánh mắt bắt đầu dao động, nhưng vẫn cố cản:"Không, cái loại quỷ thai này thật sự rất tà môn! Ngoại bà nuôi nó được mấy năm cũng mất rồi, sau đó là dì nó nhận nuôi, cả nhà dì cũng phát điên! Nếu chôn nó ở Vụ Sơn, phong thủy của thôn họ Chung sẽ bị phá hủy!"Liễu Tương Nghi đẩy nhẹ kính râm trên sống mũi:"Năm trăm vạn thì sao?"Trưởng thôn: "......"Cuối cùng, việc mai táng cũng được sắp xếp xong xuôi. Liễu Tương Nghi còn thuê dân làng họ Chung một đội người — có người khiêng quan tài, có người thổi kèn, cả mấy bà chuyên khóc mướn. Đội ngũ rầm rộ, vào lúc hoàng hôn, đưa Chung Tần Hoài đi một đoạn "phong quang đại táng".Mộ phần đặt bên cạnh mộ của mẹ và bà ngoại hắn.Người trong làng rời đi hết, chỉ còn mình Liễu Tương Nghi ở lại trước bia mộ.Cậu bỗng dưng nhớ đến chiếc điện thoại của Chung Tần Hoài — chiếc điện thoại đó chỉ lưu đúng một số liên lạc: là số của cậu.Cảnh sát từng nói gì nhỉ?Nói rằng người thân của hắn — kẻ thì đã mất, người thì đã điên, không còn ai có thể nhận lại di vật.Trong đầu bỗng hiện lên một ký ức xa xưa.Hồi mới học tiểu học, cậu từng vào phòng thể chất lấy bóng, thì thấy có người đang đánh nhau bên trong.Nói đúng hơn, là năm sáu cậu nhóc cùng trang lứa đang vây đánh một đứa khác, ai cũng cầm chổi trong tay, quật không thương tiếc.Nhưng tên kia cũng không vừa, tay đôi với cả bọn, cuối cùng đánh đến mức năm sáu đứa kia vứt hết chổi, la oai oái bỏ chạy.Lúc đó cậu đang định vào lấy bóng, thì bị bọn kia kéo lại, nói loạn xạ:"Cậu vào đó đừng lại gần nó nha! Mẹ tớ bảo nó là quỷ thai, ai mà tới gần thì xui tận mạng luôn đó!""Đúng đúng! Tớ là người làng họ Chung, tớ xác nhận luôn! Cả làng đều biết!""Học cùng trường với nó là xúi quẩy rồi, tụi tớ đang tìm cách đuổi nó đi, cậu có muốn cùng tụi tớ không?"Khi ấy cậu kiêu ngạo ngẩng cao đầu:"Một đám nhát gan, tiểu Liễu đây chẳng sợ gì hết."Vừa bước vào trong, cậu đã sững người.Không ngờ thằng nhóc ngồi co quắp ở góc tường lại bị đánh đến thảm hại như thế.Gương mặt trắng trẻo tím bầm, một dòng máu tươi chảy từ trán xuống.Thật đáng thương.Không hiểu sao cậu lại bước đến gần hắn.Tên nhóc kia thấy vậy thì cảnh giác lập tức tăng vọt, toàn thân căng cứng, nắm tay siết chặt.Ngay lúc hắn định bật dậy tẩn người, Liễu Tương Nghi đã rút từ túi ra một viên kẹo mút đưa tới:"Ăn không? Siêu ngọt luôn đấy!"Thấy tên nhóc kia ngẩn ra, không vươn tay nhận lấy, cậu liền bĩu môi:"Cậu cũng là đồ nhát gan à? Kẹo mút mà cũng không dám ăn?"Một cơn gió thổi qua, kéo Liễu Tương Nghi ra khỏi hồi ức cũ kỹ.Cơn gió này lạnh ghê gớm.Không phải... gió âm đấy chứ?Cậu vừa nghĩ vậy, thì Chung Tần Hoài xuất hiện.Hắn từ rừng cây bên cạnh lặng lẽ bước ra, hoàn toàn không phát ra tiếng động.Miệng còn đang ngậm... một viên kẹo mút.Liễu Tương Nghi: "......"Hừ.Hồi nhỏ lần đầu gặp nhau, cậu rõ ràng rất thân thiện, còn cho hắn đồ ăn. Ai ngờ lại bị hắn bám riết không tha, sau đó như nhìn thấy kẻ thù, ngày nào cũng bám theo cậu.Liễu Tương Nghi vẫn chưa hiểu:"Chung Tổng, rốt cuộc tôi đã đắc tội với anh ở chỗ nào?""Lần trước Liễu Tổng hỏi rồi mà?"Chung Tần Hoài thản nhiên bước lại gần, đứng cạnh Liễu Tương Nghi, kéo dài giọng:"Chỉ tiếc là lần đó tôi thắng, nên Liễu Tổng bỏ lỡ cơ hội biết đáp án rồi. Đáng tiếc thật."Cái giọng đắc ý đến ghét!Liễu Tương Nghi hít sâu một hơi, thôi, không tranh cãi với hắn nữa, còn có việc chính phải làm.Cậu mỉm cười:"Nói về gan dạ, lần trước đua xe tôi thua anh, nhưng Chung Tổng có gan thi tiếp với tôi không?"Chung Tần Hoài liếc nhìn cậu, cười hỏi:"Thi gì?""Dám ngủ chung với tôi không?"Liễu Tương Nghi vừa dứt lời, đã thấy biểu cảm của Chung Tần Hoài thoáng chốc trở nên...vi diệu.Cậu nhướng mày khiêu khích:"Sao? Chung Tổng không dám à?"Khóe môi Chung Tần Hoài từ từ cong lên.Biểu cảm này Liễu Tương Nghi quá quen rồi!Tên nhóc này tám phần lại sắp chơi trò quái đản gì đó!Quả nhiên, Chung Tần Hoài giơ tay búng ngón tay một cái, một trận âm phong nổi lên khiến mắt Liễu Tương Nghi nheo lại. Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa — bản thân đã đứng trong một căn phòng ngủ.Giữa phòng... là một cỗ quan tài.Rất rộng.Đủ chỗ cho hai người nằm.Chung Tần Hoài chậm rãi nói:"Liễu Tổng , tụi tôi làm quỷ, ban đêm chỉ ngủ trong quan tài. Liễu Tổng dám cùng tôi chui vào không?"Liễu Tương Nghi: "......"Tên nhóc này đúng là sinh ra để cạnh tranh đến cùng.Làm quỷ rồi còn không quên ganh đua.Hơn nữa, còn điên rồ tới mức... tăng độ khó cho bài thi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me